Chương 11: Thay đổi (1)
Trong lúc tôi đang dành phần còn lại của Thứ Sáu để luyện tập hùng hục ở bên ngoài thì Thứ Bảy đã đến từ lúc nào không hay.
[Thông báo từ CLB Du lịch]
—Sẽ có một chuyến đi ngắn vào Chủ Nhật nhằm định hướng cho thành viên mới.
Hôm nay là buổi định hướng của clb du lịch. Địa điểm là “Trạm Dịch Chuyển Cube” nối liền Cube và Seoul.
Sau khi nhét khẩu súng vào túi, tôi tiến đến điểm hẹn. Rất nhiều nhân vật chính yếu như Kim Suho, Yi Yeonghan, Chae Nayun, và Yoo Yeonha đã đến đó rồi.
Họ dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi, nhưng ở cùng một chỗ với họ vẫn khiến tôi căng thẳng. Ở Seoul hôm nay sẽ xảy ra một biến cố bất ngờ. Đây sẽ là biến cố lớn đầu tiên của câu chuyện.
Khi tôi đang nhớ lại biến cố sắp đến, hội trưởng clb xuất hiện.
“Xin chào, anh là hội trưởng clb, Oh Hanhyun. Anh đã không tin được vào mắt mình khi nhìn thấy đơn đăng kí, nhưng… đây là sự thật. Ai mà ngờ được những học viên tuyệt vời như này sẽ tham gia clb của anh chứ?”
Với chiều cao trung bình và một ấn tượng ban đầu khá dịu dàng, Oh Hanhyun nhìn quanh các thành viên trong khi gãi gãi cái cổ.
“Trước hết, anh sẽ giới thiệu qua cho các em về clb du lịch.”
Với nụ cười rụt rè, anh ta lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình. Có vẻ như anh ta đã chuẩn bị một bài phát biểu. Tôi đã mô tả Oh Hanhyun là một người nhút nhát, vì vậy tôi không quá bất ngờ với hành động của ảnh.
“E hèm. Mỗi tháng chúng ta sẽ rời Cube để đi du lịch một hoặc hai lần. Mục đích của chuyến đi là để thư giãn. Vì vậy, việc luyện tập trong các chuyến đi sẽ bị nghiêm cấm. Đó là lý do tại sao câu lạc bộ của chúng ta được gọi là ‘Cơn Mưa Ban Phước’.”
E hèm. Sau khi hắng giọng một lần nữa, anh ta cất tờ giấy sang một bên. Gì vậy, chỉ có thể thôi à?
“Hôm nay, như một phần của buổi định hướng, chúng ta sẽ có một chuyến đi ngắn đến Seoul.”
Từ lúc này, mọi việc diễn ra như những gì tôi đã viết. Các thành viên câu lạc bộ sẽ chia thành các nhóm 2 người và đến Seoul.
“Mỗi chuyến đi đều sẽ có một chủ đề riêng. Vì hôm nay là một buổi định hướng, chuyến đi hoàn toàn miễn phí và thoải mái. Nhưng thay vì đi du lịch một mình, chúng ta sẽ chia thành các nhóm 2 người.”
Tại đây, Kim Suho sẽ được ghép với Chae Nayun và họ sẽ gặp rắc rối trong khi đang tham quan một viện bảo tàng. Tôi sẽ có thể được chứng kiến cái sự cố đó sớm thôi.
“Vậy chúng ta sẽ bốc thăm để chia cặp.”
Việc bốc thăm hoàn toàn phụ thuộc vào vận may, nhưng tôi có thể tự chọn số phận của mình. Nhờ Gift của mình, ‘Đọc và Quan Sát’, tôi có thể nhìn thấy nội dung của lá thăm rõ mồn một. Tôi xoa cằm, rơi vào dòng suy nghĩ. Tôi nên chọn Kim Suho, hay Chae Nayun?
“Em sẽ rút thăm trước.”
Đúng lúc đó, Yoo Yeonha bước lên. Tôi nhìn ả hờ hững rút ra một cái tên. Ngay sau đấy, tôi nhận ra mình đã bỏ qua một sự thật quan trọng. Đó là gã quái thai tên Kim Hajin.
Đây là cái tên ghi trên lá thăm của Yoo Yeonha.
“Kim Hajin.”
Trái tim tôi rớt bịch xuống. Nhưng vẻ mặt của Yoo Yeonha thì lại chẳng thay đổi gì hết.
Với cái mặt nạ như mọi khi, ả nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh.
**
Thật may là mọi thứ khác vẫn không thay đổi. Kim Suho cặp với Chae Nayun, Yi Yeonghan cặp với hội trưởng clb.
Khi bốc thăm xong xuôi, các thành viên hợp lại với đồng đội của họ và đứng phía trước Cổng Dịch Chuyển.
Cổng Dịch Chuyển, một phát minh tiên tiến sử dụng kết hợp khoa học và kĩ ma thuật. Với chiều cao 15 mét và chiều rộng 30 mét, cánh cổng khổng lồ này được xây dựng ở hơn một trăm địa điểm trên khắp Hàn Quốc. Với nó, đi từ Seoul đến Busan chỉ mất chưa đến 3 giây.
“Học viên Kim Ha Jin. Đã xác nhận.”
Người điều hành Cổng Dịch Chuyển cho chúng tôi một con dấu. Con dấu này sẽ cộng hưởng với Cổng Dịch Chuyển và đưa chúng tôi đến Seoul.
“Đi thôi.”
Hội trưởng câu lạc bộ bước vào đầu tiên. Người tiếp theo bước vào Cổng Dịch Chuyển màu lam đang lắc lư kia là Kim Suho, Yi Yeonghan, Chae Nayun… và cuối cùng là tôi.
Một cảm giác kỳ lạ bao trùm cơ thể tôi trong thoáng chốc.
Trong chớp mắt, khung cảnh xung quanh thay đổi thành một nơi xa lạ. Thứ màu sắc pha trộn giữa lam và xám trông thật vi diệu đó hẳn phải là Trạm Dịch Chuyển Seoul. Chỉ bước hai bước, tôi đã vượt qua Biển Đông.
“Bây giờ là 12h trưa, hãy tụ tập lại tại đây vào lúc 6h.”
Bởi vì Cổng Dịch Chuyển ở đây được kết nối với Cube nên nơi này vắng tanh. Nhưng Cổng Dịch Chuyển ở kế đó, cái kết nối Seoul đến Busan, thì sẽ rất đông người. Rốt cuộc thì cả hai đều là thành phố trung tâm mà.
“Giờ thì, theo anh nào.”
Đi theo hội trưởng câu lạc bộ, chúng tôi nhận một con dấu khác từ các nhân viên của Trạm Dịch Chuyển rồi rời khỏi Trạm.
Sau khi ra ngoài, tôi có thể thấy ngay dòng chữ ‘Trạm Yongsan’.
“Các em có thể đi với bạn đồng hành đến bất cứ nơi nào các em muốn bằng hệ thống giao thông công cộng. Trong hôm nay, các anh sẽ không yêu cầu các em phải viết báo cáo, nhưng hãy chắc chắn là các em sẽ quay lại trước 6h. Nếu chậm trễ, các em sẽ bị phạt.”
Với lời cảnh báo từ hội trưởng, các cặp đôi học viên rời khỏi đó.
Yoo Yeonha không hề nói gì với tôi, nhưng bây giờ tôi sẽ đi theo cô ấy.
Khi tôi đang kiểm tra xem ga Yongsan đã thay đổi như thế nào so với những gì tôi biết, Yoo Yeonha đột nhiên dừng lại. Ả nhanh chóng quay lại nói bằng chất giọng sắc bén của mình.
“Chúng ta hãy tách ra đi.”
“…Hm? Ồ, được, chắc chắn rồi.”
Yoo Yeonha rất có thể đang định đến thăm cái guild mà cha ả điều hành. Ổn thôi. Tôi dự định sẽ đi cùng Kim Suho dù cho Yoo Yeonha có làm gì đi nữa.
“Lại nữa.”
Nhưng như thể tôi lại đụng chạm gì ả, ả chống tay lên hông và lườm tôi.
“Đừng có cố tình nói chuyện với tôi.”
“…Hở?”
“Đây là lời cảnh cáo thứ hai. Không có lần thứ ba đâu đấy.”
Tôi biết rằng ả không đùa. Nếu tôi làm điều đó lần thứ ba, ả thực sự có thể trả đũa tôi một cách không thể tưởng tượng được.
“Được. Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi.”
“…Tsk.”
Sau đó, cô tiểu thư Yoo Yeonha bỏ đi không một lời từ biệt. Có mù mới không thấy là ả không ưa tôi nhiều đến mức nào.
Và vì thế, Yoo Yeonha và tôi chia tay nhau chỉ sau 5 phút đến Seoul.
**
“Phù, mình cứ tưởng mình bị lạc rồi chứ.”
Sau khi đổi xe buýt đến ba lần, cuối cùng tôi cũng đến được Bảo tàng Vũ khí Quốc gia. Bản sao của các vũ khí do Hàn Quốc tìm ra đều được trưng bày trong bảo tàng này.
Hôm nay, một sự cố sẽ xảy ra ở đây. Tôi bước vào với trái tim đang run rẩy.
—Bố ơi, đó là gì thế ạ?
—Oh, đó là Tứ Hổ Kiếm…
Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối tuần, bảo tàng nhộn nhịp đầy các bậc cha mẹ và lũ trẻ với ước vọng được trở thành Anh hùng.
Nhưng dù cho đám đông có nhiều cỡ nào, chắc chắn sẽ có những người nổi bật hẳn lên. Chae Nayun và Kim Suho là những người như vậy, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy Chae Nayun.
“…Mình muốn nó.”
Cô đang mím môi nhìn vào một cây cung trên màn hình thủy tinh.
Nhưng mục tiêu của tôi hôm nay không phải là Cha Nayun. Tôi nhìn quanh tìm kiếm người đó. Không mất nhiều thời gian lắm. Nam nhân vật chính cao và đẹp trai kia dễ dàng nổi bật lên khỏi đám đông.
Nhanh chóng đến gần cậu ta, tôi nhìn qua vũ khí mà Kim Suho đang quan sát. May thay đó là một vũ khí tôi biết.
“Đây có phải là thanh Kiếm Bảy Nhánh nổi tiếng đó không?”
Trước khi bán đảo Triều Tiên chưa được thống nhất, vua nước Baekje, vương quốc hùng mạnh nhất thời bấy giờ, đã trao tặng thanh kiếm sắt này cho Nhật Hoàng. Đó là một món vũ khí lịch sử được cho là đã được tìm thấy trong căn phòng cuối cùng ở Hầm Ngục Wiryeseong.
“Hm? Ah…”
Kim Suho rời mắt khỏi cây Kiếm Bảy Nhánh và quay sang tôi. Tuy nhiên, dường như cậu ta không thể nói nên lời. Tôi đã đoán ra được lý do.
“Tôi là Kim Hajin.”
“Ah, phải rồi. Xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây nên tôi đã quên mất tiêu luôn.”
Với một nụ cười thân thiện, cậu ta chỉ vào một khu khác của bảo tàng.
“Rõ ràng là khẩu súng trường mà Napoleon đã sử dụng được trưng bày ở đây. Cậu đã thấy nó chưa?”
“…Khẩu súng trường của Napoleon?”
“Ừ. Rõ ràng đó là phần thưởng từ một Hầm Ngục ở Pháp.”
Theo cách tôi thiết lập thế giới của mình, bất kỳ vũ khí nào được sử dụng bởi một nhân vật huyền thoại đều có thể trở thành một vật phẩm. Thế nên không có gì lạ khi súng trường của Napoleon tồn tại, mặc dù tôi đã không viết gì về nó trong tiểu thuyết của mình.
Dù tôi muốn có một vũ khí hiếm, nhưng tôi không thực sự hứng thú gì với một bản sao.
“Không, tôi không nghĩ là tôi sẽ có đủ thời gian.”
Tôi vô thức trả lời một cách hời hợt.
Cảm giác cứ là lạ khi được trò chuyện với nhân vật chính mà bản thân tôi viết nên. Tôi không chắc phải miêu tả thế nào, nhưng cảm giác này chắc chắn không hề dễ chịu.
Kim Suho đẹp trai, xuất sắc trong võ thuật, và có một tính cách tuyệt vời. Cậu ta quá hoàn hảo, đến mức người ta cảm thấy cậu thật phi nhân loại. Đó là lý do khiến một số độc giả ủng hộ Shin Jonghak.
Dù sao thì, cũng sắp đến lúc rồi.
Tôi gõ nhẹ nền đất bằng đôi giày thể thao của mình.
“Và…”
Ngay trong lúc Kim Suho đang nói gì đó…
—BÙM!
Một âm thanh như sấm rền vang khắp bảo tàng. Ngay lập tức, mọi người đều im bặt.
Koong. Koong. Koong. Những tiếng uỳnh uỵch lặp đi lặp lại trong sự im lặng đầy chết chóc.
Âm thanh nghe giống như tiếng bước chân của một sinh vật khổng lồ nhanh chóng chuyển thành âm thanh của thứ gì đó bị phá vỡ. Bầu không khí trong bảo tàng nhanh chóng tay đổi.
“Kyaaaak!”
“Cái gì vậy!?”
Người ta thường thấy lo lắng trước những gì họ chưa biết, và sự lo lắng nhanh chóng trở thành hoảng loạn. Du khách bình thường hét toáng lên và bắt đầu chạy loạn. Tuy nhiên, chờ đợi bên ngoài chỉ có cái chết mà thôi. Nơi an toàn nhất là bên trong viện bảo tàng.
“Ở nguyên đây! Đừng ra ngoài!”
Biết rằng bên ngoài rất nguy hiểm, Kim Suho hét lên.
Hiện tại, bên ngoài bảo tàng đang bị tấn công bởi một quái vật cấp trung và thuộc hạ của nó.
Một con quái vật cấp trung thật sự chẳng là mối đe dọa gì hết. Một Anh hùng sẽ xuất hiện trong chưa đầy một phút, và 20 phút là đủ để xử lý mọi thứ.
Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất.
Ma nhân.
Có một Ma nhân ở đây. Nói một cách đơn giản, đó là một cuộc tấn công gọng kìm. Sau một hồi, các Anh hùng sẽ đi đến khu vực nguy hiểm nhất. Vì viện bảo tàng có nhân viên bảo vệ nên nó được coi là có ít nguy hiểm hơn, ít được ưu tiên hơn. Lợi dụng điều này, Hiệp hội Ma nhân đã phái một sát thủ đến giết một đứa trẻ được Hiệp hội Anh hùng công nhận là có sở hữu một Gift đặc biệt
Clang—
Một âm thanh sắc nhọn vang lên. Đó là âm thanh của kính vỡ vang lên khá gần đây. Quay về hướng phát ra âm thanh, Kim Suho hét lên.
“Chae Nayun!”
Chae Nayun đã phá vỡ một cái hộp trưng bày và đang rút cây cung bên trong ra.
“Cậu điên à!?”
“Không, mình hoàn toàn bình thường.”
“Cách này tốt hơn là ngăn cản từng người một và cảnh báo họ.”
Nói xong, cô hắng giọng và hét vào những người dân đang hoảng loạn.
“Này mọi người! Ở Yên đó! Ở đây an toàn hơn! Chúng tôi cũng là Anh hùng đấy!”
“Này…”
“Im đi. Đừng chỉ đứng đực ra đó, lấy một vũ khí nào đó đi.”
“Gì? Tại sao chứ?”
“Bởi vì bên ngoài rất nguy hiểm.”
Nhìn vào chúng tôi… Không, nhìn vào Kim Suho, Chae Nayun tạo ra một mũi tên ma thuật trên cây cung của mình.
“Nhìn kia kìa.”
Cô liếc mắt qua đó. Một người đàn ông mặc áo khoác đen đang đứng đấy. Trước khi Kim Suho có thể nói bất cứ điều gì, Chae Nayun đã bắn cung không chút do dự.
“Này, đừng—”
Mũi tên ma thuật của cô đâm vào cổ họng người đàn ông. Kim Suho hóa đá. Cậu ta có vẻ bàng hoàng trước hành động giết người bất ngờ của Chae Nayun.
Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ chết dưới mũi tên của cô. Tuy nhiên, người đàn ông nắm lấy mũi tên nhô ra trên cổ và rút nó ra. Sau đó, hắc ma lực hiện ra từ tay gã, đốt cháy mũi tên thành tro.
Tap, tap.
Người đàn ông quay lại, nhìn thẳng hướng mũi tên bắn ra. Mắt gã đỏ hoe, và địch ý dữ dội tỏa ra từ gã.
“…”
Chắc chắn, gã là một Ma nhân.
Mặt Kim Suho tái mét. Giống như Chae Nayun, cậu ta phá vỡ một hộp trưng bày.
Cậu ta lấy ra thanh Kiếm Bảy Nhánh. Mặc dù nó là một bản sao, nhưng vì sự sao chép hoàn hảo ấy mà nó cũng giống hệt như một thứ vũ khí cao cấp. Nó hẳn phải đủ mạnh để tiêu diệt một Ma nhân ở cấp độ này.
“Ồ, vũ khí tốt đấy. Mình nghe nói nó có thể tách ra thành bảy nhánh.”
Chae Nayun bước đến với một nụ cười mỉa và đứng bên cạnh Kim Suho.
Tôi cũng lấy ra khẩu súng ngắn của mình. Tôi nghĩ đến việc đứng cạnh họ, nhưng sau khi cân nhắc, tôi quyết định lùi lại hai bước.
Tôi vẫn còn quá yếu. Nếu tôi thể hiện quá nhiều và bị Ma nhân nhắm đến, thì tôi xong đời chắc luôn.