|| 7 Năm Sau ||
Và cho đến hiện tại.
Hayato đã không còn ở vùng nông thôn toàn rừng và núi ấy nữa, mà giờ đây trước mặt cậu là một tòa nhà cao lớn đồ sộ đứng sừng sững uy nghiêm trong thành phố. Cậu đã phải mất vài giờ đi ô tô để đến được đây.
[Wo…Nó thật lớn!]
Hayato thở dài với sự choáng ngợp trước ngôi trường mà cậu sẽ theo học.
Ngôi trường mới mà cậu chuyển đến là một tòa nhà ba tầng có kết cấu bê tông cốt thép, nơi lớn hơn nhiều so với công trình xây dựng đơn sơ làm bằng gỗ ở vùng nông thôn khiến cậu gần như phải tròn mắt đến nỗi kinh ngạc.
Nhưng…Cậu không thể không cảm thấy luyến tiếc về nó.
Không để bầu không khí căng thẳng ấy lấn áp lấy mình nữa, cậu đã nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân rồi đi đến văn phòng hành chính của trường, sau đó là chuẩn bị các giấy tờ để nhập học.
Sau khi hoàn tất thủ tục chuyển trường, cô chủ nhiệm đã dẫn cậu đến lớp học mới. Lớp “1-A” được viết trên một tấm bảng trước cửa phòng. Đây dường như sẽ là lớp học của cậu từ hôm nay.
Ngay khi vừa mở cửa, cậu đã cảm nhận được sự quan tâm từ những ánh nhìn của những người bạn trong lớp. Vai cậu rung lên đầy lo lắng trong giây lát.
Nếu so sánh về số lượng học sinh trong cùng một lớp ở vùng nông thôn so với lớp học hiện tại thì lúc trước quả thật số lượng chẳng đáng là bao, và tất nhiên chính vì lẽ đó mà cậu chẳng thể nào bình tĩnh nổi trước tình cảnh ấy.
[Xin chào, mình tên là K-Kirishima Hayato. Mình đến từ Tsukinose. Mình chỉ là một cậu nhóc đến từ nơi mà các cậu có thể tìm thấy khỉ, nai và heo rừng ngay trên đường. Rất vui vì được làm quen cùng các cậu, mong được các cậu chiếu cố và giúp đỡ sau này.]
Một lời giới thiệu bản thân không mấy tự tin. Tuy không phải là một vấn đề lớn, nhưng đó là kiểu giới thiệu khiến mọi người có thể mỉm cười và chấp nhận nó.
Sự thật rằng, đó là màn tự giới thiệu mà cậu đã luyện tập rất nhiều trong những ngày qua.
(Tạ ơn chúa)
Hayato thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng tích cực của các bạn học tại ngôi trường mới.
Mặc dù Hayato đã được chuyển từ nông thôn lên thành phố, nhưng cậu ấy chỉ vừa mới đến đây vào giữa tháng 6 thôi. Nên bất cứ ai cũng sẽ lo lắng nếu họ ở vị trí của cậu.
Tuy nhiên, vẫn có một số lý do khiến Hayato cảm thấy vô cùng phấn khích.
Đó là việc Hayato đã được chuyển đến cùng một thị trấn với Haruki, người mà cậu ấy đã hứa hẹn sẽ gặp lại nhau khi còn nhỏ. Cậu đã hy vọng rằng mình có thể gặp lại “cậu ta” một lần nữa khi vừa đặt chân đến đây. Vì trong kí ức của Hayato vẫn nguyên vẹn hình ảnh nụ cười của 7 năm trước.
[ Chỗ ngồi của Kirishima sẽ là… Đó có phải là một chiếc ghế trống bên cạnh em không, Nikaido?]
[Nikaido… hả?]
Một cái tên thân quen vừa hiện lên trong tâm trí cậu.
[Vâng]
Một trong những cô gái đã giơ tay và bảo cậu ngồi chiếc ghế bên cạnh cô ấy.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Về Nikaido, cô bạn cùng lớp, cô ấy là cô gái có đôi mắt to tròn với mái tóc dài được chải chuốt cẩn thận, tết thành từng búi hai bên. Cách cô ấy cười với mọi người đáng yêu như một nụ hoa đang hé nở. Cô ấy là một cô gái có thân hình mảnh mai và xinh đẹp, và điều đó vô cùng phù hợp với từ “Yamato Nadeshiko”, có nghĩa là “trưởng thành” trong tiếng Nhật. (TN: Yamato Nadeshiko cũng có thể được hiểu là “hình mẫu hoàn hảo của một người phụ nữ” trong tiếng Nhật.)
Hayato đã rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ấy. Ở Tsukinose, hiếm thấy cô gái nào xinh đẹp như thế. Vào lúc đó, một cái gì đó thoáng qua tâm trí cậu.
[Hmm, Cô gái này cũng có tên là “Nikaido”, giống như “cậu” ấy…]
Và rồi, hình ảnh của người bạn cũ khắc sâu trong tâm trí Hayato cứ lần lượt kéo đến.
(Nếu cậu ta mà học cùng lớp với cô gái này thì có thể cậu ta sẽ tỏ ra vô cùng bất mãn đây, à chắc luôn tên đó cũng sẽ cảm thấy vô cùng tồi tệ khi có cùng cái tên với một người chuẩn hình mẫu “Yamato Nadeshiko” như thế)
Khi ý nghĩ đó thoáng qua tâm trí Hayato, nó khiến cho cậu ta bất chợt cười phì một tiếng.
[Xin hãy giúp đỡ mình nhé, Nikaido]
Đáp lại lời chào của Hayato, Nikaido chớp mắt với vẻ trông hơi bối rối. Cô đáp lại bằng một nụ cười tinh nghịch có phần thân thiện.
[Cậu cũng giúp đỡ mình nữa nhé, Kirishima]
(Eh?........)
Khi cô ấy nheo mắt lại, cậu không hiểu sao mình lại cảm thấy hoài niệm đến như vậy.
(Hm, tại sao mình lại cảm thấy hoài niệm nhỉ?)
Cảm giác đó khiến Hayato nghiêng đầu trầm ngâm một lúc, nhưng những người bạn học chẳng để cậu suy nghĩ được lâu bởi giờ đây họ đã bắt đầu tiếp cận cậu ấy.
[Này, Kirishima. Những điều mà cậu nói lúc giới thiệu có phải là sự thật không?]
[Nghiêm túc mà nói, có bao nhiêu con hươu và khỉ trên đường vậy?]
[Làm thế nào mà cậu lại đến đây từ một nơi như vậy?]
Khi tiết sinh hoạt ngắn đầu giờ vừa kết thúc, Hayato ngay lập tức bị các bạn cùng lớp vây quanh và nhận được hàng tá câu hỏi.
[Hmmm, mình đã phải chuyển trường do bố mình đột ngột chuyển công tác. Và đúng là mình đã từng sống ở Tsukinose, sâu trong núi, nơi chỉ có 4 chuyến xe buýt mỗi ngày và có nhiều gia súc hơn số người sống ở đó. Thành thật mà nói, mình đã rất ngạc nhiên rằng mình chưa bao giờ nói chuyện với ai ngoài gà và cừu.Hahaaa]
Khi Hayato nhún vai và nói điều gì đó tương tự, những câu trả lời cậu nhận được là [Thật đấy à?], [Cậu có nghiêm túc không?], và [Buồn cười thật đấy!].
Hayato nhận thấy rằng bầu không khí như thế này thật tuyệt… Cậu cảm thấy nhẹ nhõm và thở dài trước phản ứng của các bạn cùng lớp, đồng thời, cậu thắc mắc rằng liệu mình có thiên phú cho việc này hay không nữa.
[Cậu có bạn gái ở đó không?]
[Thật khó để tìm được một người có cùng tuổi với cậu, chứ đừng nói đến một người bạn gái.]
[Vậy còn bạn bè thì sao? Cậu đã làm gì trong thời gian rảnh của mình vậy?]
[Hmm, về cơ bản thì mình chỉ chơi game một mình hoặc giúp đỡ việc đồng án. Ah, nhưng có một người mà mình rất thân, người đã từng cùng mình tắm sông, leo cây trên núi và ngã “uỳnh uỵch” khi không xuống được. Oh,mình đoán cậu ta không khác gì một con khỉ hoang hay một con quỷ nơi rừng núi hơn là một người bạn cơ.]
Hayato đang kể về những kỷ niệm của mình với người bạn thân cũ, Haruki.
Nếu như có 1 kí ức làm cậu ấy nhớ lại mọi chuyện trước kia thì đó sẽ là ký ức về việc cậu đã từng bị đẩy vào vô vàn những rắc rối được tạo ra bởi “cậu nhóc” đó.
(Tôi không chắc liệu đó có thể được coi là một kỷ niệm đẹp hay không. Tuy nhiên, đó chắc chắn là một niềm vui đối với bản thân tôi.)
Sau đó...
Tách!
[Hở?]
[Ah...]
Trong khi Hayato đang mải mê nói chuyện, cậu bỗng nghe thấy âm thanh của thứ gì đó gãy ngay bên cạnh mình. Mọi người lập tức quay đầu về hướng đó.
Âm thanh phát ra từ Nikaido, người đang ngồi ngay cạnh Hayato.
Trong tay cô ấy, Hayato nhìn thấy một chiếc bút chì kim đã bị gãy.
Ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên với điều đó.
Một cô gái xinh đẹp, ngây thơ giống Yamato Nadeshiko và một cây bút chì bị hỏng. Sự kết hợp giữa hai điều này là điều không dễ hiểu. Và không có gì ngạc nhiên khi sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Hayato, quan tâm đến Nikaido hơn là cây bút chì bị hỏng.
[Nikaido… san?]
[Uhm, cái đó… Chuyện gì đã xảy ra vậy?]
[Cậu có ổn không? Cậu có đau ở đâu không?]
[Ahaha, mình ổn. Có vẻ như cây bút chì này bị lỗi một chút rồi]
Cô ném cây bút chì gãy ấy đi và cố gắng thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện. Với vẻ mặt khó xử, cô ấy hướng mắt sang Hayato như thể có chút không đồng tình với lời nói trước đó của cậu.
[Đó thực sự là một cách để nói về người bạn quý giá của cậu sao,Kirishima.]
[Haha, đó là vì cậu ấy là một người bạn vô cùng quý giá của tớ mà]
[Hừm, vậy sao?]
Hayato đã trả lời câu hỏi của Haruki bằng cách suy nghĩ của riêng mình.
Sau đó cô ấy bĩu môi và quay mặt đi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage