“Cho chị xin lỗi , Chị đã để em phải chứng kiến một cảnh tượng đáng xấu hổ rồi ”(Aoba)
Ngự Uyển Thượng.
Nơi chúng tôi có thể cảm nhận từng làn gió đêm mát mẻ , Aoba -san đang cúi thấp đầu nói.
“Không sao ạ , tuy là em có phần hơi ngạc nhiên, nhưng em rất mừng là chị vẫn ổn”(Arge)
Sau khi đưa Aoba -san ra khỏi phòng tắm tôi nhanh chóng dung ma pháp hồi phục để chữa trị cho cô ấy .
Và để cảm ơn điều đó , tôi đã nhận được lời mời từ Aooba là hãy ra ngoài đi dạo với cô ấy .
Hiện tại thì tôi mang danh nghĩa đại sứ thiện chí từ R’lyeh nên tôi có thể hoàn toàn tự do thăm thú nơi đây .
Và tôi cũng không thể ngủ được sau từng ấy chuyện.
Và ngay bây giờ vào lúc này thì đang là giữa đêm.
Nói cách khác, tôi không có kế hoạch nào cụ thể và cũng không có lý do gì để mà từ chối lời mời đến từ cô ấy .
“… Nhưng tuy vậy , thật sự ra chị vẫn chưa thể rũ bỏ được hoàn toàn những thói quen và sở thích khi còn là con người…
Alraune không chịu được nhiệt độ cao… em chưa bao giờ biết điều đó”(Aoba)
Aoba -san trông rất ngượng khi nói điều đó .
Tôi đã nghĩ là Aoba -san có gì đó muốn nói với tôi lúc ở trong phòng tắm nhưng vào lúc đó tôi không thể nghe hết được.
Nhưng ít nhất tôi hiểu được rằng lời hứa tuy là nhỏ nhoi giữa chúng tôi lại rất quan trọng với cô ấy.
“Cho em xin lỗi, Aoba -san, dù em đã hứa điều đó nhưng rốt cục lại không thể hoàn thành được”(Arge)
Nên tôi cúi đầu và nói lời xin lỗi chân thành nhất đến từ sâu trong trái tim mình .
Với tôi, đó là một lời hứa rất nhỏ nhoi. Nhưng nó lại mang một ý nghĩa rất lớn đối với Aoba -san.
Đến mức mà cô ấy có thể kết thúc cuộc sống của mình vì nó.
Nếu là vậy, tôi nghĩ mình cần phải xin lỗi.
Dù đó không phải thứ tôi muốn, tôi không thể thực hiện được nó miễn là còn ở nhà Kuon.
Và tôi đã yên giác mãi mãi.
Tôi không thể nói tạm biệt với bất kì ai và rời bỏ thế giới đó trong giấc ngủ của mình.
Còn hiện tại, thật lạ lùng khi chúng tôi có thể nói chuyện với nhau theo cách này.
Dù vậy, chúng tôi đang đối mặt với nhau.
Tôi có thể xin lỗi vì đã bỏ quên lời hứa ở nơi mà mình không thể quay lại được nữa.
Nó thật sự là một điều rất quí giá.
“… Không sao đâu . . . Chị không còn bận tâm đến chuyện đó nữa đâu, bởi vì chúng ta đã lại tìm thấy nhau một lần nữa. Giờ đây, em đang dần từ một bông hoa chớm nở nay đã bung nở thành một đóa hoa tuyệt đẹp và em không còn sống trong những ngày tháng ngục tù đó nữa . Con người mà chị luôn mong muốn được nhìn thấy nhất... chắc chắn là người đang ở đây , ngay lúc này , và đang ở trước mặt chị ”(Aoba)
(Ba đời ba kiếp cô quạnh chợt bừng tình như giấc mộng
Năm tháng qua đi làm khô dòng lệ
)
“… Cảm ơn chị ”(Arge)
“Nhưng , sẽ thật vô ích… khi chúng ta đối mặt với nhau theo cách này, cái tôi ích kỉ của chị sẽ xuất hiện. Những suy nghĩ xấu xa sẽ nảy mầm.”(Aoba)
“Xấu xa …? Là vậy sao…”(Arge)
“Phải rồi đấy .
Bởi vì, ngay lúc này, nhưng bông hoa đang nở rộ đâu đó không phải trên thế giới này và chị muốn em có thể được nhìn thấy chúng…
…Nhưng thứ duy nhất chị quan tâm vào lúc này là em đang ở ngay đây , trước mặt chị . Chị muốn được ngắm nhìn em gần hơn nữa. Một cảm giác như vậy … liệu có là điều kì lạ lắm không ? ”(Aoba)
“…Aoba -san”(Arge)
Cô ấy có vẻ rất miễn cưỡng khi cố bày tỏ cảm xúc của mình và tôi tự nhiên ngồi lại gần cô ấy hơn.
Bàn tay tôi vươn ra chạm vào bông hoa dang nở trên vai cô ấy.
Cô ấy đã có một cảm giác như vậy sao? Tôi cảm thấy có hơi một chút cảm giác ngột ngạt.
Những lời tôi nói một cách tự nhiên xuất phát từ chính con tim tôi.
“Thật sự thì, em thấy nó không hề lạ chút nào đâu.
Khi một hi vọng đã được hoàn thành , chúng ta sẽ lại hi vọng cho những điều tiếp theo. Em nghĩ việc mà có nhiều mục tiêu mà mình mong muốn và làm những thứ mình muốn làm không phải chuyện gì xấu cả”(Arge)
“Ginshi -san”(Aoba)
“Là Arge, Argento Vampire, em thích cái tên bây giờ hơn”(Arge)
“…Arge -san”(Aoba)
Dù là với những người từ thế giới trước, tôi cũng không muốn họ gọi tôi bằng cái tên cũ.
Sau tất cả, tôi không phù hợp với thế giới đó.
Còn ngay bây giờ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi ở nơi đây dưới cái tên Argento Vampire.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận sự thật tôi từng là Kuon Ginshi.
Đó cũng là một phần mà tôi không thể vứt bỏ dù tôi rất muốn .
Và có một con người biết về phần đó đang ở ngay trước mắt.
Nếu vậy tôi phải hoàn thành lời hứa mà mình đã bỏ quên ngày đó.
“… Aoba -san… Em biết là vào lúc này thì đã trễ, nhưng hãy cùng nhau đi ngắm (Sakura hanami) hoa anh đào nào… em biết một nơi rất tốt, nơi mà hoa anh đào nở rộ tuyệt đẹp <Sakuranomiya>”(Arge)
“Sakuranomiya… thủ đô nước Cộng Hòa, chị đã từng nghe về nó”(Aoba)
“Vâng , khi đến thế giới này, em đã thấy rất nhiều thứ, gặp gỡ được nhiều người và tạo ra được nhiều kỉ niệm đẹp khác với trước kia”(Arge)
Những người mà tôi đã gặp sau khi tái sinh và những nơi tôi từng đặt chân đến đều được tái hiện một cách sống động trong kí ức và tôi tin những người khác cũng vậy.
Mục tiêu của tôi là 3 bữa một ngày và ngủ bất cứ lúc nào mình muốn.
Thỉnh thoảng, dù phải đối mặt với nhiều vấn đề phát sinh nhưng bù lại cũng có rất nhiều niềm vui.
“Nếu em biết về những chuyện đó, Aoba -san sẽ không xem em là một nụ hoa nữa đâu”(Arge)
“… Em cũng trở nên tham lam hơn rồi đó”(Aoba)
“Có lẽ là vậy nhỉ ”(Arge)
Chúng tôi cười với nhau, những lời nói trước đó tan vào trong màn đêm.
Hai đứa vẫn rất thoải mái dù cho cơ thể vừa ngâm chìm trong nước nóng đang dần lạnh đi, chúng tôi mặt đối mặt với nhau.
Tôi chắc rằng cả hai đã nói chuyện tự nhiên hơn khi còn ở nhà Kuon.
Tôi nghĩ vậy.
“… …?”(Arge)
Đó là tại sao mũi tôi phản ứng rất mảnh liệt với thứ làm phiền niềm vui này.
Một mùi cực kì khó chịu mà tôi nhớ rất rõ.
Kích thích tới tận khoang mũi, một mùi sắt lạnh.
“… Phi thuyền”(Arge)
Mùi của máy móc và xăng dầu trên lảnh thổ của Richelle.
Khoảnh khắc đó, tôi ngước nhìn lên bầu trời.
“Arge -san, có chuyện gì vậy”(Aoba)
“… Có vài chuyện mà em cần phải nói với Aoba -san”(Arge)
“…Eh?”(Aoba)
“… Có vẻ như chúng ta không phải những người duy nhất thuộc nhà Kuon ở thế giới này”(Arge)
Vào lúc tôi hoàn thành những lời đó.
Có thứ gì đó rơi xuống từ bầu trời, kèm theo âm thanh cắt ngang bầu không khí.
Và phá hủy sự tĩnh lặng của màn đêm.