[Bạn là người đầu tiên đi đến tầng 6!]
[Trong 3 giờ, thành tích của bạn sẽ được thông báo tới toàn Người chơi.]
[Tất cả chỉ số tăng 0.3 điểm.]
[Bạn nhận được 2 vé nâng cấp kỹ năng Lv3.]
[Bạn nhận được Vé Nâng cấp Lv2!]
Tôi đi đến tầng thứ 6 một mình, toàn thân được phủ bởi bùn, bãi nôn mửa và rác rưởi.
“Ựựự-!”
Tôi gục xuống đất và nôn tháo thêm lần nữa. Dạ dày chướng lên khi tôi nôn mật vàng ra khỏi miệng.
“Ugh…”
Tôi tỉnh táo lại sau khi bụng tôi không còn gì để tống ra nữa. Tôi liền mặc kệ hết những thứ kinh tởm ấy sang một bên và đứng dậy. Khung cảnh xung quanh tầng 6 bắt đầu lọt vào tầm mắt tôi.
Và quang cảnh tôi đang chứng kiến sau khi buộc phải trải qua một quá trình kinh tởm là…
“…Quào.”
…nơi tôi có thể nói là đẹp đẽ nhất trên toàn thế giới.
[Chào mừng đến với tầng thứ 6, ‘Splendor’ (Sự Tráng lệ)]
[Tầng thứ 6 là một tầng trung lập]
Tôi không thể nói nên lời. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng, đồng thời trái tim cùng nhịp thở cũng bị cướp đi trước vẻ đẹp cực phẩm này. Ánh mặt trời cùng mặt trăng lộng lẫy đang thi nhau chớp loáng đồng đều như một bản hòa âm. Bầu trời được phủ một màu xanh lam thăm thẳm của đại dương, cùng trên đó những cụm sao tạo thành một dải ngân hà đang tỏa sáng. Và còn có thác nước đắm mình trong màu ngọc lục bảo đang chảy từ các mỏm đất, cùng với một khu rừng bát ngát được phủ trong màu hồng, nơi những chiếc lá lấp lánh như các món đồ trang sức.
Tôi không thể rời mắt khỏi khung cảnh đầy ấn tượng này. Nếu thiên đường có tồn tại, thì không hề nghi ngờ gì nó sẽ như thế này. Thậm chí Khu Vườn Địa Đàng còn khó có thể so bì.
“…Ah, ah.”
Nhưng tôi mau chóng hồi phục, lập tức nhớ đến lí do mình đến đây từ đầu.
Ưu tiên đầu tiên là leo được đến tầng thứ 8. Sau đó tôi phải gây cản trở ‘cây cầu’ nối giữa tầng 8 và 9. Tại sao tôi phải làm vậy ư? Bởi vì tầng 9 có một cơn thiên tai nên cần phải trì hoãn lâu nhất có thể. Tôi không biết được hậu quả gì sẽ xảy đến nếu người người ập vào tầng này như trong truyện gốc. Tôi có thể sẽ nhận được một thông báo như [Xác định ‘Cơn thiên tai’ ở trong truyện gốc quá yếu, nên…], và kết quả là nó sẽ được tăng cấp độ lên. Có lẽ viễn cảnh như thế sẽ xảy ra dựa trên kinh nghiệm từ trước giờ của tôi.
Tất nhiên những Người chơi chấp nhận mạo hiểm mạng sống của họ sẽ cố leo vào tầng 9 ngay lập tức. Tôi cần phải ngăn họ lại. Hiện tại tôi chỉ nghĩ ra một cách duy nhất để làm thể.
Bắn tên và cho họ thấy rằng bản thân chưa hề đủ trình để đi đến tầng tiếp theo. Và để làm thế thì tôi cần phải nâng cao kỹ năng của mình trước.
“…Hm.”
Tôi giãn tứ chi khi nhìn xung quanh. Tấm bia pha lê của tầng 6 đang ở gần đó. Ngay sau khi tôi chạm vào nó để lưu lại địa điểm hiện tại, thì có ai đó xuất hiện ngay trước tôi.
“U-Uwoah! Hết hồn đấy…”
Một người phụ nữ không biết từ chỗ nào xuất hiện và đang đứng yên như tượng. Nhưng tôi biết danh tính của cô. Đó là Eirene, quản trị viên của tầng thứ 6.
“Uh…rất vui vì gặp mặt, cô là quản trị viên có đúng không?”
Tôi lịch sự giới thiệu bản thân sau đó, nhưng Eirene chỉ có mỉm cười.
“Hãy mặc đồ vào trước đi.”
Cô ấy nhẹ nhàng vẫy tay khiến cho làn ma thuật tươi sáng chảy ra từ đầu ngón tay, sau đó nó tẩy rửa và gỡ hết đám bùn đang bám trên người tôi.
“À vâng, cảm ơn cô.”
Eirene quan sát trong khi tôi mặc lại đồ nhanh chóng. Sau đó cô hỏi.
“Cậu đã đến đây một mình sao?”
Giọng cô ấy mềm mại và dịu dàng, hệt như một người mẹ đang nói chuyện với con trai mình vậy.
“Đúng, đúng. Nhưng tôi đang dự định…mang theo nhiều người hơn sau này.”
“Là vậy sao?”
Eirene mỉm cười khiến tôi bình tĩnh lại.
“Đúng, đúng…”
“Ồ đúng rồi. Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là ‘Eirene’, quản trị viên của tầng thứ 6.”
Tuy tôi đã biết trước rồi, nhưng dù sao gật đầu với sự chân thành vẫn tốt hơn.
“Như cậu thấy, tầng thứ 6 rất yên bình. Và tôi cầu mong nó sẽ luôn như thế này.”
“Vâng.”
“Vì lí do đó, một cá nhân không được ở lại đây quá lâu, và không quá nhiều người có thể ở đây cùng một lúc được.”
Sau đó một cửa sổ hệ thống hiện lên ở trên đầu tôi.
[1/111] [199:57:58]
Tôi bất ngờ, xen lẫn đó là vui mừng. Tôi có tận 200 giờ, không hề kém cạnh gì Kim Suho. Dù sao thì khoảng thời gian giới hạn tùy thuộc vào thái độ của mình đối với hệ thống.
“…Có vẻ như đứa trẻ đang quan sát cậu từ bên trên kia tỏ ra thích thú với cậu. Nên tôi đã cho cậu thêm thời gian.”
Eirene mỉm cười.
“Và bây giờ tôi sẽ không làm phiền cậu thêm nữa, hãy thực hiện những việc cậu muốn làm đi. À còn nữa, tấm vé đi đến tầng 7 được giấu ở đâu đó trong tầng này đấy.”
Ngay sau khi hoàn thành xong câu nói của bản thân, một tia sáng mặt trời chiếu xuống tôi. Nó quá chói mắt nên tôi phải nhắm mắt lại, và sau khi mở lại, tôi không còn thấy bóng dáng của Eirene nữa.
“Phù…”
Tôi hít vào một hơi thật sâu. Eirene đã bỏ qua rất nhiều chi tiết. Thực ra tầng thứ 6 là một trong những tầng quan trọng nhất mà tôi đã thiết lập. Tại đây cá nhân có thể nâng cao kỹ năng của họ một cách đáng kể chỉ với một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mục tiêu trọng tâm của tầng 6 hiển thị ngay trên bề mặt của nó, là một cuộc săn tìm kho báu. Người chơi phải đi tìm những tấm vé tới tầng 7 trong khi phải né tránh những quái thú ảo giác liên tục xuất hiện. Nếu người chơi thất bại trong việc đi tìm tấm vé trong thời gian cho phép, thì đồng nghĩa với việc leo tháp thất bại. Dù sao thì không ai có thể ở lại tầng 6 mãi mãi với cái mốc thời gian giới hạn đó được.
Nhưng không cần phải lo lắng đến thế. Thực ra tấm vé nó ở khắp mọi nơi, nhưng thực sự ngu ngốc nếu sử dụng sau khi tìm thấy để đi lên tầng 7 ngay tắp lự. Thay vì đó, sử dụng hết khoảng thời gian cho phép ở tầng này thì tốt hơn nhiều. Tại sao ư? Bởi vì tầng 6 chính là ‘Tầng của sự tăng trưởng’
“…”
Tôi kiểm tra thời gian. 3PM, tôi sẽ dùng hết 12 giờ ngày hôm nay.
“Mm…Ah, hmm…”
Và vào giây phút tiếp theo, tâm trí tôi hệt như bị hư. ‘Nó tên là gì ấy nhỉ?’ Có cái suối mà Kim Suho đã sử dụng, nhưng tôi không thể nào nhớ được cái tên. Tôi bèn phải mở smartwatch lên và nhìn vào thiết lập một lần nữa.
[Con suối của sự thanh bình]
“À đúng rồi.”
Con suối của sự thanh bình. Nó là một nơi tập luyện tạo bởi mẹ thiên nhiên. Được bao phủ bởi một nửa là nước và một nửa là linh lực, dù cho có bị tiêu hao ma lực hay linh lực thì con suối ngay lập tức sẽ tự hồi phục lại. Tôi tìm thấy địa điểm của nó dựa trên Chân Thư và nhảy lên chiếc Siêu xe người lùn. Trước khi tôi định phóng đi thì một thông báo hệ thống hiện lên.
[Thú cưng ‘Spartan’ của bạn đang phát triển!]
[Spartan đã thức tỉnh một Trait mới.]
[Trait thứ 3 – ‘Triệu hồi’]
[Bây giờ chủ nhân có thể triệu hồi nó bất cứ khi nào và ở bất cứ đâu.]
“…Ồ”
Thời điểm quá thích hợp. Chúng tôi nên luyện cùng nhau, Spartan có thể trở nên mạnh hơn nếu đến đây.
“Triệu hồi.”
Tôi khẽ thì thầm. Nhưng chờ có bao lâu đi nữa thì không hề có dấu hiệu gì cả, và tầng 6 tiếp tục im lặng hệt như nơi thư viện.
“…Triệu hồi?”
Tôi giả định là một cánh cổng sẽ xuất hiện, nhưng chẳng có gì cả. ‘Cái quái gì thế này?’ Tôi vỗ trán bối rối.
Kieeeek—!
Đột nhiên, một tiếng thét bao trùm không gian. Tôi nhìn lên và giật mình, trước mắt tôi là Spartan đang bay giữa tầng mây cùng với mặt trời và mặt trăng.
“Cái gì?”
Không hề có dấu hiệu gì của ma thuật cả. Spartan chỉ cứ xuất hiện từ đâu đó một cách bí ẩn.
Kiiiiii-!
Spartan xoay vòng trên trời, bay ngang mặt trời và mặt trăng, rồi hạ cánh ngay trên vai tôi. Dáng vẻ hoạt bát của nó ngày nào đã trở nên giống con đại bàng hơn.
“…Đi tập luyện nào.”
-Peep!
Tiếng chíp chíp của nó nghe cũng trưởng thành thêm một chút. Tôi hướng thẳng đến suối nước nóng với Spartan.
Sau khi cưỡi chiếc siêu xe của người lùn được 10 phút, tôi đã đến nơi. Con suối được bao quanh bởi các đá sapphire*, khiến cho màu của mặt nước trở nên sáng rực.
(*một loại đá quý, các bạn có thể hỏi gg để biết thêm)
Tôi cởi đồ và tiến vào, Spartan theo chân tôi chần chừ.
[Nhiệt độ từ suối nước nóng bao quanh cơ thể bạn]
[Chỉ số tăng nhanh hơn 30%]
[Thể lực, ma lực, và linh lực hồi phục nhanh hơn 100%]
Nó ban cho tôi một dãy các buff không thể nào tin được. Nhưng trước khi bắt đầu luyện tập, tôi nhắm mắt lại và tận hưởng suối nước nóng.
“Ah, phê thật đấy…”
Cơ thể tôi trở nên ấm và đầu óc trở nên mụ mị, ‘chắc có lẽ đây là thiên đường’. Sau khoảng 3 phút ngâm mình, tôi đột nhiên cười lớn, Spartan đang nổi trên mặt nước với cái bụng đang phô ra hoàn toàn. Nếu ai đó thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ hiểu nhầm rằng có một con chim đang chết đuối ở đó.
“Này, này, ngồi thẳng lên chứ…?”
Đột nhiên, có thứ gì đó khiến tôi chú ý. Tôi có thể thấy một thứ màu đen giữa các lá cây qua làn hơi nước từ suối nước nóng. Ban đầu tôi cho là nhìn nhầm, nhưng sau đó thì không. Thiên Lý nhãn của tôi không thể nào nhìn nhầm được.
“N-Này Spartan!”
Tôi đứng đậy khi không có miếng vải nào trên người, nhưng không quan trọng.
“Spartan, đi ra đó mau!”
Tôi chỉ vào hướng thân hình màu đen ở đó lúc trước. Lông màu đen, bờm bóng và mượt, cùng với thân hình mượt mà nhưng chắc chắn. Đó là những gì tôi đã thấy, nếu không nhầm thì đó có lẽ là con ngựa trong truyền thuyết ‘Bucephalus’.
**
Đợt công thành đầu tiên đã đến hồi kết. Kết quả chung sức của 53 thành viên từ 3 Hội khác nhau…đó là ‘thành công’. Sau một hồi, đội Đồng Minh đã có thể phá sập cửa thành, hạ sát tất cả con quỷ ở bên trong và chiếm đóng lấy thành.
“…Auu”
Với sự thành công này, 53 người chơi đang tận hưởng nó đến mỹ mãn…trông là vậy. Nhưng thực ra họ đã nằm dài hết ra nền đất do quá mệt mỏi.
“…Haa, haa.”
Chae Nayun khẽ thở mạnh. Cánh tay cô đau nhức đến mức tưởng chừng như nó sắp đứt tới nơi, và sự nhức nhói len lỏi khắp mọi thớ cơ trên cơ thể cô. Đã bao lần cô vung kiếm rồi? Bao nhiêu chiêu thức cô đã triển khai, và cô đã tiêu hao biết bao ma lực? Đến mức cô còn tỏ ra lo lắng về độ bền của cây kiếm bây giờ. Cô đã nghe nói đến tiệm rèn mới mở ở Prestige, nên cô quyết định sẽ ghé qua sau khi trở về.
“…”
Chae Nayun nhìn vào một nơi gần đó. Tầm 10 bước từ cô chính là Rachel.
Là một thành viên hoàng gia, Rachel chắc hẳn có một cách thức tinh túy để hồi phục. Đứng im với đôi mắt nhắm nghiền, cô hít vào và thở ra chậm rãi. Mỗi nhịp thở trôi qua, làn gió và gò đất xung quanh cô rung động.
‘Ra đó là cách tinh linh thuật sư hít thở, không phải là cách thức của thành viên hoàng gia.’Chae Nayun quan sát với sự ngưỡng mộ trước khi mở lời.
“…Này.”
Rachel nghe thấy Chae Nayun và mở mắt ra.
“…”
Rachel không hề đáp lại và chỉ nhìn vào Chae Nayun.
“Ừ…Ừm.”
Mặc dù mình là người mở lời với Rachel, Chae Nayun bỗng lúng túng không biết nói gì. Cuối cùng cô cũng nói ra gì đó.
“Làm tốt lắm.”
“…Cậu cũng vậy.”
Rachel đáp lại, sau đó cô quay trở lại trạng trái thiền định. Chae Nayun quan sát cô Rachel một cách cẩn thận.
“Này.”
Cô ấy gọi một lần nữa.
“…”
Và một lần nữa, Rachel không đáp lại và chỉ nhìn vào Chae Nayun
“…Không có gì đâu, ý là. Chỉ là, chúng ta đã chiến đấu cùng nhau…nên tớ muốn hỏi cậu vài thứ.”
Có gì đó khiến Chae Nayun bận tâm. Không phải bây giờ mới có, mà nó đã đeo bám cô từ lâu. Mỗi khi cô thấy Rachel, một suy nghĩ dâng lên trong tâm trí của cô. Và đôi khi nó khiến cô điên máu lên và bị che khuất bởi con giận dữ. Dù sao ai cũng rõ về mối quan hệ giữa Pháp Viện Hoàng gia Anh với Fenrir.
“Ừ, um…cậu thấy đấy….”
Nếu không thể nói ra ở đây, thì cũng chẳng sao cả. Nhưng hiện đang có tin đồn gần đây về mối quan hệ mờ ám giữa Rachel và Fenrir.
Nó khiến cô bận tâm rất nhiều. Cô biết đây không phải là chuyện liên quan đến mình, và nghĩ như thế khiến cô nổi điên lên. Nhưng, quên hết mọi thứ về việc đó…chỉ là quá khó khăn. Cảm xúc cá nhân là một thứ không thể nào điều khiển được.
“Cậu và Kim Ha…”
Nói rõ ra cái tên đó là một việc khó khăn đối với cô. Nên Chae Nayun dừng lại. Cô nghiến chặt răng lại trong khi nhìn Rachel, người đang nghiêng đầu tò mò.
“Dù sao thì, cậu và cậu ta…”
Là lý do Chae Nayun tiến vào Tháp Nguyện Ước. Ưu tiên hàng đầu của cô là đi tìm Kim Hajin. Ngay từ đầu, cô ấy để ý đến Tháp Nguyện Ước chỉ đơn giản vì cô chắc chắn Kim Hajin sẽ đến đây.
“Các cậu đã gặp nhau chưa? Trong tòa tháp này ấy?”
Chae Nayun cuối cùng có thể nói lên niềm thắc mắc. Tuy nhiên, Rachel lắc đầu.
“Chưa.”
“Cậu đang nói dối.”
“Là thật đấy.”
“…”
Chae Nayun liếm môi trước lời đáp lại thẳng thắn này. Một vị công chúa của một vương quốc không thể nào nói dối mà không hề chớp mắt được đúng không?
“Vậy thì, giữa cậu…. và cậu ấy…có gì đó không?”
“…Ý cậu là gì?”
“À không, ý tớ là….um..”
Sau một hồi do dự, Chae Nayun cau mày.
“Không có gì, đừng để ý. Hãy cho tớ biết nếu cậu có gặp, và đừng để cho cậu ta biết.”
“…Tại sao vậy?”
Đôi mắt tựa như pha lê của Rachel nhìn thẳng nào Chae Nayun.
“…Cậu không cần biết đâu. Ý là, cần phải duy trì quan hệ hảo hữu giữa hai bên thì tốt hơn. Và tớ có tầm ảnh hưởng khá cao trong Nan Chi Bản Chất nên tớ sẽ nói nhiều điều tốt về cậu và cà Pháp Viện Hoàng Gia Anh nữa.”
“Ptf”
Không chỉ có một hay hai người nghe trộm cuộc nói chuyện bỗng phì cười. Tất nhiên cả bọn đều cúi đầu xuống khi Chae Nayun lườm họ.
Chae Nayun đỏ mặt bởi xấu hổ và nhìn qua Rachel. Và cô bất ngờ khi Rachel mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu, không hề có một chút sự chế nhạo nào trên nụ cười ấy.
“…Được thôi.”
“…”
Điều đó chỉ khiến Chae Nayun càng thêm xấu hổ thêm.
“…N-Nhân tiện thì, tớ lấy được cây kiếm này từ một nhiệm vụ. Cậu có muốn xem không?”
Cô bỗng cầm lên và nghịch cây kiếm hiếm có của mình.
“Nhìn nó rất tốt. Tớ cầm nó được chứ?”
“Đ-Được chứ, đây.”
Mắt Rachel mở to khi cô kiểm tra thanh kiếm ‘Ừm, nó thật tuyệt vời.’ Làm Chae Nayun thầm mỉm cười hài lòng.
“À cái kiếm đó có thể nâng cấp được luôn. Thợ rèn đã nói với tớ là có thể nâng đến cấp 5 hoặc 6.”
“Wow, thật ư?”
“Làm tốt lắm mọi người! Thông báo về phần thưởng sẽ đến ngay đây thôi!”
Ngay khi đó Kim Youngjin nói to và vỗ tay. Người chơi tham gia vào lần công thành này đều hét lên với niềm vui. Và lúc đó, một cửa sổ hệ thống hiện lên.
[Bạn đã thành công chinh phục tòa thành đầu tiên!]
[Điểm cống hiến sẽ được tính toán dựa trên công lao…]
Người chơi nhìn vào hệ thống trong im lặng.
[Tính toán hoàn tất.]
“Oh!”
Mỗi đội trưởng từ các Hội phản ứng mỗi khác. Nan chi bản chất có Kim Youngjin với vẻ tự tin, Rachel nắm hai tay lại cầu nguyện, và Jung Hosun của Thánh Địa Băng thì liếm môi.
Và cộng thêm cả 53 người tham gia nhìn vào cửa sổ, mỗi người đều có một mong chờ khác nhau.
[Tham dự – 3 tổ đội và 1 người chơi riêng biệt]
[Tổ đội 1: ‘Nan chi bản chất’][Cống hiến – 32%]
[Tổ đội 2: ‘ Thánh Địa Băng’][Cống hiến – 27%]
[Tổ đội 3: ‘Pháp Viện Hoàng gia Anh][Cống hiến – 24%]
[Người chơi riêng biệt][Cống hiến – 17%]
“….” “….” “…”
Không tiếng reo hò nào được cất lên. Không ai khoác tay lên vai ai cả. Không hề có một âm thanh nào, đám đông hoàn toàn trở nên im lặng. Tất cả đều do một lí do duy nhất
[Người chơi riêng biệt][Cống hiến – 17%]
Đều do sự tồn lại của một ‘người chơi riêng biệt’. Trong khi đoàn người đang bối rối, hệ thống tiếp tục bắn ra các thông báo mới.
[Phần thưởng sẽ được ban dựa trên cống hiến.]
[Tất cả 15000TP sẽ được chia ra dựa trên tỉ lệ cống hiến.]
[Bây giờ xổ số dành cho ‘vật phẩm đặc biệt’ sẽ được tiến hành]
[Cống hiến càng nhiều, tỉ lệ thắng xổ số càng cao]
“X-Xổ số ư? Cái gì thế này?”
Xung quanh trở nên ồn ào một lần nữa.
[Xổ số đang tiến hành…]
Ực. Tiếng nuốt nước bọt vang vọng khắp tòa lâu đài. Họ không hiểu tại sao lại là xổ số, nhưng chắc chắn thứ nó đem lại là một vật phẩm cực kì tuyệt vời. ‘Một vật phẩm đặc biệt hầu như đều là một cuốn sách kỹ năng, nên một Hội phải lấy được nó nếu có thể…’ Có lẽ suy nghĩ như vậy đã xẹt qua nhiều tâm trí của nhiều người chơi ở đây.
[‘Người chơi riêng biệt’ là người thắng xổ số!]
[Phần thưởng đặc biệt sẽ được gửi cho người chơi riêng biệt đó.]
Sự im lặng băng giá lập tức bao phủ xung quanh.
“…Younghyun.”
Kim Youngjin phá vỡ sự im lặng và nêu tên cấp dưới của mình.
“V-Vâng!”
“…Tôi đã yêu cầu cậu quay video về cuộc công thành, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã ghi lại hết bằng máy ghi từ cửa hàng Người chơi….”
“Cho tôi xem.”
Tuy nhiên, trước khi Đội Đồng Minh có cơ hội để nắm bắp kịp cái tình huống vô lí này—
[Thông báo: một người chơi không rõ danh tính đã tiến đến tầng thứ 6!]
Thì một cơn bão lũ khác đã quật chìm họ trong sự sửng sốt.
**
[Prestige Tầng 3 – Nhà hàng Riry]
Đây là một nhà hàng sở hữu bởi Henry và Kiry, và cũng là nhà hàng đầu tiên được lập nên ở ngoại thành.
“…Vậy cậu đang nói tất cả là đều là do Hắc Liên?”
Kin Seyeon hỏi trong khi đang thưởng thức món ngon nhất trong nhà hàng – cơm chiên ngô (với ngô có vị thịt). Và ngồi kế bên cô là Seo Youngji.
“Đúng vậy. Một mũi tên bắn tới từ đâu đó và giết 10 tên pháp sư ngay lập tức. Kim Youngji rất muốn biết liệu đó phải là do cô làm, nhưng cô đã nói không phải, nên chắc chắn là Hắc Liên.”
Jin Seyeon nở nụ cười tươi tắn.
“Vậy thì, cái tên Hắc Liên này đã ra tay giúp đỡ trong đợt công thành đầu tiên, rồi chạy thẳng một mạch lên tầng thứ 6?”
“Có thể đấy? Họ không chắc được liệu người leo lên tầng 6 đó có phải hắn không.”
“…Tuyệt vời thật đấy.”
Jin Seyeon cười lớn bởi sự chuyển biến thú vị này. Và ngay khi đó, một cá nhân đã thu hút ánh nhìn của cô.
“Oh? Youngji này, ở kia.”
“Để xem…Hửm? Là anh hùng Aileen nhỉ.”
Aileen đang bước đi nặng nề qua lối vào của Prestige. Và vì lí do gì đấy, cô ấy để hai tay của mình vào túi áo.
“Cô ta bị sao vậy?”
Jin Seyeon trở nên hiếu kỳ. Aileen đó đang cảnh giác và bước đi với dáng điệu dễ thương.
“À, tôi nghe cô ấy bị mất một chút TP hồi trước. Nên từ đó đến giờ cô ấy luôn tỏ ra cảnh giác ở trong thành phố…”
Lúc đó ánh mắt của Jin Seyeon và Aileen chạm nhau.
“Aah?”
Aileen liền nhăn mặt. Dù vậy Jin Seyeon vẫn gật đầu chào lịch sự. Aileen nhìn vào cô với ánh mắt thiếu thiện cảm, rồi bước nhanh đến chỗ hai người.
“Rất vui vì đã gặp nhau, cô Aileen à.”
Jin Seyeon đứng dậy và chào cô.
“…vậy cô đã đến?”
Aileen bĩu môi và chèn thêm vẻ chế giễu khi nhìn vào Jin Seyeon cao hơn mình 20cm kia.
“Haha, đúng vậy.”
“…Hứ.”
Seo Youngji nhìn vào màn đấu kịch liệt giữa họ. Mà đúng hơn là do Aileen đã gây sự trước.
Dù gì đi nữa, cô chìm vào suy nghĩ ‘Giữa một người đến từ Đền Công Lý và một Anh Hùng hạng Bậc Thầy, ai sẽ mạnh hơn?’ Chủ đề khá là tranh cãi. Vài người nói là Đền Công Lý, và một số người sẽ nói là Anh Hùng hạng Bậc Thầy.
“Thật là một vinh hạnh khi được gặp Bậc Thầy Linh Ngôn. Xin thứ lỗi vì đã giới thiệu muộn màng thế này, vì tôi hiện đang rất nhiều việc phải tiến hành.”
Tuy nhiên, Aileen là một trong những thành viên mạnh nhất trong Đền Công Lý. Được coi như là một kẻ khổng lồ chỉ kém cạnh với Cửu Tinh, vì thế Jin Seyeon thể hiện ra thái độ khiêm tốn nhất ngay lập tức.
“…Dù sao thì, cơn gió nào đã mang cô đến đây? Cô vẫn là nên đi làm tình nguyện tiếp thì hơn.”
Aileen cũng quyết định trở nên lịch sự. Sự khác biệt tuổi tác giữa họ không hề xa đến thế, và cô đồng thời không hề muốn trở nên thân thiện đến mức nói chuyện một cách xuồng xã.
“À, cô chưa nghe tin đồn ư?”
“Tin đồn gì…?”
Aileen tỏ ra mù tịt lúc đầu, nhưng cô sớm gật đầu, biết rằng ‘cô ta có thể đang nói về tên Hắc Liên.’
“Cô cũng ở đây để tóm tên đó?”
“…Vậy có nghĩa cô Aileen đây sẽ làm thế? Đúng rồi nhỉ, cô đã nghe về chuyện đã xảy ra ở cuộc công thành hôm nay không?”
Aileen không đáp lại, ngầm hiểu với việc có. Đột nhiên, Jin Seyeon chỉ xuống mặt đường.
“À, những người tham dự đã đến rồi đây.”
Kim Youngjin, Jung Hosun, Rachel, Chae Nayun, Yi Jiyoon, vân vân… Có thể gọi họ là ‘những người hạng cao của Hội đứng đầu’ và được kính nể bởi mọi Người chơi, họ đều đang tiến về phía nhà hàng.
“Cô Aileen này, sao chúng ta không nghe trực tiếp những gì đã xảy ra từ những tham dự nhỉ?”
“…Được thôi, nghe cũng không tệ.”
“Vậy thì, xin mời ngồi xuống.”
Jin Seyeon chỉ vào ghế ngồi kế bên cô ấy.
“…”
Lo lắng về việc sẽ bị mất tiền lần nữa, Aileen chầm chậm ngồi xuống với đôi tay vẫn ở xong cái túi.