Cùng với Cheok Jungyeong, Jain và Sếp, tôi đã phá hủy tháp điều khiển ở phía đông, tây và bắc.
Vì các Người chơi khác sẽ tự mình phá sập tháp ở phía bắc, cánh cổng dẫn lên tầng 4 sẽ mở trong khoảng một tuần nữa.
[Người chơi ‘Extra7’ đã đóng góp đáng kể cho nhiệm vụ của Medea.]
[Xếp hạng hiệu suất cho nhiệm vụ của Medea đã được cập nhật.]
[Bạn đã nhận được sự để ý từ quản trị viên tầng 3, Medea.]
[Sức mạnh vượt trội từ những vụ nổ của bạn đã mở khóa một thành tựu.]
「Kẻ khủng bố」
—Phá hủy ba tòa nhà hoặc hơn chỉ bằng một vụ nổ.
[Bạn đã đạt được một Trait!]
“…Oh?”
Tôi nhận được một vài thông báo từ hệ thống nhưng thứ khiến tôi ngạc nhiên nhất là việc nhận được một Trait.
Tháp Ước nguyện có những thành tựu không thể đạt được mang lại những phần thưởng cho người đầu tiên hoàn thành nó. Dù việc những Người chơi đạt đủ điều kiện để hoàn thành một thành tựu là hiếm, nhưng phần thưởng của những thành tựu này là một Trait thì còn hiếm hơn.
Tôi kiểm tra Trait mà tôi nhận được.
===
「Kẻ ném bom」[Cấp Hạ-trung] [Thuộc tnhs đặc biệt] [Tĩnh]
*Gia tăng Bạo tạc
—Tăng cường sức mạnh của vụ nổ lên 30%
*Nổ
—‘Thuộc tính nổ’ có thể được thêm vào một số vật thể nhất định. Sức mạnh của vụ nổ phụ thuộc vào giá trị của vật thể hoặc cấp bậc của nó. Vật thể sẽ biến mất sau vụ nổ.
===
Đây là một Trait khá tốt. Thực ra thì tôi sẽ rất hạnh phúc ngay cả với một Trait cấp thấp nhất. Một Trait tương đương với một Gift, nghĩa là tôi vừa mới nhận được một Gift miễn phí.
“Ê, ta có thể đánh với mấy gã này không?”
Trong khi tôi đang phân tâm bởi Trait, Cheok Jungyeong bẻ ngón tay hào hứng và hỏi.
Tôi nhìn lại về phía trước.
Những con quỷ sống sót từ vụ sập của Tháp đang chạy đến.
[Lv.4 Chân Chiến binh Quỷ]
[Lv.5 Chiến binh Quỷ]
[Lv.6 Đại úy Quỷ]
Con quỷ Lv.6 sẽ hơi khó đối phó một chút nhưng Sếp và Cheok Jungyeong sẽ không gặp khó khăn gì trong việc xử lí nó.
“Cứ làm như ông muốn.”
Ngay khi tôi đồng ý, Cheok Jungyeong kích hoạt kỹ năng của ông ta, [Tích nộ]. Cơ thể vốn đã đồ sộ của ông ta trở nên to một cách khủng bố.
Guooo— Ma lực của ông ta bao phủ toàn bộ cơ thể, khiến cho cả người ông ta như đang bốc cháy.
Cheok Jungyeong la lớn vào mặt lũ quỷ.
“Đến đi—!”
Mặc dù đó là đều ông ta nói nhưng Cheok Jungyeong mới là người mất kiên nhẫn lao đến phía chúng.
KOONG—!
Đại úy quỷ Lv.6 bị đánh bay ra đằng xa chỉ trong một đòn.
**
[Lv.5 Căn cứ của Đoàn kịch Tắc kè]
—Thể lực của bạn phục hồi nhanh hơn 30%.
—Bạn có thể nghỉ ngơi thoải mái khi ở nơi này.
—Sau khi thức dậy, tỷ lệ tăng thành thạo cho chỉ số và kỹ năng của bạn sẽ tăng 7%.
Sau một hồi quần ẩu với lũ quái, chúng tôi trở lại căn cứ.
Còn vì sao mà đột nhiên căn cứ lại nhảy lên Lv.5, tôi cũng không cố ý khoe nhưng tất cả đều là nhờ tôi.
Không giống nhưng Người chơi khác đang thuê những tòa nhà làm căn cứ, tôi mua hẳn một tòa, mở rộng nó và đặt vào một vài đồ nội thất tự làm.
Có bốn ‘giường tuyệt phẩm (làm bởi Kim Hajin)’ và hai ‘ghế dài tuyệt phẩm (làm bởi Kim Hajin)’.
Hơn nữa, tôi cũng xây thêm một phòng tắm và biến cả tầng hầm thành phòng tập. Jain thậm chí còn trộm máy lọc không khí từ lâu đài của một quý tộc.
Tôi tự tin rằng căn cứ cả chúng tôi là căn cứ đỉnh nhất trên toàn Prestige.
“Ah~ nhà của tôi~ tôi yêu không khí ở đây~”
Jain nhảy lên ghế cười đầy mãn nguyện. Sếp ngồi xuống cạnh cô ấy và mở Cộng đồng lên.
Gần đây, Sếp có sở thích lướt xem các tin trên Cộng đồng. Tôi cũng không thể trách cô ấy được bởi nơi này không có bất kì hình thức giải trí nào cả.
Những Người chơi khác sẽ tìm thấy niềm vui trong việc thám hiểm, tìm nhiệm vụ, và học kỹ năng nhưng Sếp không có hứng thú với mấy việc này. Thực tế thì cô ấy còn chưa học một kỹ năng nào. Cô ấy còn kén chọn hơn cả tôi.
Thấy Sếp quá tập trung vào Cộng đồng, tôi hỏi.
“Sếp, cô không đói à?”
“…Ta ăn rồi.”
Sếp trả lời ngắn gọn. Gần đây, Sếp hành xử cộc lốc khi ở cạnh tôi. Tôi vẫn không biết tại sao cả. Có phải là vì Cộng đồng?
Tôi chậm rãi lẻn đến chỗ cô ấy và nhìn trộm màn hình Cộng đồng cô ấy đang xem. Những Người chơi có thể xem người khác đang làm gì nếu họ đã kết bạn, do đó theo lẽ tự nhiên tôi cũng có thể thấy màn hình Cộng đồng của cô ấy.
===
[Kẻ trở về từ Thế giới bị Tàn phá – Chương 19]
Khi tôi thua hắn, tôi nhớ lại về quê hương của tôi. Một thế giới nay đã không còn tồn tại. Gia đình và bạn bè của tôi đã sống ở đó.
Đột nhiên, nỗi đau buồn đánh vào thân tâm tôi. Gánh nặng của thiên đường dường như đang đè nặng lên tôi.
…
…
…Tôi sẽ không nằm xuống nơi đây. Tôi sẽ sống sót bằng mọi giá và hạ bệ hắn. Tôi sẽ giết hắn bằng chính đôi tay này.
Đó là lí do sống của tôi.
“…Ngươi cứ đợi đấy.”
Một giọng nói chứa đựng cả linh hồn tôi vùng lên từ đáy lòng.
[Còn tiếp.]
—5TP mỗi chap!
—Tôi đang đặt mục tiêu có ít nhất 10,000 nhân vật mỗi chap!
—Với kỹ năng của tôi, ‘Xuất bản Truyện’, các bạn sẽ có thể trải nghiệm những câu chuyện một cách thực tế hơn!
—Những độc giả quyên góp TP sẽ được chọn tên của một nhân vật!
===
“….”
Sếp đang đọc một một tiểu thuyết (webnovel –WN) viết trên trang cá nhân của Người chơi nào đó.
Tôi đã khá sửng sốt.
Dĩ nhiên, tôi có nhớ mình đã viết một thiết lập nào đó giống như thế này trong bản gốc.
[Sau khi cân nhắc kĩ về cách kiếm TP, Người chơi Bình thường sẽ quyết định làm điều họ giỏi nhất, viết tiểu thuyết, manhwa, pha chế rượu và nấu ăn.]
Tuy nhiên, tôi không nghĩ Sếp sẽ đọc tiểu thuyết.
Sau khi đọc xong chap 19, Sếp nhấn lên màn hình.
===
Bạn có muốn quyên góp 75TP cho Người chơi ‘Wallet’ không?
[Có]
Người chơi ‘Wallet’ tặng bạn một phiếu chọn tên nhân vật!
===
…Cô ấy thậm chí còn quyên góp cho anh chàng này nữa.
Tôi dần trở nên tò mò về cái tên cô ấy sẽ đặt cho nhân vật.
Trong khi tôi đang tò mò nhìn màn hình của cô ấy, Cheok Jungyeong đột nhiên hỏi.
“Ê, Lính mới.”
“…Vâng?”
“Thứ nguy hiểm nhất ở đây là gì?”
“Thứ nguy hiểm nhất?”
“Phải, ta đang muốn tìm thứ gì hoặc ai đó xứng để ta đặt cược cả mạng sống của mình.”
Cheok Jungyeong dãn cơ và hỏi. Ông ta vẫn muốn đánh nhau với ai đó sau khi chiến đấu với Đại úy Quỷ Lv.6 ư?
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi.
Thứ nguy hiểm nhất ở Prestige…
“Ngoài quỷ vương ra thì có lẽ là Linh Hồn than khóc.”
“Linh hồn than khóc?”
“Đúng vậy, nó khó đối phó là bởi lời nguyền của nó.”
Lời nguyền của nó sẽ dẫn tới cái chết nếu không được điều trị ngay lập tức. Không chỉ đơn giản là một cái chết bình thường mà là chết thực sự.
Lời nguyền này ngăn cản Người chơi rời khỏi Tháp và khiến họ từ từ chịu đựng cơn đau đang ăn mòn cơ thể họ trong ba tháng trước khi chết.
Hồi sinh cũng không có ý nghĩa gì. Lời nguyền sẽ không được hóa giải kể có có chết và sẽ theo chân Người chơi đến địa điểm hồi sinh của họ.
“Ra vậy.”
“Nếu ông trúng lời nguyền, ông phải báo tôi ngay lập tức.”
Nếu lời nguyền mới chỉ là Lv.1 thì tôi vẫn có thể gỡ bỏ nó bằng [Trích xuất].
“Heh, ngươi nghĩ ta sẽ ngỏm bởi thứ như lời nguyền à?”
“Vậy thì… Sếp và Jain cũng nên nhớ kĩ điều này. Nếu hai người trúng lời nguyền của Banshee thì lập tức báo tôi.”
Sau đó, tôi quay lại xem trang Cộng đồng của Sếp một lần nữa. Tuy nhiên, có vẻ như Sếp đã điền tên nhân vật xong rồi bởi cô ấy đang ngồi lướt diễn đàn công cộng.
“Kuhum, vậy thì tôi đi đây.”
Khi tôi vừa đứng dậy, Cheok Jungyeong và Jain gọi.
“Cậu làm chút đồ ăn trước khi đi được không~? Tui đói rồi~ Hajin, cậu toàn hỏi mỗi Sếp thôi à~”
“Ngươi không định tập luyện trước khi đi à?”
Tôi có thể hiểu việc Jain hỏi tôi nhưng đến cả Cheok Jungyeong cũng bày tỏ sự tiếc nuối.
Có lẽ bởi dạo gần đây tôi hay tập với ông ta. Mặc dù khóa huấn luyện của Cheok Jungyeong đúng là địa ngục, tôi khó mà bắt kịp chỉ bằng cách tự thôi miên.
‘Mình vẫn có thể làm được.’
‘Mình không cảm nhận được đau đớn.’
Với hai loại thôi miên này, tôi cũng chỉ bắt kịp với Cheok Jungyeong được chút xíu.
“Ông có muốn về Trái đất với tôi không?”
“Miễn đi, ta thích ở đây hơn. Đánh nhau khi sức mạnh của ta bị giới hạn vui hơn.”
Cheok Jungyeong cười như thể ông ta đang thực sự vui.
“…Nếu ông nói vậy thì thôi.”
Còn Jain, tôi nhanh chóng bước về phía bếp và làm một đĩa thịt lợn rừng.
[Lv.3 Thịt lợn rừng áp chảo của Kim Hajin]
“Wow. Sao nó lại là Lv.3 được cơ chứ? Lần nào nhìn tui cũng ngạc nhiên đó.”
Sau khi mìm cười với Jain, người đang hết mực khen ngợi tôi, tôi dịch chuyển đến phòng chờ cá nhân của tôi.
Ngay khi tôi đến đó, tôi giãn người và hít một hơi thật sâu. Một điểm tốt về phòng chờ là nó có ánh sáng mặt trời. Trứng Muninn đang phơi nắng dưới ánh sáng ấm áp ấy.
“…Từ từ đã.”
Tôi kiểm tra lại quả trứng.
“Biết ngay mà!”
Quả trứng đã to lên.
Có phải nó sắp nở không? Tôi mỉm cười và ngồi xuống cạnh nó.
Tôi định quay lại lập tức… nhưng tôi quyết định chờ thêm 30 phút. Quả trứng chắc chắn cũng cần tình yêu từ chủ nhân của nó.
“Mm.”
Tôi ôm quả trứng vào lòng.
**
[Lv.??? Thị trấn Tân thủ – Mức độ Khó nhất]
Độ khó nhất của Thị trấn Tân thủ đã gây rắc rối cho nhiều Người chơi bao gồm Chae Nayun và Aileen và cũng đã dây khá nhiều tiếng tăm từ phía ngoài Tháp.
Tại đây, Kim Suho hiện đang có một cuộc sống nhàn nhã.
Mặc dù cậu ấy không tránh được việc nhận được ít hơn những gì anh ấy được hứa từ các nhiệm vụ đánh thuê, bằng việc cực kì tiết kiệm trong nơi sống và thức ăn, cậu ấy đã thu thập đủ 1000TP cần thiết để vượt qua phần hướng dẫn.
Tất cả đều là nhờ sách hướng dẫn của Kim Hajin, cuốn sách bao gồm cách mặc cả tốt nhất cho nhiều cửa hàng và nhà trọ khác nhau.
Nhưng ngoài điều này ra, cuố sách hướng dẫn chỉ cho lời khuyên chung chung và bảo Kim Suho tự tìm vật phẩm. Tuy nhiên, điều này thực sự giúp Kim Suho tìm được một số mảnh ẩn.
“…?”
Lời khuyên đầu tiên là [đi chậm rãi và ổn định để tìm được mảnh ẩn. Không cần phải vội. Hướng quan trọng hơn là tốc độ.]
Nghe theo lời khuyên này, Kim Suho cẩn thận khám phá vùng ngoại ô của thị trấn và gặp phải một người không ngờ tới.
“….”
“….”
Kim Suho đứng ngây người trong khi cô gái đối diện anh ấy đang ngồi trên ghế như một tên côn đồ.
Cả hai đều mất cảnh giác bởi cuộc chạm trán bất ngờ này.
“…Tâm trạng ta đang không tốt nên cút đi.”
Cô gái mở lời phá tan bầu không khí tĩnh lặng trước. Kim Suho ho khan một tiếng.
“Tôi có linh cảm rằng tôi sẽ gặp cô ở đây.”
“Ta bảo ngươi cút đi.”
Kim Suho quan sát tình trạng của Jin Sahyuk. Đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch và môi cô ấy sưng lên vì căng thẳng. Rõ ràng là cô ấy đang không vui vẻ gì.
“Cô trông không được… ổn lắm.”
Kim Suho thành thật nói. Jin Sahyuk đáp trả bằng ánh nhìn sắc bén.
“Ngươi muốn tìm đường chết à?”
“….”
Kim Suho không phản ứng gì trước lời khiêu khích của cô ấy mà chỉ đơn giản là thở dài.
Cậu biết bản thân đang bước trên con đường hoàn toàn khác so với cô. Nhưng cô ấy là người quen duy nhất còn lại từ thế giới quê hương của cậu.
‘Đôi khi có thể thắng một trận chiến mà không cần phải chiến đấu’, Kim Suho quyết định nói rõ ngọn ngành mọi chuyện còn hơn là chiến đấu tới chết với cô ta.
Kim Suho lấy ra một miếng thịt bò khô từ kho lưu trữ mà anh ta nhận được từ con lợn rừng đang tấn công một cánh đồng.
“Ăn vài miếng không?”
“…Đéo ai thèm đồ ăn của ngươi.”
Jin Sahyuk từ chối đề nghị của cậu rồi đứng dậy khỏi ghế và trừng mắt nhìn. Ánh mắt hung dữ của cô ấy đúng chất Jin Sahyuk.
“Nếu được ta muốn giết chết ngươi luôn cho rồi, nhưng ngươi bị bỏ quá xa rồi.”
“Bỏ xa?”
“Phải. Ngươi bị đẩy xuống hạng 237 rồi. Ngươi nên cảm ơn đám người trên người đi.”
“…Có 236 người đang dẫn trước tôi?”
Kim Suho cười khổ.
Tuy nhiên, cậu mất không quá lâu để chấp nhận hiện thực này bởi Jin Sahyuk luôn là trung tâm của mọi rắc rối ở quê nhà. Nói cô ta là một trong những người nổi tiếng nhất cũng không phải nói quá.
“Ngay cả sau khi giết hết tất cả bọn chúng, ngươi cũng chỉ đứng ở hạng 2 thôi nên đừng cầm đèn chạy trước ô tô.”
“…Gì cơ?”
Kim Suho nhíu mày. Cậu không hiểu rõ điều cô ta vừa nói. Có một người mà Jin Sahyuk muốn trừ khử hơn cả mình ấy ư? Người đó có thể là ai… Ah!
“…Cô đang nói về Kim Hajin à?”
“Đó là tên hắn ta à?”
Jin Sahyuk cười nham hiểm.
Biết rõ ý nghĩa của nụ cười này, biểu cảm của Kim Suho cứng lại.
“Ta muốn giết hắn trước khi biết được tên hắn ta cơ.”
Jin Sahyuk thờ ơ nói thêm.
Kim Suho đặt tay lên bao kiếm của mình.
Thấy vậy, Jin Sahyuk lập tức giải phóng ma lực.
“Khoảnh khắc ngươi lấy nó ra cũng là lúc ngươi chầu trời đấy.”
“….”
Kim Suho im lặng đối mặt với Jin Sahyuk. Kiếm của cậu đang sáng lên từ trong bao và ma lực của Jin Sahyuk cũng tăng lên dữ dội. Thái độ thù địch của Kim Suho và sát khí của Jin Sahyuk trộn lẫn vào nhau.
Một bầu không khí lạnh lẽo và nặng nề giáng xuống. Nhưng không lâu sau đó, Kim Suho từ bỏ việc tấn công. Đó là bởi cậu nhận ra bản thân đang lo lắng cho nhầm người.
“Hể.”
Một nụ cười nở trên gương mặt Kim Suho. Cậu nhớ rõ vụ tai nạn đã qua ấy và biết chắc phải nói gì.
“Không phải cô đã thua cậu ta rồi sao?”
“…Gì cơ?”
Mặt Jin Sahyuk lập tức biến dạng.
“Tuy tôi không nhìn rõ nhưng không phải cô thua bởi một đồng xu à?”
“….”
“Tôi cá điều tương tự sẽ xảy ra nếu bây giờ cô thách đấu cậu ấy.”
Mặc dù Kim Suho rõ ràng đang khiêu khích cô ta nhưng Jin Sahyuk lại không nói một lời.
Vì lí do gì đó, cô có một cảm giác kỳ lạ. Đó không phải là sự phẫn nộ. Đúng hơn thì nó là từ việc cuối cùng cũng tìm ra cảm giác khó dễ đang làm phiền cô ta là gì.
Tuy nhiên Jin Sahyuk vẫn không biết tại sao cô ta lại cảm thấy như vậy.
“Hajin cũng vậy.”
Cuốn sách hướng dẫn, một loại giáp sánh ngang với một tạo vật trung cấp, sự nghiệp của cậu ấy dưới cái tên ‘Fenrir’.
Lấy những điều này làm cơ sở, Kim Suho chắc chắn rằng Kim Hajin mạnh như anh ấy, nếu không muốn nói là mạnh hơn.
“…Cút.”
Jin Sahyuk lườm lại Kim Suho. Ngay lúc đó…
“Suho-ssi! Anh ở đây này giờ à?”
Bạn đồng hành của Kim Suho tìm thấy anh ấy. Chị em nhà Fermun. Lần đầu họ gặp nhau là nữa năm trước và quyết định đi cùng nhau sau cuộc gặp gỡ ở thị trấn tân thủ.
Kim Suho hạ tay xuống và Jin Sahyuk cũng bình tĩnh lại.
“Anh đang làm gì ở đây thế? Yeonghan-ssi đang tìm anh đó~”
“Pft, em thấy anh vẫn còn nhiều con ruồi đáng ghét bu quanh nhỉ.”
“…Bọn này là ai? Ta không phải kẻ như vậy!”
Chị cả, Vanessa Fermun, cắt lời.
“Ong bướm bị thu hút bởi những đóa hoa là chuyện bình thường.”
Vanessa ngượng ngùng nắm lấy vạt áo của Kim Suho.
Jin Sahyuk nheo mắt khó chịu ngay lập tức. Như thể cô ta đang nhìn một khung cảnh hết sức thất vọng đến nỗi không thể tìm từ ngữ để miêu tả.
Tuy nhiên, Vanessa vô duyên chỉ thẳng ngón tay vào Jin Sahyuk rồi cười.
“Theo tôi thấy thì cô cũng là một con bướm thôi.”
…Jin Sahyuk nhanh chóng đáp trả.
“Ngậm mồm vào nếu ngươi không muốn chết, con đĩ điếm.”
**
Tôi đã trở về nhà. Bốn tuần đã trôi qua kể từ lần cuối mình ở đây. Tạ ơn trời là Evandel vẫn ổn. Con bé đang là thủ lĩnh của một nhóm nhỏ bao gồm Hayang, Haeyeon và một đứa trẻ bốn tuổi sống ở tòa bên.
“…Mm, vậy nên cháu không muốn đi đâu hết à?”
“Cháu thích ở đây~”
Evandel đáp lời và nhanh chóng chui lại vào trong lều của con bé.
“….”
Bị bỏ một mình, tôi có hơi bối rối.
Có một chiếc lều được dựng ở giữa phòng khách. Dường như nó là thứ gì đó như một căn cứ bí mật. Khi còn bé tôi cũng từng làm thứ tương tự. Trong một không gian nhỏ, chật hẹp, những người bạn thân sẽ ăn cùng nhau, chơi game cùng nhau và kể những câu chuyện kinh dị.
“…Thế chú ra ngoài một lúc nhé?”
—Okay~
—Gặp lại chú sau~
—Meow~
Tôi có thể nghe giọng của chúng vang ra từ trong lều. Tôi thấy có chút buồn nhưng cũng mỉm cười vì chúng quá ư là dễ thương.
Cứ như vậy, tôi rời khỏi căn hộ.
Tháng chín sắp sửa qua đi và khu vườn bên ngoài căn hộ được trang trí với những chiếc lá mùa thu xinh đẹp.
Tôi dạo bước qua khu vườn, tiến về phía sân chơi địa phương.
Không lâu sau đó, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô ấy đang ngồi trên xích đu và đu ra trước sau đều đều.
Tôi thầm lặng bước về phía cô ấy và ngồi xuống bên cạnh cô.
“…Hôm nay cậu không đi limousine à?”
Kiik, kiik.
Tiếng xích đu kêu cót két cho đến khi nó dừng hẳn.
Ssss—
Những chiếc lá xào xạc vì gió thổi.
Yoo Yeonha nhìn lên trời và thở dài.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“….”
Khi tôi hỏi, cô ấy cuối cùng cũng quay mặt và đối diện với tôi.
Cô ấy trông thật mệt mỏi và băn khoăn. Có chuyện gì làm cô ấy phiền não ư? Tôi đối mặt với ánh nhìn trống rỗng của cô ấy và nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu muốn nói chuyện với tôi về việc gì thế?”
Yoo Yeonha đã gọi tôi tới đây. Thì đúng hơn là để lại một tin nhắn bảo tôi liên lạc với cô ấy khi tôi ra khỏi Tháp. Tôi trả lời ngay khi nhìn thấy tin nhắn của cô ấy và sau đó Yoo Yeonha đến đây.
“…Về thứ mà cậu yêu cầu trước đó.”
“Oh, cậu đã làm xong rồi hả?”
Yoo Yeonha gật đầu. Tôi rất ngạc nhiên về mạng lưới thông tin của hội Đào Lạc. Có vẻ nó đã phát triển nhanh hơn những gì tôi dự đoán ban đầu.
“Nhưng…”
Yoo Yeonha nhìn xuống đất. Cô ấy đung đưa chân đá cát rồi cẩn thận nói tiếp.
“Có những điều mình có thể nói cho cậu và có những điều thì không…”
“…Huh? Sao cơ?”
Yoo Yeonha thở dài rồi ngẩng đầu lên.
“Cậu có thể chọn. Cậu muốn mình nói cho cậu mọi thứ? Hay cậu muốn mình nói cho cậu những điều mình được nói.”
Cô ấy dường như đang rất hồi hộp vì giọng cô ấy rất run. Vẻ mặt nghiêm trọng của cô ấy khiến tôi coi trọng cuộc nói chuyện này hơn. Đột nhiên, tôi có chút sợ. Quá khứ của Chundong tệ đến mức nào cơ chứ?
“Vậy thì… nói tôi điều cậu có thể nói trước đi.”
Câu trả lời quá dễ. Tôi không muốn ép cô ấy nói những điều cô ấy không muốn.
“…Như vậy có ổn không? Cậu sẽ không biết mình bỏ những chi tiết nào đâu.”
“Cậu có thể nói nốt phần còn lại khi cậu sẵn sàng.”
Tôi mỉm cười.
“Tôi không biết cậu giấu tôi chuyện gì nhưng tôi sẽ đợi.”
“….”
Yoo Yeonha cắn chặt môi. Sau đó cô ấy bắt đầu đu xích đu lần nữa.
Kiik, kiik.
Chiếc xích đu đung đưa, ngọn gió thổi và những chiếc lá chuyển mùa rơi. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi cô ấy đã sẵn sàng…
“…Ừm.”
“?”
Yoo Yeonha nhìn tôi và hỏi.
“Cậu đã nghe đến Đoàn kịch Tắc kè bao giờ chưa?”