Cũng đã được một khoảng thời gian rồi tôi mới trở lại Sakuranomiya này nhỉ? Cái bầu không khí thoang thoảng mùi hương hoa đặc trưng này thật khiến cho người ta cảm thấy thật hoài niệm mà .
Mà cũng may là nhờ có Kuro-san cũng ở đây cùng với chúng tôi. Thế nên là, chúng tôi có thể dễ dàng đi qua trạm kiểm soát mà không gặp mấy chút khó khăn.
Mà khi lính canh nhìn thấy mặt của Kuro, cái khuôn mặt của anh ta cộng với câu “lại nữa hả!?” phát ra từ miệng anh ta thật sự khá là hài hước. Mà tôi nghĩa rằng, việc này vốn chắc là điều bình thường ở đây rồi nhỉ.
Vào thời điểm khi mà chúng tôi bước chân qua cổng, thì mặt trời dường như cũng đã bắt đầu lặn dần rồi. Tuy nhiên, thứ bóng tối bao phủ lấy từng ngõ ngách trên con đường về đêm đã ngay lập tức bị xua tan đi bởi thứ ánh sáng rực rỡ đến từ những ngọn đèn đường ấm áp.
Trên hết thảy thì nhờ thế, tôi có thể thấy những ánh hồng phản chiếu lung linh qua những cánh hoa anh đào bay phảng phất trong bầu không khí dịu êm như thể đang chào đón tôi ghé trở lại.
Đây quả thật là một khung cảnh tuyệt đẹp để có thể được ngắm nhìn.
“… Quả thật là một khung cảnh đẹp. Đúng như mong đợi từ Sakuranomiya - thủ đô của loài hoa nhỉ”(Aoba)
Nói vậy, Aoba -san hít một hơi thật sâu.
Nhắm mắt lại, trong chị ấy thật hạnh phúc qua nụ cười trên đôi môi ấy.
Cả thành phố này được đắm chìm trong hương thơm của những loài hoa. Và đúng như tôi nhớ, quả thật có nhiều tộc đến thành phố này thật
Ngắm nhìn khung cảnh bình dị của thành phố này quả đúng là một trải nghiệm thú vị và khó quên. Thế nhưng, nếu không để ý thì rất dễ bị lạc.
Sau khi tận hưởng hương thơm của những bông hoa của nơi đây một lúc, Aoba nhìn về phía tôi.
“Vậy thì, đầu tiên nên tới gặp người quen của em trước đã nhỉ, Arge? Bởi vì, chào hỏi là điều cực kì quan trọng mà”(Aoba)
“Em cũng đồng ý, cũng đã lâu rồi em chưa được gặp mọi người nữa nữa.
Kuro-san, liệu chị có thể dẫn tụi em tới nơi đó được không?”(Arge)
“Tất nhiên rồi ~n~ dayo!~ wafu.
Ở đây, ở đây, lối này ~n~ dayo!”(Kuro) (ngôn ngữ của Kuro có hơi lạ thường)
Theo sự chỉ dẫn của Kuro, chúng tôi xuống ngựa và tiến tới quán cà phê May.
Quán được điều hành bởi một vampire tên là Satsuki.
Bởi vì trước đây tôi từng được họ chăm sóc nên tôi muốn đến chào hỏi trước.
Và nếu Satsuki-san biết đường đến Đế Quốc, chúng tôi có thể hỏi được một chút thông tin. Cô ấy có vẻ như có nhiều mối quan hệ mật thiết.
Nhưng trên hết, tôi cực kì tự tin khi có thể khoe với Aoba rằng, bánh của Satsuki -san làm là đỉnh của đỉnh.
“Wafu~
Qủa là một chuyến đi bộ thú vị mà.
Chúng ta tới rồi ~n~ dayo.
Vì hôm nay quán đóng cửa nên xin đừng có ngần ngại, cứ vào đi!”(Kuro)
“Vậy thì, em xin phép”(Arge)
Sau khi buộc cương ngựa, chúng tôi mở cửa để đi vào trong cửa hàng.
Mở cửa bước vào, tôi có thể nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Dù đã nhiều tháng kể từ lần cuối tôi đến đây, nhưng cứ như thể là mọi thứ không hề thay đổi tí nào. Từ phong cách nội thất đến cách bày trí bên trong quán, quả thật nó đem lại đem lại một bầu không khí dễ chịu.
Ánh sáng thì mờ mờ bởi đã quá giờ đóng cửa.
Mặt cho bên trong cửa hàng khá là tối nhưng bằng cách nào đó, nó lại ngập tràng một bầu không khí an tâm.
“Wafu~! Em về rồi ~dayo!!”(Kuro)
Đáp lại giọng nói nhí nhảnh và tràn đầy sức sống của Kuro -san là âm thanh của những tiếng bước chân.
Những bước chân ngày càng dồn dập hơn, như thể ai đó đang khẩn trương tới đây vậy.
Và khuôn mặt đầy hoài niệm dần hiện ra rõ phía sau quầy.
“Tch, tránh xa em ra!
Em sẽ không bao giờ mặc mấy thứ như vậy đâu…!?”(Isabella)
“Chỉ một chút thôi mà!
Chị đã chuẩn bị chúng trước rồi!
Nè, Isabella-san, em không mong chờ sao?
Trên cương vị người thiết kế, Satsuki-san đảm bảo đó”(Satsuki)
“Sao chị biết mà chuẩn bị trước được chứ hả…?!”(Isabella)
Chủ nhân của hai giọng nói đó dần dần xuất hiện phía sau quầy.Cùng với giọng nói thân quen đó là gương mặt mà tôi nghĩ là mình đã dự đoán được trước và người còn lại thì có phần làm tôi hơi bất ngờ vì không lường trước được.
Người đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi là một quí cô khoác trên mình bộ trang phục Nhật Bản thanh nhã mà không kém phần gợi cảm trong hai người đó là Satsuki Ichinose, chủ của cửa hàng này.
Và bởi vì cô ấy là chủ cửa hàng, tất nhiên tôi hoàn toàn liệu trước được là bản thân mình sẽ gặp chị ấy.
Tuy nhiên, tôi lại cũng không ngờ rằng sẽ gặp Isabella-san ở đây.
Cô ấy đáng lẽ ra thì phải đang ở Lục Địa Quỷ - một vùng đất cách rất xa nơi đây.
“Ah, chán quá đi như thường lệ, Isabella-san quả là cố chấp thật đó á.
Chị đảm bảo rằng em sẽ rất đẹp khi mặc nó đây…
Hức hức, Satsuki-chan buồn quá đi!
Ở Vương quốc, từ đó được gọi là “Sốc” đó”(Satsuki)
“Làm gì có thứ như vậy chứ…!”(Isabella)
Từ những gì mà tôi nghe được từ cuộc nói chuyện của họ, có vẻ như Satsuki-san đang muốn Isabella-san mặc thử một bộ trang phục mới - thứ mà nằm trong hằng hà sa số những sở thích kì lạ của Satsuki-san.
Và cũng bởi vì Isabella-san không muốn mặc nó nên chị ấy đã cố gắng “bỏ của chạy lấy người”.
Cả hai người họ đều cao và mang một bộ ngực tráng lệ. (R: You don’s say)
Khi hai người họ quần nhau như vậy, “cái gì đó” động chạm với “cái gì đó” của người kia.
Mà đúng hơn, dáng người của Satsuki-san thật sự nguy hiểm trong trang phục Nhật Bản nhỉ.
“…Cuộc chiến giữa đám Yokai ngực bự ư?”(Aoba)
“Opps, vừa rồi Satsuki-san vừa nghe thấy được một điều gì đó cực kì khủng khiếp trong năm nay đó nha…”(Satsuki)
Kết quả của việc Aoba -san lẩm bẩm suy nghĩ của mình, Satsuki -san mới chú ý đến chúng tôi.
Ban đầu, cô ấy khựng lại trong chốc lát khi cô ấy nhìn thấy chúng tôi.
Nhưng vào khoảng khắc tiếp theo, cô ấy nhảy bổ vào tôi trong-chớp-mắt…
“Arge -chan! Lâu rồi không gặp!”(Satsuki)
“Fugu~u!”(Arge)
Tôi bị chôn vùi trong bộ ngực khổng lồ đó của cô ấy nhanh hơn tôi nghĩ.
Cái ôm đầy bất ngờ của Satsuki hoàn toàn che kín hết tầm nhìn của tôi.
Chất giọng sâu lắng của cô ấy như thể xuất phát từ chính trái tim của mình vậy.
“Iyaa, chị mừng rằng em đã quay trở lại đúng như lời hứa!
Chị cũng một mực nghĩ rằng, em vẫn còn sống. Đúng như dự đoán, em vẫn ổn có phải không?”(Satsuki)
“Fugu~u, u~gu~gu”(Arge)
“A, nhưng em thật sự ổn chứ?
Làn da của em có bị thô đi do cuộc hành trình dài không?
Hay em bị lừa bởi một tên đáng ngờ nào đó chăng?”(Satsuki)
“U gu~tsu, sa~ fu~ hi~ han~, ugu~gu…”(Arge)
“…Ara? Chị xin lỗi.
Đó là thói quen thường ngày của chị. Thông cảm nhé”(Satsuki)
“pu~ha~”(Arge)
Satsuki -san có vẻ đã để ý tới âm thanh ngắt quãng cầu cứu do suýt bị ngộp thở của tôi và nhanh chóng thả tay ra.
… Tuy nhiên, độ đàn hồi của nó vẫn tuyệt hảo như ngày nào. Trong khi hít thở bầu không khí trong lành, tôi nghĩ vậy.
Tôi đã bị chôn vùi trong đó vài lần rồi, thế nhưng cái ấn tượng về độ mềm mại và đàn hồi của nó vẫn không khỏi khiến tôi bất ngờ.
Khi được cô ấy ôm, tôi cảm giác như mình đang dần bị chìm xuống trong một cái đầm lầy mềm mại vậy.
“Ehm… vâng quả là đã lâu không gặp, Satsuki -san”(Arge)
“Ừ, cũng đã một khoảng thời gian rồi nhỉ.
Em trông vẫn ổn nhỉ, nhưng mà… nghĩ tới việc em lại mang đến một cô gái xinh đẹp thế này nữa!
Không, còn hơn thế nữa cô ấy là Alraune!
Rất vui được gặp cô, Satsuki - thiếu nữ vĩnh viễn ở tuổi mười bảy, đồng thời là chủ cửa hàng này!”(Satsuki)
“À, vâng, tương tự vậy ạ…em là Aoba”(Aoba)
Aoba -san trông có vẻ khá bối rối, nhưng điều đó là bình thường khi lần đầu đối diện với một Satsuki-san đầy sức ép đến thế.
Nên tốt nhất là tập làm quen đi là vừa.
Thật ra, tôi quan tâm tới Isabella - người đang làm khuôn mặt nhẹ nhõm phía sau cửa hang hơn.
“Nhân tiện thì, tại sao Isabella -san lại ở đây?”(Arge)
“… Chị chỉ đi theo ông chủ thôi”(Isabella)
“Ông chủ của chị? Vậy nghĩa là…”(Arge)
“Ờ, ta cũng ở đây”(Mutsuki)
Vào khoảng khắc tôi nghe tới cái tên của anh ta, thì giọng của anh ngay tức thì đáp lại tôi
Và từ chỗ đó, Vua vampire - người cai trị một trong những lãnh thổ trên toàn cõi Lục Địa Quỷ bước ra.
Đó là Mutsuki -san.
Và vì mặt trời đã lặn, nên Mutsuki -san có thể thoải mái đi xung quanh.
Khi tôi nhìn vào anh ta, anh ta giơ một tay lên chào.
“Yo, Arge. Nhóc có vẻ như an toàn khi mấy cái rắc rối đó cứ tìm tới nhỉ?”(Mutsuki)
“Tìm tới…? Ý anh là nhóm Richelle -san…?”(Arge)
“Ah. Cô nhóc cáo đó băng qua cả đại dương và hướng tới đây để tìm nhóc đó
…… Richelle cũng muốn giúp việc tìm kiếm. Nhưng nhóc ấy cần lo việc khôi phục lãnh thổ trước nên không đi được.
Về những người khác, họ vẫn chưa có thuyền nên
…Maa, là vậy đó. Nhưng xem ra nhóc “vẫn ổn” nhỉ”(Mutsuki).
Anh ta cười đến mức lộ răng nanh. Cũng giống như lúc ở Lục Địa Quỷ.
Bằng cách nào đó tôi thấy nó thật đáng tin cậy và mỉm cười nhẹ nhõm đáp lại.