The Summer Day When I Met You

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

5 12

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

245 1189

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

6 26

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

117 1720

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

76 949

One shot - Chap 13: Ngày mà chúng ta nói chuyện với nhau.

Ngày hè hôm ấy khi mà em gặp được anh….

Em ở chính nơi đó bởi vì em muốn kết thêm thật nhiều bạn mới.

Khi mà anh xuất hiện ngay trước mắt em.

Em không quen nói chuyện với mọi người, nhưng em đã lấy hết cam đảm của mình để nói chuyện với anh.

Em làm những điều mà em cần phải làm bởi vì em muốn đảm bảo rằng em không lãng phí phép màu kỳ diệu ấy.

──────────────────────

Sau khi mẹ Kokoa rời đi, tôi quay trở lại căn phòng bệnh viện nơi mà Kokoa đang ở đó.

“Cậu là người lúc vừa nãy,” Kokoa lẩm bẩm ngay khi cô ấy vùa nhìn thấy tôi.

“Chà, tớ đoán là nó cũng khá là vui khi được làm quen với cậu? Tớ tên là Takigawa Hinata.”

“Tên của tớ là Yamaguchi Kokoa.”

Khi chúng tôi giới thiệu xong cho nhau tên của mình, căn phòng bỗng trở nên im lặng đến lạ.

Chuyện này tệ rồi đây… Mình không biết phải nói gì cả.

Mặc dù tôi đã nói chuyện với em ấy rất nhiều trước đây….

“Thật ra, tớ từng được gặp cậu trước đây rồi… Kỳ lạ lắm, đúng không?”

Em ấy trông vô cùng ngạc nhiên khi mà tôi nói như vậy.

“Takigawa-kun cũng thế sao? Thật ra, tớ cũng vậy… Lẽ ra hôm nay mới là ngày đầu tiên mà tớ gặp cậu, nhưng khi mà tớ nhìn thấy cậu, vì một lý do nào đó, tớ cảm thấy tớ đã quen biết cậu trước đây…”

“Kokoa cũng vậy sao?! Vậy thì, cậu có nhớ những cái tên này không? Rino, Sayo, Karin và cả Kensuke nữa. Chúng có quen thuộc với cậu không?”

“Hmm~ Tớ không nghĩ là tớ có… Nhưng tớ có nhớ ra rằng tớ đang chơi với một ai đó trong giấc mơ.”

Liệu em ấy có nhớ ra dù chỉ là một chút?

Tốt quá…

Tôi biết mà, một điều chắc chắn chính là Kokoa đang nằm ở đây chính là người mà đã đi chơi với tôi ngày hôm đó.

Hiện giờ nó là mơ hay thực tại cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Những ký ức của những ngày ấy đều là thật.

“Từ những gì mà tớ nhớ được, Kokoa từng chơi với tớ, Rino, Sayo, Karin và cả Kensuke trong suốt kỳ nghỉ hè. Kokoa và tớ gặp nhau vào cái đêm mà lễ hội hè…”

Khi tôi đang nói về những ký ức của tôi, Kokoa nhìn tôi như thể em ấy nhớ được ra điều gì đó.

“T-tớ nhớ ra rồi…”

“Kokoa…?”

“Tớ có một giấc mơ rất dài. Một giấc mơ giống hệt như những gì mà Takigawa-kun đang nói đến vừa nãy.”

“Thật sao?”

“Đúng. Tớ không nhớ rõ lắm, nhưng… Này, nếu cậu không thấy phiền, thì kể thêm cho tớ về kỳ nghỉ hè mà Takigawa-kun nói vừa nãy đi.”

“Tất nhiên là được.”

Đây chính là cách mà tôi kể lại cho Kokoa về những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè.

“Hmmm ~ Tớ cảm thấy là tớ có thể nhớ được ra, nhưng tớ không thể… Mà cậu biết đấy, điều này thật kỳ lạ. Tớ mới gặp cậu lần đầu tiên nhưng tớ vẫn cảm thấy tớ đã biết cậu từ lâu rồi.”

“Tớ cũng cảm thấy như vậy nữa…”

Tôi đột nhiên nhớ ra giây phút mà Kokoa đột nhiên hỏi tôi liệu phép màu có thực sự tồn tại không.

Có lẽ rằng tình huống này, ngay thời điểm hiện tại chính là một phép màu?

“Này, Kokoa. CÓ lẽ cậu sẽ nghĩ rằng những gì tớ nói khá kỳ quặc, nhưng cậu có thể lắng nghe cảm xúc mà tớ đang cảm thấy hiện giờ chứ?”

Tôi quyết định nói ra những điều mà tôi không thể nói ngày hôm đó.

“Được.” Kokoa gật đầu với một biểu cảm hiền dịu.

Tôi thở ra một hơi và mở miệng của mình ra rồi nói….

“Yamaguchi Kokoa…. Tớ ──”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage