Trong khoảng thời gian nhàm chán bên trong thang máy, tôi nói chuyện với quả trứng của Muninn. Tôi chỉ kể nó một vài câu truyện cổ tích vui như chuyện rùa và thỏ và chuyện ba chú heo con.
Và thỉnh thoảng quả trứng sẽ rung lên, tôi biết rằng nó sẽ nở sớm thôi.
Ding—
[Bạn đã đến tầng thứ 2.]
Đúng 4 tiếng sau, thang máy dừng lại ở tầng 2.
Tôi đeo mặt nạ và mũ trùm lên, rồi kiểm tra khẩu Đại Bàng Sa Mạc.
0.5 giây để rút súng và nạp đạn, 1.5 giây để biến đổi khẩu súng với Aether.
Vậy là đủ.
Shooong—
Cửa thang máy mở ra với một âm thanh hiện đại. Sau nó là cả một rừng rậm bạt ngàn. Nắng ấm chiếu xuống từ bầu trời cùng với một luồng khí nóng ập đến làn da tôi.
Tôi bước lên cỏ và quan sát kỹ lưỡng khu vực xung quanh với Thiên Lý Nhãn.
May thay, Luke không cách đây quá xa. Xét theo khu vực quảng trường vắng tanh trước mặt hắn, dòng Người chơi thứ hai vẫn còn đang ở trong phòng chờ của họ.
Đầu tiên, tôi leo lên một cái cây. Rồi, tôi nhảy từ cây này đến cây khác, tìm lấy một nơi có thể quan sát toàn quảng trường.
“…Hm.”
Sau hàng chục cái cây, tôi cuối cùng cũng tìm thấy một cái có thể thấy toàn bộ quảng trường, và bên cạnh nó là một vách đá nên sẽ ít có khả năng tôi bị người khác phục kích.
Tôi ngồi xuống một tán cây. Giờ đây, tôi chỉ cần đợi tới khi Jin Sahyuk xuất hiện.
…Thời gian trôi qua.
10 phút, 30 phút, 90 phút… và đã ba tiếng.
“Mình đợi được, thực ra ẩn nấp như thế này khá là vui. Đúng vậy, rất kích thích.”
Sử dụng [ Lời nói xảo quyệt của Quỷ Lv.6], tôi tự thôi miên chính mình. Tôi không còn thấy tâm trí mình buồn chán nữa mà bỗng dưng tràn trề năng lượng.
Điều này khá là thần bí. Nhưng dù sao đi nữa, giờ đây tôi đã được nạp đầy và có thể đợi lâu hơn nữa.
6 tiếng, 12 tiếng, 24 tiếng…
Trong vòng lặp một ngày, cái nóng khủng khiếp chuyển sang cái lạnh cắt da cắt thịt và ngày chuyển thành đêm.
Cuối cùng, những Người chơi cũng đã xuất hiện tại quảng trường.
Gần 2000 Người chơi đã đồng thời được triệu hồi. Chùm sáng lúc họ xuất hiện lóe lên muốn mù mắt.
—C-Chúng ta đang ở đâu đây?
—Đây hẳn phải là tầng 2.
—Shh, đừng tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Một vài người trông bối rối, trong khi số còn lại dường như đã biết về tầng 2. Câu trước dường như là người thường (hoặc Ma Nhân) hoặc những người từ guild nhỏ. Những người còn lại là thành viên của các guild hay nhóm Ma Nhân lớn.
Tôi dò qua đám đông để kiếm tìm một mục tiêu.
—Wao, nhìn kìa, Kim Suho đấy.
—Tsk, hắn ta đến đây làm gì nhỉ? Hắn có thể ở ngoài và trở thành Anh hùng hạng cao-trung trẻ nhất thế giới mà.
Kim Suho nổi bật lên hẳn kể cả giữa đám đông hàng nghìn người. Vẻ đẹp trai của cậu toả sáng như được bao phủ bởi vàng ròng. Tôi rất vui vì được gặp cậu ta, nhưng ánh nhìn lạnh lùng của tôi nhanh chóng lướt qua cậu. Không lâu sau đó, tôi tìm thấy mục tiêu của mình. Ả ta là người quan trọng không kém Kim Suho. Jin Sahyuk. Cô ta đang đứng với đôi tay khoanh lại như một vị tướng máu lạnh.
Tôi nắm chặt bàn tay giữ khẩu Đại Bàng Sa Mạc.
Khi Người chơi chết trong tầng 2, họ phải bắt đầu lại từ phần hướng dẫn. Hơn nữa, họ sẽ mất quyền giữ tất cả kỹ năng kiếm được trong Tháp. Không phải tình cờ mà Người Chơi có 7 mạng và chỉ có thể có tối đa 7 kỹ năng (tấm vé đen là một ngoại lệ).
Tôi định giết Jin Sahyuk ít nhất hai lần.
Tôi muốn lập tức phục kích ả, nhưng với việc Luke ở quá gần, tôi đành phải đợi.
Kể cả quản trị viên của tầng 2 cũng mạnh hơn tôi nhiều trong thế giới thực. Vì vậy, tôi phải đấu với Jin Sahyuk ở xa hắn.
**
“Như bạn có thể thấy… tầng 2 của Tháp rất hỗn loạn. Nó được phủ đầy bởi đủ loại khía cạnh khắc nghiệt của thiên nhiên.”
“Haam~”
Những Người Chơi đều cẩn thận lắng nghe lời của quản trị viên. Riêng chỉ có Jin Sahyuk là người ngáp ngắn ngáp dài. Một vài Người Chơi thậm chí còn lườm cô vì cái ngáp lớn của mình.
“Mục tiêu của các bạn rất đơn giản. Vượt qua tự nhiên hỗn loạn lấp đầy bởi mưu bẫy và quái vật để tìm chiếc thang máy dẫn đến tầng 3.”
Luke đưa ra lời giải thích cho những Người Chơi hệt như lần đầu tiên. Jin Sahyuk chán nản. Kể cả không có lời giải thích này, cô vẫn tự tin rằng mình có thể vượt qua mọi chướng ngại.
“Mỗi thang máy có thể chứa 50 người, khá là nhiều. Nhưng đáng tiếc là chúng rất chậm. Mỗi thang máy cần 8 giờ để di chuyển đi và về. Nói cách khác, một khi thang máy rời đi, nó sẽ không quay trở lại trong 8 tiếng tới.
Đó là tất cả những gì Jin Sahyuk cần phải biết. Lắng nghe những gì Luke nói bằng đôi tai hững hờ, Jin Sahyuk quay đi và bắt đầu sải bước.
“Nhưng hãy cẩn thận. Nơi đây ngoài quá vật còn có những kẻ săn mồi đang tìm kiếm con mồi như các bạn.”
Quản trị viên đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.
Cảm thấy bất an bởi câu nói này, Jin Sahyuk dừng lại và quay về phía quản trị viên. Vì một vài lý do… hắn cũng đang nhìn lại cô.
“Có những Người chơi ở lại tầng 2 hoặc quay trở lại từ tầng trên để tấn công và lấy trộm từ những Người chơi mới. Các bạn sẽ cầnn phải cần thận trước những tên ‘Kẻ săn Newbie’. Chúng biết rằng bạn có ít nhất 1000TP, và bạn đang trong tình trạng yếu kém nhất.”
Đám đông bắt đầu bị khuấy động. Dương như đây là lần đầu những thành viên của các guild nghe về huyện này. Bởi vì các guild quá tập trung vào việc làm sao để leo Tháp nhanh hơn, họ đã quên đi những Người chơi có ý định xấu khác.
“Giờ thì, hãy đi tìm một chiếc thang máy thôi.”
Và như vậy, tên quản trị viên lại ngồi dưới tán cây và bắt đầu đọc sách.
Phần lớn Người chơi bao gồm Jin Sahyuk ngừng để ý đến hắn và bỏ đi. Kể cả những Người chơi không trong đa số kia cũng chỉ cúi đầu nhẹ một cái với quản trị viên trước khi đường ai nấy đi.
Chỉ có một nhóm người ở lại và tiến lại gần tên quản trị viên.
Không bất ngờ lắm, đó là Kim Suho và đồng đội của cậu ta.
“…Lại bắt đầu ồn ào đấy. Chậc, chậc.”
Jin Sahyuk chế nhạo Kim Suho và hướng về phía bắc. Không như những người khác, cô chỉ có một mình.
Trong mắt cô, Kẻ săn Newbie chỉ là nguồn thực phẩm và tiền bạc. Cô không hề sợ chúng một chút nào.
“Đến bắt ta đi.”
Cô bước đi với sự tự tin.
Mỗi bước chân cô đi, một dòng chảy ma lực mỏng vụt lên.
Sau khoảng 30 phút bước đi theo kiểu đến-và-bắt-ta-đi, một con gấu xuất hiện, dường như bị thu hút bởi ma lực của cô.
[Lv.2 Gấu Hắc Huyết]
—Kueeek!
Con gấu lớn lao về phía trước. Jin Sahyuk nhẹ nhàng bắn một luồng ma lực.
Kueek—
Nội tang của con gấu bắn tứ tung, nó đã bị giết ngay lập tức.
Jin Sahyuk tiến lại gần cái xác và thận trọng phát ra ma lực của mình, phân tách thịt và da của con gấu. Cô chỉ lấy phần thịt ngon nhất và phần da dày nhất của nó. Mọi thứ đều trơn tru nhờ những thông tin mà cô tìm hiểu được ở bên ngoài Tháp.
“…Quá dễ.”
Sau đó, Jin Sahyuk tiếp tục bước về phía trước. Trái ngược với mong đợi của cô, không một Kẻ săn Newbie nào đến thách thức cô, và chỉ những con quái vật vô tri xuất hiện. Có vẻ như thậm chí người yếu đuối nhất cũng có thể được coi là một kẻ săn mồi.
Jin Sahyuk thở dài thất vọng.
Whiish—
Bỗng nhiên, một ngọn gió bất thường ập đến, nguồn không khí dữ dội thổi qua cô.
Lập tức, một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô.
Jain Sahyuk theo bản năng vặn người lại và bao bọc bản thân bằng lớp khí công (qi). Thời điểm tiếp theo, một tia sáng xuyên qua vai cô. Máu toạc ra, một cơn đau dữ dội xảy đến.
Sức mạnh tức thì rời bỏ cơ thể cô, đôi chân từ chối hoạt động, và cô ngả về phía sau.
Tuy vậy, Jin Sahyuk nhanh chóng ép mình đứng dậy.
Sử dụng ma lực của mình, cô vá lại vết thương. Cô tuần hoàn máu của mình nhanh hơn để bù đắp ma lực lượng máu lớn đã mất đi. Cùng lúc đó, cô tính toán hướng tấn công và thả ra một ma thuật dạng tia sét. Đòn tấn công của cô bắn ra như mũi tên và hoàn toàn phá huỷ tất cả cây cối trên đường đi.
“…Ra mặt đi.”
Giọng nói của Jin Sahyuk tuy thấp, nhưng với lượng ma lực đượng yểm vào trong đó, nó truyền tải được xa và rộng hơn nhiều.
Kẻ tấn công phản ứng lại với giọng nói của cô bằng một phát đạn khác. Viên đạn chạm trán với rào chắn ma lực mà cô nhanh chóng tạo nên. Tấm khiên vỡ tan ngay khi nó va chạm với viên đạn, nhưng đã xoay sở để thay đổi đường bay của nó dù chỉ một chút.
Thế còn hơn cả đủ. Jin Sahyuk thanh thoát vặn người và né viên đạn.
Cô đã học được từ đòn tấn công ban đầu.
Giờ đây, bắn tỉa tầm xa là vô dụng.
Cô không biết là ai lại dám to gan tấn công mình, nhưng nếu đã không giết được cô ngay từ phát đầu tiên thì xác định tên đó đã thua cuộc rồi.
Tuy vậy, kẻ kia lại tiếp tục bắn một viên đạn khác.
Dường như hắn không thể rút được bài học.
Jin Sahyuk cười gian và tạo một tấm lá chắn khác.
Tuy nhiên…
“…?!”
Viên đạn bỗng bẻ lái theo đường cong trong không trung, bỏ qua mọi định luật vật lý và bay vào điểm mù của rào chắn. Không thể né được nữa, Jin Sahyuk vội vã tính toán điểm tác động của viên đạn và tập trung ma lực của cô tại nơi đó.
“…!”
Lần này, đùi cô đã bị bắn trúng. Cô nhanh chóng tập trung ma lực của mình, xoay sở để khiến chân cô không bị thổi bay, nhưng một cơn đau bất khả kháng vụt đến.
Psssh—
Với âm thanh xào xạc của lá cây, một người đàn ông nhảy xuống từ một cái cây. Kẻ được đoán là tên bắn tỉa này đeo một chiếc mặt nạ và mũ trùm. Tuy vậy, hắn ném chúng xuống và để lộ khuôn mặt thật của mình.
Hắn bắt đầu bước tới cô. Jin Sahyuk cẩn thận quan sát khuôn mặt đó.
“…Là ngươi.”
Cô biết rõ hắn là ai.
**
“Phù.”
Sau khi bắn ba viên đạn, tôi huỷ kích hoạt chế độ bắn tỉa. Rồi, tôi nhảy xuống từ cái cây mình đang ngồi. Tôi đã định kết hợp ma lực của Dấu thánh trong một viên đạn để giết ả trong một phát, nhưng rồi lại làm ngược lại. Nếu ả ta né được, đòn tấn công tối thượng của tôi sẽ bị lãng phí, và kể cả nếu nó trúng, ả ta vẫn chỉ mất một mạng từ nó. Để lấy đi ít nhất ba mạng từ việc hạ sát, tôi phải thổi bay đầu cô ta với một chiếc shotgun. Đó là cách duy nhất.
Tôi tiến lại gần Jin Sahyuk
“Cũng lâu rồi nhỉ, eh?”
“….”
Jin Sahyuk đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi đã nghĩ ả ta hẳn phải nằm bệt ra đất, nhưng đã đứng lên rồi.
Đằng sau ả, hàng loạt những vũ khí ma lực đang nhấp nhô.
Đây là tính năng đặc biệt của ma lực thuộc về ả ta. Sức chứa ma lực của Jin Sahyuk thậm chí vượt xa Chae Nayun, và ả sở hữu khả năng kiểu soát ma thuật và ma lực đỉnh nhất trong lịch sử loài người. Gift của ả, Cánh tay Ma thuật, là một năng lực đơn giản nhưng mạnh mẽ với sức mạnh tạo ra hàng ngàn vũ khí với ma lực.
Nhưng đó là thứ mà Jin Sahyuk bây giờ chưa có khả năng làm được, tôi cau mày của mình.
“Ngươi tìm được một mảnh ẩn rồi, phải chứ?”
“….”
Jin Sahyuk không trả lời, nhưng tôi rất tự tin về sự phỏng đoán của mình. Tôi không biết chính xác lý do ả tìm được nó, nhưng ả hẳn đã chọn ‘bỏ 10% hạn chế chỉ số’.
“Ê.”
Jin Sahyuk, người đang chỉ lườm chằm chằm tôi, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cái gì.”
“Ngươi nhảy xuống để bị xử à?”
Tôi nhoẻn miệng. Có vẻ như ả đang thắc mắc tại sao tôi không giết ả ngay từ trên cây.
Tất nhiên, nếu tôi muốn, tôi có thể dễ dàng làm như vậy. Tôi có thể giết ả nhanh chóng hoặc chậm rãi miễn là không có ai tìm ra bản thân.
Nhưng có một lý do tôi ở đây ngay bây giờ.
“Đó là để giết ngươi một cách quang minh chính đại.”
“Ngươi…!”
Châm phải ngòi nổ của ả rồi.
Hàng chục vũ khí sắc nhọn, vũ khí cùn, mũi tên và thanh lao bay về phía tôi.
Tuy nhiên, trong mắt tôi tất cả chúng chỉ như tăm xỉa răng.
Tôi biến Đại Bàng Sa Mạc thành một khẩu súng trường.
Vũ khí của Jin Sahyuk xông đến xối xả như một cơn mưa, nhưng với Đạn Thời Gian, chúng di chuyển chậm như rùa. Chuyển động chúng trở nên rõ ràng và dễ thấy.
Trước tiên, tôi cần phải thử tốn bao nhiêu viên đạn để bắn hạ một vũ khí.
Tôi bắn hai viên trước.
Cái đầu tiên khiến cho vũ khí của ả bị lung lay, rồi cái thứ hai làm cho nó biến mất.
Sau khi biết được rằng hai viên là đủ, tôi bắt đầu bắn hạ tất cả vũ khí của ả, bắt đầu từ cái gần nhất.
Những mũi tên trông mỏng hơn chỉ tốn một viên, và đống còn lại tốn hai. Tuy vậy, đống vũ khí của Jin Sahyuk không bao giờ ít đi. Sức chứa ma lực của cô dường như vô hạn. Và hiệu lực của Đạn Thời Gian bắt đầu yếu dần.
Kwang—!
Sau một loạt đạn, tôi huỷ kích hoạt Bullet Time.
Thế giới lập tức trở nên vội vã hơn.
“Ngươi!”
Miệng Jin Sahyuk chuyển động lần nữa.
Tôi lập tức quét những mục tiêu của mình, rồi kích hoạt lại Bullet Time. Bằng cách huỷ kích hoạt Bullet Time trong một thời gian ngắn và kích hoạt lại nó, tôi đã giữ thời gian nhiều nhất có thể.
Nếu duy trì như thế này, hẳn ả ta sẽ hết ma lực sớm thôi.
Mặt khác…
[Đạn súng trường x119]
Tôi sẽ không phải lo mình sẽ hết đạn trước.
Bang, Bang, Bang!
Ma lực liên tục va chạm với những viên đạn. Bụi và gió cuộn khắp không khí xung quanh.
Qua một chuỗi đối đầu tuần hoàn này, tôi càng có thêm sự tự tin về chiến thắng của mình.
Không thể nào tôi lại thua được.
“…”
Jin Sahyuk chắc hẳn cũng cảm thấy giống như vậy.
Biểu cảm của ả rất trung thực, dần trở nên méo mó với sự phẫn nộ. Ả ta có vẻ đang hết hơi, cũng như cạn dần ma lực của mình.
Tôi tự hỏi trong đầu ả đang diễn ra điều những gì.
“…Mm.”
Khi những đòn tấn công của Jin Sahyuk trở nên yếu hơn trông thấy, tôi quyết định không phí đạn nữa. Tôi hạ súng xuống và kích hoạt một kĩ năng.
[Chiết xuất và Vật chất hoá vĩnh viễn Lv.3]
Một kĩ năng có thể được dùng cho cả việc tấn công lẫn phòng thủ.
Ma lực của Jin Sahyuk giờ sẽ cô đặc lại ngay thành pha lê và rơi trước khi chạm đến tôi.
[Pha lê Ma lực của Jin Sahyuk Lv.2]
[Pha lê Ma lực của Jin Sahyuk Lv.1]
Tk, tk, tk, tk….
Những viên pha lê rơi xuống đất như mưa. Ngay lúc viên pha lê thứ 26 rơi xuống, những đòn tấn công của Jin Sahyuk đã dừng lại. Cô ả nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng.
“….”
Mắt cô đẫm nước mắt. Chăng biết do tức giận hay phẫn nộ nữa, nhưng tôi biết chúng không phải từ sự sợ hãi hay buồn đau.
“ Ngươi khóc đấy à?”
Vừa nói, tôi vừa tiến lại gần ả.
Vì đã cạn kiệt ma lực, cô ả không thể lay chuyển thậm chí cả một ngón tay.
Tôi đi đến và chuyển cây súng trường tấn công sang shotgun.
Jin Sahyuk nghiến răng.
“…Ta thừa nhận. Hiện tại… ngươi mạnh hơn.”
Jin Sahyuk lẩm bẩm.
“Nhưng hãy tự hỏi bản thân điều này.”
Nhìn tôi với con mắt đầy hận thù, cô ta tiếp tục.
“Liệu ngươi có thể giết ta tận bảy lần không?”
Tuy thế, đây không phải là một câu đáng để trả lời.
Bảy lần? Tôi chỉ cần giết cô ta ba lần.
Tôi đá mạnh vào đầu gối ả.
“Hự!”
Sau khi ép ả quỳ gối trước mặt, tôi chĩa nòng súng vào đầu cô ả.
Nhìn xuống ả, tôi nở nụ cười.
Trước khi cô ta quay trở lại ải hướng dẫn… Tôi đã nói câu này.
“Gặp lại ngươi sau.”
Hi vọng những từ này đã trở thành nỗi sợ ghim vào thân tâm cô ta, tôi bóp cò. Viên đạn được bao bọc bởi ma lực của dấu thánh bắn ra.
KWANG!
Một sự im lặng buông xuống.
Bởi cái chết diễn ra ngay tức thì, không có giọt máu nào bị bắn ra.
Cơ thể ả phân tán thành những hạt ánh sáng màu xanh.
Whiissh—
Ngọn gió thoảng mang theo chúng bay đi.
“Huu….”
Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Lần giết Jin Sahyuk thứ nhất đã thành công.
Nó dễ đến mức tôi thấy ngu ngốc vì đã lo lắng quá nhiều.
Nói trắng ra, tôi không thể nào thua được.
Thậm chí dù Cánh tay ma thuật của ả đánh tôi trực tiếp, bộ giáp Lv.4 sẽ bảo vệ được tôi. Đáng lẽ tôi đã nên để ả đánh mình vài lần chứ nhỉ?
Tôi giãn người trong sự hài lòng. Rồi…
Wiiing—
Smartwatch của tôi reo lên.
[Bạn đã thắng trong một trận đấu với Mục tiêu!]
[Mục tiêu ‘Kim Hajin’ đạt được phần thưởng chiến thắng tiếp theo!]
“…Hả?”
Một cảnh báo hệ thống khó hiểu được viết trên màn hình.
**
Tầng 4, khu vực cuối cùng.
Boss, Jain, và Cheok Jungyeong đang đứng trước một trong những tấm bia pha lê của tầng 4.
“Ta nghĩ ta sẽ phải đi ra ngoài.”
Đến được bia pha lê đồng nghĩa với việc họ đã quét sạch tầng 4.
Nhiệm vụ của tầng 4 là đánh bại 8 tên vua undead trong tám hướng la bàn. Và để đi lên tầng 5, ta đánh một trong tám tên vua và tìm thấy tấm bia pha lê trong cung điện của chúng.
“Bên ngoài? Về Trái Đất á? Tại sao~?”
“Bắt đầu thú vị rồi đó, Sếp. Tại sao cô không chờ đến khi ta quét sạch tầng 5?”
Jain và Cheok Jungyeong cố gắng thuyết phục cô.
“Không, ta không nghĩ mình có thể chờ lâu hơn nữa.”
Dù vậy, cô đã quyết định rồi. Cô không còn có thể ngó lơ đi sự nghi ngờ trong tim mình. Cô không chắc do kính lúp bị lỗi hay Kim Hajin có vấn đề, nhưng cô cần phải biết tại sao Kim Hajin lại có cảm xúc như vậy, nếu không thì cô sẽ không bao giờ có thể yên lòng ngủ ngon.
Jain, người đang điềm tĩnh nhìn Sếp, bước lên.
“Tránh ra đi, Jungyeong.”
“Gì cơ? Sao luôn là ta..”
“Đi đi. Ngươi đã bị lưu đày ở kiếp trước rồi, đúng không?”
“Thế thì liên quan gì đến—”
Sau khi gạt Cheok Jungyeong qua một bên, Jain tiến lại gần Sếp.
“Có thứ gì đó khiến cô phiền muộn hả? Nói cho tui đi.”
Cô thì thầm vào tai sếp.
“…Ta chưa thể nói với cô được.”
Dẫu vậy, Sếp vẫn giữ im lặng. Trong khi cô chưa dám chắc được điều gì, cô không muốn đem ra bàn luận với những thành viên trong nhóm.
“Mn?”
“Cứ đợi đi.”
‘Ta sẽ tìm ra sự thật, không cần biết cái giá của nó như thế nào.’
Nhìn thấy sự quyết tâm của Sếp, Jain không nói gì thêm.
“Nếu cô nói vậy…”
“Được rồi, ta sẽ gặp hai người sau.”
“Đừng làm tổn thương chính mình , được chứ?”
Sau một cái gật đầu, Sếp nhìn quanh Cửa hàng Người chơi để mua những chiếc vé cần thiết, trong khi Jain và Cheok Jungyeong bước tới tấm bia pha lê.
Sau khoảng năm phút..
“Chúng ta bây đi lên liền đúng không~? Có đủ bình thuốc không đó?”
“Ta luôn luôn sẵn sàng.”
“Được rồi, vậy đi thôi~”
Sếp chậm rãi lại gần Jain và Cheok Jungyeong đang hào hứng nói chuyện.
“…Jain này.”
“Sếp? Cô vẫn chưa đi à?”
Jain tròn mắt và nghiêng đầu mình.
Sếp liếc nhìn Jain một lúc, rồi nhẹ nhàng lầm bầm.
“…Cho ta mượn chút tiền đi.”
“…Hm?”
“T, Ta cần mua vé trở về và vé quay lại, nhưng ta thiếu tận 300TP.”
“Jain nhìn chằm chằm vào cô, chớp mắt ngạc nhiên. Sếp nhanh chóng thêm một lời bào chữa.
“…Ta tiêu hơi nhiều quá thì phải.”
Jain lập tức cay mày.
“Sếp à, cô lại ủng hộ tên tác giả đó nữa hả? Đã bảo là đừng làm thế mà!”
Cô không chỉ ủng hộ cho người sáng tác cuốn tiểu thuyết đó. Cô thậm chí còn quyên góp cho nghệ sĩ và tác giả manhwa (truyện tranh hàn).
Sếp nuốt nước bọt.
“Xin lỗi… đó là nguồn giải trí duy nhất của ta gần đây. Ta sẽ cố kiềm chế thói quen này khi trở lại. Nhận thức về tiền tệ của ta đã bị phai mờ khi so sánh với thực tại—”
“Ah, đây là lỗi của Hajin! Cậu ta đã chiều chuộng cô hư đến nỗi không thể nghĩ một cách đúng đắn nữa…”
Jain bắt đầu quở trách cô. Sếp định nói rằng cô nên tôn trọng sếp của mình hơn, nhưng cô nuốt lại những lời nói đó vào trong và lắng nghe Jain.
Cô biết rằng Jain trở nên độc đoán khi bất cứ thứ gì liên quan tới tiền.