thì gọi là “Vũ trang”.
Nhưng tôi chẳng biết vũ khí chính của mình là gì .Tôi có biết gì về quá khứ Chundong đâu.
“Đứng trước vũ khí mà các trò muốn .Chúng tôi sẽ cung cấp các trò vù khí thực tập. Nhưng đừng coi thường chỉ vì chúng mang danh là ”Thực tập”. Mỗi chúng đều có giá tầm 5 triệu won nếu bán ngoài chợ đó.”
Có đủ loại vũ khí, nhiều đến mức mà cả tôi cũng chưa từng tưởng tượng được.
Kiếm, thương, đao, dao găm , kiếm mỏng, kích, đại kiếm, kiếm song thủ, cung ,roi, súng, bao tay sắt ,v.v…
100 học viên của của lớp Sự Thật xếp thành hàng trước vũ khí học chọn.
“Lựa chọn cẩn thận. Một khi đã chọn vũ khí chính, phải 6 tháng sau các trò mới được đổi.”
Kiếm và thương hiển nhiên là hai lựa chọn thông dụng nhất. Không chút phân vân ,Kim Suho chọn kiếm trong khi Shin Jonghak chọn thương.
70 phần trăm chọn kiếm , thương hay đao , dù gì chúng cũng là Tam Thánh Khí mà.
Mặt khác , Yoo Yeonha chọn roi , vũ khí của Chae Nayun là cung và Rachel là kiếm mỏng.
Dẫu vậy ,tôi vẫn cứ đứng như trời trồng.
“ Kim Chundong, sao trò còn đứng đó?” Kim Suuhyuk hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vô hồn vào món vũ khí mà không ai để mắt tới.
Thứ vũ khí đến từ thế giới hiện đại, và cũng chẳng cần hướng dẫn gì thì ai cũng có thể sử dụng được. Nhưng tại thế giới này, món vũ khí này chẳng khác nào một cục sắt cùi bắp, một vũ khí mà bất cứ anh hùng nào đều tránh. Nó là thứ có mặt ở đây chỉ để đóng góp cho sự đa dạng của các loại vũ khí.
Nhưng đây là lựa chọn duy nhất mà tôi có.
Tôi không thể sử dụng bất cứ vũ khí cận chiến nào. Ngay cả nếu Chundong có tài năng với mấy món đó đi chăng nữa, tôi cũng chẳng muốn chiến đấu ở cự li gần , vị trí dễ đổ máu nhất.
“Kim Chundong”
Ông giảng viên gằn giọng khiến nhiều học viện khác nhìn tôi.
Shin Jonghak và Kim Suho là một trong số đó.
Tôi không thích làm trung tâm chú ý đâu nhá.
Nhanh chóng đứng dậy, tôi chọn lấy một vũ khí.
Cân nặng và thứ mùi rỉ sét của khối sắt trong tay kích thích các giác quan của tôi.
Tay tôi đang cầm… một khẩu súng ngắn!