The Story Of Two People And A Cat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Short story - Chương 07

Masaya nói rằng anh rất bận bịu và từ chối lời mời hợp tác của Riku. Cuối cùng, buổi gặp mặt kết thúc và Riku sắp sửa rời đi. Không như ngày đó, Masaya tiễn Riku đến cửa. Tôi mong sao lúc này sẽ Masaya sẽ kiềm chân Riku lại. Riku đặt giày xuống, xỏ vào và nói, “Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Masaya chỉ nhìn Riku đã quay lưng với chúng tôi, gương mặt anh méo mó như sắp khóc, và không nói gì cả. Vì thế tôi rú lên.

Riku, đừng đi!

Masaya, giữ Riku lại!

Ngay bây giờ, đừng dối lòng mình và bày tỏ hết với cậu ấy đi!

Tôi rú khàn cả cổ, đến nỗi khó thở. Tôi thở như hết sức. Riku mở cửa, bước ra ngoài, và nhìn tôi cùng chút lo lắng.

“Sora. Đừng làm ồn nữa.”

Masaya nói bằng giọng cáu kỉnh, nhưng tôi không dừng lại. Tôi không dừng lại được. Bởi vì tôi thật vô tích sự và tất cả những gì tôi có thể làm đó là gừ lên. Tôi vẫn chỉ là một con mèo dù cho tôi có cố gắng thế nào. Nó quá đau đớn để đánh đổi.

Tiếng meow trở thành mew, cuối cùng là tiếng khạo khạc, nghe thật nặng nề. Miệng tôi đầy bọt mép. Trước khi mắt tôi chuyển đen, tôi kịp nghe được hai âm thanh.

“Sora!”