(7h 33 phút sáng)
Chỉ còn 57 phút nữa để đến trường.
Tôi ngồi dậy và chán nản đi vào nhà tắm.
Đứng đối diện tấm gương, quý ngài ‘chấm hỏi’ chào đón tôi.
“Mẹ mày dấu chấm hỏi. Bao giờ mày mới chịu biến đi vậy chứ ?”
Có lẽ tôi không có mặt bởi vì tôi chưa từng miêu tả nó cho bản thân. Nếu đó là nguyên nhân thì cũng chẳng thể lí giải cho việc hàng tỷ con người khác đều có riêng cho mình một khuôn mặt.
Vậy tại sao chỉ có mình mặt của Chundong là dấu chấm hỏi chứ ?
” Tao không thể chịu được nữa rồi.”
Lầm bầm bằng những ngôn từ thô tục , tôi rửa khuôn mặt của mình. Tôi có thể cảm thấy nước da của mình. Tôi còn có cả tóc nữa cơ. Những thứ đó giờ chỉ làm mọi chuyện trở nên đáng sợ hơn.
Sau khi rửa ráy, tôi vận lên mình bộ đồng phục Cube, thứ tôi có lúc ở lễ đầu vào. Hơn nữa, tôi chẳng mang theo chút hành lý nào.
Người ta hẳn sẽ rất ghen tị khi thấy tôi trong bộ đồng phục này.
Nhưng tôi còn chẳng biết mình đang làm gì.
Bị một dấu chấm hỏi kì dị ịn trên mặt thì làm sao có thể biểu cảm cái gì nữa chứ ?
Xoay núm cửa, tôi quay đầu, nhìn lướt qua mọi thứ lần cuối.
Đây là nhà của tôi trong 2 tuần qua. Mặc dù chỉ trong một khoản thời gian rất ngắn ngủi, tôi dường như đã gắn bó với nó rồi.
Tao sẽ nhớ mày lắm đây.
Học viện Cube toạ lạc ở giữa biển Đông. Một khi đã rời đi, có lẽ tôi sẽ không quay trở lại.
“Ehew”
Bỏ lại đằng sau lưng căn phòng chung cư rộng lớn mà tôi đã rất hạnh phúc khi sống trong, tôi đặt chân vào một thế giới xa lạ và tăm tối.