“Oni-chan! Bây giờ em đã học mẫu giáo rồi đó!”
“Ừm, Soyoka. Nay là lễ nhập học mẫu giáo nhỉ.”
Ở giữa phòng khách, Soyoka đang đứng trên ghế sofa một cách đầy hào hứng.
Đồng phục mẫu giáo rất hợp với em ấy.
Đợi chút, đây là đồng phục học sinh sao?
Cứ như nó được thiết kế riêng cho Soyoka vậy.
Mới ngày nào em nó còn tập bò mà giờ đã lớn thế này rồi!
Sự trưởng thành đó khiến tôi rơi nước mắt.
Soyoka trông ra ráng trong bộ đồng phúc đó.
Nụ cười thật tươi ấy khiến tôi muốn vui theo luôn.
Tôi tự hỏi liệu em ấy có thể tự mặc đồng phúc trong 3 năm nữa hay không?
“Oni-chan, xong rồi!”
Soyoka càng lớn, nó càng làm tôi muốn khóc.
Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi lễ khai giảng vào thứ bảy.
Không, ngay cả đó là một ngày trong tuần, tôi sẽ trốn học.
Vì đứa em gái dễ thương này tôi có thể làm tất cả mọi thứ.
Nói vậy chứ, đầu năm học chưa có nhiều kiến thức nên tôi có thể nghỉ được.
***
Sáng nay, tôi lấy quần áo ra khỏi máy giặt và cho vào giỏ giặt bằng nhữa.
Hôm nay thời tiết quang đãng như thể đang ủng hộ việc tổ chức lễ nhập học cho đứa em gái dễ thương vậy.
Tôi ra sân sau và phơi đồ ở đó.
“Oni-chan, soka sẽ giúp anh.”
Soyoka nói vậy trong khi đang xỏ dép.
Em ấy vẫn không thể phát âm đúng tên ‘Soyoka’ của mình.
Điều đó càng khiến Soyoka dễ thương thêm bội phần.
“Ồ, vậy thì, hãy lấy từng cái một.”
“Được rồi! Kể từ hôm nay, Soka sẽ là người lớn.”
Em ấy lấy quần áo từ giỏ với đôi tay run run.
Tôi nhận lấy nó và kẹp nó treo lên dây phơi.
Thật ra, được Soyoka giúp còn làm công việc hoàn thành lâu hơn nữa, nhưng cảm giác như này rất vui.
Việc này cũng giúp những đứa trẻ học hỏi được nhiều điều hơn.
Tôi muốn tiếp tục được trải nghiệm cảm giác này lâu hơn, và nếu có thể tôi cũng muốn giúp em ấy nữa.
“Onii-chan…”
“Hửm? Sao vậy?”
“Hôm nay mẹ không đến sao?”
Tôi ho sặc sụa khi Soyoka đột nhiên hỏi vậy.
Nhìn thấy đôi mắt hơi ướt của em ấy, tôi bất giác nghẹn lòng.
“…À, đó là bởi vì… mẹ bận đi làm.”
“Ồ, em hiểu rồi… may mắn là em có Oni-chan.”
Soyoka hơi nhếch khóe môi và giơ tay một cách đầy hào hứng.
Trái tim tôi đau nhói khi khiến một đứa trẻ hồn nhiên phải lo lắng.
Những lúc như vậy chẳng biết phải làm sao nữa.
Soyoka làm vẻ mặt ủ rũ vì mẹ bận đi làm, mặc dù thời tiết hôm nay đẹp đến vậy mà.
***
Sau khi nghỉ thai sản và chăm con được một thời gian.
Mẹ nói với tôi rằng bà muốn đi làm trở lại.
Chuyện đã xảy ra khi Soyoka khoảng 1 tuổi.
Tôi hiểu hoàn cảnh khó khăn của ba mẹ, nhưng đồng thời cũng không muốn hiểu nó.
Hơn nữa, điều này không chỉ xảy ra một vài lần.
Ba mẹ tôi hầu như không bao giờ có mặt ở nhà.
Ba đi công tác ở nước ngoài, mẹ thì đi làm hàng ngày.
Kể cả ngày nghỉ bà cũng đi làm, những ngày trong tuần thì tối muộn mới về khi Soyoka đã ngủ.
Bản thân tôi không mấy để tâm điều đó.
Tuy nhiên, Soyoka đang trong tuổi lớn cần được sự bao bọc của ba mẹ.
Trong khi tôi chẳng thể thay thế họ làm điều đó.
Gần đây, điều đó càng thể hiện rõ ràng hơn.
Điều duy nhất tôi có thể làm là cho em ấy tất cả tình yêu thương của mình. Chỉ vậy thôi.
Tôi phải cố gắng hết sức để Soyoka không cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình!
“Được, xong!”
“Dây phơi đầy rồi!”
Sau khi phơi xong, Soyoka giơ ngón tay cái lên.
Tôi lấy cái giỏ và quay lại phòng khách cùng em ấy.
Buổi sáng thường rất bận, nhưng may mắn hôm nay được nghỉ, vậy nên tôi có khá nhiều thời gian rảnh.
Chắc kèo, tôi phải dồn hết sức lực cho buổi lễ nhập học mẫu giáo của em gái mình.
Đây là sự kiện chỉ có một lần trong đời.
Vậy nên với tư cách là anh trai, tôi không thể bỏ lỡ nó.
“Onii-chan, tết tóc lại!”
Soyoka buộc cao mái tóc yêu thích của mình.
“À, để anh giúp cho.”
Tôi học buộc tóc cho các bé gái trên mạng chỉ chờ ngày hôm nay thôi đó.
Để Soyoka ngồi trên ghế còn mình thì vòng ra sau.
Tôi rất mừng về buổi lễ nhập học.
Vì trang phục là đồng phục học sinh nên kiểu tóc cũng phải thật ngầu.
Bình thường sẽ là kiểu tóc hai bím, nhưng hôm nay thì khác.
Trong khi nhớ lại các bước đã học được trên Internet, tôi bắt đầu buộc tóc cho Soyoka.
“Anouu… ở đó có được vẽ không ạ?”
“Ở trường, Soyoka có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”
“Có cầu trượt không ạ?”
“Tất nhiên có rồi! Ở đó cũng có một bãi cát đấy.”
“Fufu, mong đợi quá đi!”
Soyoka rung chân và đung đưa cơ thể với tâm trạng vui vẻ
Mái tóc dài đến ngang vai mềm mượt đáng kinh ngạc.
Nếu đặt ngón tay vào giữa mái tóc, nó sẽ ngay lập tức rẽ sang hai bên.
Cuối cùng, tôi để phần tóc mái đã tết ra đằng sau và cố định bằng ghim.
Không nhầm thì nó được gọi là kiểu ‘Half-up’ nhỉ?
Nếu thêm một chiếc kẹp tóc hoa hồng lớn, thì chúng ta có thể nhìn thấy một Soyoka đầy màu sắc trong lễ nhập học rồi.
“Được, xong xuôi.”
“Trông em có đáng yêu không?”
“Tất nhiên rồi. Từ dễ thương chỉ dành riêng cho Soyoka thôi. Chúng ta phải thêm nó vào từ điển tiếng Nhật. Chờ chút, để anh liên hệ nhà xuất bản…”
“Nhanh lên, Onii-chan!”
À, kế hoạch thêm Soyoka với nghĩa ‘dễ thương’ vào từ điển tiếng Nhật của tôi…
Soyoka, người đứng ở cửa trước, nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Sau khi đi đôi giày mới, chúng tôi rời khỏi nhà.
Trường mẫu giáo có thể đi bằng xe đạp hoặc đi bộ, nhưng hôm nay chúng tôi sẽ đi bộ.
Tất nhiên, tôi cũng phải ăn mặc rất gọn gàng.
Lục trong phòng ba và mượn một bộ đồ của ông ấy.
Hôm nay là sân khấu của Soyoka, nên tôi không muốn em ấy thấy xấu hổ vì thằng anh của nó.
“Soyoka, phải làm sao khi băng qua đường nhỉ?”
“Giơ tay lên ạ!”
“Đúng vậy! Em của anh giỏi thật đấy!”
Đi qua khu dân cư, chỉ cần đi bộ một đoạn nữa là đến trường mẫu giáo.
Soyoka vẫn đang nắm tay tôi.
“Đã tới chưa ạ?”
“Còn một đoạn nữa. Chúng ta sẽ đi trên con đường này trong 3 năm tới đó.”
Em gái tôi đã từng tham gia chương trình giáo dục mầm non trước đây, nhưng mẫu giáo ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Sự khác biệt chính là mặt giáo dục.
Tôi nghĩ đó chỉ là vấn đề địa điểm.
Nhưng ở trường mầm non mà Soyoka theo học, em ấy luôn bị giám sát và không có nhiều thời gian để học hỏi.
Khi học mẫu giáo, họ sẽ dạy toán, đọc và viết.
Có lẽ sẽ phải học hỏi rất nhiều, nhưng đối với Soyoka, đó sẽ là những ngày tuyệt vời.
“Nếu họ giáo dục tốt, tài năng của Soyoka sẽ phát triển nhanh chóng và sẽ trở thành bảo vật quốc gia. -----Không, em ấy đã là thiên tài trên mọi lĩnh vực rồi”
“Onii-chan là người thích nói chuyện một mình”
Nụ cười của tôi tự nhiên bật ra.
Con đường này tôi nhớ rất rõ vì là nơi tôi thường hay đi bộ hàng ngày.
Vừa đi vừa ngắm nhìn Soyoka và cảnh vật xung quanh, tôi nhìn thấy trường mẫu giáo từ xa.
“Trường mẫu giáo! Chúng ta đến rồi.”
Mặt tôi dãn ra khi thấy Soyoka nhảy cẫng lên một cách phấn khích.
Bên cạnh cổng chính là tấm biển nhiều màu sắc với dòng chữ “Lễ nhập học trường mẫu giáo”
Tôi lập tức bảo Soyoka đứng cạnh tấm biển và bật máy ảnh điện thoại của mình lên.
“Soyoka! Nhìn đây này! Chết tiệt, dễ thương quá. Em gái tôi là thiên thần sao? Nữ thần? Không, không, vẻ đẹp ấy không thể diễn tả bằng lời được.”
“Onii-chan ồn ào quá!”
Tôi đã chụp rất nhiều ảnh ở chế độ chụp liên tục từ điện thoại của mình.
Âm thanh của những lần chụp liên tục vang lên.
Có lẽ bộ nhớ điện thoại hôm nay sẽ đầy rồi.
Tôi phải ghi lại tất cả những khoảnh khắc tại lễ nhập học hôm nay.
Nhân tiện, tôi có nên chuẩn bị hai điện thoại để quay video không nhỉ?
Hay lấy một chiếc máy ảnh riêng để làm việc đó?
“Rồi, ahh! Onii-chan lâu quá!”
“À, một lần nữa Soyoka…”
Khuôn mặt ủ rũ ấy cũng rất dễ thương.
Em ấy dùng tay nghịch chiếc mũ của mình, như thể đang tò mò về nó vậy.
Chúng tôi đã trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn xung quanh bởi vì tôi, một học sinh cao trung, bị mắng bởi một đứa trẻ mới biết đi.
Như vậy thì sao chứ? Bên cạnh đó, các bà mẹ xung quanh nhìn tôi đầy háo hức.
Thành thật mà nói, sự căng thẳng của tôi đã đạt đỉnh điểm.
Nếu trong tình huống vậy mà không căng thẳng, thì tôi chẳng phải là anh trai em ấy rồi.
Chúng tôi háo hức cùng nhau bước vào trường.
Mọi người đứng đợi ở đây vì vẫn còn thời gian cho đến lễ nhập học.
Khuôn mặt của những đứa trẻ khác rạng rỡ và đầy kì vọng.
Còn Soyoka thì bao trùm một màu u ám.
“Mẹ…”
Nhìn thấy những người bạn cùng trang lứa đi cùng mẹ, Soyoka trở nên buồn bã.
Miệng em ấy ngậm chặt, như thể đang cố để không khóc.
“-----Được rồi, Soyoka. Anh sẽ cõng em nhé!”
Soyoka dừng lại và có vài gia đình đi ngang qua.
Ba mẹ tôi không biết rằng, đằng sau dáng vẻ kiên cường ấy của Soyoka, là một tâm hồn mỏng manh.
“Vâng!”
Tôi bế em ấy lên và đặt lên vai mình. Có hơi đau vì bị giật tóc.
Tuy nhiên, nỗi đau ấy có là gì chứ, miễn em ấy vui là được.
Tôi sẽ bảo vệ nụ cười của Soyoka.
Đó là những gì tự hứa với bản thân mình.
“Anh sẽ quay nè! Ooooo!”
“Onii-chan ồn ào quá đó!”
Dù là lời phàn nàn, nhưng có vẻ em ấy rất vui khi hét lên “Kyaaa”
Tôi liền lấy điện thoại ra và chụp vài tấm ảnh.
Vời nền là bầu trời xanh phía sau, điểm nhấn là nụ cười rất tươi của Soyoka.
Sau khi chơi một lúc, tôi đặt em gái xuống và hít một hơi.
Lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi sao? Tôi nhìn xung quanh không biết phải làm gì tiếp theo?
Các bậc phụ huynh và con của họ đang rất vui vẻ với nhau.
"Iku, không, chị tự hỏi liệu mình có thể gọi em là Hoàng tử không? Dễ thương làm sao... không phải trường mẫu giáo này được đặc biệt dành cho Iku sao? Sự dễ thương và ngoại hình đẹp của Iku sẽ phát triển đến mức tối đa ở đây. Nhưng đừng cố tỏ ra tử tế với các bạn nữ khác, được chứ? Một ngày nào đó em sẽ bị phản bội đấy, biết chưa.
“Onee-chan ồn ào quá!”
Đằng sau, tôi nghe thấy giọng của một ngườ phụ nữ trẻ, giọng nói ngọt ngào của cô ấy tiếp tục vang lên.
Không phải ít nhiều cô ấy giống tôi sao…?
Có vẻ chúng tôi sẽ hợp nhau đây!
Vì có một chút giống nhau mà.
Trong khi nghĩ vậy, tôi đảo mắt ra phía sau.
Người phụ nữ mặc đồ trắng tỏ vẻ thỏa mãn khi nhìn bức ảnh vừa chụp.
Mặt cô như dãn ra và xoa đầu cậu bé.
Thật sự, cô ấy rất xinh đẹp.
Mặc dù vẻ ngoài trẻ trung nhưng vì khoác lên mình một chiếc áo khoác màu xanh nhạt và chiếc váy mềm mại mang đến cảm giác cô giống như môt người mẹ.
Aisssss! Đừng nhìn chằm chằm vào ‘vợ’ người khác như vậy chứ.
“Onii-chan có thích cô ấy không?”
“Anh không có thích…”
“Nhưng Onii-chan cứ liếc nhìn cô ấy, phải không?”
Các cô bé gái trưởng thành rất nhanh, đặc biệt họ rất quan tâm đến những mối quan hệ lãng mạn do ảnh hưởng từ phim hoạt hình và phim truyền hình.
Người phụ nữ đang nắm tay cậu bé nhìn về phía này, có lẽ cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Mãi cho đến khi ánh mắt chạm nhau, tôi mới nhận ra chúng tôi quen biết nhau.
Bầu không khí quanh cô rất khác với ngày thường, nên tôi không nhận ra là điều đương nhiên.
“A-Akiyama-san…”
“Ồ, đó là Kuremoto-kun sao?”
Cô nhanh chóng thay đổi biểu cảm và đặt câu hỏi.
Tôi ngạc nhiên vì Akiyama-san nhớ tên tôi.
Trong lớp, cô chẳng giao lưu với bất kì ai.
Ngay cả giờ ra chơi, cô luôn tự cô lập bản thân bằng cách đọc sách.
Vẻ dịu dàng của cô ngay lập tức biến mất như thể những gì tôi vừa nhìn thấy là một giấc mơ vậy.
Thay vào đó, là khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc.
Sau khi hắng giọng, Akiyama-san mở miệng sau khi liên tục nhìn tôi và Soyoka.
“Ôi trời! Cậu còn lẻn vào trường mẫu giáo để thỏa mãn tính ‘lolicon’ của mình sao? Tôi sẽ báo cậu cho cảnh sát như nghĩa vụ của bản thân.”
Akiyama-san nói trong khi áp điện thoại vào tai.
Này, này! Cậu ấy sẽ thực sự báo cảnh sát sao? Nghiêm túc đấy à?
“…Hôm nay là ngày nhập học mẫu giáo của em gái. Vậy nên, tôi ở đây là điều đương nhiên, phải không?”
“Em gái… hừm, có vẻ cậu thành thật đấy. Hai người có đôi mắt giống nhau.”
“Ơ, thật sao?”
Chờ đã, sao tôi cảm thấy hạnh phúc nhỉ?
Akiyama-san ném cho tôi cái nhìn đầy khinh bỉ khi đang nở nụ cười.
“----- Lý do cậu đến đây chắc cũng giống tôi nhỉ?”
“Ừm, tôi đưa em trai mình đến đây, Iku.”
“Akiyama cũng có em trai? Nhưng thiên thần ở đây là em gái tôi, Soyoka. Cậu thấy em ấy có dễ thương không?
“Có, nhưng không ngầu bằng Iku.”
Akiyama tự hào nói trong khi khoanh tay.
Không biết người trước mặt đây có phải Akiyama Sumi mà tôi biết không nhỉ?
Chẳng giống với hình tượng cô ấy ở trường gì cả.
Akiyama hiếm khi bày tỏ cảm xúc của mình khi ở trong trường.
Khi bắt chuyện gì đó, mặt cô ấy lạnh băng.
Nhưng Akiyama đây lại nói chuyện vô cùng tự nhiên và còn dễ bắt chuyện nữa.
“Onee-chan. Anh ấy là ai?”
Cậu bé tên Iku chỉ vào tôi và hơi nghiêng đầu.
Đây là em trai Akiyama à?
Nếu đi dự lễ nhập học, điều đó có nghĩa em ấy bằng tuổi Soyoka sao.
Có lẽ vì xấu hổ, nên cậu bé ôm Akiyama và nấp sau lưng cô.
Akiyama ngồi xuống và nhìn thẳng vào Iku.
“Cậu ấy là bạn cùng lớp với chị.”
“Bạn?”
“Ừm… đúng vậy.”
Nghe vậy, Iku vỗ tay vui vẻ.
Dường như, tôi được cô ấy coi là bạn.
Bạn cùng lớp cũng là bạn bè bình thường.
Có hơi ngạc nhiên khi Akiyama nói trực tiếp điều đó.
“Onii-chan không nói với em là anh có bạn gái…”
“Cô ấy có phải bạn gái anh đâu??”
“Vâng, vâng. Soka rất vui vì điều đó.”
Akiyama lườm tôi khi nghe câu nói của Soyoka.
Tôi xin lỗi mà, em ấy còn quá nhỏ để hiểu những gì Akiyama vừa nói.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage