“Fu~fu~fu~… có vẻ như em đã có một chuyến đi thú vị nhỉ”(Iris)
“Ah, vâng. Nó không hề chán chút nào đâu ạ.”(Arge)
“Ừm, vậy là tốt đấy. Chị tin rằng điều quan trọng ở đây là không nên để bản thân mình cảm thấy chán, nhất là đối với một chủng tộc trường thọ như chúng ta đó”(Iris)
Cô gái vampire tóc vàng kim mỉm cười vui vẻ khi nghe tôi kể lại về chuyến hành trình của bản thân cho đến bây giờ.
Mặc dù vẻ ngoài của cô ấy thì trông có vẻ như là của một cô gái mới độ tuổi đôi mươi mang tên Iris, nhưng đừng có vì thế mà đánh giá thấp cô ấy. Cô ấy là người đảm nhận phần bánh ngọt và tại quán cà phê Satsuki, và so với tôi cô ấy hơn cả trăm tuổi.
Một hình mẫu vampre điển hình mà tôi đã có thể hình dung ra, cô ấy chỉ có thể đi lại tự do ban đêm và ngủ trong quan tài vào ban ngày hoặc làm việc trong một khu vực quen thuộc là nhà bếp. Một nơi vốn được thiết kế để tránh khỏi mọi ánh nắng mặt trời có thể chiếu đến.
Vào lúc này là ban đêm và mọi người hầu gái đều đã đang nghỉ ngơi.
Sau bữa tối, Iris -san đến phòng tôi và nói cô ấy muốn được nghe về cuộc hành trình của tôi nó như thế nào.
Cô ấy nghe một cách vui vẻ trong khi khom mình về phía tôi.
“Umm…puha. Arge, em muốn uống không?”(Iris)
“Ah, cái đó chị cho em xin được kiếu ạ.”(Arge)
Satsuki -san nói rằng vampire không giỏi uống rượu cho lắm. Chỉ có một vài người như Iris -san là có thể uống được một cách bình thường.
Tôi chưa bao giờ dám thử, nhưng tôi sợ là bản thân mình sẽ say và làm mọi người lo lắng, nên tốt hơn hết là nên từ chối.
“Fu~n, chị hiểu rồi. Chà, ổn thôi. Vì cơ bản thì vampire không uống rượu được mà”(Iris)
“Em xin lỗi”(Arge)
“Không sao. Nếu là về bạn nhậu, chị có Shino. Nhưng đã được một khoảng thời gian rồi mà chị chưa thấy cô ấy quay lại”(Iris)
“Shino -san, barista của chị…”(Arge)
(barista hình như là người pha chế đồ uống không cồn, khác với bartender)
“Shino là người phụ trách phần cà phê. Cô ấy nói là bản thân muốn tìm một loại hạt cà phê tốt hơn và đã ra đi kể từ đó cho đến tận giờ. Nhưng cũng không sao vì chúng ta có thể chỉ phục vụ đồ uống cơ bản thôi”(Iris)
Iris -san đang cười và khi tôi nhìn qua, cốc cô ấy đã cạn từ lúc nào không hay.
Khi nhìn thấy điều đó vì tôi không là người bạn nhậu của cô ấu thế nên tôi nghĩ ít nhất mình cũng nên rót cho cô ấy.
Mùi rượu thơm mang một mùi hương ngọt ngào như đang mời gọi kích thích mũi tôi.
“Fu~ fu~ cảm ơn em nhé. Chị cũng muốn có một người con gái dễ thương như em là bạn nhậu với chị, nếu mà được thì nó sẽ rất tuyệt vời đó”(Iris)
“Chị là kiểu người đó sao Are you like that? (Swing that way) (Gió theo chiều nào đổ theo chiều ấy)”(Arge)
“Đối với một chủng tộc là vampire như chúng ta, giới tính không phải là vấn đề đáng để bận tâm đến làm gì nhiều. Chúng ta vốn ban đầu đã mang trong mình một cơ thể huyền bí kể từ khi sinh ra hay sở hữu một nguồn ma thuật lớn ẩn giấu trong cơ thể ngay từ thuở ban đầu. Chính vì thế nên hầu hết những thứ chúng ta quan tâm là con tim và ma thuật. Có rất là nhiều cá thể như chị là không quan trọng lắm về chuyện giới tính đâu.”(Iris)
“… Có vẻ đúng là như vậy thật”(Arge)
Điều cô ấy nói làm tôi bất giác nhớ lại về người con gái mang mái tóc hoàng kim vampire khác ngoài Iris -san, đó là người tôi đã gặp tại ngôi làng mật ong.
Tên cô ấy là Elsee, giống với Mutsuki -san, có vẻ cô ấy là một trong những vampire được đồn đại là mang quyền năng đặc biệt trên thế giới.
Chúng tôi đã gặp nhau và cô ấy đã cầu hôn tôi.
Không, điều đó nó giống ép buộc hơn, nói rằng giới tính không quan trọng.
“Chị cũng có thể được coi là đối tác với Satsuki theo nhiều cách”(Iris)
“… Vâng, thậm chí tới cả em cũng có thể nhận biết điều đó nếu để ý”(Arge)
“Yup. Nơi này… cà phê Satsuki. Satsuki làm nó cho chị. Cô ấy hị vọng rằng chị có thể cảm nhận được khung cảnh bình yên của mỗi ngày trôi qua như thê này. Những ngày tháng mà chị không phải lo lắng về bất cứ điều gì khác ngoài cuộc sống ngọt ngào này ra”(Iris)
“Chuyện đó…”(Arge)
“Ừ, nó là một quãng thời gian rất dài mà chị đã sống. Có rất nhiều thứ mà chị phải làm cùng với mọi người. Dù cho đó có là con đường nào đi chăng nữ, chị cũng cảm thấy như mình sẽ bị bỏ lại, vì mọi người đều sẽ già đi rồi biến mất một cách hoa mỹ nhất trong mắt chị . Ừ, phải rồi, Satsuki đã làm một nơi như thế cho chị để chị có thể chấp nhận được điều đó dù chỉ là một chút”(Iris)
Iris -san nói những điều đó một cách vui vẻ từ tận đáy lòng khi đang khép hờ đôi mắt của mình.
Đôi má cô ấy đỏ ửng và nó có vẻ không chỉ vì rượu mà có vẻ như đã khá lâu rồi tôi mới được đắm mình trong một câu chuyện như thế này.
Iris -san mở đôi mắt đỏ, giống với tôi và nhìn vào tôi.
“Thế nên chị nghĩ sẽ ổn thôi khi Arge có thể đòi hỏi ở bạn mình thêm một chút”(Iris)
“Eh…?”(Arge)
Tôi hơi ngạc nhiên vì lời nói của cô ấy.
Iris -san cười và giải thích
“Chị không biết là liệu em có đang muốn được yêu chiều hay không.
Nhưng chị có thể hiểu là em đang kiềm giữ lại cảm xúc của bản thân.
Em nghĩ rằng sẽ thật đáng giận và khó chịu nếu như có ai đó có xu hướng dễ từ bỏ.
Vì vậy em muốn đi tìm kiếm một người có thể mãi mãi yêu thương mình”(Iris)
“… Cái gì, chị vừa nói điều gì vậy?”(Arge)
Tôi muốn tìm một người sẵn sàng cho tôi ăn ba bữa một ngày và cho phép tôi được ngủ bất cứ lúc nào mà tôi muốn.
Điều đó là sự thật và tôi đã lên đường du ngoạn chỉ vì mục đích đó của bản thân.
Nhưng tôi cũng cảm thấy thật tồi tệ nếu bản thân mắc nợ người khác.
Tôi đã luôn mơ hồ về điều đó ở bản thân là mình có thực sự hiểu được hai cảm giác đó là trái ngược nhau không.
Nhưng quả đúng là một trong số đó là ý định thật sự của tôi.
“Yup. Kuzuha, Felnote, Zeno, và cô nàng Aoba đó, chị nghĩ họ thật sự yêu quý em.
Nên, cho dù em không thể lo liệu mọi thứ một mình, sẽ vẫn ổn nếu em nhờ vả vào họ”(Iris)
“…”(Arge)
“A chị đoàn mình giống như một người bà ngoại mất rồi, nên em chỉ cần nghe một nửa câu chuyện thôi. Dù sao thì điều đó cũng chỉ là mấy câu nói đùa say xỉn ấy mà”(Iris)
“Không, em thực sự cảm ơn chị rất nhiều”(Arge)
Cô ấy quả đúng thật là đang say, và không nghi ngờ gì Iris -san lớn tuổi hơn tôi.
Dù vậy, tôi biết cô ấy nghiêm túc thế nào từ đôi mắt đang nhìn vào tôi.
Ngay cả khi điều đó có phần khó chịu, đó là những thứ cô ấy muốn nói.
Chắc chắn đó là một sự khuyên răn, một sự dạy dỗ, và thêm một chút từ chính cuộc đời của cô ấy.
Tôi sẽ lắng nghe và ghi nhớ, không đánh mất thứ gì.
Đó là cảm xúc của tôi.
“Vậy thì, dành cho cô bé ngọt ngào và tội nghiệp của tôi, phần của em đây”(Arge)
“Eh…”(Arge)
“Dù em đã từ chối… nhưng rượu là thứ rất khó cưỡng phải không?”(Iris)
Iris -san cười và đưa mặt cô ấy sát mặt tôi.
Mùi rượu ngọt ngào từ rượu theo đó lan toả ra.
Ngón tay mềm mại của cô ấy xoa lên má và chạm môi tôi.
“Máu. Theo mọi nghĩa, gần đây em vẫn chưa được nhận một chút nào phải không?”(Iris)
“Ah…”(Arge)
Như Iris -san đã nói, tôi vẫn chưa được uống máu kể từ lần cuối tôi được Richelle -san cho trên lảnh thổ Dark Elf.
Chất lượng ma thuật duy trì trong máu Richelle -san khá tốt, chính vì thế cho nên tới tận bây giờ tôi vẫn chưa bị thôi thúc bởi cơn khát. Nhưng đã được một khoảng thời gian trong chuyến đi của chúng tôi rồi, cổ Aoba -san lúc này đối với tôi trông rất ngon lành.
Ở cái mức độ đó, nó là <Cơn Khát>
tôi đã nghĩ rằng không một ai chú ý đến điều đó, nhưng Iris là một vampire nên cô ấy hiểu.
“Chúng ta là vampire. Uống máu là một hoạt động nhằm để lấy ma thuật từ người khác nhằm ổn định hóa sự tồn tại của chính mình… nhờ vậy mà ma thuật của bản thân không bị mất kiểm soát.
Nó cũng không cần thiết phải là máu. Và nó cũng không phải là một vấn đề nếu nó là mồ hôi hay thứ gì đó khác…
Dù sao nếu chúng ta không có ma thuật của người khác trong cơ thể, chúng ta sẽ chết. Bản thân sự tồn tại của chúng ta đã phải phụ thuộc vào người khác”(Iris)
“… Em đã học được điều đó cách đây ít lâu. Nó không đơn thuần chỉ là cơn khát”(Arge)
“Phải đó, dù vậy, em vẫn giữ im lặng mà không phụ thuộc vào người khác dù nó là cuộc sống của chính mình.
Lúc đó, em bị hạn chế quá mức”(Iris)
Cô ấy mỉm cười như thể nhìn thấy một thứ gì đó hoài niệm, Iris -san cọ sát mặt tôi.
Mùi hương ngọt ngào của rượu và mùi hương quyến rũ của cô ấy như đang muốn mời gọi tôi vậy.
Mặc dù tôi không uống, tôi vẫn bị say.
“Hmm… nè, đến đây?”(Iris)
“Chị nói đến đây là sao…”(Arge)
“Không phải nó là một điều quá khó để dựa dẫm vào cô gái đó sao? Nếu vậy trong trường hợp này chị, với tư cách là người bạn của em, người già dặn hơn và là một tiền bối có thể giúp em ”(Iris)
“Khó để dựa dẫm… cô ấy là một người quen lâu năm… điều đó nó khá là ngại…”(Arge)
Chúng tôi biết nhau kể từ khi tôi còn là con người.
Đó là tại sao hỏi xin tí huyết từ Aoba -san bằng cách nào đó thì nghe nó thật là kì cục.
Cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối.
Hơn nữa, kể từ trước khi bắt đầu chuyến đi này, cô ấy đã tự mình yêu cầu việc đó.
Dù trên đường hay tới lúc đến Sakura Nomiya, cô ấy đã hỏi tôi rất nhiều lần về điều đó nhưng tôi luôn nói mình không cần uống máu.
Vậy nên đó là vấn đề do cảm xúc của tôi thôi.
Tôi chịu đựng tới phút cuối cùng và cố uống chỉ khi đối phương kiên quyết yêu cầu.
Tôi không biết là liệu mình có quá nhún nhường quá hay không.
“Hmm, đúng rồi, chị phải làm gì đó thôi… nè, không phải điều đó sẽ ổn thôi mà đúng không?”(Iris)
Khi cô ấy nói “ổn mà” và ôm tôi như vậy.
Nó bắt đầu khiến tôi cảm thấy rất khó để chịu đựng.
” Ah~…ah”(Iris)
Tôi đặt nanh mình lên cái cổ mảnh khảnh và trắng muốt đó và Iris -san chấp nhận điều đó với không chút kháng cự nào.
Tôi khá chắc cô ấy đã quen với việc làm điều này với Satsuki -san.
Có thể họ thậm chí làm việc này mỗi ngày bất cứ khi nào họ gặp nhau.
“Um… a ha, em thật dịu dàng làm sao… Cơ mà nè, không phải đây là lần thứ 2 em được nếm máu của chị rồi phải không? Nó ổn mà, em không cần phải kiềm chế bản thân đâu”(Iris)
Như Iris -san nói, đây là lần thứ 2 mà tôi hút máu cô ấy.
Lần đó, tôi đã khá bất ngờ và bị say bới máu cô ấy, nhưng lần này thì khác.
Chúng tôi chia sẻ cảm xúc cho nhau thông qua những hơi thở hổn hển của Iris san khi bị tôi cắn ngập răng và để dòng máu ngọt ngào nóng bỏng tràn ngập trong miệng.
… Nóng quá.
Máu cô ấy thật nóng hổi và đậm đặc làm sao và mỗi khi mà nó trôi qua cổ họng tôi điều đó khiến cả cơ thể tôi như bị thiêu đốt vậy
Tôi liếm nó để khiến dòng máu nóng hổi từ vết cắn đó chảy chậm lại qua từng cuống họng của bản thân. Dư vị còn tồn đọng lại từ mùi hương hay hương vị thật quá sức tưởng tượng đối với tôi.
Tôi có thể nghe thấy những âm thanh không đứng đắn lắm của cả hai đang vang vọng khắp căn phòng, nhưng hiện giờ đàu óc tôi không còn có thể quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế nữa.
Đầu óc tôi đã bị cuốn trôi đi bởi sự ngọt ngào của dòng máu nóng hổi này đến nỗi mà bản thân cũng quên hết tất cả mọi thứ mất rồi.
“Ah~ Fu~n… thật ngon”(Arge)
“Ah… Phải đúng rồi. Em có thể trung thực với bản thân hơn… … um… ngoan lắm, cô bé ngoan…”(Iris)
Iris -san dường như có rất nhiều máu bên trong cơ thể mảnh khảnh của mình. Quả như dự đoán, có lẻ cô ấy đã quá quen với việc bị hút máu.
Tôi đặt miệng mình lên chiếc cổ mảnh mai của cô gái trước mặt, người có mang trong mình ngoại hình không khác gì tôi là mấy.
Tôi nghĩ mình vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ một chút như thường lệ, nhưng giờ tôi đang làm nó.
“Umm, Chi~yu…
…Ji ~yururu~…
…Pua …
… Iris-san…”(Arge)
“Ổn mà, nó ổn mà… Có vẻ như em sẽ cần nhiều hơn đó… Chị sẽ kiên nhẫn chờ… cho tới khi em cảm thấy mình đã đủ…”(Iris)
Cảm giác những ngón tay mảnh mai của cô ấy đang vuốt ve mái tóc của tôi thật thoải mái làm sao, tôi giữ chặt lấy cơ thể cô ấy nhằm để lấy nhiều máu hơn.
Dạ dày của tôi lúc này hiện giờ đang được lấp kín bởi thứ chất lỏng nóng bỏng và ngọt ngào thứ đang khiến cơn nóng đang lan tỏa khắp cơ thể.
“Puhaa…”(Arge)
Khi tôi thoát ra được khỏi cơn nóng đó và thả cô ấy ra, cảm giác ớn lạnh trong phúc chốc chạy xuyên suốt qua cơ thể tôi.
Mồ hôi đã chảy đầm đìa khắp người trong khi mà tôi hút máu.
“Wa~…fu~i… Đau đớn ơi hãy biến mất”(Arge)
Đầu tôi lúc này có vẻ như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng nhưng tôi vẫn có thể nói từ khoá kích hoạt ma thuật của bản thân.
Hiệu ứng ma thuật bắt đầu có tác dụng và vết cắn dần khép lại.
“Ah, em không cần phải lo về nó đâu… vì chị không thấy ghét bị đau đâu”(Iris)
“Nhưng em thì có lo đó…”(Arge)
“Um . . . chị hiểu rồi. Fu~ fu~, Arge, có vẻ như em đã hơi buồn ngủ rồi.
Cứ yên tâm mà ngủ đi…”(Iris)
Tôi nghiêng người và đảy bản thân dựa về phía Iris –-san, người có vẻ đang rất vui, và từ từ nhắm mắt lại.
Trong một khoảng thời gian, tôi sẽ không còn bị cảm giác thôi thúc bởi cơn khát nữa.
Tâm trí tôi cũng theo đó mà dần mê man đi, trong thâm tâm tôi lờ mờ nghĩ lại là đã có người đã nói với tôi là bạn tôi cũng sẽ chấp nhận tôi như thế này.