Chương 15: Để mạnh mẽ hơn (2)
Buổi huấn luyện thực chiến hôm nay đã kết thúc.
Dù tôi đã kiệt sức, tôi vẫn phải đi đến câu lạc bộ học thuật. Sau đó, tôi phải luyện tập như thường nhật. Cứ nghĩ đến những đau đớn mệt mỏi trong cuộc sống hàng ngày, tôi lại buồn não nề. Nếu tôi biết việc này sẽ xảy ra, tôi đã tăng thêm điểm cho chỉ số kiên trì rồi.
…Dù sao thì, tôi hiện đang hướng đến phòng câu lạc bộ học thuật. Có lẽ bởi vì đây là con đường ả thường đi, hoặc bởi vì tính cách chúng tôi giống nhau, Yoo Yeonha cũng đang đi phía trước tôi.
Yoo Yeonha không nhìn thấy tôi, và ả tiếp tục bước đi. Khi đến phòng câu lạc bộ, ả đứng trước cửa và lấy ra một chiếc gương cầm tay. Ả nhẹ nhàng kiểm tra xem có thứ gì dính trên người mình không. Nhưng vào đúng lúc đó, đôi mắt chúng tôi chạm nhau.
“Thật là trùng hợp nhỉ?”
“…”
Mặc kệ tôi, Yoo Yeonha bước vào. Tôi cũng đi theo. Yoo Yeonha ngồi xuống một chiếc ghế đón nắng, trong khi tôi ngồi ở góc tối.
Yun Hyuk, hội trưởng câu lạc bộ, đang đứng trên bục giảng. Anh đang đeo kính, và dường như anh đang sắp xếp bài giảng hôm nay .
Không lâu sau đó, 43 hoc viên năm nhất đã đến cùng với 20 học sinh khối trên. Vào lúc bảy giờ, Yun Hyuk bắt đầu bài giảng đầu tiên của câu lạc bộ học thuật.
“Chào buổi tối, mọi người. Thời tiết đã bắt đầu trở nên…”
Mọi câu nói vô nghĩa đều lọt từ tai này qua tai kia.
“Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về yếu điểm của quái vật. Hẳn các em đều đã biết, vị trí yếu điểm của một con quái vật là thông tin rất quan trọng để đánh bại được nó. Các em có thể thấy mức độ quan trọng của thông tin này khi nhìn vào tiền bối Seo Youngji. Bằng cách luyện tập đạt đến đỉnh cao của khả năng này, cô đã lọt vào top 2000 trên bảng xếp hạng Anh hùng.”
Một hình ba chiều các chỉ số của Seo Youngji xuất hiện trên màn hình chiếu.
Chỉ số của một Anh hùng được thể hiện qua Sức mạnh, Khéo léo, Bền bỉ, Thể chất, và sức mạnh ma thuật. Ngoại trừ Khéo léo, mọi chỉ số của Seo Youngji đều dưới mức trung bình, nhưng Khéo léo của cô thì lại thuộc về cấp Bậc thầy. Lưu ý là chỉ có 300 Anh hùng trên thế giới có cấp Bậc thầy trong Khéo léo.
“Tiền bối Seo Youngji thậm chí đã đơn thương độc mã đi săn một con quái vật cấp cao đấy.”
Đúng vậy, Seo Youngji là một nhân vật nổi tiếng ở thế giới này. Dù cô ấy có tính cách hướng nội, tôi chắc chắn là tôi sẽ gặp cô ấy vì cổ đóng một vai trò quan trọng trong cốt truyện.
“Nhưng đừng nghĩ yếu điểm của quái vật cũng giống với của con người. Với chúng ta thì mắt, tim và đầu chính là các yếu điểm, nhưng với quái vật thì không phải lúc nào cũng thế.”
Thêm vào đó, quái vật càng cao cấp thì càng có những yếu điểm kì quái.
“Giờ thì, hãy nhìn qua ví dụ này.”
Lúc đó, hình chiếu của một quái vật xuất hiện trên màn hình. Dù trông nó khá giống với hổ núi, nhưng cơ thể khổng lồ, đôi mắt đỏ ngầu và hàm răng hung tợn của nó đã khẳng định nó không phải là một con hổ bình thường.
“Con quái vật này tên là Bạo Chúa Vùng Núi. Nó có thể được phân loại vào khoảng từ cấp trung đến cấp cao. Là một trong những loại quái đầu tiên xuất hiện suốt Ngoại tập, thế mà sau 50 năm người ta vẫn chưa phát hiện ra yếu điểm của nó.”
Yun Hyuk ngừng nói và mỉm cười đầy ẩn ý.
“…Ít nhất thì đó là những gì mà công chúng biết. Trong thực tế, nếu có một cá nhân hay một guild nào đó biết được yếu điểm của nó, họ sẽ không công bố ra ngoài đâu. Có lẽ họ cũng chẳng được phép tiết lộ yếu điểm đó nữa.”
Hắn ta nói đúng. Ở thế giới này, thông tin là cả một ngành kinh doanh. Có những công ty lớn chỉ tập trung vào việc thu thập và nghiên cứu thông tin của quái vật. Trong quy mô nhỏ hơn, những thám tử tư và thám tử trung gian thu thập và buôn bán thông tin. Vì vậy, kẻ nào làm rò rỉ những thông tin quan trọng sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Đương nhiên, việc công bố thông tin về yếu điểm sẽ là một đóng góp lớn lao trong công cuộc đánh đuổi quái vật của nhân loại, nhưng quyền lực của chủ nghĩa tư bản đã đè bẹp mọi sự phản đối về chủ đề này.
“Giờ thì, em nghĩ là yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi là ở đâu?”
Yun Hyuk nhìn Yoo Yeonha một cách đầy ẩn ý. Yoo Yeonha không thể biết được yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi. Tôi đã tạo ra thiết lập này, nhưng lại chẳng bao giờ dùng đến nó. Bởi vì những nhân vật chính đều không có cơ hội đi săn hổ.
“…”
Đúng như tôi nghĩ, ả không hề biết. Nhìn cái cách ả nghịch tóc và liếc ngang liếc dọc, có thể nói rằng ả đang xấu hổ vì không biết câu trả lời.
“Có ai muốn đoán không nào?”
Đương nhiên, tôi biết câu trả lời chứ. Đây là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân, nhưng tôi không giơ tay lên. Yun Hyuk đang giả bộ như hắn biết điều đó. Qua gương mặt giả tạo đang làm tôi bực mình của hắn, tôi muốn tìm ra điều mà hắn âm mưu.
“Em…”
Lúc đó, một cô gái giơ tay lên. Bất ngờ thật. Cô ta là ai thế?
“Yếu điểm của nó có phải là cái mũi không ạ?”
Cô ta đỏ mặt nói.
Đó chỉ là một nhân vật quần chúng đã vướng phải lưới tình với Yun Hyuk.
*
Câu lạc bộ học thuật kết thúc sau 2 giờ đồng hồ. Bất ngờ thay, có quá nhiều thứ để học như yếu điểm của quái vật, sự tương tác giữa các thuộc tính, và sự khác biệt giữa một ma pháp và một bùa chú. Tôi đã học chi tiết những thứ mà tôi lười giải thích trong cuốn tiểu thuyết, trong suốt lúc học thì tôi xem những nữ sinh dễ thương thảo luận vấn đề.
“Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi ở nhà hàng gần đây! Sẽ rất tuyệt nếu các em có thể tham dự đấy!”
Dù sao thì, sau khi hoạt động clb kết thúc, Yun Hyuk thông báo sẽ có một bữa tiệc chiêu đãi tổ chức ở nhà hàng gần đây.
Vì lý do nào đó, Yoo Yeonha có hứng thú tham gia. Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên đi theo sau ả. Tôi biết ả không phải là loại người thích tham dự vào những việc như một bữa tiệc chiêu đãi.
“Này, định đi à?”
Tôi vô thức đến gần ả và cất tiếng hỏi.
Ả không trả lời.
Có lẽ là do cái cách nói truyện của tôi. Tôi hỏi lại.
“Cậu định đi à?”
Ả lại bơ tôi.
Lần này, tôi hỏi một cách trang trọng hơn nữa.
“Cậu định đến bữa tiệc chiêu đãi à, Yeonha-ssi?”
Khi nghe thấy vậy, Yoo Yeonha mới đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.
“Tại sao? Chẳng phải cậu rất bận à?”
“…Chậc.”
‘Gã dở người này’.
Đôi mắt của Yoo Yeonha đang muốn nói lên điều đó.
“Vì sao cậu lại đến đó?”
“Cậu không tò mò về yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi sao?”
“…Hở?”
Ồ, giờ tôi hiểu rồi,
Thông tin công khai về Bạo Chúa Vùng Núi thật sự ít ỏi đến cùng cực. Mỗi một cá thể trong loài đó đều cực kì mạnh, và chúng đều sinh sống ở những nơi hẻo lánh. Dù da của Bạo Chúa Vùng Núi bán được giá rất cao, nhưng việc lên kế hoạch đi săn sẽ gặp khó khăn vì ta không chắc sẽ phải phái đi bao nhiêu người cho đủ.
Yoo Yeonha là người thừa kế của một guild lớn.
Lý do Yun Hyuk giả bộ như thể hắn biết yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi là vậy sao. Bởi vì tôi không viết cuốn tiểu thuyết theo góc nhìn của Yoo Yeonha, tôi không viết chi tiết cái cách Yun Hyuk tán tỉnh Yoo Yeonha. Dường như “guild” chính là từ khóa để lôi kéo sự chú ý của ả.
Yoo Yeonha có dòng dõi guild. Gia tộc của ả đã vươn lên nắm quyền trong Ngoại tập 50 năm trước, nhờ thành công to lớn của gia chủ thế hệ đầu tiên của gia đình ả.
Gia đình ả vẫn là một gia tộc Anh hùng công thành danh toại, nhưng Yoo Yeonha có chút mặc cảm. So với một gia đình quý tộc thực sự, ả cảm thấy gia đình mình thiếu thốn gì đó. Đây là lý do tại sao ả thích Shin Jonghak, và cũng là lý do khiến ả bị ám ảnh quá mức với thể diện và sự trang trọng.
“…Yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi?”
Chẳng phải đây là cơ hội đầu tư sao? Tôi sẽ nhận được nhiều lợi ích khi giữ mối quan hệ hòa hiếu với Yoo Yeonha. Với tài năng trong việc chỉ đạo kinh doanh và tính toán lợi nhuận, ả mặc định sẽ trở thành “Vua của Seoul” trong tương lai.
“Tôi không thấy tò mò. Tôi vốn đã biết rồi.”
“Sao cơ?”
Yoo Yeonha hỏi lại và cau mày. Ả nhìn tôi với ánh mắt khó chịu và nghi hoặc đến cực điểm.
Tôi quyết định rồi. Lợi dụng cái thông tin sẽ bị công bố vào một ngày nào đó, tôi sẽ thu hút được sự hứng thú của Yoo Yeonha và khiến ả thấy bí ẩn. Cân nhắc lượng SP và lợi ích đi kèm, đây là một vụ buôn bán có thể chấp nhận.
Tôi hạ giọng và thì thầm thông tin đó vào tai ả một cách bí hiểm.
“Yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi nằm ở gót chân sau của nó.”
“Lảm nhảm cái gì thế…”
“Có một vết bớt xanh lam ở gót chân sau của nó. Nhưng DNA của nó sẽ quyết định xem vết bớt nằm ở chân phải hay chân trái. Đó có lẽ là lý do khiến yếu điểm của nó không bị phát hiện suốt những năm qua.”
Tôi là người đã tạo ra các thiết lập về Bạo Chúa Vùng Núi. Tôi lấy ý tưởng từ câu chuyện Gót chân Achilles đấy. Không có vẻ như thiết lập này đã bị thay đổi, bởi vì những chi tiết nhỏ nhặt như thế này sẽ không bị đụng đến.
“Cơ thể của Bạo Chúa Vùng Núi rất cứng, nhưng vết bớt xanh ở gót chân nó là phần mềm duy nhất. Đó chính là yếu điểm của Bạo Chúa Vùng Núi. Nếu cậu bày trận quanh nó thì sẽ dễ dàng cắt phăng được hai chân sau của nó thôi.”
Thông tin này phải đáng giá 10 triệu won. Nhưng sự tín nhiệm dành cho tôi không đủ để nó vượt quá 100 won nữa kìa.
“…Vớ vẩn.”
Đúng như tôi nghĩ, Yoo Yeonha nhìn tôi một cách khinh bỉ như nhìn một con sâu bọ. Ả bắt đầu bỏ đi. Tôi đi theo sau ả.
“Thật đấy. Tin tôi đi.”
“Nếu cậu là tôi thì cậu có tin không?”
“…”
Đương nhiên là không.
“Tin tôi hay không là tùy cậu thôi…”
Tôi hy vọng ả sẽ tin.
“Này!”
Đúng lúc này, Yun Hyuk đột ngột xen ngang giữa tôi và Yoo Yeonha. Đẩy nhẹ tôi ra, hắn hỏi.
“Cậu không nghĩ là cậu đang quá huênh hoang rồi sao?”
Vì chiều cao của cái thằng chó khốn nạn này, tôi buộc phải ngước lên để nhìn hắn. Nhưng tôi quay sang Yoo Yeonha.
“Tôi có đang làm phiền cậu không?”
“Có.”
“Ha.”
Ả trả lời phũ phàng. Tôi nổi giận trước tiếng cười chế nhạo của Yun Hyuk.
“À phải rồi, cậu có đi đến bữa tiệc không?”
Hắn giả bộ hỏi. Tôi lắc đầu.
“Không.”
“Vậy thì đừng có làm phiền người khác nữa. Um, Yeonha-ssi…?”
Yoo Yeonha đã bắt đầu bỏ đi.
“Heh.”
Tôi chẳng nhận được gì cả. Với vẻ mặt nhăn nhó, Yun Hyuk đuổi theo Yoo Yeonha. Mặt khác, tôi chỉ đơn giản nhìn họ rời đi.
Tôi đã cho Yoo Yeonha một thông tin có giá cao, nhưng tôi không biết ả có dùng đến nó không, hay sẽ quên bẵng nó đi. Nếu ả dùng nó, tôi có thể có một đồng minh, và nếu không… thì chẳng sao hết.
Dù thế nào thì tôi cũng chẳng mất mát gì.
**
Vào buổi tối mùa đông, Yoo Yeonha chìm sâu vào dòng suy nghĩ khi ả gõ bút trên cái bàn.
Ngày mai, nhóm các thành viên ưu tú của guild “Nan chi Bản chất” sẽ đi săn một con Bạo Chúa Vùng Núi.
Họ đã bí mật mua được thông tin về một con Bạo Chúa Vùng Núi sống một mình trên Núi Kumgang, và đội trinh sát đã xác nhận kích thước của nó.
Nó được đánh giá là quái hạng cao-trung cấp 1. Da nó đạt đến sức mạnh của Promentium, một loại quặng rất cứng được tìm thấy sau Ngoại tập. Vì thế, guild sẽ thu được lợi nhuận rất lớn nếu cuộc đi săn thành công.
Nhưng có một thứ khiến Yoo Yeonha lo lắng. Không phải là lo cho sự an toàn của các thành viên. Phó chủ tịch của “Nan chi Bản chất” đang nắm giữ quá nhiều quyền lực. Ả cảm thấy cái vị trí người thừa kế guild của mình đang bị đe dọa.
Đúng vậy, Yoo Yeonha lo lắng về vẫn đề này. Để có thể thuận lợi thừa kế, ả phải bắt đầu đóng góp cho guild.
Cuối cùng, Yoo Yeonha khởi động smartwatch. Sử dụng chức năng liên lạc, ả gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy và một màn hình ba chiều hiện lên.
“…Um, thưa bác?”
—Vâng, thưa tiểu thư.
Người trên màn hình là Kim Sangho. Ông là một cựu binh ở tuổi tứ tuần, là cánh lay phải đáng tin nhất của cha ả. Kể từ khi còn là một đứa trẻ, Yoo Yeonha đã coi ông như là bác ruột của mình.
—Chuyện gì vậy?
Dù ả là người gọi điện, Yoo Yeonha quá xấu hổ để có thể nói ra việc này.
Một vết bớt ở gót chân ư? Có thể cắt bỏ hai chân sau của nó chỉ bằng cách tấn công ư? Mình đang làm gì thế này, bị lừa bởi cái gã dở người đó sao?
“Um, con chỉ nói điều này phòng trường hợp…”
Nhưng khả năng ấy không phải là 0% và có lẽ sẽ chẳng mất gì nếu thử làm thế. Dù điều này thốt ra từ miệng một thằng ngốc, hẳn phải có lý do gì đó nên hắn mới tự tin đến thế. Trong khi đấu tranh tư tưởng, Yoo Yeonha hít thở sâu.
—Vâng, thưa tiểu thư?
“Um, con biết nó nghe thật điên khùng, nhưng…”
Nhắm mắt lại và nắm chặt tay, ả nói.
“Nếu da của nó trông quá cứng, hãy thử nhìn vào gót chân sau của nó.”
—…gót chân sau?
Kim Sangho cau mày. Yoo Yeonha biết điều đó nghĩa là gì. Nhưng nếu như ả có thể giúp sức, và nếu như thông tin này là thật…
“Vâng, gót… chân sau của nó. Dù là chân trái hay phải, gót của nó hẳn phải có… chà, con không biết có thật không, nhưng…”
Yoo Yeonha tiếp tục trong khi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Nếu có một vết bớt xanh lam ở đó, hãy nhắm vào đó mà tấn công.”