The Theory of Queerbaiting

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

10 14

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

6 23

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

298 2788

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

547 3899

Tôi bị Ngân Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi bị Ngân Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ

Hán Đường Quy Lai,漢唐歸來

"Còn dám nói hươu nói vượn nữa, ta liền..."

39 35

Toàn Tập - Chương 21

Dù biết Đoàn Gia Thụ không có ý gì khác, Du Hâm vẫn thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường một chút. Cậu cố gắng lờ đi cảm giác kỳ lạ này, nhăn mặt đột ngột quay đầu nhìn Đoàn Gia Thụ: "Không được! Ăn xong thì cậu phải về ngay!"

"Tôi không về." Đoàn Gia Thụ tựa lưng vào cửa, nói.

Du Hâm: "..."

Lại giở trò trẻ con rồi! Cậu cao một mét tám mươi tám, hơn mình những cả cái đầu. Cậu không muốn đi, lẽ nào mình có thể tự mình đẩy cậu ra ngoài được sao? Sớm muộn gì mình cũng phải tống cổ cậu ra ngoài thôi!

Du Hâm và Đoàn Gia Thụ trừng mắt nhìn nhau. Đoàn Gia Thụ nhìn Du Hâm kiên định một lúc, rồi ánh mắt lại lướt về phía cái nồi đằng sau Du Hâm: "Nếu cậu không tắt bếp, mì sẽ nát đấy."

Du Hâm lườm nguýt hắn ta, mở vung nồi, dùng đũa khuấy khuấy, rồi tắt bếp, rắc một nắm hành lá, rưới thêm chút dầu mè. Tay vẫn thoăn thoắt làm nốt, vừa nói: "Cậu về đi thì mình còn cho cậu ăn. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không chịu về, tôi sẽ gọi điện cho quản lý của cậu đấy!"

Đoàn Gia Thụ thấy bộ dạng Du Hâm vừa nấu ăn vừa tức giận rất thú vị. Hắn vươn tay xoa đầu cậu, kết quả bị Du Hâm đánh trả một cái.

"Gọi anh Văn đi. Anh ấy lâu nay đã nghi ngờ tôi có quan hệ không đứng đắn với cậu rồi. Vốn dĩ anh ấy không biết tôi quên chìa khóa nên cứ nghĩ tôi đã về nhà rồi. Giờ cậu cứ gọi đi, vừa hay biến nghi ngờ của anh ấy thành sự thật luôn."

Du Hâm móc điện thoại ra, lại ngây người. Cậu cảm thấy nản lòng. Sao quản lý nào cũng thoáng thế nhỉ? À không, không thể trách quản lý được, chỉ có thể trách Đoàn Gia Thụ, cái tên điên cứ muốn cưỡng chế tạo CP với mình. Nếu hắn ta không cứ lêu lổng như thế thì mọi người làm gì có những nghi ngờ như vậy được?

Du Hâm vẫn muốn chống cự: "Tôi có thể giả vờ giải thích với quản lý của cậu, sợ gì chứ."

"Vậy tôi sẽ thừa nhận thẳng thừng với anh Văn. Tôi không sợ gì cả."

Du Hâm: "!!!"

"Đoàn Gia Thụ, đến nước này mà cậu còn uy hiếp tôi nữa!" Du Hâm lúc này đã hoàn toàn nổi giận. Nếu Đoàn Gia Thụ thật sự nói với anh Văn như vậy, thì Du Hâm có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Thật là nghiệt ngã!

Đoàn Gia Thụ rũ mắt xuống, đáng thương nhìn Du Hâm: "Tôi không có... Cậu đừng có đuổi tôi đi. Tôi vừa mới nói tôi không có chỗ nào để đi, cũng không có bạn bè. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu, vậy mà cậu vẫn còn muốn đuổi tôi đi..."

Du Hâm quay người đi, không nhìn Đoàn Gia Thụ nữa. Cậu đoán cái tên này lại đang diễn trò rồi, nhưng lại bị lời nói của đối phương làm cho mềm lòng. Đúng vậy, cho dù hắn ta chỉ đang diễn trò để đạt được mục đích, nhưng lời Đoàn Gia Thụ nói ắt hẳn là thật. Cậu ấy thật sự có thể là người đầu tiên hắn nghĩ đến. Cho dù Đoàn Gia Thụ là một kẻ quái đản, nhưng cứ khăng khăng đuổi đối phương đi thì thật sự quá đáng.

Du Hâm không nhìn mình nữa khiến Đoàn Gia Thụ có chút sốt ruột. Hắn lại gần, cúi đầu ôm chầm lấy Du Hâm, ôm trọn cả người cậu vào lòng: "Lúc trước cậu hoàn toàn không biết gì cả còn chăm sóc Tiểu Hoa tốt như vậy. Sao lại không thể thu nhận tôi chứ? Sau này tôi cũng sẽ như thế. Meo meo meo~"

Du Hâm lúc đầu ngây người, sau đó thì bật cười: "Tiểu Hoa, sao cậu lại đáng ghét thế hả? Dậy đi rửa tay đi. Mì bây giờ không ăn thì sẽ bết lại đấy."

"Vậy thì tối nay tôi sẽ đi..."

"Lát nữa mình lấy chăn cho cậu. Ra sofa mà ngủ đi."

Đoàn Gia Thụ rõ ràng vẫn có chút không hài lòng. Hắn khẽ "ừm" một tiếng, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đi rửa tay. Đoàn Gia Thụ vừa đi khỏi, Du Hâm cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhận ra tim mình đập nhanh bất thường. Cậu vỗ vỗ ngực mấy cái, hít sâu một hơi, như thể không có chuyện gì xảy ra, múc mì vào bát.

Đoàn Gia Thụ cơ bản đã đạt được mục đích, nên cũng không làm loạn nữa. Hắn ăn mì xong, tự giác rửa bát. Sau đó hắn lấy điện thoại ra xem livestream mèo con một lúc, rồi bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản. Nhìn thấy hành động của hắn, Du Hâm suýt nữa thì cho rằng Đoàn Gia Thụ là một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Du Hâm lạnh nhạt nhìn một lúc, cảm thấy có chút khó hiểu. Trước đây, cậu từng nghĩ Đoàn Gia Thụ là một người rất lạnh lùng. Sau khi tiếp xúc và ở chung lâu hơn, cậu mới phát hiện người này cả ngày đầu óc chỉ toàn những suy nghĩ kỳ quái và bất chính, nhưng bề ngoài thì lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc như một người trụ cột xã hội. Thế nhưng, hắn vẫn là kiểu người trẻ con và cố chấp như một đứa trẻ. Vừa làm người ta tức giận lại vừa khiến người ta thấy ngọt ngào.

Du Hâm nghĩ, rốt cuộc thì diễn viên giỏi đều là tên điên sao, hay là cái tên điên này vừa hay lại là diễn viên? Chắc là vế sau rồi.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tắm buổi tối. Đoàn Gia Thụ không mang quần áo theo. Du Hâm có thể chuẩn bị khăn tắm và đồ ngủ, nhưng thật sự không có cách nào thay được quần lót của hắn. Quần lót của Đoàn Gia Thụ lớn hơn của cậu hai cỡ, Du Hâm thật sự không có quần lót cỡ lớn như vậy.

"Được rồi, mình sẽ đi mua cho cậu." Du Hâm thấy lo lắng. Nếu Đoàn Gia Thụ tự mình đi mua quần lót... cậu rùng mình sợ hãi. Du Hâm đeo khẩu trang đội mũ, dặn dò Đoàn Gia Thụ: "Tôi sẽ về ngay. Đừng làm gì ở nhà tôi đấy!"

Đoàn Gia Thụ gật đầu. Nghe thấy Du Hâm đóng cửa đi khỏi, hắn khẽ nhếch khóe môi. Hắn cầm điện thoại lên, mở ứng dụng camera.

Bên này, Du Hâm thuận lợi đi đến cửa hàng tiện lợi cách cửa khu chung cư không xa. Trời đã khuya, quần áo cậu mặc cũng không quá nổi bật, nên không ai nhận ra cậu. Du Hâm mua cho Đoàn Gia Thụ một chiếc quần lót cỡ lớn. Để cho tự nhiên hơn, cậu còn tiện tay mua thêm một chai cô la và mấy hộp kẹo trái cây.

Cô nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ. Lúc thanh toán, Hữu Hân ngơ ngác nhìn mấy hộp bao cao su và gel bôi trơn cạnh quầy. Tiếng cười khúc khích của cô gái kéo cậu về thực tại: “Anh ơi, ngại mua 'đồ chơi' à? Mua quần lót cho bạn trai rồi còn ngại ngùng gì nữa?”

Hữu Hân:…

Giờ người ta trí tưởng tượng phong phú thật, chẳng lẽ tôi không thể ra cửa hàng tiện lợi mua quần lót cỡ lớn cho bố vào buổi tối chắc? Thôi bỏ đi, nghĩ vậy càng kỳ cục…

Hữu Hân lắc đầu, không dám nói gì. Cậu nhanh chóng trả tiền rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi ánh mắt trêu chọc của cô gái. Về đến hành lang, Hữu Hân mới giảm tốc độ. Không biết có phải do dạo này bán CP nhiều quá nên cậu trở nên nhạy cảm thái quá không. Giờ cậu đột nhiên thấy việc để Đoàn Gia Thụ ở nhà mình nguy hiểm quá. Nhỡ đâu mọi chuyện lại giống như trong mấy truyện fanfic kia thì cậu và Đoàn Gia Thụ sẽ… Á đừng nghĩ nữa. Thật đáng sợ!

Hữu Hân chậm rãi về đến nhà, thấy Đoàn Gia Thụ đang ngồi ở bàn nghịch điện thoại. Không có gì khác thường, Hữu Hân mới yên tâm phần nào.

“Quần lót của cậu đây. Cầm khăn tắm với đồ ngủ đi tắm đi.”

Đoàn Gia Thụ nhận lấy quần lót, nhìn thoáng qua rồi không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.

Hữu Hân lấy một chiếc chăn trải lên ghế sofa cho Đoàn Gia Thụ. Sau khi người kia tắm xong, cậu cũng vào phòng tắm.

Tình huống này cũng giống như hồi còn quay chương trình, nên Hữu Hân dần dần cảm thấy yên tâm hơn. Tắm xong, thấy Đoàn Gia Thụ đang nằm im trên sofa nghịch điện thoại, cậu liền về phòng, bật đèn ngủ rồi bắt đầu đọc tiểu thuyết trên điện thoại.

Cậu mới đọc được một lúc thì nghe thấy tiếng Đoàn Gia Thụ trở mình bên ngoài. Ghế sofa của Hữu Hân là loại ghế vải có tay vịn, rộng khoảng 1m8. Với chiều cao của Đoàn Gia Thụ mà ngủ trên chiếc sofa nhỏ này thì chỉ có thể co quắp lại mà thôi.

Chắc cậu ta ngủ không ngon, Hữu Hân nghĩ. Cậu nhìn chiếc giường rộng rãi của mình rồi do dự.

Không, không thể để cậu ta lên giường được!

Hữu Hân lắc đầu, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Nhưng Đoàn Gia Thụ cứ trở mình liên tục như lật bánh tráng bên ngoài. Hữu Hân nghi ngờ rằng nếu Đoàn Gia Thụ lật thêm một lần nữa thì cái sofa của cậu chắc chắn sẽ sập mất.

“Đoàn Gia Thụ, thôi đi.”

Tiếng động bên ngoài lập tức dừng lại. Một lát sau, Đoàn Gia Thụ cầm chăn đến phòng ngủ.

“Tôi muốn giường. Sofa ngủ không ổn chút nào.”

Hữu Hân liếc nhìn Đoàn Gia Thụ rồi bật cười. Đoàn Gia Thụ bình thường toàn mặc quần áo nghiêm chỉnh. Lúc quay chương trình thì mặc áo sơ mi thoải mái làm đồ ngủ. Giờ cậu ta mặc bộ đồ ngủ hình khỉ miệng rộng trông buồn cười chết đi được.

Hữu Hân đang vui nên quyết định nhượng bộ. “Vậy tôi ra sofa ngủ. Cậu ngủ ở đây.” Cậu vừa định ngồi dậy thì bị Đoàn Gia Thụ giữ lại.

“Đừng đi. Ngủ chung nói chuyện cho vui. Đều là con trai cả, cậu sợ gì chứ? Hay là cậu thầm thích tôi thật?”

“Ai thầm thích cậu chứ? Cậu hoang tưởng à! Đúng, ngủ chung thì ngủ chung. Tôi có gì phải sợ!” Hữu Hân có chút chột dạ vì chuyện vừa xảy ra. Giờ bị Đoàn Gia Thụ vặn lại không kịp suy nghĩ. Miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng thì đánh trống thình thịch. Chuyện Đoàn Gia Thụ ép cậu bán CP, cậu vẫn nhớ rõ mồn một. Nhỡ đâu cậu ta lại giở trò cũ thì sao!?

Hữu Hân nhích sang bên phải để chừa chỗ cho Đoàn Gia Thụ. Cậu căng thẳng nhìn vào điện thoại, giả vờ đọc tiểu thuyết.

Đoàn Gia Thụ cuối cùng cũng được ngủ trên giường. Cậu ta duỗi chân ra, nhìn ngang ngó dọc một hồi rồi quan sát Hữu Hân.

“Nói chuyện đi.”

“Nói chuyện gì?” Hữu Hân đặt điện thoại xuống, cẩn thận nhìn người kia.

Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt Đoàn Gia Thụ, tạo nên những đường nét mềm mại và vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt sáng và sâu thẳm của cậu ta không chớp mắt nhìn cậu.

Hữu Hân không khỏi nuốt nước miếng, tim đập như trống dồn.

“Vừa nãy cậu đọc tiểu thuyết à?”

Hữu Hân giật mình, vội vàng úp màn hình điện thoại xuống chăn, “Không có!”

“Gần đây cậu có đọc truyện ngắn của Mực Thúi Giấy Vụn không?”

“Không có, tôi không đọc!”

“Trong 'Tình Yêu Bất Ngờ' có nhiều đoạn miêu tả chi tiết lắm. Cậu đọc chưa?”

Hữu Hân nghe vậy lập tức nín thở. Cậu cúi gằm mặt, không dám nhìn Đoàn Gia Thụ nữa. Một lúc lâu sau mới nói: “Tôi… Tôi lướt qua rồi.”

“Tôi đọc hết rồi, hay lắm.” Đoàn Gia Thụ nhận xét một cách nghiêm túc, rồi nhíu mày nghi ngờ, “Nhưng mà có thật không vậy? Phía sau cũng cao trào như phía trước à?”

Hữu Hân:…

“Tôi không biết. Đừng hỏi tôi nữa! Cậu mà hỏi nữa là tôi đuổi cậu ra ngoài đấy!” Hữu Hân cuối cùng cũng bực mình vì những lời của Đoàn Gia Thụ.

“Được rồi.” Đoàn Gia Thụ tỏ vẻ thất vọng. “Không biết thì không biết, nhưng sao mặt cậu lại đỏ thế?”

“Tại ánh đèn thôi, tôi không có đỏ mặt!” Hữu Hân tức giận cãi lại.

“Thật không?” Đoàn Gia Thụ đưa tay sờ lên cằm cậu, khiến Hữu Hân nổi hết da gà. “Nói dối, mặt cậu nóng ran.”

Tóc Hữu Hân dựng đứng hết cả lên, cậu vội vàng gạt tay Đoàn Gia Thụ ra.

“Đừng nói nữa, ngủ đi!” Cậu tắt đèn ngủ, quay lưng về phía Đoàn Gia Thụ, nhưng dù vậy, Hữu Hân vẫn cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu mở to mắt tự hỏi: Phải làm sao đây Hữu Hân, chẳng lẽ mày thích cái tên dở hơi Đoàn Gia Thụ thật rồi!!!?