Hôm nay, thứ hai, ngày đầu tiên đến trường của em gái tôi.
Vì chúng tôi rời khỏi nhà trước thời gian vào lớp khá lâu, nên đến sớm hơn những đứa trẻ khác.
Trường mẫu giáo mà em gái tôi theo học được lắp đặt những trang thiết bị vô cùng tốt.
Hơn nữa, mức học phí khá phải chăng.
Ngay khi đến trường, Soyoka chạy thẳng đến chỗ cô giáo mà không thèm quay lại nhìn thằng anh nó một cái.
Điều đó thật tốt, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng tôi có chút cô đơn.
Em ấy không thấy lo lắng vào ngày đầu tiên đến trường sao…?
Sau hoàn thành nhiệm vụ, tôi đạp xe đến trường và gửi nó vào bãi đỗ xe của trường.
Tiếng tập luyện của câu lạc bộ bóng chày vang vọng vào buổi sáng.
Ngôi trường tôi theo học là ngôi trường bình thường.
Nếu không nhầm, điểm thi đầu vào ở tầm trung thì phải.
Hầu hết học sinh tốt nghiệp trung học khu vực quanh đây đều thích thi vào trường phổ thông công lập với mức điểm cao hoặc chọn trường phổ thông tư thục để phòng trường hợp nếu có thi trượt.
Nhưng khác với họ, tôi đã chọn một trường phổ thông phù hợp với năng lực học tập của mình.
Nhân tiện, dù điểm của tôi không tốt, nhưng ít nhất tôi luôn chăm chỉ đưa đón Soyoka đến trường mỗi ngày.
Ngôi trường tôi theo học là một trường phổ thông bình thường coi trọng việc học và các hoạt động câu lạc bộ.
Vì không muốn có một cuộc sống cấp ba đặc biệt, nên sống tầm thường với tôi là đủ.
Hôm nay hãy tận thưởng một ngày yên bình khi nghĩ về Soyoka.
Sau đó, tôi bắt đầu bước đi với chiếc túi khoác trên vai.
Bỗng tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là Akiyama Sumi, người mà tôi đã gặp tại lễ nhập học mẫu giáo.
“À, xin chào, Akiyama-san.”
Tôi gọi trong khi vẫy tay chào cô.
Choi đến tuần trước, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc được nói chuyện với Akiyama.
Nhưng lần này, chúng tôi không còn xa lạ nữa, vì từ giờ trở đi, cô ấy có thể sẽ giúp đỡ tôi và Soyoka, vậy nên phải bắt đầu có quan hệ tốt với cô thôi.
“Chào…”
Cô đáp lại lời chào trong khi lại gần tôi.
Sau khi nhìn xung quanh, Akiyama nheo mắt khó chịu.
Cô kéo tay áo và dẫn tôi đi đâu đó.
“Lại đây một lát.”
“Hả!? Gì vậy?”
Tôi tỏ vẻ bối rối nhưng Akiyama không có ý định dừng lại.
Chúng tôi ra bãi đậu xe, nơi nhiều học sinh đã bắt đầu đến trường, và đi ngược hướng với phía lối vào.
Cô đưa tôi đến phía sau nhà kho, nơi chỉ có những người lao công sử dụng.
“Chuyện gì vậy?”
“Suỵt~~.Im lặng.”
Akiyama đặt ngón tay trỏ lên miệng tôi và nói như thể muốn hét lên.
Bị chịu áp lực đó, tôi chỉ có thể dựa vào tường.
Nhân tiện, Akiyama mà tôi thấy lần này rất khác so với những gì đã thấy trong lễ nhập học mẫu giáo.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng ánh mắt kia hiện giờ đang ở mức âm độ C, điều đó khiến tôi không tin vào mắt mình.
Đôi mắt ấy có thể giết bất kì ai.
“Hãy giữ bí mậy về chuyện xảy ra tại lễ nhập học mẫu giáo.”
Lần nữa, tôi thấy được vẻ đẹp hư ảo của cô.
Một mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào làm nhột khoang mũi tôi.
“Hả? Nhưng tại sao?”
“Tôi không muốn mọi người biết nhiều về mình.”
“Ý cậu là em trai mình á?”
“…Dù gì trước giờ ta cũng chỉ là bạn cùng lớp, nên đừng cố dính dáng đến tôi.”
“Chỉ là bạn cùng lớp…”
Lời nói đó làm tôi đứng hình mất 5 giây.
Ánh mắt lạnh lùng ấy như nhìn xuyên thấu tất cả.
“Nếu chuyện lộ ra ngoài… Cậu biết hậu quả rồi chứ?”
“Tôi không biết… nhưng tôi hiểu. Tôi hứa là sẽ không tiết lộ nó, oke chưa?”
“Oke.”
Akiyama quay lưng bỏ đi mà không nói gì thêm, như thể đó là tất cả những điều cô cần nói vậy.
Tôi thích khoe về sự đáng yêu của em gái mình, vậy nên tôi không biết lý do cô che dấu là gì.
Nhưng chẳng sao, chúng ta không nên nói quá nhiều về gia đình mình ở trường, phải không?
Ngay cả vời nhũng người bạn thân cũng vậy, nên tôi chẳng thể nói rằng cô ấy đã sai.
Sau khi phủi lớp bụi sau lưng, tôi ra khỏi nhà kho.
Akiyama không còn ở đó nữa.
Thay vào đó, là Mizuki, người có khuôn mặt điển trai, đang tiến đến đây.
Cậu ta đến từ hướng sân quần vợt.
“Này, Kyota! Có chuyện thú vị gì sao?”
“Mizuki? Mày… nghe thấy bọn tao nói chuyện sao?”
“Không! Tao thấy Akiyama-chan đi ra từ đằng xa, sau đó tao tự nhủ ‘Ôi trời!’ À, có phải một chuyện khó nói không?”
Mizuki lau trán bằng chiếc khăn quàng trên cổ.
Nếu người khác làm vậy trông rất bình thường.
Nhưng Mizuki thì khác, mọi hành động đều tỏa ra hào quang.
Nhìn bộ đồ đang mặc, tôi nghĩ cậu ta vừa kết thúc buổi tập tại câu lạc bộ.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau vào trường, thay giày và đi lên cầu thang, vì học sinh năm hai ở trên lầu hai.
“…Bọn tao chỉ trò chuyện một chút thôi.”
“Hmm, Nhưng mày biết đấy? Người trò chuyện với mày là Akiyama-chan mà.”
Mizuki cười đầy ẩn ý.
Tôi hiểu chỉ cần trò chuyện bình thường với Akiyama-san là một điều đặc biệt rồi.
Nhưng không à nha, cô ấy không như mọi người nghĩu đâu, cũng chỉ là một Brocon thôi à.
Tuy nhiên, tôi sẽ không nói với ai chuyện này vì được dặn là phải im lặng rồi.
“Để tao đoán xem, chắc mày tỏ tình với cô ấy và bị từ chối, đúng không?”
“Hả? Sao mày nghĩ tao sẽ bị từ chối?”
“Mày có biết bao thằng tỏ tình với Akiyama-chan và bị cô ấy từ chối không?”
Tôi không thể tin điều kinh khủng sẽ xảy ra như thế nào nữa.
Khi bị từ chối bằng ánh mắt đó thì trầm cảm luôn quá.
“Không, không. Trong tim tao chỉ có mình Soyoka thôi.”
“Tệ thật. Tao tưởng mày sắp trở thành người bình thường rồi.”
“TAO CHỈ QUAN TÂM ĐẾN SOYOKA! Nay là ngày đầu tiên đi học của em ấy! Đây, nhìn vào ảnh đi?”
“Lại tiếp tục rối…”
Mặc dù nói vậy, nhưng Mizuki luôn lắng nghe tôi khoe khoang về em gái mình.
Đợi đã, cậu ta có đang… theo đuổi Soyoka không? Vậy đó là lý do cậu ta không có bạn gái sao?... Nếu vậy tôi sẽ không tha thứ đâu.
“Vì lý do nào đó, mày đang suy nghĩ hơi lệch lạc thì phải.”
“Không đâu. Soyoka không nên thích một thằng đẹp mã nhưng tính cách xấu xa như mày.”
“Hả? Mày đang nói gì vậy!?”
Tôi sẽ theo dõi chặt chẽ Soyoka trước khi em ấy bị ai đó tán tỉnh.
“Mày không có ý định tìm bạn gái à?”
“Không, tao đã quyết định dành cả thể xác lẫn tâm hồn cho Soyoka, nên rất khó để tìm được người phù hợp, trừ khi cô ấy cũng thích trẻ con như tao.”
“Mày nghe như thằng góa phụ trẻ tuổi vậy.”
Nghe điều đó có vẻ kì lạ, nhưng cũng không hẳn là sai.
Trong khi đi dọc hành lang, chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
“Dù vậy, Akiyama-chan cũng khá thú vị nhỉ.”
“Tao không ngờ Mizuki lại khen một cô gái nào đó thú vị đấy.”
“Đó là bởi mỗi khi tao bắt chuyện, cô ấy chỉ lạnh lùng đáp lại. Không ai giống cổ, vậy nên nó khá mới lạ đấy chứ.”
Cậu chàng này… chưa bao giờ gặp khó với các cô gái.
Có lẽ vì cậu ta luôn được bao quanh bởi các cô gái, nên điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Gần đây, Mizuki luôn bàn luận về giáo viên chủ nhiệm lớp tôi vì cô ấy còn khá trẻ.
“Hôm nay cô ấy cũng lạnh lùng nhỉ?”
“Thật vậy sao?.”
“Mày sẽ hiểu khi nhìn mặt cô ấy thôi.”
Đến lớp, Tôi thấy Akiyama-san ngồi cạnh cửa sổ.
HÌnh ảnh Akiyama-san ở trường thật hoàn hảo.
Vẻ đẹp và sự xuất sắc không thay đổi dù nhìn từ góc độ nào đi nữa.
Mizuki vui vẻ bắt chuyện và nhận lại là phản hồi lạnh lùng từ cô.
Haha, cậu ta có vẻ sốc vì điều đó.
“Hôm nay, sẽ quyết định những ai phụ trách ủy ban.” một người phụ nữ đi vào cửa và bắt đầu nói.
Khoảnh khắc cô bước lên bục giảng, bầu không khí trong lớp lập tức trở nên yên tĩnh.
Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kijimura Tamaki-sensei.
Khi nhìn thấy cô ấy, khuôn mặt của Mizuki ngay lập tức nở một nụ cười.
"Kiji-chan, hôm nay trông cô xinh thật đấy! Cô mới cắt tóc mái à?"
"Uh, làm sao em biết được điều đó, Amayo-kun?"
"Đó là bởi vì em luôn theo dõi cô mà, Kiji-chan."
“Cô xin nói lại, đừng trêu chọc giáo viên như cô nữa, được không?~”
Kijimura-sensei nói vậy trong khi dùng đầu ngón tay vuốt tóc mái của mình.
Tôi chẳng nhận ra sự khác biệt ở đâu cả.
Bình thường, nếu Mizuki mở miệng khen một người phụ nữ nào đó, thì các nữ sinh sẽ trở nên giận dữ, nhưng Kiji-chan thì khác, một giáo viên mà tất cả mọi người đều yêu quý, nên chẳng ai ý kiến gì cả.
Cô ấy mời gần 30 thôi, cũng không quá trẻ cũng không quá già.
Và cô cũng là người mà Mizuki có thể buông lời tán tình mà không chút do dự.
Nhưng chẳng ai nghĩ cậu ta nghiêm túc, nên khi cậu ta nói những lời mật ngọt sẽ đều được các cô gái đón nhận một cách vui vẻ.
“Vậy thì, một hình phạt dành cho em đây, Amayo-kun.Em sẽ là người phụ trách buổi bầu chọn hôm nay!?~”
Tôi nghĩ nhiệm vụ đó mà được giao cho Mizuki thì chuẩn bài rồi, không ai làm tốt hơn cậu ta đâu.
"Biểu cảm tức giận của cô đáng yêu thật đấy, Sensei."
“Fufu, tôi biết rồi mà!~”
"Vậy thì, em sẽ cố gắng hết sức vì Sensei dễ thương đã yêu cầu làm việc này."
Trong khi đứng trên bục, Mizuki lấy phấn và viết danh sách các chức vụ trong ủy ban lên bảng đen theo thứ tự.
“Có ai tự nguyện không? Nếu có thể, Mình muốn chuyện này được giải quyết càng sớm càng tốt.”
Tôi không có ý định tham gia vào ủy ban.
Vào mỗi buổi sáng và sau giờ tan trường, tôi phải đưa đón Soyoka nên chẳng thể làm mấy hoạt động như vậy được.
Thời gian của tôi chỉ dành riêng cho em ấy thôi!
Mizuki chắc cũng biết chuyện đó, nên cậu ta sẽ không bảo tôi làm đâu.
Các học sinh khác chắc cũng quên sự hiện diện của tôi rồi.
Với một số người tự ứng cử bản thân, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ và Mizuki đã viết tên của họ lên bảng đen.
Cũng có nhiều lý do khiến họ muốn tham gia ủy ban, và tôi rất vui vì điều đó.
Có thể họ muốn làm nhiệm vụ dễ trước khi nhiệm vụ khó nhằn ập vào mình. Nói cách khác ‘khổ trước sướng sau’.
“Hả? Vậy mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nếu Amayo-kun làm thay mình ư!~.”
Sensei dựa vào cửa và quan sát, bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Vì Mizuki có khả năng lãnh đạo cộng với sự nổi tiếng của cậu ta nên mọi người sẵn sàng hợp tác vô điều kiện.
Cuối cùng, chỉ còn vị trí trưởng và lớp phó là bị bỏ trống.
Lớp trưởng và lớp phó, mỗi vị trí cần một người.
Khi hàng trăm nhiệm vụ ở lớp hay bên nhà trường đang chờ, hai vị trí này có rất ít người tự tin ứng cử mình vào.
Chẳng ai muốn nhận hàng tá nhiệm vụ về mình cả.
Bằng cách nào đó, tôi linh cảm mình sẽ được bổ nhiệm.
“Vậy thì, cuối cùng là lớp trưởng, vậy…”
Mizuki nhìn chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc.
Trong lớp, có bầu không khí như muốn thúc giục ai đó hãy nhận lấy chức vụ này đi.
Chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta cả.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những học sinh chưa giữ chức vụ gì sẽ bị chỉ trích vì lý do ‘thiếu nghiêm túc’ mất. Nó đã như vậy từ hồi cấp hai rồi.
Tôi không thích tình huống này, nhưng… tôi cũng chẳng dám đứng ra nhận lấy trọng trách lớn lao ấy, nên chỉ có thể đứng nhìn thôi.
Tuy nhiên, trái với suy đoán của rôi, vị trí lớp trưởng được quyết định nhanh chóng.
Đó là bới Akiyama đã ứng cử bản thân mình.
“Ồ, Akiyama-chan, cậu nhận vị trí lớp trưởng này chứ.”
“Oke, Tôi sẽ làm.”
“Cảm ơn cậu. Vậy thì, lớp trưởng sẽ là Akiyama-chan.”
Lớp học đột nhiên trở lên sôi nổi khi cô ấy, người thường rất lạnh lùng, đột nhiên tranh cử chức lớp trưởng.
Tuy nhiên, tôi thấy ngạc nhiên vì một lý do hoàn toàn khác.
Có ổn không, khi cô ấy vừa làm lớp trưởng, vừa phải lo chăm sóc em trai mình?
Không được, tôi bận tâm điều đó không có nghĩa Akiyama cũng vậy.
Có thể cô chỉ đưa em mình đến trường vào lễ nhập học, rồi sau đó ba mẹ cô đưa đón hoặc có thể đi xe buýt của trường.
Cô có điểm số rất cao và cũng rất nổi tiếng, vậy nên tôi cũng không bận tâm cho lắm.
Tuy nhiên khả năng lãnh đạo của cô ấy vẫn còn là một ẩn số, vì cô chẳng tương tác nhiều với những người khác.
“Vậy thì, lớp phó là…”
“Cô nghĩ Amayo-kun phù hợp làm lớp trưởng hơn vì em rất được yêu quý mà.”
Kijimura-sensei nói vậy với chút hờn dỗi.
Tôi nghĩ đó là lý do tại sao trông cô hơi khó chịu trước đó.
Nhưng như vầy lại khá hợp lí.
Mizuki nổi tiếng và có khả năng lãnh đạo tuyệt vời.
Nếu Akiyama-san mà không giơ tay, thì Mizuki sẽ làm lớp trưởng rồi.
“Đó là lời đề nghị của Kiji-chan, mình có thể làm gì đây? Nếu mình trở thành lớp trưởng, chẳng phải mình sẽ thân thiết hơn với Sensei sao? Đợi chút, đó mới thực sự lầ kế hoạch của cô đúng không, Sensei!~”
“Tất nhiên là không rồi! Các em, có ai muốn trở thành____”
“Ha ha, tiếc là mọi thứ được quyết định rồi.”
Mizuki cười toe toét và viết tên mình vào cột cuối cùng, lớp phó.
Có vẻ như cậu ta rất thích Kijimura-sensei.
Tôi chắc rằng nếu các cô gái biết cậu ta làm lớp phó thì đã tranh nhau làm lớp trưởng rồi.
Nhưng tiếc thay, nó đã là của Akiayama mất rồi.
“Xin chào, Akiyama-chan.”
“Ừ, chúc mừng cậu.”
“Thật mừng khi được làm việc cùng cậu. Dù năm ngoái ta học khác lớp, nhưng mình luôn quan tâm đến cậu.”
“Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu.”
Mặc dù Akiyama lạnh lùng đáp lại, nhưng trông cậu ta khá thỏa mãn với lời cảm ơn đó.
Mizuki mỉm cười và tuyên bố kết thúc cuộc bầu ủy ban thành viên.
Khi Kijimura-sensei với vẻ hài lòng bước ra ngoài, các học sinh ngay lập tức trở nên nhộn nhịp.
Giữa những tiếng ồn ào đó, lọt vào tao tôi là những tiếng bàn luận giữa nam và nữ .
“Cô ấy không phải quá lạnh lùng sao”
“Mình không thể tin cô ấy lại lạnh lùng với Mizuki.”
“Quả nhiên là Akiyama-san! Cô ấy không hề mất bình tĩnh khi đối phó với Mizuki.”
***
Sau khi giờ học kết thúc, học sinh sẽ chia thành nhóm ba hoặc năm người.
Một nửa trong số họ tham gia hoạt động câu lạc bộ và nửa còn lại đi về nhà,
Bản thân tôi đi thì thẳng đến trường mẫu giáo để đón Soyoka.
Thật tuyệt khi có thể đưa đón em ấy mỗi ngày kể từ bây giờ.
“Chờ anh nhé, Soyoka.”
Tôi cố gắng đi xe an toàn trong khi cố kìm nén những cảm giác bay bổng ấy.
Về nguyên tắc, đi xe đạp phải đi bên trái, với tư cách là một công dân gương mẫu, nên tôi chắc chắn phải tuân thủ luật lệ rồi.
Tôi cũng phải chú ý tới tốc độ, những người đi bộ và cả oto nữa.
Sợ rằng nó sẽ trở thành một thói quen xấu chỉ vì tôi đi xe một mình.
Nếu gặp tai nạn khi kèm Soyoka, nó sẽ là vấn đề lớn đấy.
Vì đường đến trường mẫu giáo ngược hướng với nhà ga nên không có nhiều học sinh cùng trường đi đường này.
Thật may vì con đường không tắc nghẽn.
“Uwaaaa.”
Tôi đạp hết sức trong khi chú ý đến sự an toàn của bản thân.
Tốc độ này có cho phép tôi tham gia Tour de France ở Machali sau khi tốt nghiệp không nhỉ?
Cảm giác muốn gặp Soyoka đang khiến tôi thấy rất phấn khích.
Tuy nhiên, có một cái gì đó đã phá vỡ sự háo hức của tôi từ phía sau.
“Không thể nào, cậu đang cố vượt qua tôi sao?”
"Cậu có thể đừng làm ồn như vậy trên đường được không? Học cùng trường với cậu mà tôi cảm thấy xấu hổ thay đây này."
“Có sao đâu mà.”
Akiyama xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối đang bay phấp phới trong gió.
Tôi không nghĩ rằng nó phù hợp để đi xe đạp
Nhưng lạ thay, phần đùi của cô không lộ ra ngoài.
Không, đợi đã, tôi không cố nhìn lén cô đâu.
"Thật tuyệt khi cậu bắt kịp được tôi... Ồ, này!"
Akiyama trông thật duyên dáng ngay cả khi đang đi xe đạp.
Bàn chân của cô trên bàn đạp trông cũng rất thoải mái và như không có chút lực.
Tuy nhiên, cô đột ngột tăng tốc độ và lao tới bắt kịp tôi.
Akiyama sử dụng một chiếc xe giống như tôi, nhưng có phần nữ tính hơn.
“Điện!?… Cậu sử dụng xe đạp điện sao?”
“Ồ, vậy thì sao? Tôi không muốn giống câu, đạp đến mức đổ mồ hôi dù mới đầu xuân đâu.”
“Cậu đang giễu cợt tôi đấy à?”
Mỉm cười đắc thắng, Akiyama tăng tốc.
Xe điện là một phương tiện cao cấp, tăng tốc mà không cần tốn nhiều lực nhờ sử dụng điện.
Nó là một phát minh vĩ đại của nhân loại, đi với tốc độ nhanh ngay cả trên những con dốc chỉ với một cú kéo nhẹ ga.
“Điều đó thật trái luật mà.”
Đưa đón trẻ em là một truyền thống, và để hoàn thành truyền thống đó, chúng tôi sử dụng xe đạp có ghế cho trẻ đằng sau.
Tôi nhấc hông lên, và đạp nhanh nhất có thể.
Khi chúng tôi đến khu dân cư cạnh trường mẫu giáo, tôi đã bắt kịp và đi bên cạnh Akiyama.
“Cậu định kèm em gái mình theo cách đi xe thô bạo như vậy sao?”
“Đương nhiên! Nếu Soyoka thấy thích.”
Lên và xuống dốc rất thú vị, như đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
Khi em ấy lớn thêm chút nữa, tôi sẽ đưa em ấy đến một công viên giải trí nổi tiếng ở Yamanashi.
Khi nhìn từ bên cạnh, Akiyama trông có vẻ đang vui.
Tôi không thể đọc cảm xúc cô ấy, nhưng trông có vẻ ổn hoặc đang có tâm trạng tốt.
“Có gì sao…”
"Không, tôi nghĩ bầu không khí hiện tại của cậu rất khác với ở trường. Đây có phải là cậu thật không vậy?"
“Không, như nhau cả thôi.”
Không, nó hoàn toàn khác... nhưng ít nhất thì tôi cũng biết rằng Akiyama là kiểu người rất dễ bắt chuyện.
Nếu đây là ở trường, tôi chắc chắn sẽ bị phớt lờ cho xem.
Tôi chưa bao giờ thấy cổ nói chuyện vui vẻ như thế này trước đây.
“Akiyama-san cũng đi đón em trai sao?”
“Ừm. Mẹ tôi đi làm, vậy nên tôi được bà ấy lệnh đi đón thằng nhỏ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nhìn vào Akiyama, tôi có thể hiểu tại sao cô lại có tâm trạng tốt.
“Tôi hiểu cảm giác của cậu mà. Cậu cũng thấy việc đưa đón em trai mỗi ngày là điều tuyệt vời, và thấy hào hứng phải không?”
“Không hẳn!”
“Không cần giấu đâu, chẳng phải trong lễ nhập học trông cậu rất vui vẻ sao?”
“À, cái đó! Đ-Đó là vì Iku…”
Như thể cảm thấy xấu hổ, Akiyama quay mặt đi khỏi tôi.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn như vậy, nhưng cảm xúc bên trong có vẻ thay đổi nhiều.
Cô ấy thực sự yêu quý em trai mình, nhỉ?
Tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.
Rất vui vì cô giống tôi bởi trong những đứa bạn mà tôi quen, chẳng ai có em ruột cách mình tận 13 tuổi cả.
“Tôi hi vọng cậu cũng vui vẻ ở trường, như khi ở cạnh Iku vậy.”
Theo tôi, cái bầu không khí nhẹ nhàng khi cô ở cạnh Iku sẽ khiến cô được yêu thích hơn nhiều so với bầu không khí lạnh lùng mà cô ấy thể hiện. Nhưng như bình thường cô cũng đủ nổi tiếng rồi.
“Tôi sẽ cho cậu vài cách cảm thấy vui khi không ở bên em trai. Đầu tiên, hãy mở bộ sưu tập lên. Sau đó, hãy ngắm nhìn những bức ảnh mà cậu đã chụp được của em mình.”
Nụ cười của một thiên thần sẽ đánh bay mọi sự lo âu, căng thẳng trong bạn.
Bạn sẽ nhận ngay sát thương chí mạng nếu không được nêm trải nó.
Nếu Akiyama muốn, tôi sẽ truyền lại cho cô vài bí kíp dùng điện thoại trong lớp mà không bị phát hiện.
“Không, cảm ơn. Như sáng nay tôi đã nói, tôi không muốn người ở trường biết về Iku.”
“Thật sao! Còn tôi lại muốn mọi người biết về em gái mình.”
Tôi còn muốn cả nước Nhật này biết đến Soyoka dễ thương đến nhường nào.
Nếu em ấy mà thành diễn viên nhí, chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng cho xem.
Không, nếu mà làm vậy, Soyoka sẽ có ít thời gian bên tôi hơn, vậy nên tôi xin từ chối.
“Tôi sẽ cảm thấy có lỗi nếu Iku bị làm phiền vì mình.”
“Tôi nghĩ… mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Không, vì ở trường tôi rất được yêu thích mà…”
Cô nói bằng giọng nhỏ đến nỗi nó như tan vào trong gió vậy.
Akiyama nổi tiếng với các nam sinh là một cô gái xinh đẹp và sống nội tâm, còn các nữ sinh coi cô là một người lạnh lùng.
Vậy nên, không có lý do gì để cô bị ghét cả.
Tuy nhiên, một trong số họ…dù chỉ là một phần nhỏ, một nhóm các nữ sinh coi Akiyama là kẻ thù không đội trời chung của mình.
Ngay trong buổi bầu uy ban hôm nay, tôi cũng nghe thấy những người nói xấu cô ấy.
Thực sự có khả năng Iku sẽ trở thành mục tiêu của họ?
Tôi không dám khẳng định là không. Nhưng, mình sẽ làm gì nếu có bất kì ai có ý định xấu với Soyoka?
Tất nhiên là tôi sẽ cố gắng để tránh nó, như Akiyama đã làm.
Vậy nên, tôi không thể nói sự lo lắng của cô là không có cơ sở.
Tôi thực sự cảm thấy thán phục trước suy nghĩ về sự an toàn của em trai mình.
Sau đó, chúng tôi chẳng có cuộc trò chuyện nào nữa, tôi phóng thẳng đến trường mẫu giáo.
Tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi chỉ vì đuổi theo Akiyama.
Tốc độ của con xe đạp điện quá nhanh chăng?
Sau đó, bọn tôi đến trường mẫu giáo và đỗ xe lại.
“Đợi đã, đó không giải thích được vì sao cậu lại cư xử lạnh lùng trong lớp, đúng không? Và tôi cũng không hiểu lý do cậu lại muốn làm lớp trưởng nữa.”
Khi đột ngột hỏi vậy, Akiyama tắt máy xe và quay lại nhìn.
“Bởi vì nó làm tôi trông ngầu hơn?”
“Hả??”
“Tôi muốn trở thành người chị gái tuyệt vời và xinh đẹp, vì thế mà Iku có thể khoe khoang về tôi với bạn em ấy.”
“À, tôi hiểu rồi.”
Cô gái này… không phải quá ngốc sao!? Và đừng tự khen mình xinh đẹp thế chứ.
Khi đang suy nghĩ về Akiyama có tiếng động đã kéo tôi về thực tại.
Sau đó, tôi đến đón Soyoka đang ngồi vẽ trong lớp rồi đi thẳng về nhà.
Khuôn mặt của Akiyama, người đang nắm tay Iku, trông có vẻ thoải mái.
Cho đến hiện tại, có vẻ như cái kế hoạch trở thành người chị gái tuyệt vời đó sẽ gặp nhiều khó khăn đây.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Muốn biết ở đâu thì lên Wiki nha