[Bạn là Người Chơi đầu tiên tiến đến tầng 8!]
[Chào mừng đến với tầng 8-1, ‘Vùng đất Thử Thách’]
[Bạn nhận được phần thưởng dành cho người đầu tiên bước chân tới đây.]
–Xương của bạn trở nên chắc chắn hơn.
–Cơ bắp của bạn trở nên dày hơn.
–Lượng linh lực của bạn được tăng cường.
[Tin tức về thành tựu của bạn sẽ được thông báo đến khắp người chơi khác trong vòng 12~36 giờ.]
[Tại đây là ‘tầng giữa’ của Tòa Tháp.]
[Bạn có thể tiến đến tầng 8-2 khi đã đi đến điểm cuối của Vùng Đất Thử Thách.]
[Hãy cảnh giác! Tại điểm cuối đó có một đám người mặc dù không thuộc Vùng Đất Thử Thách, nhưng chúng sẽ cố gắng gây trở ngại cho bạn.]
[Nhưng nếu bạn vượt qua được hết những chướng ngại này và đến điểm cuối cùng, bạn sẽ được chúng công nhận.]
Tôi đã đến tầng thứ 8, mà đúng hơn là tại tầng 8-1. Đã được gần nửa tòa tháp rồi, nhưng nếu chính xác hơn thì tôi đã leo lên được tầm 40% của toàn bộ. Cơ mà nếu có người nói là 60% ~70% thì cũng không phải là sai, dù sao tốc độ leo tháp của tôi sẽ tăng cực kỳ nhanh kể từ sau tầng 9 trở đi. Cũng bởi trong cốt chuyện gốc , tầng 9 đến tầng 14 chỉ có dài khoảng 7 chương, và 3 chương trong số 7 đó nói về ‘Thảm họa’ tại tầng 9.
“Huu…”
Tôi lấy một hơi thật sâu và mở mắt. Một cảnh tượng đẹp mắt bày ra trước tôi. Đó là một đồng cỏ bạt ngàn, trên đó là bầu trời trong xanh kèm ánh nắng chiếu xuống từ những khe hở giữa từng đám mây…Tôi nhìn vô định vào chân trời, rồi kiểm tra Aether đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình.
===
[Aether được dung nhập với Chip công nghệ thần kinh –Đã thức tỉnh, đã hợp nhất]
[Hạng Huyền bí–Vô định hình][Đang tiến hóa]
Là một vũ khí dạng vật chất nhưng lại vô định hình. Tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân hoặc vũ khí của chủ nhân đó và cường hóa sức mạnh của họ lên. Một phần tiềm năng của nó đã được thức tỉnh dựa trên sức mạnh huyền bí của tinh linh.
○Lựa chọn chủ nhân
*Không tuân lệnh ai khác ngoài chủ nhân được chọn ra.
○Cường hóa cơ thể vật lý.
*Tăng tất cả các chỉ số của chủ nhân lên 0.7 điểm.
○Cường hóa vũ khí
*Tuân theo vũ khí của chủ nhân và tăng cường sức mạnh tấn công của vũ khí đó. Bản thân Aether cũng có thể hình thành một loại vũ khí. (Hạng của hình thái vũ khí hiện tại –‘Cao cấp’)
○Hiện hóa chi tiết
*Aether có thể biểu thị màu sắc và kết cấu (không thể nếu chi tiết quá phức tạp).
○Cường hóa tất cả chức năng của vũ khí dựa trên sự phát triển của chủ sở hữu. Và các chức năng khác có thể cường hóa dựa trên trạng thái thức tỉnh của Aether.
▷Sự bí ẩn của Khoa Học –do đã hợp nhất với Chip công nghệ thần kinh, Aether đã được kết nối với mạch máu và nội tạng của bạn.
○Nội Lực Tăng Cường –tăng khả năng thể chất lên 1.4 điểm.
○Cảm Tri Chiến Trận –Aether có thể hỗ trợ bạn trong chiến đấu.
○Chuyển Động Cơ Khí –Có thể tập trung động năng vào nơi bạn muốn trên cơ thể.
Trong khi tôi đang truy lùng Jin Sahyuk, tôi đã trải nghiệm qua một loạt cái mới của Aether.
“…Thật là tuyệt vời.”
Aether mới này hoàn toàn thay đổi cơ chế hoạt động của cơ thể tôi. Tôi có thể cảm giác sự thay đổi đó khi đang bắn tỉa Jin Sahyuk từ xa. Thông thường việc ngắm bắn từ 3km trở lên là không thể đối với con người, điều đó cũng tương tự đối với lũ người ‘siêu nhân’ ở thế giới này. Và đó cũng là lý do xạ thủ hầu hết toàn dùng ‘tên ma thuật’ do chúng gần như không bị lực không khí cản lại.
Tuy nhiên, tôi có thể làm được điều đó chỉ với mũi tên vật lý thông thường, và nó không chỉ đơn thuần là dựa vào Gift. Nhìn thấy mục tiêu là một chuyện, nhưng để bắn mũi tên từ khoảng cách xa đến thế thì dây cung cũng phải khủng khiếp lắm, và sức để kéo dây cung đó cũng không phải là ít. Đó là vì sao một cú bắn tầm cỡ đó không thể được thực hiện chỉ với Dấu thánh được.
Nhưng sau khi Aether được dung hợp với Chip công nghệ thần kinh và kết nối với cơ thể, thì cơ thể tôi hoàn toàn chuyển động như một cái máy mỗi khi tôi kéo dây cung. Với Chuyển Động Cơ Khí, tôi có thể trình diễn một sức mạnh vượt qua cả chính bản thân mình. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được bản thân được hỗ trợ bởi một thế lực vô hình.
“…Nhân tiện, tôi có thể đem nó theo khi quay trở về Trái Đất không nhỉ?”
Tôi hỏi hệ thống.
[Có thể, một vài vật phẩm đặc biệt có được bên trong tòa tháp có thể được mang theo ra thế giới bên ngoài.]
[MẸO! ‘Túi ma thuật’ đang nằm trong Kho đồ của bạn cũng được áp dụng tương tự.]
“Cảm ơn, thật tốt khi nghe thế.”
Bằng thứ này thì sức mạnh của tôi sẽ được tăng cường cực kỳ lớn. ‘Nhưng hãy tập trung vào tầng 8 cái đã, hơn là về thế giới bên ngoài.’ Tôi khảo sát khu vực xung quanh trong khi lẩm bẩm.
“Triệu hồi.”
Trong khoảng khắc, một chùm sáng màu đen giáng xuống từ bầu trời. Biểu thị một cách cổng dịch chuyển và từ đó, một con ngựa màu đen bước ra.
—Prrr.
Sannuri khịt mũi không hài lòng khi cả người em ấy đang ướt sũng bởi nước ấm.
“…Đang tắm à?”
—Prr.
Em ấy nheo mắt lại và gật đầu.
“Xin lỗi nhé, nhưng có một việc cần em làm ngay bây giờ.”
Tôi lấy ra mảnh giáp tôi đã chuyên biệt làm cho em ấy. Nó được làm từ quặng đen và mỗi mảnh giáp đều đạt tới Lv.5. Lạch cạch, lạch cạch, đeo vô đầu, rồi đeo vô lưng, rồi tới ngực…Và cuối cùng, em ấy đã được bao phủ giáp đến tận răng. Tôi thậm chí còn đút cho em ấy ăn ‘Thuốc tăng sức mạnh’ để đề phòng.
“Đã xong, thấy thế nào hả?”
—Prrr, prrr.
Em ấy có vẻ thích thú, bởi đôi mắt của em ấy đang cong lên như đang cười vậy.
“Nuri này, vùng đất này rộng khoảng 200km.”
Tầng này khá là đơn giản. Chúng tôi chỉ cần băng qua hết vùng đất và đến điểm tận cùng là được. Tuy nhiên không có nghĩa là thong thả, ban đầu trải dài trước mắt tôi là một cảnh sắc tươi rói và đẹp đẽ, nhưng khi bước về phía trước thì mặt đất bắt đầu trở đen, bầu trời chuyển sắc thành đỏ rực, cùng với các làn sóng ma lực khủng khiếp ập đến chỗ tôi.
Nhưng tôi tin vào Sannuri.
“Em làm được chứ?”
—Prrrrrr.
Như mong đợi, Sannuri quả là đầy sự tự tin. Trước khi bắt đầu thì còn việc cuối cùng, tôi lấy ra [Sách Kỹ Năng Đặc Biệt –Thuật Toán Lv.4 ]
“Sử dụng.”
Tôi học cuốn sách ngay lập tức. Kỹ năng này rất đáng để đầu tư kể từ khi tôi trải nghiệm qua sức mạnh của Aether. Và chỉ cần mỗi kỹ năng này thôi đã có thể khiến Aether tiến đến một tầm cao mới của sức mạnh.
[Bạn nhận được Thuật Toán LV.4]
[Thuật Toán LV.4]
[Trang bị của bạn đang mặc sẽ trở trên mạnh hơn và chính xác hơn.]
[Giờ bạn có thể tinh chỉnh hoặc thay đổi thể trạng của bạn dựa trên thuật toán.]
“Thuật toán kích hoạt, Aether, tự động phòng ngự.”
[‘Aether’ đã được kết nối tới cơ thể bạn]
[‘Aether’ bây giờ sẽ tự phòng ngự trước công kích của đối phương.]
“Thuật toán kích hoạt, Aether, ủy quyền kỹ năng [Trích Xuất và Vật Chất Hóa Vĩnh Viễn].”
[‘Aether’ đã được ủy quyền một kỹ năng.]
Từ giờ, Aether có lẽ đã khá thông minh trong việc bảo vệ tôi từ mọi thể loại tấn công. Và về sức mạnh của nó…tôi nên thử nghiệm ngay bây giờ. Tôi liền nhảy lên Sannuri.
“Nuri, chạy đến tận cùng của thế giới nào!”
—Prrrr!
Em ấy hí lại một cách nhiệt tình. Tôi hoàn toàn không một chút lo lắng khi thấy em ấy tự tin như thế này. Vì thế nên tôi cầm dây cương lên.
—Hiiing!
Sannuri phóng về phía trước như làn gió, từng bước dậm lên vùng đát. Cảnh tượng xung quanh cùng thay đổi đồng thời, vô số mũi tên bắn đầu bắn xuống như mưa từ xa. Sannuri di chuyển theo đường ziczac thuần thục, còn Aether tự động chặn các đòn tấn công mà Sannuri không thể tránh.
“Hí yaa!”
Sannuri phản ứng lại với tiếng hú hứng khởi của tôi. Cùng lúc đó các đầu đạn pháo ma thuật bắt đầu phóng lên từ đường chân trời, đích đến của chúng là hủy diệt vùng đất xung quanh tôi đây.
Lần này Aether phản ứng trước.
Sử dụng [Trích Xuất và Vật Chất Hóa Vĩnh Viễn], Aether pha lê hóa mớ đạn pháo ma thuật trước khi chúng có thể chạm vào mặt đất. Và mối đe dọa từ các vụ nổ đã bị xóa bỏ, Sannuri phóng thẳng ngay tắp lự về phía trước.
Còn tôi nhìn vào đường chân trời, nơi xuất phát của mớ mũi tên và ma thuật…
“Chờ đã nào.”
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút buồn ngủ, sức lực rời bỏ cơ thể tôi và nước dãi chảy ra từ miệng. Và rồi thế giới quay mòng mòng.
‘…Tại sao lại có một vòng tròn ảo giác ở đây?’ Ngay giây phút tôi đặt mắt vào vòng tròn ảo giác ở đằng xa, tâm trí của tôi lập tức rơi vào hỗn loạn.
“Urgh….”
Thông thường thì tôi sẽ không gục trước ba cái thứ này. Tuy nhiên cặp Thiên Lý Nhãn này có thể nhìn thấy vòng tròn ảo giác rõ ràng hơn bất kỳ ai, và khi nó tiến vào tầm nhìn tôi thì cơ thể tôi bị chững lại. Tôi phải uống dược phẩm để chữa ngay lập tức, nhưng tôi lại không thể nhớ được mình cần loại dược phẩm nào. Đầu óc dần trở nên trống rỗng và tôi dựa vào lưng Sannuri. Cảm tạ là phòng ngự tự động của Aether vẫn đang hoạt động, và Sannuri không hề bị thương. Bởi thế tôi đành phải dựa vào sự bảo vệ của chúng kể từ bây giờ, cho đến khi tôi tỉnh dậy…
**
[Nơi trú ẩn của Đoàn Kịch Tắc Kè Lv.8]
Người chơi tại Prestige đều nghĩ tòa nhà này thuộc về một NPC giàu có nào đó. Cũng do vẻ ngoài tráng lệ của nó không thứ gì sánh bằng, trừ tòa cung điện của Medea ra. Hiện tại thì một cuộc thảo luận đang diễn ra để bàn về ‘ngày nghỉ’, thứ được đề xuất bởi người đứng đầu Hội chính trong cuộc chinh phục tháp.
“Cô cũng định quay trở lại à?”
Sếp hỏi Jain.
“Đúng thế~, à nhân tiện, hãy nhìn đây Sếp nè ~”
Jain lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong khi nở nụ cười đến tận mang tai. Chiếc hộp đầy ắp bởi các loại trang sức lấp lánh.
“…Gì đây?”
“Mớ trang sức tui có thể đem ra khỏi Tháp đó~”
Các vật phẩm có thể đem về Trái Đất, cụ thể hơn với tên gọi ‘Mặt hàng tốt’ đều được bán với giá rất cao, và hầu hết các mặt hàng đều là quặng hoặc đá quý. Jain đã mua một vài viên đá quý từ nhà đấu giá và biến chúng thành trang sức.
“Chúng có gì tốt vậy?”
“Tui tính giữ lại một số để trưng bày, còn lại sẽ biến hết thành vòng cổ và các trang sức khác nhé~”
“…Nhờ Hajin làm việc đó thử đi.”
Tay nghề của Hajin là vượt trội so với các đồng nghệ nhân.
“À nhỉ, ý hay đó~”
“Hơn thế thì, Gyeong và Jin Yohan đâu rồi?”
“Cheok Jungyeong hiện đang luyện kỹ năng đặc biệt của ông ta, Tiến công lén lút…tên gọi của nó là vậy phải không nhỉ? Còn Jin Yohan thì tận hưởng việc luyện kỹ năng cơ bản luôn. Nên tui nghĩ là cả hai không muốn rời đi đâu.”
Sếp gật đầu, rồi cô nghĩ về vị trí của mình một chốc trước khi nhìn vào tin nhắn.
Extra7: 「Sếp ơi, khi nào cô đến tầng 7 thì đừng có hà tiện và mua con chip 5000TP nhé. Cô có thể đến ngân hàng ở đó và nêu tên của tôi lên. Tôi đã để lại một khoản tiền tệ gọi là Xèng cho cô rồi đấy, nên cô có thể mua vé lên tầng 8 ngay lập tức.」
Tap, tap. Trong khi Sếp đang gõ để phản hồi lại bằng các ngón tay vụng về của mình, Spartan bỗng mở to mắt.
“PIEEEEEK—!”
“Kyaak!”
Jain giật nảy mình bởi tiếng ré lên đột ngột và ngã ịn mông ra đất. Tuy nhiên Spartan vẫn không ngừng.
“PIEEEK—! PIEEEK—!”
“C-Chuyện gì vậy? Nó bị gì thế?”
“PIEEEEEEK—!”
Jain lùi lại và che đôi tai của mình lại để át đi âm thanh. Còn Sếp thì bình tĩnh xem xét Spartan. PIEEEK— PIEEEK— Không chỉ ré lên, Spartan còn đang cố kéo áo của cô. Có vẻ như nó đang cố dẫn cô đi đâu đó.
“Cái gì…”
Đột nhiên Sếp cảm thấy bất an. Cô lập tức mở danh sách bạn bè lên và tìm kiếm vị trí của Extra7.
[Vị trí hiện tại– Tầng???]
Dấu hỏi. Có nghĩa là cậu ta đang ở từ tầng 7 trở lên. Spartan có vẻ như đang phát điên vì đã mất kết nối với chủ nhân của nó.
“…Đừng nói là.”
Sự bất an trong lòng của Sếp đang dần trở nên lớn hơn.
“Jain, ở đây chờ ta.”
“Gì cơ? Sao thế? Có chuyện gì?”
Sếp không đáp lại. Cô đắp lên mình vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy kể từ 3 năm trước và xé tấm vé tiến lên tầng 7.
**
[Tầng 6, Spendor]
Vút, làn ma lực uốn lượn như những cánh hoa anh đào bay. Thanh trường kiếm đơn lẻ biến thành nhiều lưỡi kiếm khác, đâm vào con gấu đen. Tại cổ, bụng, tay, chân…mọi chỗ trên cơ thể nó bị thanh kiếm đâm đều lập tức bị đóng băng. Số thương tích của con gấu bây giờ nếu là trên con người, thì hẳn đã khiến người đó chết từ lâu.
KUOOO—!
Kể cả thế [Gấu đen đá quý Lv.6] vẫn cử động. Nó vung bộ vuốt đến đối thủ của nó. Clang—! Thanh kiếm va chạm với vuốt của nó. Ngay giây phút cả hai va chạm, ma lực cô đặc tụ lại quanh cây kiếm phát nổ lần nữa, quét bay khuôn mặt của con gấu. Và đánh dấu cho sự kết thúc của trận đấu.
“…Phù.”
Ngay sau đó, Chae Nayun quệt đi mồ hôi kèm theo tiếng thở dài. Và một con gấu to cỡ một tảng núi chầm chậm đổ xuống ngay bên cạnh cô, đánh dấu cho sự chiến thắng. Con quái vật cô đã theo đuổi tận hai ngày nay cuối cùng cũng đã gục. Tốc độ tăng trưởng đó đối với việc bên trong tòa tháp quả là đáng kinh ngạc.
Chae Nayun quay lưng lại và bước tiếp, bỗng một cửa sổ hệ thống hiện lên.
[Nhặt vật phẩm lên chứ?]
“Hửm?”
Chae Nayun quay lại lần nữa khi thấy thông báo. Quả thực, một danh sách các vật phẩm được trình chiếu ngay trên xác của con gấu.
“Ừ nhỉ, cảm ơn nhé.”
Cô ấy cảm ơn hệ thống và đặt vật phẩm vào kho đồ.
===
[Thiệp Mời đến Phòng Tình yêu] ○Triệu Hồi –Bạn có thể triệu hồi một Người Chơi được chọn đến vị trí của bạn. Lưu ý, bạn không thể sử dụng vật phẩm này khi đang trong trận đấu.
[Thư Origami xếp vô hạn Lv.3] ○Gửi gắm cảm xúc Lv.3 –Bạn có thể gửi một bức thư đến Người Chơi bất kì lúc nào bạn muốn.
[Túi mật Gấu Đen Đá Quý Lv.6] ○Dược Phẩm Lv.5 –Ăn vô sẽ giúp chỉ số của bạn tăng lên.
===
Tiêu thụ vật phẩm rớt ngẫu nhiên từ quái vật như [Kính lúp xuyên thấu tâm can] và [Thẻ Bài Định Mệnh] thường sẽ đạt được các hiệu ứng ma thuật khá là tuyệt vời.
“…Mấy thứ này có tốt không nhỉ?”
Ít nhất thì với Chae Nayun, vật phẩm rơi ra lần này không có vẻ hữu dụng cho lắm. Cô ấy không muốn triệu hồi ai cả, và cũng không muốn gửi ai bất kỳ lá thư nào hết.
“Có lẽ mình sẽ bán hết mọi thứ trừ cái túi mật ra.”
Khi cô ấy định rời đi, thì bỗng có tia sét xẹt qua tâm trí, khiến cô nhớ lại lí do bản thân tiến vào Tòa Tháp Nguyện Ước ngay từ ban đầu.
“…”
Chae Nayun nhìn vào [Thiệp Mời đến Phòng Tình Yêu].
—Bạn có thể triệu hồi một Người Chơi đến vị trí của bạn.
Phần mô tả của nó chỉ khiến cô nghĩ đến một người. Sau một hồi nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt run rẩy, cô ấy nghiến răng.
“Mình không biết biệt danh của cậu ta.”
Trách cứ sự ngu ngốc của bản thân, Chae Nayun bắt đầu quay bước trở về với đồng đội của mình. Cô rời khỏi Dãy Núi Hắc Vương và tiến về Ngọn Suối của Sự Thanh Bình.
Cô sớm thấy Yo Jiyoon và Kim Suho đang nói chuyện bên bờ suối. Cô chuẩn bị gọi lấy họ thì nghe được đoạn hội thoại đang diễn ra. Cô lập tức giấu bản thân mình đi.
—…Thật ư?
Kim Suho trưng ra vẻ ngạc nhiên. Kế bên cậu là Yi Jiyoon đang làm một vẻ mặt nham hiểm.
—Ừ đấy~Thật đó~
—Wow…ha…ha
Kim Suho bật cười một cách kinh ngạc. Chae thì băn khoăn ‘Họ đang nói cái gì vậy…?’, Tuy nhiên những từ tiếp theo đã khiến cô không thể cất nên thành lời.
—Hajin thật sự đã đến gặp Chae Nayun ư?
—Khẽ thôi! Nói nhỏ xuống, đó vẫn là bí mật đấy…
**
Tôi mở mắt, ngạc nhiên trong khi vẫn nhìn vào một trần nhà xa lạ. Ừ thì xa lạ là hiển nhiên rồi, nhưng tại sao lại có một cái trần nhà tại tầng 8-1?
“…?”
Và tại sao tôi lại nằm trên một cái gì đó thoải mái thế này? Nhìn ra xung quanh, tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường. Có cả một chiếc chăn đắp lên nữa.
‘Mình đang ở đâu đây? Nếu không có hệ thống cảnh báo, thì chắc hẳn mình chưa chết.’
“Ngươi tỉnh rồi ư?”
Ngay lúc đó, một giọng trầm và đáng sợ vang lên. Tôi quay tầm nhìn của mình về hướng phát ra của nó. Và ở đó là một người đàn ông lực lưỡng đứng cạnh cái cửa.
“…Ông là ai?”
“Nếu đó là ta thì sẽ để mặc một tên ngoại xứ như cậu chết ở bên ngoài, nhưng…”
Người đàn ông bắt đầu lẩm bẩm gì đó chẳng liên quan đến câu hỏi của tôi. Tên này, là một NPC chính hãng đây mà…
“Xem như là ngươi may mắn. Nữ Công Tước Ironblood có ý giữ ngươi sống.”
“Nữ Công Tước Ironblood?”
Tôi hỏi với sự tò mò thật sự. Đó là ai cơ chứ?
“Rồi.”
“Ể, ai là… mà đúng hơn, tôi đang ở đâu?”
“Nơi này là Biên giới Crevon.”
“…?”
Tôi rơi vào bối rối cực độ. Crevon? Đó là cái tên của khu dân cư thứ hai, một nền văn minh của ma thuật và khoa học. Hơn cả thế, ‘Cây Cầu Tận Cùng của Thế Giới’- thứ tôi cần phải bảo vệ cũng tọa lạc tại tận cùng phía đông của khu dân cư này.-
“Cơ thể của ngươi thế nào?”
Tên NPC bỗng hỏi thăm tôi. Trước khi đáp lại thì tôi kiểm tra thông tin của tên NPC trước. [Lính Gác Hoàng Gia Lv.8]
“À vâng, tôi ổn ạ…”
“Vậy thì dậy, Nữ Công Tước Ironblood muốn gặp ngươi.”
“…Vâng thưa ngài.”
Tôi đứng dậy ngay lập tức. Dù sao tôi cũng không bị thương, tôi muốn thỏa mãn sự tò mò của bản thân trước –tìm ra lý do tôi trôi dạt được tới chỗ này và về vị ‘Nữ Công Tước Ironblood’ này.
“À đúng rồi.”
Khi tôi bước tới sảnh, tôi đột nhiên nhớ đến Bucephalus. Em ấy là 80% lý do vì sao tôi còn sống.
“Ngựa của tôi đâu rồi?”
“Trong chuồng ngựa.”
“…Em ấy hòa đồng chứ?”
“Không, mấy con ngựa khác đều bị nó đá ra hết. Nó khá là hung hãn đấy, hiện thì đang phi nước đại loanh quanh ở ngài đồng cỏ.”
“…Khụ khụ, xin lỗi.”
Dựa trên tính cách của em ấy, nếu ông ta nói em ấy hòa thuận với mấy con ngựa khác thì đúng là trời sập. Chỉ có con ngựa kiểu như Xích Thố với có thể hợp gu của em ấy. Tôi đi theo tên NPC liền sau đó.
Nhưng thậm chí đã đi đến vài phút và băng qua cửa nối tiếp cửa, vẫn chưa thấy đích đến. Tôi đang ở trong một mê cung ư? Hay đây là một nhà tù? Sau cả hàng trăm cánh cửa, cuối cùng cũng đến được một cái cổng khổng lồ.
“Là vinh dự của tôi!”
Tên NPC dẫn đường cho tôi chào hai kỵ sĩ đang đứng gác cổng.
[Kỵ sĩ Ánh Trăng Lv.12]
Hai tên kỵ sĩ được phủ kín mít trong giáp nhẹ gật đầu đáp lại.
“…Ngươi có thể rời đi.”
“Vâng!”
Tên NPC lùi lại một cách kính cẩn. Sau khi ông ta rời đi thì 2 kỵ sĩ kia đặt tay lên nắm cửa.
“Nữ Công Tước Ironblood có ý muốn gặp…”
— Geez, cứ để cậu ta vô cho rồi.
Trước khi kỵ sĩ có thể nói hết lời một cách trịnh trọng, một giọng tỏ ra phiền phức vang lên từ phía bên kia căn phòng. 2 vị kỵ sĩ hắng giọng một cách khó xử, rồi mở cửa.
“Cậu có thể vào.”
Tôi bước qua cánh cửa. Mặc cho một dải các trang trí rực rỡ trên con đường đi đến đây, nhưng bên trong căn phòng tiếp khách này lại khá là trống trải và không hình thức. Tại trung tâm của căn phòng là một chiếc bàn gỗ dài, và tại một đầu có một người đang ngồi tại đó.
“Chào~”
Khi cô ấy lên tiếng, tâm trí tôi trở nên trống rỗng trong một chốc.
“…Ể?”
Cảm giác như mọi dây thần kinh bên trong não tôi đã dừng hoạt động hẳn vậy, tôi không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì.
“Lời đáp của cậu đâu?”
“…Ể?”
Da hơi ngăm nâu, dáng người thon gọn và một vẻ ngoài ngoại quốc xinh đẹp. Người phụ nữ ngồi trước tôi đây vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
“…Heh, tôi là…hehe, là Ironblood…hehe, Nữ Công Tước Ironblood.”
Tôi đứng như phỗng trước mặt người phụ nữ đang giới thiệu mình là Nữ Công Tước. Tại sao cô ta lại ở đây? Đáng lý ra cô ta không nên ở chỗ này mới đúng! Trong khi đầu tôi đang nhảy múa vô số những câu hỏi, cô ta tiếp tục.
“Đừng nói là cậu đã quên tôi đấy nhé?”
Tôi không đáp lại. Tôi không thể, tôi đang trong tình trạng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Chúng ta đã học chung trường với nhau đấy.”
Mớ câu hỏi tràn ngập trong đầu giờ đây đã bị ép thành một câu duy nhất. Làm sao cô ta lại ở đây được?
*Trans: dạo gần nay bản thân khá là nhiều việc nên ít có thời gian dịch được, nên tiến độ có thể chậm lại khá nhiều. Mong các bác thông cảm nhé.