The Novel 's Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 670

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7476

Chương 70

Chương 68: Guild (2)

“Oh, đến rồi à.”

Khi chúng tôi đang thăm thú xung quanh, cửa văn phòng mở ra và một người đàn ông – chắc là Park Sangho – bước vào.

“Rất vui được gặp hai người.”

Park Sangho giơ tay ra với một nụ cười ấm áp. Ấn tượng đầu về hắn quả thực rất tốt, giống như một anh hàng xóm thân thiện vậy, hoàn toàn khác với bản chất thật của hắn.

“Hajin-ssi, đúng chư?”

“Vâng.”

Tôi bắt tay hắn.

“Và tôi chắc không cần tự giới thiệu với Yeonha-ssi nữa đâu nhỉ?”

Yoo Yeonha mỉm cười trước câu đùa của Park Sangho. Hắn ta vắt áo khoác lên lưng ghế, rồi gõ gõ vào các tài liệu xếp trên bàn.

“Tôi biết đây là Chương trình “Trải nghiệm” Guild, nhưng hầu hết mọi công việc đều được xử lý trong văn phòng. Đó là lý do mà gần như mọi trưởng nhóm Anh hùng trong các phòng hạng A đều có 4 hoặc 5 nhân viên .”

Park Sangho tiếp tục với tông giọng nhẹ nhàng.

“Các cuộc chinh phạt Hầm ngục và quái vật cấp cao-trung trở lên cần được phân tích kỹ lưỡng trong văn phòng này trước tiên. Nói cách khác, công việc của chúng tôi bắt đầu ở đây và chỉ khi khâu chuẩn bị đã xong thì chúng tôi mới hành động. Nhưng, mm… giờ cứ ra ngoài trước đã. Thành thật mà nói, cứ ở đây suốt thì cũng phát chán lên được.”

Park Sangho dẫn chúng tôi ra ngoài. Yoo Yeonha lập tức theo sau hắn, nhưng mắt tôi dừng lại ở cái két đặt trong ngăn kéo của hắn ta. Bên trong chắc chắn chứa những tài liệu đáng lên án mà Park Sangho thu thập được về gia đình Yoo Yeonha.

“Hajin-ssi?”

“Ah, vâng.”

Nghe Park Sangho gọi, tôi vội chạy ra khỏi phòng.

“Ồ đúng rồi, chúng tôi cũng có những đơn yêu cầu định kỳ. Cậu cũng biết là Tỉnh Bắc Hamgyong giờ đã rơi vào tay quái vật rồi đó.”

Trên đường đi, Park Sangho tiếp tục nói.

“Khoảng 3000 Anh hùng sẽ bỏ ra bốn ngày trong một tháng để diệt bớt quái vật ở đó. Bằng cách này, quái vật sẽ không thể bùng nổ số lượng được. Một khi trở thành Anh hùng, cậu sẽ bị phái đến đó khoảng hai lần trong một năm.”

Park Sangho dừng lại khi gần đi đến cuối sảnh tầng ba. Chúng tôi đang đứng trước cửa ghi ‘Phòng Phân Tích’.

“Đây là nơi mà tôi muốn Hajin-ssi tới xem trước tiên vì tôi nghe bảo cậu đứng nhất về mảng lý thuyết.”

Park Sangho mở cửa ra.

Phòng phân tích trông bình thường đến đáng ngạc nhiên. Trong căn phòng rộng lớn bày bàn ghế với hàng dãy máy tính ảo diệu thẳng tắp.

“Có một phòng họp riêng ở bên kia. Khá là rộng lớn, nhỉ?”

Park Sangho tự hào nói.

Trong phòng phân tích có rất nhiều Anh hùng. Họ đều đang bận rộn làm việc.

“Oh, Sangho-ssi, đám trẻ tới rồi à?”

Một người phụ nữ đang chú ý vào đống tài liệu chợt nhìn lên và để ý đến chúng tôi.

“Ừ. Hajin-ssi, Yeonha-ssi, đây là Yi Jin-Ah. Cô ấy là Anh hùng cấp cao-trung.”

“Chào. Anh đã nói hai trong số ba người là nữ… vậy cậu hẳn là Kim Hajin.”

“À, vâng ạ.”

“Thế giới quả thực thay đổi rồi. Ai mà ngờ hạng 934 lại có thể được mời đến Chương trình Trải nghiệm Guild chứ? Ai đã chọn cậu ta thế nhỉ.”

Yi Jin-Ah vòng vo bày tỏ sự bất mãn của mình . Tuy nhiên, mục tiêu của sự bất mãn ấy không phải là tôi, mà là Yoo Yeonha. Tất nhiên, Yoo Yeonha cũng chẳng vui vẻ gì khi nhìn cổ.

Yi Jin-Ah thuộc về một phe khác trong guild Nan chi Bản chất. Người đứng đầu phe này là phó hội trưởng Jung Hosuk. Nhưng vì cuối cùng thì cô ấy sẽ chuyển sang phe của Yoo Yeonha và trở thành phó hội trưởng, có thể coi cổ là một nhân vật quan trọng cần được lưu ý.

“Nhưng Hajin-ssi đứng nhất về lý thuyết.”

Park Sangho nói đỡ cho tôi.

“Haha, đứng nhất về lý thuyết? Nghe tuyệt đấy, tôi cũng từng như thế đó! Nhưng lũ học sinh không thực sự học được thứ gì hết, nên đừng có quá tự phụ.”

Yi Jin-Ah nhếch miệng cười và tháo kính ra. Rồi cô gõ lên tập tài liệu mình vừa đọc.

“Được rồi, hạng nhất lớp lý thuyết Kim Hajin-ssi, cậu có muốn thử nhìn qua đống này không?”

“Này, cô không thể để lộ dữ liệu nội bộ của guild như thế được.”

“Nó không có quá quan trọng đâu.”

Yi Jin-Ah đứng dậy. Đúng như những gì tôi thiết lập, cô ta khá cao, khiến cho tôi vô thức lùi lại. Dường như cô ta còn cao hơn tôi một chút.

“Đây. Đó là một bản copy nên cậu muốn làm gì với nó cũng được. Đừng quá căng thẳng nhé.”

Yi Jin-Ah đưa tôi tập tài liệu. Tôi nhận lấy và đọc qua. Dù nó được viết bằng tiếng Hàn, hầu hết chỗ tài liệu là đống phương trình với phép tính toán học lằng nhằng.

“Đọc thử xem. Dù tôi nghi là một đứa nhóc thì chẳng hiểu gì đâu.”

Tôi hơi giận khi bị gọi là một đứa nhóc. Dù tôi biết cô ấy không nói đến thể hình, tôi vẫn muốn phản đối! Chiều cao của tôi nằm trong mức trung bình đấy.

“….”

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó. Khi tôi rút ra một cây bút từ túi đeo của mình, tôi cũng lấy ra cái laptop và uyển chuyển đặt nó lên bàn.

Gift của tôi, Đọc và Quan sát, kích hoạt.

Cái tài liệu này dường như là ước tính các biến số có thể xảy ra trong khi chinh phục một Hầm Ngục. Nhưng các nhân viên văn phòng bình thường đã quá quen với cái này rồi mà?

Dù sao thì, các bước làm và kết quả xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi chỉ việc copy lại y nguyên.

Tôi hỏi Yi Jin-Ah.

“Cho tôi một mảnh giấy với.”

“…Phụt, cậu cần giấy để làm gì?”

Yi Jin-Ah chế nhạo, không thèm đưa giấy cho tôi.

“Sẽ khó đấy, Hajin-ssi. Cái đó không phải là một bài thi thông thường đâu.”

Park Sangho đưa cho tôi một tờ giấy.

Vì thái độ khó ngửi của Yi Jin-Ah, tôi thậm chí còn quyết tâm chứng minh cô ta đã sai hơn.

Tôi nhẹ nghiếng răng và bắt đầu viết xuống cách giải và kết quả. Trong lúc tôi đang dang dở, Yoo Yeonha đột nhiên nói.

“Um, học viên còn lại vừa mới tới tầng một.”

“Ồ, thật sao? Ta đi thôi.”

Yoo Yeonha rời phòng phân tích với Park Sangho, nhưng tôi vẫn ở lại và tiếp tục viết xuống lời giải. Tiêu chuẩn về mặt học thuật là phải viết xuống từng bước tính toán.

Tuy nhiên, khi tôi sắp viết xong, chỉ còn đúng một bước nữa, ai đó giật lấy tờ giấy tôi đang viết và lật nó lên. Rõ ràng đó là Yi Jin-Ah.

“Nghe đây, nhóc, đừng có làm phí thì giờ nữa và xéo đi. Nhóc không thấy hả? Hai người kia đã rời đi rồi đấy.”

“….”

Ngay từ đầu thái độ của cổ đã khó ưa rồi, nhưng lúc này bả cau có mặt mày nên trông cũng hơi đáng sợ. Biết mình chẳng làm được gì, tôi liền đứng dậy.

“Tôi sẽ để lời giải ở đây, nên nếu rảnh thì hãy đọc qua nếu cô thích.”

“Đừng có cố làm mất thời gian của tôi, chậc.”

Yi Jin-Ah đuổi tôi đi.

Cứ như vậy, tôi bị đá ra khỏi phòng phân tích.

“…Đồ thần kinh.”

Tôi đã không kịp hoàn thành bước cuối. Tốt nhất là cô đừng có hỏi về nó sau nhá!

Tôi quay trở lại thang máy và xuống tầng một.

Ở đó, tôi thấy học viên thứ ba vừa mới đến. Là một người mà tôi đã quá quen thuộc. Phải, đó lại là Chae Nayun.

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy kinh ngạc hét lên.

“C-Cái quái? Này, sao cậu ta lại ở đây?”

“Biết chết liền ~”

Yoo Yeonha tinh nghịch cười. Tôi cũng cần nói với cổ.

“Cậu đã bảo Chae Nayun sẽ không đến mà.”

“Mình có nói thế hả?”

Ngay lúc đó, smartwatch của Yoo Yeonha rung lên. Biểu cảm của cô ấy cứng lại, khiến tôi thắc mắc không biết đó là ai.

“Hai người cứ đi trước đi. Mình cần vào nhà vệ sinh chút.”

Rồi, cô nàng chuồn đi.

**

‘Nhà môi giới tư nhân Yoo Jinhyuk’

Dưới một bảng hiệu neon cũ rích, Yoo Jinhyuk đang sững sờ nhìn chằm chằm vào một tập tài liệu. Tập tài liệu mỏng này chứa bản tóm tắt về một vụ việc đã xảy ra 16 năm trước.

“Haha.”

Đột nhiên, y bật cười.

Y đã trải nghiệm quá khứ gần như cả tháng nay rồi. Tuy nhiên, y không tìm được gì nhiều về quá khứ của Kim Hajin. Có nhiều nguyên do phức tạp, nhưng lý do lớn nhất là có quá nhiều người xuất hiện trong quá khứ của cậu.

Nhưng việc gì càng khó càng khiến y hứng thú. Kết quả là, y vùi mình vào công việc này trong suốt một tháng mà không phàn nàn gì hết, và cuối cùng y cũng phát hiện được một manh mối.

[Báo cáo Kwang-Oh]

[Thương vong: 96]

[Lưu ý đặc biệt – cái chết của người phụ nữ đang mang thai tháng cuối.]

‘Thảm sát ở hầm trú ẩn Kwang-Oh’.

Khi quái vật tràn vào khu vực Pháo đài Kwang-Oh, 87 thường dân và 9 Anh hùng đang bảo vệ hầm trú ẩn ở đó đều đã thiệt mạng.

Mặc dù chính phủ và Hiệp hội đã kết luận Ma nhân là hung thủ, Yoo Jinhyuk biết sự thật đằng sau vụ đó. Ngay từ đầu, lý do y bị đuổi khỏi nhà Yoo là vì y cố gắng tìm ra sự thật.

Nói đơn giản thì bi kịch 16 năm trước không phải là kế hoạch của Ma nhân.

“….”

Yoo Jin Hyuk biết ai đứng sau vụ này.

Chúng đều là những nhân vật quyền lực, đến mức gần như ai cũng không dám kể tên.

Đầu tiên là Kim Sukho, Tổng thống Nam Triều Tiên.

Thứ hai là Chae Joochul, Chủ tịch tập đoàn Daehyun.

Người thứ ba là Yoo Taeho, ông nội của Yoo Yeonha, và là bố của Yoo Jinhyuk.

Dĩ nhiên, từ góc nhìn của chúng, những người bị chúng giết chỉ là lũ sâu bọ. Để ngăn mọi việc lộ ra ngoài, chúng đã thuê một tổ chức chỉ hoạt động trong bóng tối. Cả ba người đó có lẽ còn chẳng thèm nhớ mình đã gây ra vụ việc này.

Nhưng nếu còn có người sống sót… nếu cha mẹ của Kim Hajin là nạn nhân của vụ thảm sát này, và nếu mẹ của cậu ta là người phụ nữ đang mang thai trong bản báo cáo…

“Huu.”

Tất nhiên, đó vẫn chỉ là một giả thuyết không thể kiểm chứng.

Nhưng Yoo Jinhyuk tự hỏi, tại sao cháu gái của y lại muốn đào sâu vào quá khứ của tên nhóc này?

Thở ra một hơi dài, Yoo Jinhyuk gọi cho Yoo Yeonha.

Cô bắt máy gần như ngay lập tức.

“A lô?”

—Vâng thưa chú.

“…Giọng cháu nghe hay hơn trước rồi đấy, cháu yêu.”

—Thôi bỏ đi, chú đã làm xong việc cháu yêu cầu rồi à?

Yoo Jinhyuk nói dối.

“Ồ việc đó à, chú chưa làm tí gì hết. Chú quá là bận rộn mà.”

—G-Gì cơ ạ? Chú đang đùa phải không chú?

Giọng nói giạn giữ của Yoo Yeonha như đâm vào tai Yoo Jinhyuk.

Yoo Jinhyuk cố gắng hết sức để giữ vững cái tư cách một người chú vui vẻ, và y gián tiếp hỏi.

“Hahaha, rồi rồi, mà sao cháu lại muốn tìm bố mẹ của thằng nhóc đó thế?”

—…Chú không cần biết đâu.

“Có gì ở cậu ta à? Bộ cậu ta muốn tìm kiếm bố mẹ mình hay gì hả?”

Đây là một câu hỏi cực kỳ quan trọng. Nếu cậu ta không muốn tìm hiểu, nếu cậu ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, thì mọi việc sẽ ổn thôi.

—Vâng, chắc là thế.

“…Vì sao cháu biết?”

—Hm, sao tự dưng chú hỏi nhiều thế?

“Cháu biết mà, thông tin là vàng bạc! Nếu chú biết vì sao cậu ta trở thành một cô nhi thì chú sẽ dễ làm việc hơn.”

Lời nói của y có vẻ đủ thuyết phục, vì Yoo Yeonha im lặng trong chốc lát. Không lâu sau, cô thì thầm với tông giọng nhỏ hơn trước rất nhiều.

—Cháu nghĩ bố mẹ cậu ta bị liên lụy trong một tội ác nào đó. Cậu ta đã ghi nhớ hết cái danh sách tội phạm bị truy nã.

Nghe vậy, Yoo Jinhyuk hít vào một ngụm khí lạnh.

“Cậu ta đã ghi nhớ toàn bộ danh sách?”

—Vâng. Cháu nghĩ bản thân cậu ta đã điều tra ra gì đó rồi.

“…Đúng vậy, cháu có bảo là cậu ta khá thông minh.”

—Cậu ta đứng nhất về lý thuyết đấy. Cháu nghe nói cậu ta chẳng giải sai bài nào trong bài thi giữa và cuối kì.”

Nếu cậu ta thông minh đến thế thì có thể sẽ điều tra được chân tướng vụ Kwang-Oh.

Nhưng may thay, có vẻ như cậu ta đã hiểu lầm gì đó.

Hung thủ của tấn bi kịch ấy không phải là đám tội phạm bị truy nã.

Chúng là ‘giới bề trên’, những kẻ có tầm ảnh hưởng khủng khiếp lên toàn bộ quốc gia này.

“Hmm….”

Yoo Jinhyuk lại thở dài.

Y phải kết thúc vấn đề này ở đây.

Nếu y điều tra quá sâu và đánh động đến lão tay to mặt lớn đó, y có lẽ sẽ chẳng thể bảo vệ chính bản thân mình.

Lão già tay to mặt lớn cổ hủ, khẩu phật tâm xà; một trong những người đàn ông mạnh nhất ở Hàn Quốc cả về quyền lực lẫn sức mạnh, kẻ đã đi vào hàng ngũ Cửu Tinh vào 50 năm trước; người kế thừa thế hệ thứ hai và là chủ sở hữu thực sự của Daehyun – Chae Joochul Kẻ Bất Tử.

Lão già này không phải là người mà Yoo Jinhyuk có thể chạm vào.

“…A, có người vừa gọi cho chú. Thôi nói chuyện sau nha!”

Gia tộc Yoo đã phát triển, nhưng kể từ khi thành lập, họ cũng chỉ là con chó săn của gia tộc Chae.

Chae Joochul là loại người sẽ tàn nhẫn bỏ rơi con chó săn của mình, nên lão sẽ không để tâm đâu nếu giết đi vài đứa con của lũ chó săn ấy.

—Khoan đã chú ơi, khi nào thì chú điều tra xong…

Yoo Jinhyuk gác máy trước khi Yoo Yeonha kịp nói xong.

**

“Sao cậu đến muộn thế, Nayun-ssi?”

Trong lúc chờ Yoo Yeonha quay về, Park Sangho hỏi Chae Nayun.

“À, thì, tôi vừa đi thăm Ông nội.”

“Ông nội của Nayun? Hẳn là… ngài Chae Joochul cao quý.”

“Phải, đã lâu rồi tôi chưa gặp ông nên hơi mất thời gian. Thật xin lỗi.”

“Không không, cũng là lẽ tự nhiên thôi mà. Ngài ấy vẫn khỏe chứ?”

Park Sangho đã trót gây rối. Cũng dễ hiểu thôi vì ông nội Chae Nayun, Chae Joochul, là một trong những người mạnh nhất trên toàn thế giới.

Không có Anh hùng nào lại không kính trọng ông ta.

“A, xin lỗi, mình xong rồi đây.”

Đúng lúc đó, Yoo Yeonha trở lại từ nhà vệ sinh. Chae Nayun buột miệng nói đùa.

“Sao mà đi lâu thể bạn hiền?”

“Không có đâu. Dù sao thì, Sangho-ssi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Giọng nói của Yoo Yeonha nghe có phần sắc cạnh.