Thấy đạo diễn đã đi khuất, Du Tín sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng vì xung quanh vẫn còn người, cậu đành hạ giọng thì thầm:
“Đoạn Gia Thụ, sao anh lại rủ Lưu Nham Huy đến phỏng vấn cùng vậy? Anh có còn lương tâm không hả?”
“Đương nhiên là có chứ. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để gây chú ý sao.” Đoạn Gia Thụ đến bàn trang điểm, ngắm mình trong gương. Thấy tóc tai và lớp trang điểm đều ổn thoả, anh ta mới hài lòng gật đầu.
“Tốt đẹp cái nỗi gì? Chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh sao? Anh nhất định lại muốn giở trò trước bàn dân thiên hạ chứ gì. Tôi còn không biết Lưu Nham Huy có chịu phỏng vấn chung không nữa. Lỡ mà anh ta không đồng ý, tôi xem anh ăn nói với đạo diễn thế nào!” Du Tín ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện gương trang điểm, trán đã lấm tấm mồ hôi vì lo lắng, phải liên tục vẫy tay quạt cho đỡ nóng.
“Chỉ cần hỏi là anh ta sẽ đồng ý thôi mà.” Đoạn Gia Thụ thấy Du Tín sốt ruột đến tội, liền cảm thấy rất thú vị. Anh ta ghé sát, khẽ thổi một hơi vào gáy Du Tín.
Du Tín giật nảy mình, vội vàng đẩy đầu Đoạn Gia Thụ ra. Cậu trừng mắt nhìn đối phương, nhưng vì phòng thay đồ còn có người khác, cậu không dám mắng. Đoạn Gia Thụ thấy vậy cũng không trêu chọc nữa, liền tự nhiên ngồi xuống cạnh Du Tín.
Du Tín gửi tin nhắn cho Lưu Nham Huy.
Du Tín: 【Huy ca, đợi một lát, lát nữa có phóng viên đến phỏng vấn tụi em. Anh có muốn đi cùng không?】
Chẳng mấy chốc, Lưu Nham Huy đã trả lời.
Lưu Nham Huy: 【Đoạn Gia Thụ cũng ở đó đúng không?】
Du Tín: 【ờ… Vâng】
Lưu Nham Huy: 【Vậy tôi đi】
Du Tín: …
“Sao anh biết chắc anh ta sẽ chịu phỏng vấn?” Du Tín ngước nhìn Đoạn Gia Thụ, cảm thấy người này thật không thể tin nổi. Làm sao Đoạn Gia Thụ, một kẻ luôn kỳ quặc khác người, lại có thể đoán trúng tâm ý của Lưu Nham Huy, vốn là người điềm đạm, hướng nội cơ chứ?
“Tôi đã bảo rồi, đây là trận chiến của các ‘công’, cậu không hiểu đâu.” Nói đoạn, Đoạn Gia Thụ lại mở ứng dụng Bilibili, vừa xem video mèo vừa gửi bình luận trên danmu: “Oa oa oa, A-Cửu đúng là giỏi chịu đựng quá đi mất~”
Du Tín: …
Du Tín trừng mắt nhìn Đoạn Gia Thụ, lặng lẽ bĩu môi. Thôi quên đi, suy nghĩ của mấy tên nhóc con ở chỗ này đúng là quá phức tạp, cậu tốt nhất không nên dây vào.
Ai ngờ, cái vở kịch tay ba này, thiếu Du Tín thì có mà hỏng bét.
Lưu Nham Huy và đoàn phỏng vấn gần như đến cùng lúc.
Lưu Nham Huy đến thăm Du Tín, nên anh ta mang theo nào là đồ ăn, thức uống, bánh ngọt sô-cô-la đến hoa quả đầy ắp. Mọi người trong đoàn làm phim ai cũng có phần. Ngay cả các phóng viên và nhiếp ảnh gia chuẩn bị phỏng vấn cũng được chia cho một ít. Đương nhiên, cảnh tượng này cũng được ghi lại vào ống kính.
Ai nấy đều ăn uống vui vẻ, chỉ có Đoạn Gia Thụ nheo mắt liếc nhìn Lưu Nham Huy. Thật là cao tay, vừa đến đã biết cách thu mua lòng người rồi.
Ăn uống xong xuôi, mọi người chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Du Tín và Đoạn Gia Thụ đều mặc trang phục của nhân vật trong phim, vì là cùng một môn phái nên xiêm y của họ gần như giống hệt nhau, chỉ khác biệt một chút ở các chi tiết. Thoạt nhìn, sẽ có người lầm tưởng họ đang mặc đồ đôi. Đoạn Gia Thụ thỉnh thoảng lại vỗ vai Du Tín, hoặc vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu, ngầm ý rằng cả hai vô cùng thân thiết. Lưu Nham Huy đều thu hết những hành động ấy vào mắt, nhưng vẫn không nói gì.
Máy quay vừa bật, trận chiến của các ‘công’ đã khai màn ngay cả trước khi buổi phỏng vấn bắt đầu. Ba người đứng phỏng vấn, vậy nên việc đầu tiên là phải chọn vị trí đứng. Đoạn Gia Thụ ban đầu đứng ở phía ngoài cùng bên trái. Ngay khi anh ta chuẩn bị ra hiệu cho Du Tín đứng cạnh mình, Lưu Nham Huy đã lập tức tiến tới. Đoạn Gia Thụ liếc nhìn Lưu Nham Huy, môi khẽ nhếch cười, rồi quay đầu đi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh tanh. Trong khi đó, Lưu Nham Huy vẫn mỉm cười, chẳng nói lời nào. Du Tín chỉ thấy hai người kia đã đứng vào vị trí, không hề để ý đến những động tác nhỏ của họ, liền tự nhiên đứng thẳng ra phía ngoài cùng bên phải.
Máy quay trung thực ghi lại mọi cảnh tượng. Sau đó, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu, các câu hỏi lần lượt được đưa ra. Vì Đoạn Gia Thụ là nam chính của bộ phim, phần lớn câu hỏi đều nhắm vào anh ta. Mở đầu, phóng viên đặt những câu hỏi liên quan đến nội dung phim. Loại câu hỏi này Đoạn Gia Thụ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Hễ được hỏi, anh ta liền thao thao bất tuyệt, dẫn chứng rõ ràng ba, bốn điểm, cực kỳ logic và nội dung phong phú. Du Tín cúi đầu chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù ra chiều tán thành.
Đoạn Gia Thụ nói xong bỗng dừng lại, đột ngột quay sang phía Du Tín: “Tín Tín, cậu thấy tôi nói có đúng không nào?”
Du Tín: “Hả?”
Du Tín đang cúi đầu, nghe đối phương gọi “Tín Tín” bỗng giật mình ngẩng phắt dậy, lông tóc dựng đứng vì kinh hãi. *Không sao, mọi người đâu có biết mình với Đoạn Gia Thụ có gì đâu. Du Tín, mày cứ tự nhiên thôi. Cố lên!* Du Tín điên cuồng nháy mắt tự trấn an, sau đó cười cứng ngắc với máy quay: “Đúng vậy.”
“Ha ha ha.” Đoạn Gia Thụ cười cười, vòng qua người Lưu Nham Huy mà đi tới chỗ Du Tín. Anh ta tự nhiên vòng tay qua vai Du Tín, vỗ vỗ: “Tín Tín nhà tôi gần đây không được phỏng vấn, hơi hồi hộp một chút.”
Du Tín: …
Du Tín còn có thể nói gì đây? Cậu chỉ đành tiếp tục cười gượng: “Ha ha ha, có một chút thật ạ.”
Lúc này, Lưu Nham Huy đứng ở ngoài cùng bên trái, Đoạn Gia Thụ ở bên phải, còn Du Tín đứng chễm chệ ở giữa. Đoạn Gia Thụ liếc mắt về phía Lưu Nham Huy một cách tùy tiện, khóe môi khẽ nhếch. Sắc mặt Lưu Nham Huy có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn im lặng. Du Tín vẫn ngây thơ không hề phát hiện ra điều gì.
Phóng viên lại tiếp lời: “Đoạn lão sư, anh và Du Tín có vẻ có mối quan hệ rất tốt.”
“Rất tốt ạ.” Đoạn Gia Thụ gật đầu xác nhận: “Khi quay show thực tế, tôi với Tín Tín từng ngủ chung phòng. Ở chung như vậy, tình cảm cũng từ đó mà ra thôi.”
Du Tín: !!!
Du Tín: “Ha ha ha…”
Cậu giật thót mình. Chẳng biết nói gì hơn, cậu chỉ biết đứng bên cạnh cười trừ.
“Lưu Nham Huy và Du Tín chắc hẳn cũng có mối quan hệ rất tốt nhỉ? Anh ấy chu đáo ghê, còn đặc biệt đến tận trường quay thăm hỏi Du Tín nữa chứ!” Phóng viên nói thêm.
Lưu Yến Huy mỉm cười nhìn vào camera. "Dù sao thì Tiểu Hân và tôi cũng biết nhau lâu rồi. Chúng tôi còn từng sống chung ba năm. Tôi biết rất nhiều về sở thích của cậu ấy. Chuyện này đâu có gì." Đó là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại có sức công phá lớn. Sau đó, anh ta liếc nhẹ Đoạn Gia Thụ một cái.
Lúc này, Du Hân cuối cùng cũng cảm nhận được không khí của một cuộc chiến. Cậu luống cuống, nhưng mặt chỉ biết cười, cười gượng. "Ha ha ha, phải, ha ha ha..."
Chắc là họ thấy Du Hân cứ cười mãi mà ít nói nên phóng viên liền đặc biệt hỏi cậu một câu tiếp theo.
"Tôi xin đùa một câu hỏi Du Hân nhé, quan hệ của cậu với Đoạn Gia Thụ tốt hơn hay với Lưu Yến Huy tốt hơn?"
Du Hân: ...
Đây là đùa à? Không! Đây là chuyện chơi với sống chết! Du Hân nhìn Đoạn Gia Thụ và Lưu Yến Huy mỉm cười với mình. Cậu lập tức cảm thấy mình như một cái bánh rán trên chảo dầu sôi. Một mặt cháy, mặt kia cũng cháy nốt. Cái bánh của cậu sắp bị rán nát rồi.
"Thật ra, tình cảm của tôi rất bình thường." Du Hân trả lời với vẻ mặt lạnh tanh, rồi lại cười. "Ha ha ha ha ha, tôi đùa đấy." Cậu cười rồi lau mồ hôi lạnh trên trán.
...
Sau khi buổi phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc, ba người cùng nhau ra khỏi trường quay, định đến một quán ăn tối. Du Hân cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đã trải qua thử thách lớn, mệt mỏi rã rời. Cậu sờ mặt, thấy má mình hơi đau và cơ miệng chắc đã bị dùng quá sức. Đang xoa xoa mặt, Du Hân cảm thấy mông mình bị véo, quay lại thì thấy đúng là Đoạn Gia Thụ đã làm.
"Sao, không sợ bị nhìn thấy à?"
"Sợ gì? Trai thẳng cũng có thể đùa giỡn thế này mà? Đây là hình phạt tốt nhất cho việc cậu không chịu nói tình cảm của mình với tôi sớm hơn." Nói đoạn, Đoạn Gia Thụ lại véo Du Hân thêm cái nữa.
Trai thẳng mẹ anh! Du Hân lập tức bĩu môi, véo eo Đoạn Gia Thụ trả đũa. "Anh tính sổ hả? Anh nói gì trước camera vậy, hả? Định dọa chết tôi à?"
Đoạn Gia Thụ vừa né tránh vừa cãi lại. "Hân Hân, cậu nhát gan quá, những gì tôi nói đều là lời lẽ hết sức bình thường, chỉ có kẻ trong lòng có tật mới sợ hãi đến mức nghĩ rằng mình sẽ bị lộ thôi. Nói thẳng ra, tất cả là vì cậu quá thích tôi nên mới có tâm lý này."
"Cút đi!"
Du Hân và Đoạn Gia Thụ đang vừa đi vừa cù léc nhau trên đường, thì nghe thấy một tiếng ho khan đột ngột. Du Hân chợt nhận ra Lưu Yến Huy vẫn còn ở bên cạnh mình. Cậu lập tức ngừng nói, cảm thấy ngượng ngùng. Đoạn Gia Thụ đứng cạnh Du Hân, nhìn Lưu Yến Huy với một vẻ tự mãn.
Lưu Yến Huy nhìn Đoạn Gia Thụ thật sâu rồi mỉm cười. "Tối nay tôi có chút chuyện, nên không ăn tối với hai người được rồi."
"Ồ, anh không đi à?" Mặc dù Du Hân ban đầu có chút ngại ngùng khi thấy Lưu Yến Huy, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy đối phương có việc.
"Tiểu Hân, tôi hy vọng cậu có thể luôn hạnh phúc. Nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy không vui," Lưu Yến Huy nói, liếc nhìn Đoạn Gia Thụ, "cậu vẫn có thể tìm đến tôi."
"Hả?" Du Hân thấy Đoạn Gia Thụ cùng với ánh mắt của đối phương, trong lòng cậu đã hiểu ra điều gì đó. Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng thấy Lưu Yến Huy đã vẫy tay bỏ đi rồi.
Du Hân buồn bã nhìn Lưu Yến Huy rời đi nhanh như vậy. Cậu không thể nói rõ lòng mình đang cảm thấy thế nào, nhưng cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
"Đừng thương hại anh ta." Đoạn Gia Thụ đột nhiên cúi đầu nói với Du Hân, "Nếu là tôi, tôi sẽ không từ bỏ cậu như thế. Cái gì mà muốn cậu luôn hạnh phúc, vớ vẩn!"
Du Hân nhìn Đoạn Gia Thụ, thấy đôi mắt đối phương nhìn sâu vào mình.
Đoạn Gia Thụ nắm lấy tay Du Hân rồi hôn lên đó. "Tôi không mong người khác mang lại hạnh phúc cho cậu. Tôi chỉ tin rằng cậu ở bên tôi là hạnh phúc nhất."
Trời đã tối hẳn, xung quanh không có một ánh đèn đường nào. Hai người đàn ông rời khỏi trường quay và đi bộ một quãng đường dài. Giờ đây họ đang đứng ở góc con hẻm phía sau khách sạn, chỉ có ánh trăng trong vắt bao trùm. Tim Du Hân đập nhanh hơn. Vừa nảy ra ý nghĩ, cậu đã chủ động ôm lấy Đoạn Gia Thụ. Đối phương cũng nhanh chóng ôm lại cậu, ôm rất chặt.
Không nói gì, hai người cứ thế ôm nhau trong im lặng hồi lâu.
Đoạn Gia Thụ không kìm được cười thầm trong lúc ôm Du Hân. Câu thoại mà anh đã học thuộc từ trước quả nhiên rất hữu dụng, nhờ vào việc anh đã tích lũy bao nhiêu lời hay ý đẹp. Hôm nay về nhà, anh sẽ đánh dấu sao cho những câu này và ghi lại những điểm chính. Sau này, anh sẽ học thuộc thêm nhiều câu tương tự và nói cho Du Hân nghe.
Trên đời này, không có cái gọi là thiên phú "làm nũng" đâu. Chỉ có những kẻ giỏi tích lũy và học hỏi những lời lẽ hoa mỹ mới có thể tiếp tục làm nũng được thôi.
Đoạn Gia Thụ buông Du Hân ra, cúi đầu hôn lên môi cậu. "Hân Hân, tôi thật sự rất thích cậu, đến ở cùng tôi đi~"
"... Được thôi," Giọng Du Hân vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng cậu đã đáp lại. "Tôi cũng thích cậu."