✵ Translator: Tsp ✵
=======================================================================================
(Kỷ nguyên rồng - Năm 726)
Đôi khi vỡ mộng có thể sẽ kiềm hãm mọi thứ đến mức bế tắc.
Niềm đam mê, sự tiến bộ, ngay cả thời gian.
Nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn.
=======================================================================================
“Vaaaaà… thế là xong!”
“Yay!”
Tôi lau mồ hôi rồi tuyên bố, Lufelle nghe thấy giơ hai tay hoan hỉ.
“Có thật là lần này sẽ được không đấy?”
Tia, ngồi trên vai Lufelle, ngờ vực hỏi.
“Thật chứ. Lần này chắc chắn sẽ thành công. Đúng không Lufelle?”
“Vâng, em đảm bảo thiết kế này sẽ không bì rò rỉ nữa!”
Lufelle đã cùng tôi đóng một con thuyền gỗ.
Chúng tôi dùng vài tấm ván để làm nó nhẹ hơn, đảm bảo không có khe hở, và dùng gỗ chống thấm nước cho thân thuyền, sau đó sơn lên một lớp để tăng độ bền.
Lo rằng chỉ một mình thì không hoàn thành được, tôi đã nhờ Luffelle, với sự thông thạo trong nghề mộc và xây dựng của mình, đến giúp một tay. Sau khi được Lufelle kiểm duyệt, tôi tự tin rằng đây sẽ là kiệt tác do chính tay mình làm ra.
“Hmm… Mà, cứ thử xem sao nhỉ?”
“Dĩ nhiên. Luffelle, giúp anh nhé?”
“Vâng~!”
Gật gù trước sự chần chừ của Tia, tôi nhờ Luffelle giúp đỡ và em ấy nhấc con thuyền đôi lên. Bình thường nó cần phải vài người mới nâng nổi, nhưng lại trông như một đồ chơi trong tay người khổng lồ Lufelle.
“Tới luôn nào!”
Con thuyền bồng bềnh nhẹ nhàng trên dòng nước.
… rồi chìm nghỉm ngay tức thì.
“Biết ngay là không được mà.”
“Chỉ vậy thôi sao!”
Tôi ngã gục lên gối, ca thán và bất lực nhìn chiếc thuyền chìm xuống đáy kênh.
Lần thử đầu tiên chiếc thuyền chìm sau khi bị nước rò rỉ qua những khe hở bên dưới đáy.
Lần thứ hai, chiếc thuyền nổi được trong chốc lác, nhưng trước khi song kịp nổi lên nó lại chìm.
Sau mỗi lần chìm chúng tôi đã cải thiện và nó đã nổi được một lúc trước khi lại chìm lần nữa, nhưng tôi không ngờ rằng sẽ có ngày tôi không thể làm hơn thế.
Nếu đến nổi cũng không được thì khái niệm tàu thuyền không thể tồn tại trên thế giới này.
Nếu không phải do tôi ném xuống thì đến tấm ván gỗ cũng nổi được.
“Chẳng phải là nước ghét anh quá sao?”
“Đúng thật. Có lẽ do anh là rồng lửa…”
Thực tế thuyền đã được sử dụng để câu cá trên ao hồ hoặc băng qua sông từ thời của Ai. Vì chỉ cần lặn dưới nước và bay trên trời mà tôi chưa phải dùng bao giờ, nên không hề biết nước lại ghét mình đến vậy.
“Rốt cuộc anh tính làm gì mới được?”
Tôi nhìn con thuyền chìm dưới dòng nước chảy êm đềm, mặt nước được phủ bởi lá từ những tán cây dọc hai bên bờ.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ.
“Giống như những chiếc lá kia.”
Tôi chỉ vào những chiếc lá trôi lềnh bềnh.
“Anh muốn làm thuyền trôi nổi được như chúng.”
Thuyền ở thế giới này không tự trôi theo dòng nước được. Dù sẽ di chuyển khi có người chèo, chúng lại không nhúc nhích dù nằm trên dòng nước đang chảy hay là thuyền có buồm trước gió. Tôi đoán hiện tượng này giống với việc cối xay nước không tự xoay được.
Nhờ có con kênh mà Lufelle cùng mọi người đào mà chùng tôi có thể giao tiếp với tộc tiên cá, nhưng đáng tiếc lại không thể sử dụng cho thuyền qua lại.
Tiên cá kéo theo thuyền chở hải sản, nhưng như vậy cũng chỉ dựa vào sức người. Hiệu năng không khác gì nhân lang kéo xe trên đất liền.
Vì không có súc vật thồ ngoan ngoãn kéo xe như ngựa, nên công nghệ vận chuyển ở thế giới này vẫn còn lạc hậu hơn so với Trái Đất thời cổ đại.
Trái lại, bất kì pháp sư nào có chút kĩ năng cũng có thể bay trên không, kể cả trên đường bộ, quãng đường và khối lượng mà một người có thể chuyên chở hơn hẳn con người trên Trái Đất, nên nếu xét về mặt đó thì chúng tôi vượt xa…
“Anh tự hỏi tại sao thuyền không thể trôi nổi được như lá.”
“Chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Tia nhìn sang Lufelle với vẻ mặt như tôi vừa nói điều gì lạ lắm.
Mà cũng có thể là tôi vừa nói gì lạ thật. Lẽ thường tình của họ sẽ chính xác hơn tôi khi nói đến thế giới này.
Thậm chí ở Trái Đất vẫn có nhiều thứ mà con người không biết.
Nói chính xác hơn là chúng tôi chỉ mới chạm đến bề nổi trong việc thấu hiểu thế giới thôi.
Chẳng hạn như tại sao thời gian chỉ di chuyển từ quá khứ đến tương lai?
Thứ gì gây ra lực hấp dẫn, và tại sao mọi thứ đều rơi xuống đất?
Tại sao mọi sự sống đều sẽ chết..?
Mặc cho khoa học có tiến triển đến mức nào, sẽ luôn có những câu hỏi không thể được giải đáp. Đến cuối cùng, chúng ta sẽ phải chấp nhận chúng như lẽ hiển nhiên.
… Nhưng như vậy không có nghĩa chúng ta sẽ không cố gắng tìm kiếm câu trả lời.
Dù không thể chạm đến chân tướng tuyệt đối, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Bản thân hành động đó cũng đã khiến nỗ lực không thành công cốc.
Và rồi, tôi quay đầu nhìn lên trời khi dột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Đôi cánh trắng to lớn kia không phải của chim.
Bóng dáng bay lượn trên không trung với hai đôi bốn cánh và cái đuôi dài kia không khác một con rồng là mấy. Không phải một con rồng như tôi, hay rồng phương Tây, mà như một con rồng phương Đông có hình dạng như rắn.
Nhưng nó vẫn có một vài điểm khác biệt so với rồng.
Trước hết là nó có khuông mặt của một cô bé dễ thương.
Nhận ra em ấy đột ngột phóng về phía tôi nhanh như đạn bắn, theo phản xạ tôi chup lại em.
“Hự…! Mừng em đã về, Rin.”
“Em về rồi đây! Xin lỗi Sensei, em làm hỏng pha đáp xuống mất rồi.”
Tôi vô tình thốt lên một tiếng, chao đảo cố đứng vững sau cú va chạm bất ngờ. Rin thu đôi cánh lông vũ lại vào trong tay và vẩy của mình, rồi láu lỉnh xin lỗi tôi.
Phép biến hình của em ấy quả là đã tiến bộ hơn nhiều.
Em ấy vẫn chưa thể biến thành rồng, nhưng cũng đã phát triển được đến mức có thể mọc cánh. Tuy là em ấy nói rằng khi bay thì mình thích cánh chim hơn là cánh dơi. Em ấy có thể bay mà không dùng cánh, nhưng sự khác biệt về tốc độ là vô cùng lớn.
“Nhất định là cố tình mà…”
Tia nhìn cảnh tượng mà lẩm bẩm.
“Sao sao? Muốn mình làm thế với cậu nữa à? Thế thì tới đây—Tớ về rồi đây!”
“Tôi nói lúc nào!? Dừng lại, đè chết tôi bây giờ!”
Tia hoảng hốt bỏ chạy khi thấy Rin tấn công, nhưng sớm bị tóm gọn và ôm lấy như gấu bông. Nếu Tia thực sự cố gắng thì cũng dễ dàng thoát khỏi, nhưng có vẻ em ấy không phiền lắm.
“Lufelle, mình về rồi—hự!”
Tiếp theo Rin ôm Lufelle. Nhưng lần này Rin mới là người trông như búp bê.
“Em có tìm được gì không?”
“Vâng. Em tìm thấy một vài… gọi là gì ấy nhỉ? Tranh treo tường? Mà em không biết chúng được vẽ lúc nào hay về cái gì.”
Rin đã thay tôi đi hết từ làng này đến làng khác để tìm dấu vết của Ai được một thời gian rồi. Đúng ra tôi là người đi tiên phong, nhưng…
Nếu tìm được cô ấy thật thì tôi phải làm gì?
“Lufelle nè. Mình mệt oải rồi. Bế mình về với nhé?”
Trong lúc tôi còn đang suy ngẫm, Rin nhờ Lufelle đưa mình về nhà.
Bay qua biển tốn sức vô cùng. Trên đường cũng không có nơi nghỉ giữa chừng.
Bởi chẳng ai lại nghỉ ngơi giữa đại dương bao giờ.
Nghĩ là vậy, nhưng tôi chợt nhớ Rin là tiên cá. Em ấy có thể tự do nghỉ ngơi trên biển.
“Được thôi.”
“Được thôi là sao chứ? Hai người đâu có đi cùng hướng!”
Trước kia, Lufelle và Rin trọ tại kí túc xá họ cùng nhau xây dựng.
Nhưng từ khi đó, nhà của Lufelle đã không còn vừa em ấy nữa, và do ngôi làng đang liên tục mở rộng xây dựng cơ sở hạ tầng, em ấy ở vùng ngoại ô sẽ tiện hơn, nên hiện Lufelle đang ở tại nhà riêng của mình.
“Vậy thì Sensei, nhờ anhhh.”
“Mà, cũng được…”
Rin chấp tay. Cố ra vẻ dễ thương đấy à? Dạo này có vẻ em ấy nài nỉ tôi nhiều hơn.
Khi tôi quay lưng lại để cõng, em ấy nhảy lên không chút chần chừ. Tiên cá nặng hơn người thường nhiều vì cái đuôi cá của họ. Tôi nín thinh, nhưng thầm niệm phép cường hóa để tăng gấp đôi sức mạnh bản thân.
***
“Làm việc vất vả rồi, Nina.”
Khi gặp Nina lúc bước vào trường, tôi vẫy tay chào. Gần đây, cô ấy thường phải đảm nhận công việc bác sĩ tại phòng khám.
Tôi bỏ một tay ra để giữ thăng bằng thì Rin liên ôm chặt lấy tôi.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Đúng như dư đoán, Nina ngạc nhiên khi thấy tôi cõng Rin.
“Không sao đâu, đi đường dài nên em ấy chỉ mệt thôi.”
Vẻ mặt Nina chợt trở nên nghiêm nghị… là do tôi nuông chiều em ấy quá chăng?
“… Thả em ấy xuống.”
“Không được, nghĩ thì cõng em ấy đi ở tuổi này đúng là có hơi kì, nhưng em ấy—”
“Đủ rồi.”
Ngắt lời tôi, Nina nói với giọng như ra lệnh. Tôi vừa định thả ra thì Rin đã tự nhảy xuống.
“… Từ lúc nào?”
“Lúc nào cái gì ạ?”
Rin nghiêng đầu như đang bối rối trước câu tra khảo đột ngột của Nina.
“Đừng có nói với ta là em không biết! Nó bắt đầu từ lúc nào!?”
“Khoan đã, Nina! Cô đang nói chuyện gì vậy!?”
Không hiểu vì lẽ nào mà Nina quát lên như vậy, tôi hoảng hốt… và rồi cũng phát hiện ra.
“… Rin. Em…”
“Ơ… a…”
Rin hoảng sợ, và cố lấy tay che khuôn mặt mình.
Tuy nhiên, điều gì đã thấy không thể che giấu được nữa.
Nina nắm lấy và vén mái tóc dài, đẹp đẽ của Rin lên.
Hằn rõ bên dưới mái tóc đó… là những nếp nhăn sâu, rất sâu.