Ngày hè hôm ấy, ngày mà anh gặp được em….
Ngay cả khi em có quên mất, anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
Em cho anh thấy một khung cảnh mà anh còn chẳng biết là nó có tồn tại.
Vì vậy, anh muốn nói điều này với em, cảm ơn em rất nhiều.
──────────────────────
Đã năm năm kể từ mùa hè năm ấy, tôi vẫn còn nhớ.
Những ngày mà tôi trải qua với Kokoa….
Dù nó chỉ có một tháng, nhưng đối với tôi, đó là những ngày mà tôi không thể nào quên.
──────────────────────
“Lâu rồi không gặp! Hinata.”
Rino vẫn nói chuyện với tôi với một giọng điệu vui vẻ giống như năm năm trước đây.
“Lâu rồi không gặp Rino. Sayo, Karin và Kensuke đâu rồi?”
“Tớ vẫn chưa thấy họ đâu cả… Ah, họ đây rồi!”
Rino vẫn tay của cô ấy ra hiệu và gọi ba người đang nhốn nháo đi tới.
“Xin lỗi vì để hai người phải chờ.” Sayo nói xong và mỉm cười với một nụ cười chẳng có gì thay đổi theo thời gian.
“Quả thật đã lâu rồi, Sayo, cậu không thay đổi gì cả.”
Khi tôi nói như vậy, Sayo để lộ ra bộ mặt đang bĩu môi.
“Tớ cả một chút cảm xúc phức tạp về chuyện này…”
“T-tớ không biết tại sao, nhưng tớ xin lỗi…”
“Thôi nào, cả hai người, đi thôi ~”
Rino lại gần tôi và Sayo.
“Ừm, đi thôi.”
Có một lý do mà tất cả chúng tôi có mặt ở đây ngày hôm nay.
Đó chính là đê gặp một người cực kỳ quan trọng với tất cả chúng tôi.
***
“Đã được một khoảng thời gian rồi nhỉ ~ , Kokoa-chan, là mình Rino này. Chúng tớ đều có mặt ở đây rồi,” Rino khuỵu gối xuống trước ngôi mộ rồi nói.
“Ngày nào Hinata cũng đến đây à?”
Kensuke, người mà đang đứng cạnh tôi, hỏi tôi.
“Không, chỉ một luần một tuần. Tao có đến cùng với cả mẹ của Kokoa vào những ngày mà lịch trình của cả hai người đều trùng hợp với nhau.”
“Là vậy sao…?”
Tôi nói với mọi người về cuộc đối thoại với Kokoa năm năm về trước.
Tất cả đều chân thực đến một cách kỳ lạ, nhưng mọi người ai nấy đều tin tôi.
Không, họ không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng.
Tất cả mọi người đều có những ký ức của riêng mình với Kokoa.
“Hinata… Cậu vẫn còn thích Kokoa sau từng ấy năm ư?” Karin hỏi tôi với giọng điệu nghẹn nghào.
“Ừm, tớ vẫn còn thích em ấy…”
“Tớ có lẽ thích Kokoa nhiều như Hinata vậy. Tớ ước tớ có thể làm được càng nhiều điều hơn với cậu ấy… Tớ nghĩ rằng có rất nhiều thứ mà cậu ấy không thể làm khi mà cậu ấy ở bệnh viện. Nó sẽ vui biết bao nhiêu khi được đi học cùng với cậu ấy…”
…. Ngay cả khi chúng tôi không nói đến việc nếu có xảy ra thì sẽ làm như thế nào, Kokoa không còn ở lại với chúng tôi nữa.
Tôi tự hỏi liệu tôi đã làm được điều gì cho Kokoa hay chưa.
Cùng nhau tạo nên những kỷ niệm…. Liệu điều đó đã đủ để đáp ứng được toàn bộ những tâm nguyện mà cô ấy muốn làm hay chưa?
──────────────────────
Vào ngày hôm đó, tôi có một giấc mơ.
Kokoa mỉm cười dịu dàng với tôi.
“Tớ đã rất vui. Hinata, Rino, Karin, Sayo, Kensuke… Kỳ nghỉ hè với sáu người chúng ta chính là những ký ức tuyệt vời nhất đối với tớ. Đó là lý do tại sao tớ ra đi mà không có chút hối tiếc nào cả. Cảm ơn anh, Hinata…. Cảm ơn anh vì đã gặp gỡ em ngày hôm đó.”
────────────────────── Hết──────────────────────
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage