[Lv.11 Cung điện của Medea]
Nằm giữa trung tâm Prestige là một cung điện cao chót vót được coi là biểu tượng của thành phố.
Những ngọn tháp kiểu Gothic và lớp kính được nhuộm màu trên các bức tường đã mang lại cho nó một nét quyến rũ cổ kính, cùng với các tinh thể ma lực trang trí trên trần và tường tỏa sáng ngay cả trong bóng tối vĩnh cửu của Prestige.
Cung điện huyền bí này được xây dựng và duy trì chỉ bằng sức mạnh của ma thuật. Nó là biểu tượng cho quyền lực của ‘công chúa bị bỏ rơi’, Medea.
Các sảnh của cung điện là một mê cung mà chỉ có thể vào khi có sự cho phép của Medea, trên bức tường của cung điện là những khẩu đại bác ma thuật có thể bắn hạ bất kỳ kẻ thù bên ngoài nào.
Việc cô thậm chí còn tạo thêm tám chiếc chân vào cung điện để có thể chạy trốn cùng nó nếu cần thiết cho thấy cô ta yêu nơi này đến nhường nào.
“Hnn…”
Hiện tại, Medea được bao quanh bởi những hầu cận trung thành của mình, những người làm theo mọi mong muốn của cô, đang nhìn vào một bàn đầy những mỹ vị đến từ các tầng trên của Tháp. Bất chấp tất cả những điều này, cô ấy cảm thấy thật tồi tệ.
Điều duy nhất khiến cô bận tâm.
‘…Không có bất kỳ ai ở Prestige có khả năng chế tạo một món đồ như vậy.”
Medea nghĩ lại sự kiện mà mình tổ chức bốn ngày trước.
Chiếc áo choàng mà người xếp hạng nhất tự giới thiệu là Buyong đã mang.
Bề mặt của nó mềm mại như nước chảy và những nét khắc đẹp đẽ của nó toát lên một ánh hào quang mờ ảo.
‘Hào quang’.
Đó là một luồng sức mạnh ma thuật và là nghệ thuật mà chỉ những ai sở hữu Con mắt thẩm mỹ mới có thể nhìn thấy được.
Medea có thể nhìn thấy ánh hào quang phát ra từ áo choàng của anh ta. Chúng rất tự nhiên như thể đã như vậy kể từ lúc được tạo ra vậy.
‘…Ai lại có thể may ra một chiếc áo choàng tuyệt đến như vậy?’
Medea chỉ đơn giản là tò mò. Theo hiểu biết của cô, không có ai ở Prestige có kỹ năng như vậy. Nếu có, cô ấy đã đưa họ về cung điện từ rất lâu rồi.
Đó cũng không phải là thứ có thể tìm thấy bên ngoài tầng 3. Một nền văn minh có thể tạo ra những thứ xa xỉ như vậy sẽ ở tầng cao hơn nhiều so với Prestige.
“Hay là…?”
Đột nhiên, cô nghĩ đến Hephaestus, người có lẽ đang trốn ở một nơi nào đó.
Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu.
Tên ngu xuẩn đó sẽ không thể tạo ra một thứ tinh vi như thế. Tất cả lỗi đều là do cái nghề thợ rèn, nó khiến người lùn, những con người sở hữu sự khéo léo vượt xa nhiều so với yêu tinh tránh xa vải vóc và dệt may, làm họ chỉ tập trung duy nhất vào vàng và sắt thép.
“…Chậc chậc.”
Sau một lúc, Medea cảm thấy bọn họ thật sự đáng tiếc.
Mọi thứ ở Prestige dù sao cũng khá là rẻ.
Cô hơi tò mò về chiếc áo choàng, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Đó không phải là điều mà cô muốn có cho bằng được. Chỉ có những thứ như ‘Làn sóng xanh’ và ‘Bài ca buồn’ mới đáng để cô chú ý.
“Reiley.”
Medea ngừng suy nghĩ về chiếc áo choàng và gọi cho người quản gia già, người đã làm việc cho cô trong một thời gian dài.
Đột nhiên, một phần của căn phòng rung động và người quản gia già xuất hiện trong hư vô.
Một phép dịch chuyển đơn giản chỉ hoạt động bên trong cung điện.
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Bao giờ mới tới Hội nghị Quản trị viên tiếp theo?”
Các quản trị viên của Tháp, những người phụ trách một tầng hoặc một tầng phụ, thường xuyên tổ chức các buổi họp.
Trong số các quản trị viên, một số tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, một số tốt bụng hơn giúp Người chơi thăng hạng cao hơn, và một số cố gắng hết sức để phá đám họ.
Medea là kiểu người sống buông thả, một quản trị viên thờ ơ.
Cô không quan tâm đến việc ai đã chết mà chỉ muốn tập trung vào việc thu thập điểm thể hiện và TP, để có thể nổi bật trong lĩnh vực hiện tượng.
Sau cùng, bị mắc kẹt bên trong Tòa tháp chết tiệt này trong suốt quãng đời còn lại sẽ rất chán chường và buồn tẻ.
“Cuộc họp đã được sắp xếp… 10 ngày kể từ bây giờ.”
“Là vậy sao?”
Medea cười một cách kỳ lạ và liếm môi.
“Vậy thì, hãy hoàn thành một việc nữa trước khi đó.”
Vẫn còn một việc phải làm.
Mặc dù đó là một nhiệm vụ hơi khó khăn và không cần thiết, nhưng cô biết mình sẽ không phải gánh những gánh nặng ấy.
“Đã đến lúc Prestige trở nên rạng rỡ rồi nhỉ?”
Giọng nói mê hoặc của Medea vang vọng lên khắp cung điện.
**
[Lv.6 Thung lũng bóng tối kỳ lạ]
Tôi bước vào thung lũng để thoát khỏi tầm nhìn của Jin Seyeon.
“Nó phải ở quanh đây, một nơi nào đó….”
Thật khó để nhìn xuyên qua tất cả đất đá và quặng, nhưng cuối cùng tôi đã tìm được [Két sắt của Krakoon] bằng cách sử dụng Thiên Lý Nhãn.
Một chiếc két sắt hình khối, được khoá chặt chẽ.
Một lần nữa, tôi đã mở nó một cách dễ dàng bằng Mystic Key.
“…?”
Nhưng chỉ có tài liệu bên trong.
Tôi đã xem xét chúng cẩn thận và thấy chúng là tài liệu đất đai và hợp đồng nô lệ.
===
[Tài liệu Đất đai ma thuật]
—Một tài liệu đất đai được tạo ra từ sức mạnh ma thuật.
—Sau khi chủ sở hữu gốc qua đời, quyền sở hữu có thể được chuyển giao cho người khác.
===
[Hợp đồng nô lệ ma thuật]
—Hợp đồng nô lệ được tạo ra từ sức mạnh ma thuật.
—Sau khi chủ sở hữu gốc qua đời, quyền sở hữu có thể được chuyển giao cho người khác.
===
Đầu tiên, tôi truyền sức mạnh ma thuật của mình vào tài liệu đất đai.
[Chủ sở hữu của ‘Thung lũng bóng tối’ đã được đổi thành Người chơi ‘Extra7’.]
[Hiện tại, có khoảng 480kg quặng hắc ám bị chôn vùi trong ‘Thung lũng bóng tối’.]
“…Ồ?”
Hoá ra có một thứ như thế này.
Nhưng ngay cả khi tôi trở thành chủ sở hữu đất đai, làm thế nào để đào hết đống quặng hắc ám này đây?
[Gợi ý! Cửa hàng người chơi Lv.1 bán một ‘máy khai thác tự động’ với giá 800TP.]
“A, cảm ơn nhiều.”
Hoá ra tồn tại một thứ như thế.
Có rất nhiều điều mà tôi không biết.
Tôi mua một ‘máy khai thác tự động’ từ Cửa hàng Người chơi. Nó là một cỗ máy trông giống như một chiếc máy bay không người lái.
===
[Lv. 1 Máy khai thác tự động]
—Một cỗ máy dễ thương tìm kiếm quặng chôn trong mỏ và tự động đào chúng ra.
○ Khai thác quặng lv.1
—Năng suất lên đến 1kg quặng mỗi giờ.
○ Tìm kiếm quặng lv.1
===
Tôi đã mua ba máy khai thác tự động và thả chúng ra. Sau đó, tôi bắt đầu đi tìm các NPC con người bị bắt làm nô lệ trong Thung lũng Bóng tối.
“Á á!”
“N-Ngươi là ai?”
Sự việc xảy ra đột ngột khiến họ bối rối. Tôi từ tốn tiếp cận để họ khỏi ngạc nhiên, hỏi quê quán rồi giải phóng những chiếc cùm quanh cổ.
Tổng cộng có 16 người.
Họ đều là cư dân chính thức của Prestige.
Tôi xé hợp đồng nô lệ của họ, thu thập quặng mà họ đào được, và gửi họ trở lại Prestige. Tôi cũng gửi một tin nhắn cho Henry và Kiri, nhờ chúng giới thiệu những nô lệ được giải phóng với Kedrick. Vì Kedrick đã trải qua những khoảng thời gian khó khăn với họ, nên anh ấy sẽ có khả năng chăm sóc họ bằng cách nào đó.
“Cảm ơn ngài! Xin cảm ơn!”
“Tôi sẽ không quên ân huệ của cậu!”
Chúng tôi đang đứng trước tấm bia pha lê cho phép dịch chuyển giữa tầng 3 và tầng 4.
Khoảnh khắc 16 NPC rơi nước mắt, một cửa sổ hệ thống hiện lên.
[Bạn đã đánh bại Krakoon, quản lý của Thung lũng Bóng tối, và giải cứu các NPC.]
[Hoàn thành nhiệm vụ phụ. “Điều ước của các NPC tại Trại tù – Án mạng của Người điều hành Thung lũng”]
[Tất cả các chỉ số của bạn đều tăng 0,3 điểm.]
“…Mmm.”
Tất cả các chỉ số đều tăng 0,3.
Tôi gật đầu hài lòng và tự hỏi phải làm gì tiếp theo. Tôi không muốn hành động vội vàng khi Jin Seyeon ở gần như vậy.
Mình có nên lên tầng 5 xem một chút không?
Với Gift Siêu Thiện Xạ của mình, việc trinh sát trở nên vô cùng dễ dàng.
Tôi leo lên một trong các ngọn núi của Quỷ Địa, tập trung sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh vào mắt và nhìn xung quanh. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất bằng mắt mình.
Trong số rất nhiều người chơi đang vật lộn ở tầng năm này, tôi chú ý quan sát một đội liên minh đang di chuyển cùng nhau.
Một nhóm khoảng 50 người đang bận rộn thảo luận về một cuộc ‘tiến công lâu đài’.
Hai guild đứng đầu ‘Nan chi Bản chất’ và ‘Thánh Địa Băng’ đang chuẩn bị tấn công [Lv.7 Lâu Đài Quỷ số 1] cùng với guild Pháp viện Hoàng gia Anh.
—Bên trong là khoảng 150 con quỷ và 800 xác sống.
Đó là những lời của Rachel. Cô tỏ ra rất vui khi được giao lưu với các hội hạng cao đến mức không thể giấu được sự phấn khích của mình.
—Cô chắc chứ?
Kim Youngjin, trưởng nhóm của Nan chi Bản chất, hỏi.
“Đúng. Tinh linh gió của tôi đã tự mình điều tra khu vực này. ”
Rachel gật đầu với vẻ nghiêm nghị không cần thiết.
Đáp lại, Kim Youngjin mỉm cười.
—Một tinh linh thuật sư chắc chắn có giá trị chiến thuật rất lớn.
—… Không, tôi vẫn chỉ mới là một người tập sự.
Rachel có vẻ vui trước lời khen ngợi của Kim Youngjin nhưng vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Có lẽ cô đang nhảy cẫng lên vì sung sướng trong lòng.
—Chúng ta chỉ có 50 người. Có lẽ sự khác biệt là quá nhiều.
—Anh nghĩ sao về việc nhờ Aileen-nim giúp đỡ?
Mối lo ngại của Kim Youngjin đã được Jung Hosun, trưởng nhóm của Thánh Địa Băng giải đáp.
“…Aileen.”
Nghe điều này, tôi tự hỏi Aileen đang ở đâu. Tôi rời mắt khỏi họ và bắt đầu tìm kiếm Aileen.
Cô ấy rất dễ phát hiện.
Dù gì thì cô ấy cũng là cô gái lùn tịt với mái tóc trắng duy nhất trên thế giới này.
—Yongha, hiện tôi có 1030TP. Nhớ lấy điều đó.
—Hử? Tại sao lại nói với tôi điều đó?
Aileen và Yi Yongha đang bị bao vây bởi ít nhất 100 xác sống và 5 con quỷ.
“Chà, ta chỉ nghĩ nên kiểm tra trước. Ta không thể để mất chúng một lần nữa được. “
Ngay cả khi có rất nhiều kẻ thù trước mặt, mối quan tâm duy nhất của Aileen là trong túi cô có bao nhiêu tiền. Cô ấy có lẽ đang nghĩ việc số TP bị mất do Jain trộm là do lỗi của mình.
—Được thôi. 1030TP. Tôi sẽ nhớ điều đó.
—Tốt.
Aileen gật đầu và nhìn về phía trước.
Không nản lòng trước những xác sống ghê rợn và những con quỷ, Aileen mỉm cười.
—Này mấy nhóc. Mưa đá từ trên trời sắp sửa xuống ngay bây giờ.
Lũ quỷ bối rối. Bầu trời trên cao vẫn tối như mọi khi, không có bất kỳ dấu hiệu nào của mưa đá.
Tuy nhiên, với họ, lời nói của cô tương đương với một bản án tử hình.
—Ngươi thấy đấy, những hạt mưa đá đó sẽ… xẻ đôi đầu nhà ngươi!
Bất cứ điều gì một Ngôn Linh Sư nói đều trở thành sự thật.
Lập tức, những hạt mưa đá chứa đầy ma lực đổ xuống từ bầu trời.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!
Thật khó để biết rằng đây là mưa đá hay mưa sao băng. Pháp thuật khổng lồ đã hoàn toàn xóa sổ những con quỷ. Những chiếc áo giáp chúng mặc trên người đã bị nghiền nát ngay khi tiếp xúc với những khối băng; da thịt của đám xác sống thì nứt ra và vỡ vụn trước khi kịp bước đi dù chỉ một bước.
“….”
Tôi gãi gáy khi chứng kiến vụ thảm sát.
Trong tháng qua, tôi đã là Lữ Bố hay “Tây Sở Bá vương” Hạng Vũ*. Tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ giữa mùa hè sao?
(*Edit: Tuy không rõ ông tác giả lấy ẩn dụ gì của 2 vị tướng này, nhưng theo t thì chắc có lẽ ẩn ý là Main đã tự nghĩ mình có hơi hiếu chiến và tự mãn trogn 1 tháng qua khi thấy sức mạnh của Aileen)
“Phù.”
Tôi nên cố gắng nhiều hơn từ bây giờ.
Bây giờ tôi có thể kiếm được nhiều quặng hắc ám hơn, tôi sẽ không thua họ. Mỗi khi kiếm được quặng hắc ám, tôi có thể sử dụng [Tổng hợp] để nén chúng thành những mũi tên của mình.
Dù sao thì, buổi quan sát đến đây là kết thúc.
Tôi lấy Siêu xe Người lùn từ kho đồ của mình và quay trở lại Prestige.
[Lv.5 Nơi ẩn náu của đoàn kịch tắc kè]
“Tôi về rồi đây.”
—Cậu đấy à, Hajin?
Vừa bước vào trong tôi đã nghe thấy giọng nói của Sếp từ phòng ngủ. Tôi mỉm cười và đi về phía phòng của cô ấy.
Boss đang nằm trên giường với [Quả cầu Phục hồi] của tôi bằng một tay và vỗ về Spartan bằng tay kia.
“Cô thấy sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều. Ta nghĩ mình sẽ bình phục vào ngày mai. Quả cầu này hiệu quả thật đấy. ”
“Thật tốt khi nghe vậy.”
Tôi ngồi cạnh giường của Sếp và làm một chiếc lược từ ma lực của Dấu Thánh. Với nó, tôi chải mái tóc rối bù của Sếp và bắt đầu suy nghĩ.
Đoàn Kịch Tắc Kè là sản phẩm từ những ý tưởng của tôi. Tôi không viết nhiều về nó trong sách thiết đặt và mọi thứ chỉ nằm trong đầu tôi.
Đó là bởi vì tôi đang đau đầu không biết nên đặt bối cảnh nền như thế nào.
Cụ thể hơn thì tôi đã cố tình để trống nó nhằm sau này lấp hố bằng các thiết đặt hấp dẫn hơn.
Nhưng tất cả những đau đầu đó đều vô ích, vì tôi đã ngừng viết tiểu thuyết trước khi Đoàn Kịch Tắc Kè và Kim Suho trở nên ngang hàng với nhau. Về thời gian, chắc là khoảng 2, 3 năm nữa.
Tôi cực kì hối hận.
Hiện tại, có quá nhiều điều mà tôi không biết.
Mối quan hệ của Jin Sahyuk với Bell.
Mối quan hệ của Bell với Boss.
Mối quan hệ của Sếp với người chủ cũ.
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã viết nhiều hơn.
Chà, đó có lẽ là lý do tại sao tôi là một nhà văn thất bại.
Kim Hajin, một nhà văn đáng thương, người thậm chí không thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết của chính mình.
“Hmm….”
Tiếng ngân nga nhỏ nhẹ phát ra dưới tay tôi. Tôi liếc nhìn và thấy Sếp đang thích thú với việc được chải đầu và nhắm nghiền đôi mắt.
Tôi bình tĩnh nhìn cô. Chỉ có một cách để tôi biết những gì mình không biết.
Tôi phải hỏi Sếp trực tiếp.
“Này, Sếp.”
—Ồ? Có vẻ như Hajin đang ở đây.
Một âm thanh phát ra từ lối vào.
Tôi nghiêng đầu và đứng dậy.
“Chờ một chút.”
Tôi ngừng chải tóc cho cô ấy và bước ra ngoài. Ở lối vào là Jain và một người khác.
“Cậu về khi nào vậy, Hajin ~? Phải rồi, lần này chúng ta có thêm hai thành viên nữa trong Tháp. Cậu biết anh ta, phải không? ”
Jain nói trước.
Sau đó, người đàn ông trông hiền lành bên cạnh Jain mỉm cười với tôi.
“Chào Lính Mới.”
Là Jin Yohan, Ghế màu lục.
Tôi mỉm cười đáp lại anh ấy.
“Ừm, xin chào.”
Nghe có vẻ điềm tĩnh nhưng miệng tôi thì đang co giật vì căng thẳng.
Các thành viên quan trọng của Chameleon Troupe đã bắt đầu tập hợp.
Có lẽ người tiếp theo sẽ là màu bạc.
Điều đó có nghĩa là không còn bao lâu nữa cho đến khi chúng tôi chạm trán Kim Suho.
**
“Auu, tui mệt lắm rồi ~”
Mặt khác, Kim Suho đã quay trở lại [Nơi ẩn náu Thánh Ân Tạo Hóa Lv.1] sau khi mài giũa các chỉ số và cấp độ kỹ năng của mình ở tầng 4.
Hôm nay, cậu có nhiều khách hơn mọi khi. Ngoài những người bạn đồng hành quen thuộc của mình, Chae Nayun và Shin Jonghak cũng đã trở lại cùng cậu.
Nơi ẩn náu Lv.1 nhỏ 55 mét vuông trở nên đông đúc với dòng người qua lại.
“Cậu không cần phải theo mình suốt cả chặng đường về đâu mà… Dù sao thì, vào trong đi.”
Kim Suho gãi cổ khi hướng dẫn họ vào trong.
“Pft, thật là một nơi nhỏ bé.”
Shin Jonghak thốt lên chế nhạo. Tuy nhiên, cậu ta rõ ràng đã khác trước. Mặc dù vẫn còn hơi thô lỗ nhưng đã không còn đi quá giới hạn như trước đây.
Cậu ta đã trưởng thành rồi sao?
Kim Suho cười toe toét và huých vai Shin Jonghak như thể họ là bạn thân.
“…Mày điên à? Sao huých tao? ”
Shin Jonghak ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Kim Suho giật mình ho khan một tiếng.
“Đừng ồn ào nữa. Đây, quà tân gia đấy. “
Ngay lúc đó, Chae Nayun đưa cho Kim Suho một rổ thuốc.
“Ồ, đây là gì thế?”
“Một bộ bình thuốc từ Riry Shop. Trị giá 1000TP đấy, biết ơn đi nhé”.
“1000TP? Wow, cảm ơn nhé. Cứ gọi nếu cậu cần trợ giúp. Mình sẽ đến ngay. ”
Kim Suho nhận lấy lọ thuốc một cách biết ơn. Nhìn thấy sự phấn khích như trẻ con của Kim Suho, Chae Nayun mỉm cười.
“Ngồi đi mọi người~ Tôi sẽ làm bữa tối ~”
Venessa Fermun vào bếp còn những người còn lại ngồi xuống gần bàn.
“Này, điều này không làm các cậu nhớ lại những ngày đẹp đẽ khi xưa sao?”
Yi Yeonghan bắt đầu huyên thuyên ngay khi đặt mông ngồi xuống. Cậu ta đang hồi tưởng về quá khứ. Nhìn quanh những khuôn mặt quen thuộc trên bàn, cậu nói.
“Ta chỉ thiếu có hai người là Yoo Yeonha và Kim Ha— hự! ”
Trước khi Yi Yeonghan kịp ra tên ‘cậu ta’, Kim Suho đã véo vào hông cậu. Tuy nhiên, đã quá muộn. Biểu cảm của Chae Nayun trở nên chua chát, và Kim Suho đang trừng mắt nhìn Yi Yeonghan.
“Uuuu, hông của tôi….”
Yi Yeonghan mải chịu đựng cơn đau mà không hề để ý đến xung quanh.
Kim Suho nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Vậy Nayun, cậu thế nào rồi? Mình nghe nói cậu đã bị dính một lời nguyền. “
“…À, nó ư? Sao cậu biết? Có vẻ tin đồn lan truyền nhanh quá nhỉ.”.
Có vẻ như Chae Nayun không muốn nghĩ về những điều như vậy nên cô ấy cười khổ và gạt đi những gì Yi Yeonghan nói.
“Mình nghe từ Yi Jiyoon.”
“Yi Jiyoon? Cô ấy lắm lời thật…. ”
Chae Nayun thở dài khi nghe Kim Suho nói. Cô ấy một lần nữa khẳng định niềm tin của mình rằng Yi Jiyoon không nên được tiết lộ bất kỳ bí mật nào. Cô quá tệ trong việc giữ bí mật. Giờ thì, mọi người đều đã biết về việc cô ấy đã bị dính nguyền một cách đáng xấu hổ như thế nào…
“Giờ thì ổn rồi. Một người quen của mình đã chữa trị cho mình”.
“Ồ? Ai thế?”
Yi Yeonghan hỏi.
“Mình sẽ không nói cho cậu đâu, nhưng anh ấy thực sự rất nổi tiếng trong Tháp.”
Chae Nayun làm vẻ mặt tự mãn.
Vì xuất thân của mình, Chae Nayun đương nhiên có quen biết rất nhiều người. Tuy nhiên, chỉ có một vài người quen mà cô thực sự tin tưởng.
Với sự cố này, Extra7 đã trở thành một người quen mà cô thực sự có thể tin tưởng. Địa vị của anh đã tăng ít nhất hai bậc trong lòng cô.
“Nickname của anh ta là gì?”
“Extra7.”
Người chơi đã tự gây dựng nên tên tuổi của mình trong tầng hướng dẫn, Extra7.
Thành tích của anh ấy đã trở thành một huyền thoại mà vẫn còn được kể lại trong Cộng đồng.
“… A~ tên đó đã kiếm được 20000TP trong phần hướng dẫn!”
Chae Nayun mở to mắt trước câu nói của Yi Yeonghan.
“Hở? Cậu biết ư? Sao có thể?”
“Anh ta cũng nổi tiếng bên ngoài Tháp mà. Cậu không biết những gì đang xảy ra bên ngoài, phải chứ? Thế giới đang chỉ bàn tán về Tháp Nguyện Ước. Mình thậm chí còn không phóng đại đâu. Tất cả đài báo đều đưa tin về cấu trúc bên trong Tháp và phân tích tầng hướng dẫn, tầng 2, tầng 3, v.v. ”
“Ồ? Thật thú vị… À, vậy thì hãy giữ bí mật rằng mình biết anh ấy. Các cậu không giống Yi Jiyoon đâu, phải chứ? ”
Phòng trừ việc anh Extra7 bị làm phiền, Chae Nayun đã yêu cầu những người khác giữ bí mật về mối quan hệ của họ.
“Chắc chắn rồi, nhưng sao cậu biết Extra7 vậy?”
Nghe câu hỏi của Kim Suho, Chae Nayun đáp lại với một nụ cười tự tin.
“Mình đã biết anh ấy trong một khoảng thời gian dài. Mình gặp anh ta lần đầu khi còn là một thực tập sinh”.
Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp anh ta, nhưng cô đã tiếp xúc với anh như một người bạn bình thường. Ngày xưa, họ còn chơi một trận với nhau ít nhất một lần mỗi ngày.
“…Oho. Này, cậu nhờ anh ta cho mình vay một ít tiền được không? Tôi muốn mua một vài vật phẩm. “
Yi Yeonghan cười hỏi.
“Im đi.”
Chae Nayun nhìn cậu với vẻ kinh tởm.
Vào lúc đó, cửa sổ hệ thống đột nhiên xuất hiện xung quanh mọi người.
[Chào mọi người. Đây là Medea.]
“Uwoah!”
Giật mình, Yi Yeonghan nhảy ra khỏi chỗ ngồi và ngã về phía sau. Đây là lần đầu tiên anh thực hiện nhiệm vụ của Medea.
“Hãy yên lặng. Đây là điều thực sự quan trọng ”.
Mặt khác, Chae Nayun nhanh chóng trở nên tập trung. Lần trước, cô ấy đã không thể tham gia nhiệm vụ của Medea vì bị bệnh. Lần này, cô quyết tâm làm thật tốt và lọt vào top 100.
[Ta hy vọng các bạn có một ngày tốt lành, các Người chơi. Ta tin rằng các bạn biết những gì ta sắp sửa nói ra.]
Vẻ đẹp hút hồn của Medea nhanh chóng thu hút sự chú ý của Yi Yeonghan, người đã bỏ chạy chỉ một mới trước.
[Đã đến lúc cho một nhiệm vụ khác.]
Medea nở một nụ cười rạng rỡ.
[Tên của nhiệm vụ là ‘Ánh Dương’. Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng.]
Và nó rạng rỡ đến mức khiến mọi người mang một cảm giác rùng mình.