Chương 20: Các mối quan hệ (3)
[Tiến trình cập nhật… 79%]
Bây giờ là 9 giờ sáng Chủ Nhật.
Cái laptop của tôi rõ ràng vẫn sập nguồn. Đã một ngày rồi mà nó chỉ lết được đến 79%. Tôi tò mò quá, chẳng biết nó sẽ được cập nhật những chức năng tuyệt vời nào nữa. Mặt khác, tôi cũng đang lo sốt vó khi phải chờ đợi đây.
Trong lúc tôi đang chằm chằm nhìn cái con số trên màn hình, smartwatch của tôi kêu lên.
[Tài khoản môi giới của Kim Hajin đã được thông qua.]
“Ồ, được rồi kìa!”
Tôi cũng đang lo lắng về việc này nữa. Sẽ thật dễ dàng nếu tôi là một người lớn, nhưng lúc này tôi vẫn còn ở độ tuổi vị thành niên. Cũng giống như trong thế giới trước kia, trẻ vị thành niên không thể mở một tài khoản môi giới nếu không có sự cho phép của người giám hộ. Nếu tôi mà không phải một học viên Cube, tạo ra một tài khoản môi giới là điều bất khả thi.
Giờ khi đã có một tài khoản, tôi lập tức bắt tay vào làm việc.
Trước tiên, tôi dùng smartwatch để chuyển hết tiền sang tài khoản môi giới. Một triệu won có được từ lần săn quái trước đây cùng hai triệu won mà tôi đã có sẵn, tổng cộng là ba triệu won. Đối với những nhà môi giới khác, số tiền này chẳng khác gì vài đồng bỏ túi, nhưng với tôi thì quá đủ để khởi nghiệp. Tôi mở chương trình kinh doanh chứng khoán ra. Chúng hoạt động vào cuối tuần cốt để phân biệt giữa thị trường chứng khoán guild với các thị trường chứng khoán bình thường.
[Guild — Mã Thồ Chủ Nhân]
Guild Mã Thồ Chủ Nhân được ghi tên trên sàn giao dịch. Mỗi cổ phần trị giá 170 won.
Vì tôi không hiểu biết nhiều về những thứ phức tạp như bán khống, mua khống, hay mẫu biểu giá, tôi chỉ đơn giản là mua toàn bộ số lượng mà tôi mua được thôi.
[Đã mua 17,647 cổ phần của guild ‘Mã Thồ Chủ Nhân’.]
Chẳng mất nhiều thời gian cho lắm.
Nhưng nếu mà rời đi ngay thì hơi kì nên tôi nhìn qua một diễn đàn về chứng khoán.
[Tề tựu những con người chung sở thích giao dịch chứng khoán.]
Với 930,000 thành viên, đây là diễn đàn lớn nhất về chủ đề chứng khoán.
Tôi tìm kiếm Mã Thồ Chủ Nhân.
[Danh sách những guild mới.]
[Liệt kê các guild mới.]
[Thị trường guild đang trong tình trạng khó khănㅜㅜ Không một guild mới nào có tiềm năng…]
Chẳng có bài viết nào đặc biệt về Mã Thồ Chủ Nhân cả. Nó chỉ được đề cập đến một cách ngắn gọn.
“Chà, mình còn mong đợi được gì từ một diễn đàn online chứ?”
Tôi tặc lưỡi và tắt smartwatch đi. Ở thế giới nơi mà thông tin chính là tiền bạc này, ta thậm chí phải trả tiền chỉ để tìm ra được sự tồn tại của một trang web. Vì vậy mà những nhà môi giới chuyên nghiệp còn chẳng thèm liếc qua mấy cái diễn đàn online miễn phí này.
Các guild thông tin đều có những mạng nội bộ riêng để cho khách hàng mua thông tin, và những người muốn giấu thân phận sẽ sử dụng mấy thứ như Đại Tiệc Violet…
“Ồ, phải rồi.”
Nói đến việc giấu thân phận, có tồn tại một nhóm hoạt động bí mật.
Đoàn kịch Tắc Kè.
Xuất hiện lần đầu giữa câu truyện, Đoàn kịch Tắc Kè là bè phái quyền lực nhất trong tiểu thuyết của tôi. Những thành viên của nó đóng vai trò quan trọng cho đến tận phần sau của câu truyện. Tên của nhóm bắt nguồn từ năng lực ngụy trang như tắc kè hoa. Giống như loài tắc kè thay đổi màu sắc để ẩn trốn, Đoàn kịch Tắc Kè là một nhóm kín nơi mà danh tính của những thành viên đều được giữ bí mật tuyệt đối.
Lúc này thì đang có một ghế thành viên bỏ trống trong Đoàn kịch Tắc Kè. Cái ghế này vẫn sẽ bỏ trống trong một hoặc hai năm tới, và vai trò của nó cũng rất quan trọng trong câu truyện.
Tôi biết danh tính vị thủ lĩnh của Đoàn kịch Tắc Kè và nơi mà cô ấy hoạt động. Không kể đến các thành viên của Đoàn kịch Tắc Kè, tôi hẳn là người duy nhất biết được thông tin này.
Đoàn kịch Gánh hát Tắc Kè là một nhóm tội phạm, nhưng họ cũng tiêu diệt cả Ma nhân. Và trong thế giới này, Ma nhân chính là cái ác tuyệt đối. Nếu mà tôi có thể gia nhập Đoàn kịch Tắc Kè… chà, thật là phi thực tế quá mà. Nếu như tôi có thể kết bạn với vị thủ lĩnh, tôi có lẽ sẽ có thể chuyển họ thành một nhóm mang vai trò hỗ trợ…
Đúng cái lúc tôi đang nghĩ về việc này…
“Au!”
Bất thình lình, một cơn đau thấu xương bùng phát từ bắp tay trái của tôi.
Tựa như một con dao nóng đỏ đang khắc lên da thịt. Máu trào ra từ trên tay phun thẳng vào đôi mắt đang trợn trừng của tôi. Tôi cuống cuồng sắn tay áo lên. Một vết thẹo kì quái đang được khắc lên trên bắp tay tôi.
“Cái quái…”
Một vết thẹo cùng nỗi đau bất khả nhận thức. Tôi nghiến chặt răng và đè bàn tay lên trên vết thẹo đang trào máu. Cùng lúc đó, một làn sóng thông tin đổ ào vào trong bộ não của tôi.
[Dấu Thánh này là một trong những quyền năng của Đấng Sáng tạo. Nó chứa đựng sức mạnh ma thuật.]
[Một đường khắc của Dấu Thánh sẽ được gia tăng mỗi lần số SP bạn thu được đạt đến một mức nhất định, cũng là lúc ‘danh tiếng’ của bạn tăng lên một bậc.]
[Bạn có thể thoải mái sử dụng sức mạnh ma thuật được lưu trữ trong Dấu Thánh. Kể cả khi đã cạn kiệt, lượng sức mạnh ma thuật sẽ từ từ được hồi phục trong 24h.]
“…Ah.”
Một cơn đau nhức nhối khủng khiếp đang ong ong trong đầu và tay tôi. Nhưng kể cả khi phải chịu đựng nỗi đau thấu đến tận xương tủy này, tôi vẫn có thể nhìn rõ cái màn hình laptop.
[Danh sách cập nhật]
▷ ‘Chân Thư’ đã được thêm vào Gift, 「Đọc và Quan sát」
(Chân Thư: Book of Truth)
……
**
Bầu trời ngày cuối tuần thật trong trẻo và xanh thẳm. Thời tiết chớm đầu xuân lành lạnh mà vẫn hơi âm ấm. Vậy nhưng tôi lại chẳng thể thưởng thức được vẻ đẹp của ngày xuân này, bởi ‘Hiệp hội Pháo đài’ ở Seoul vừa mới triệu tập tôi.
Mục đích là để nhận lấy sự tuyên dương vì đã đả bại được một Ma nhân trong vụ việc hôm bữa.
…Thật tình, mấy người có thể tự vác mặt đến chỗ tôi để tuyên dương kia mà?
Lễ tuyên dương được tổ chức ở khu vườn trong Hiệp hội Pháo đài, và khi tôi đến nơi thì có rất nhiều người đã ở đó rồi. Tuy nhiên, lễ tuyên dương có vẻ như sẽ không sớm bắt đầu. Kim Suho, Chae Nayun và tôi đều bị ép phải tham gia buổi diễn tập cho buổi lễ bởi vì một gã quyền cao chức trọng sẽ đến tuyên dương chúng tôi, thế mà thằng chả lại đến muộn và chúng tôi buộc phải chờ đợi.
Chae Nayun ngồi bên cạnh tôi. Tôi có cảm tưởng như mình đang ngồi trên dải đinh vậy.
“…Haaam.”
“Có vui không?”
Chỉ một lần. Tôi buột miệng ngáp một lần vì tôi thấy chán trường. Nhưng Chae Nayun, người đang cố tình kiếm cớ để đánh nhau, cuối cùng cũng quay qua tôi. Tôi đáp trả cụt lủn.
“Gì.”
“Cậu cười ngáo ngơ suốt một lúc rồi đấy.”
“…”
Cô ấy trông vẫn rất xinh đẹp kể cả khi đang cổ nói ra những lời nhận xét như vậy. Thật bất công mà.
Tôi vốn định im lặng không đáp, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra lý do mình được ngồi ở đây.
“Cậu chưa quên đấy chứ?”
“Quên gì?”
Mỗi từ ngữ cô nói ra đều mang theo gai nhọn. Tôi mắt đối mắt với cô ấy, và trả lời.
“Chính tôi đã cứu mạng cậu.”
“…”
Cô ấy trông vẫn giận giữ, nhưng cổ mím môi không thể nói thành lời.
“Chuyện đó khác còn chuyện này…”
“Hai người ngừng lại ngay.”
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Chae Nayun đang chuẩn bị độp lại tôi thì Kim Suho đột ngột xen vào.
“C-cái gì cơ?”
“Chae Nayun, đổi chỗ cho mình đi.”
Thứ tự chỗ ngồi của chúng tôi được quyết định là: Kim Suho, Chae Nayun, và tôi.
“Và nếu mình từ chối thì sao?”
“Mau lên nào.”
“Không, tại sao chứ, mình không muốn…”
Phải nhìn màn chim chuột giữa hai người họ thật chẳng mấy dễ chịu.
May thay, cuộc tranh cãi khiếm nhã của họ nhanh chóng kết thúc, và Kim Suho ngồi sang cái ghế bên cạnh tôi.
Kim Suho nhìn tôi và ho khan.
“Lúc đó thật cảm ơn cậu.”
“…Gì cơ?”
Mặt tôi ngu ra vì kinh ngạc. Tôi muốn được ở yên một mình, tại sao cậu ta vẫn cứ bắt chuyện với tôi chứ?
“Lúc ở viện bảo tàng ấy, nếu không nhờ có cậu thì chúng tôi đã không thể chiến thắng.”
“Không phải đâu, cậu sẽ chiến thắng kể cả khi không có tôi ở đó.”
Nếu mà tôi không có mặt vào lúc đó, Kim Suho có thể sẽ thức tỉnh một sức mạnh thứ nguyên thậm chí còn cao cấp hơn. Phận làm main lúc nào cũng trở nên mạnh hơn khi trải qua khó khăn nguy hiểm.
“… Không.”
Kim Suho thốt ra đúng một từ rồi quay đi.
Đúng lúc này, một làn sóng ma lực phi thường bỗng tràn đến.
Cái người ‘quyền cao chức trọng’ kia cuối cùng cũng đến tồi.
“Đ-đến rồi kìa. Mọi người mau sẵn sàng!”
Đó là người sẽ tuyên dương chúng tôi ngày hôm nay, Anh hùng cấp Bậc thầy với cái tên ‘Chó sói Valhalla’.
Mãi tóc dài ngang vai hơi xoăn xoăn, một bộ râu được cắt tỉa cẩn thận khá hiếm thấy ở đàn ông phương Đông. Khí chất vương giả bộc phát ra từ ngoại hình phi thường ấy không chỉ là một cảm giác mơ hồ. Tựa như một cơn gió ập đến, những làn sóng ma thuật mỏng manh phóng ra theo mỗi bước đi của ông ta. Sức mạnh nguyên chất của ông dường như đã đạt đến một đẳng cấp nơi mà bản thân ông ta cũng không thể kiểm soát được nó.
“…Huu.”
Nhìn quanh căn phòng với đôi mắt như thuộc về loài sói, Anh hùng cấp Bậc thầy Yoo Sihyuk, thầm lẩm bẩm.
“Lũ đần độn này lại đang bảo ta phải làm gì…”
Tiếng nói ấy nhỏ đến mức chỉ một mình tôi có thể nghe thấy nhờ Gift của mình. Tiết chế lại thái độ thờ ơ và kiêu ngạo , Yoo Sihyuk đẩy lùi đám khách mời đang đứng chắn trước mặt mình.
Ông ta bước đến chỗ bục tuyên dương. Người trợ lý chạy đến và đưa ông tờ giấy ghi lịch trình của buổi lễ. Yoo Sihyuk tặc lưỡi, liếc qua tờ giấy rồi vứt nó đi. Người trợ lý nhặt lại tờ giấy và chạy đi.
—Giờ thì, buổi lễ trao tặng sẽ chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình thông báo khai mạc buổi lễ.
—Người trao tặng chính là Anh hùng cấp Bậc thầy hạng 37, Ngài Yoo Sihyuk.
Hệt như buổi diễn tập, Kim Suho, Chae Nayun và tôi bước lên trên bục.
Yoo Sihyuk mỉm cười ngay khi ông ta nhìn thấy Kim Suho.
“Cậu là Kim Suho à?”
“Vâng ạ.”
“Mm. Ta hiểu vì sao đám người kia lại muốn có được cậu rồi.”
Đôi mắt Yoo Sihyuk ánh lên niềm thích thú mãnh liệt. Yoo Sihyuk trao cho Kim Suho một lời khuyên tử tế đến bất thường.
“Đừng có gia nhập vào Hiệp hội. Sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu tham gia Quãng Lớn và trở thành một thợ săn. Công việc Anh hùng chẳng đem lại gì ngoài một núi trách nhiệm và sự vô vị.”
“…Nhưng tính cách của tôi phù hợp với công việc Anh hùng nhất ạ.”
Kim Suho thẳng thừng từ chối với một nụ cười. Đáp lại, khóe môi Yoo Sihyuk khẽ nhếch lên.
“Cậu thật là nhàm chán. Được thôi… và cô, cũng đã một thời gian rồi, nhỉ?”
Lần này, đến lượt Chae Nayun. Khi mắt hai người chạm nay, vẻ mặt của cô ấy trông thật cay đắng.
“…Đã một thời gian rồi ạ.”
“Cha của cô bảo ta phải chăm sóc cho cô, nhưng ta không có ý định làm điều đó đâu.”
“Con… Thầy—”
“Ta không phải là thầy của cô. Một cung thủ như cô nghĩ rằng cô có thể gọi ta là Thầy sao? Cô chán sống rồi hả?”
Đối mặt với lời sỉ vả của ông ta, Chae Nayun chỉ im lặng mím môi. Nhìn thấy cô nàng thảm thương như vậy, tôi phải nhịn cười đến bể bụng luôn rồi.
“…Và cậu là ai?”
“Tôi là học viên Kim Hajin.”
“Oh… được rồi.”
Chỉ thế thôi. Cách ông ta đối xử với tôi và với Kim Suho cùng Chae Nayun khác nhau một trời một vực luôn.
Dường như sự thờ ơ thực sự còn đau đớn hơn cả nỗi căm ghét.