The Lazy Swordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

The Lazy Swordmaster! - Chương 97: About a Maid in Training.

.

.

.

“…”

“Nainiae, ổn rồi! Đó chỉ là giấc mơ thôi!”

Iris cho Nainiae thấy nụ cười tươi nhất của mình và lau đi nước mắt trên mặt Nainiae, cô tiếp tục hỏi: “Con đã mơ thấy gì vậy?”

“Mơ?” - Nainiae cắn môi mình nhớ lại cơn ác mộng vừa nãy - “Đó…”

Đó không giống như là một giấc mơ.

Nó giống như là ánh sáng cuối con đường.

“Nainiae?”

Thấy Nainiae chỉ ngồi đó cắn môi mà không trả lời, Iris nghiêng đầu tự hỏi có phải Nainiae cảm thấy khó chịu hay không.

“Không! Không có gì cả!”

“Không thể không có gì được!”

Khi Nainiae còn đang bất tỉnh, Iris đã nghe những gì Nainiae vừa lẩm bẩm vừa khóc và cô đã nhớ tất cả.

“Ta sẽ lắng nghe. Con hãy kể cho ta nghe nào!”

Thay vì giữ kín trong lòng, tốt nhất là Nainiae nên nói hết ra cho nhẹ lòng.

“Thật! Thật sự là không có chuyện gì đâu ạ!”

Thay vì nhìn thẳng vào mắt Iris, cô bé ngước lên trần nhà và lắc đầu lia lịa.

Cô bé không thể làm gì hơn được nữa.

Cô không thể nói với Iris rằng mình không còn sống được bao lâu và hình ảnh cuộc đời cô vừa mới xẹt ngang qua tâm trí mình.

Nainiae không thể nói rằng cô sẽ không còn ở lại đây khi mà mùa Thu đến.

“…”

“Phu nhân Iris, con xin lỗi!”

Khi đang ngước lên nhìn trần nhà để làm dịu tâm trí, Nainiae cảm thấy một chút hơi ấm trên bàn tay của mình, cô lên tiếng.

“Việc này...”

Iris ngồi bên cạnh giường và giữ chặt lấy tay phải của Nainiae, cô nắm thật chặt để truyền hơi ấm vào bàn tay của cô bé.

Giống như Iris có linh cảm rằng nếu cô buông tay ra, cô sẽ không còn được nắm tay Nainiae lần nữa.

“Phu nhân?”

Nainiae cảm thấy xấu hổ vì bàn tay gớm ghiếc của mình đang được một người nắm lấy. Cô cố gắng rút tay lại. Tuy nhiên… cho dù cô có làm vậy, Iris vẫn nhất quyết không buông ra mà còn nắm chặt hơn.

“Riley đã nói với cô rằng…”

Trong khi đang cố gắng thử mọi cách để rút tay lại, Nainiae chợt lặng người khi nghe lời Iris vừa nói.

“…”

“Nó chỉ còn kéo dài đến mùa Thu thôi phải không?”

“Cái… cô đang nói về cái gì vậy?”

“Về việc con còn lại bao nhiêu thời gian để ở lại với chúng ta!”

Nainaie giả vờ ngây thơ, nhưng khuôn mặt Iris càng trở nên nghiêm trọng.

Không giống với thường ngày, lông mày Iris hơi xích lại gần nhau.

Trông giống như cô đang rất giận dữ.

“Tại sao?”

Không phải chỉ trông giống thôi đâu, mà Iris đang thật sự giận dữ.

“Sao con không nói với chúng ta?”

“…”

Nghe câu nói của Iris, Nainiae chỉ còn biết mím môi vài lần.

“Việc này…”

Nainiae cẩn thận đưa mắt lên đối diện với Iris.

Có lẽ vì ánh nhìn thân thiện của Iris giống như người mẹ mà cô đã tạm biệt từ rất lâu trong quá khứ.

Rất lâu!

“…”

Nainiae bị nghẹn lời trước khi kịp nói một điều gì đó.

“Việc này sao?”

Cô cảm thấy bị lạc lối trong đôi mắt ấy.

Mong muốn được cảm nhận tình yêu thương một lần nữa trỗi dậy.

Nainiae có thể cảm thấy con tim mình đang chìm trong đau khổ, tay trái cô nắm chặt chiếc chăn sao cho Iris không thể thấy rồi lên tiếng,

“… Con không muốn là gánh nặng của mọi người!”

Đó là một lời nói dối!

Nainiae lảng tránh ánh mắt của Iris và đưa ra câu trả lời trái với lòng mình.

“Nainiae!”

Nhìn thẳng vào Nainiae đang cố gắng lảng tránh mình, Iris nắm chặt tay cô ấy một lần nữa rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Có khi nào, con lại muốn chết không?”

Nainiae đứng hình khi thấy suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu.

‘Sao cô ấy lại phát hiện ra được? Mình đã biểu hiện ra mặt à? Hay phu nhân có siêu năng lực?’

Tâm trí Nainiae đầy sự suy đoán hỗn loạn. Thấy vậy, Iris giơ tay phải của Nainiae lên và trả lời,

“Do tay con đang run lên!”

“… Việc này!”

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Nhận ra điều đó đã quá trễ, Nainiae lắc đầu:

“Cái này… là do tình trạng của con…”

“Đúng như cô nghĩ, con đang cảm thấy không khỏe phải không?”

Cuối cùng, Nainiae chỉ còn biết im lặng khi bị Iris nói trúng lần nữa.

“Nainiae!”

“Vâng, thưa phu nhân!”

“Con đang tò mò muốn biết tại sao ta lại nhận ra con đang nghĩ gì phải không?”

Thật sự thì, Nainiae cũng rất tò mò về việc đó.

Tuy nhiên, cô không thể cứ nói rằng ‘Vâng, con đang rất tò mò muốn biết ạ!’

Cô chờ đợi để cho Iris nói tiếp.

“… Đó là do mắt của con.”

“… Mắt?”

“Nainiae à! Trong tất cả những điều tốt đẹp của con, một trong số chúng là con không bao giờ nhìn chỗ khác trong một cuộc trò chuyện với người khác!”

Với khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương không giới hạn của mình, Iris đưa ngón cái khẽ sờ vào mu bàn tay phải của Nainiae và tiếp tục trong khi Nainiae vẫn giữ nguyên khuôn mặt thất thần.

“Mới nãy, Nainiae, con có nhìn thẳng vào mắt ta không?”

“Con đã…”

“Con không hề đúng chứ?”

Nainiae không thể phản biện lại.

Đó là sự thật.

‘Tại sao?’

Nainiae cảm thấy rằng mình sẽ trở nên tham lam và mong muốn được sống hơn nếu cô nhìn vào đôi mắt của Iris.

Nên… Nainiae đã không thể nhìn vào chúng.

“… Phu nhân, con đã bất tỉnh bao lâu rồi ạ?”

“Nainiae!”

Nainiae vẫn cố tình giả ngơ.

Cho dù Iris đã nói như vậy, Nainiae vẫn không nhìn vào mắt của cô. Bỏ tay trái ra khỏi tấm chăn, Nainiae đưa tay xuống dưới bỏ tấm chăn ra khỏi người.

“Nhìn mặt trời kìa, con nghĩ rằng mình đã ngủ suốt cả ngày rồi. Đã quá giờ mà con đáng lẽ nên làm việc. Nếu cứ như thế này, con sẽ không thể nào nhìn mặt chị Sera và ông Ian được nữa!”

Nainiae dùng phép loại bỏ ma sát để thoát khỏi bàn tay ấm áp của Iris.

Ngay sau đó cô lập tức rời khỏi giường.

“Con sẽ đi làm việc ngay!”

Nainiae với tay lấy chiếc vòng tay trên giường, mở cổng không gian và mặc bộ y phục nữ hầu lên rồi bước ra khỏi cửa như cô đang trốn chạy khỏi một thứ gì đó.

“… Nainiae!”

Nainiae dừng lại trước thềm cửa khi cô nghe thấy giọng của Iris.

“Cô mong rằng con có thể ở lại với chúng ta!”

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng như người mẹ dành cho đứa con gái thân yêu vậy.

Môi của Nainiae mím chặt lại

***

Vào lúc này, Riley đang ngồi cùng Andal trong thư viện.

Cậu hớp một ngụm trà mà Sera đã chuẩn bị rồi nheo mắt nhìn Andal.

Riley quyết định hoãn lại việc trả thù Andal do vụ việc lần trước.

Cậu hỏi,

“Thế lão nghĩ thế nào?”

“Vậy, mày muốn nghe cái nào trước?”

Thay vì uống trà, Andal lại chú ý vào mấy quyển sách trong thư viện hơn. Anh hỏi Riley rằng cậu muốn nghe chuyện của Iris hay chuyện của Nainiae trước.

“Andal!”

Cảm thấy phiền nhiễu, Riley vừa làm hớp trà vừa càu nhàu.

Nhận thấy ánh mắt của Riley, Andal làm vẻ mặt càng thêm huyền bí cười và hỏi lại.

“À? Có lẽ tao không nên diễn nữa thì phải?”

“… Ừ!.”

Nghe Andal nói việc làm này là ngu ngốc, trên mặt Riley nổi tơ máu, cậu bắt chéo chân để trên bàn.

“Tên khốn, tao mới là người phải tức giận ở đây. Mày nói khi tao đến đây, tao sẽ được trải nghiệm cảm giác làm một người thầy, nhưng rồi mày lại biến tao thành bác sĩ? Không thể tin được! Mày đang giỡn mặt một con rồng đó, mày biết không? Nên biết ơn vì tao đã dễ dãi với mày đi!”

Andal sửa lại cặp kính trên mặt lại rồi trả lời câu hỏi của Riley trước khi cậu ta tức điên lên.

“Tình trạng của con nhỏ Nainiae đó không hề tốt chút nào. Với sự cho phép của mày, tao nghĩ tốt nhất nên đưa cô ta đến hang của tao ngay lập tức!”

Nhận thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Andal, Riley thở dài và ngả lưng ra sau.

“Nghiêm trọng thế à?”

“Mày ngờ ngợ rồi phải không?”

Riley không hề đáp lại, cậu cầm tách trà lên và vỗ tay trái lên chỗ tay vịn.

“Tao nghĩ rằng cô ấy còn ẩn dấu nhiều thứ mà không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nói thế nào đây? Có rất nhiều thứ phức tạp đã bị xới tung ở bên trong? Tao cũng cảm thấy có chút hấp dẫn về việc con người làm sao lại có thể phá hoại người khác tới mức như vậy!”

Andal lật nhanh cuốn sách hắn vừa mới cầm lên một cách thích thú. Rồi lại mất hết hứng thú và đặt nó xuống rồi nói tiếp,

Well, there’s what you had me keep, but even without it, my personal opinion is that this child must be saved no matter what.

“Bất chấp mọi thứ sao?”

“Đúng vậy, bất-chấp-mọi-thứ!”

“Tại sao?”

Riley đặt tay dưới cằm nhìn vào một Andal đang rất tự tin.

Hắn chỉ nhún vai đáp lại,

“Vì ta đã quyết định thu nó làm đệ tử!”

Cảm thấy việc đó thật lố bịch, Riley yên lặng một hồi rồi lên tiếng,

“… Lão vẫn cố gắng chơi trò đó à?”

“Trò gì?”

Mặc dù giọng Riley có vẻ không hài lòng, nhưng Andal vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng đáp lại.

“Đây không phải là một vở kịch!”

Andal thuộc loại có sự ham muốn và sức mạnh, đồng thời cũng thuộc diện muốn làm tất cả những gì mình thích.

“Oh, thật thế à, giống loài vĩ đại?”

‘Nếu nhớ không nhầm, hình như lão đã từng nói rằng mình được truyền cảm hứng từ một người khách khi họ tự giới thiệu mình là thầy trò với nhau?’

Trước khi đến Rainfield, đã có một lần Andal hỏi cậu về một nghề gọi là giáo viên. Riley nở nụ cười khi nghĩ về điều đó.

“Vậy, kế hoạch thế nào?”

“Giống như hồi nãy, tao sẽ mang con bé về hang của mình và tìm cách giải quyết đống hỗn độn trong người của nó. Việc dạy học cho con bé sẽ phải để sau!”

“Chương trình dạy như thế nào?”

“Tạm thời, tao sẽ chỉ dạy những thứ cơ bản. Tao sẽ khiến nó ghi nhớ bằng cách riêng của mình. Sau đó, tao sẽ cho nó đấu với một vệ hồn tương đối yếu để nâng cao kĩ năng!”

Nhìn Andal lên kế hoạch mà không cần ngừng để suy nghĩ. Riley nhận ra hắn đã hăng hái đến mức nào.

Không thích điều này, Riley khẽ lắc đầu.

“Vậy, tao có thể mang cô ta đi ngay bây giờ được chứ?”

“Ngay bây giờ?”

“Đúng! Ngay bây giờ.”

“Uầy!”

Dừng một chút để suy nghĩ, Riley lắc đầu đáp lại.

“Không, giờ chưa phải là lúc thích hợp!”

Riley cũng kết luận rằng sẽ không hay nếu cô ấy đi quá trễ, cậu nói,

“Tôi nghĩ tối nay là thích hợp nhất!”

“Tối nay?”

“ Ít nhất tôi nên cho cô ấy một chút thời gian để chia tay những người ở dinh thự!”

Không chỉ có Iris, Ian, Sera, mà cô còn trở nên thân thiết với rất nhiều người ở trong dinh thự. Nói với họ rằng, cô sẽ ra đi một thời gian với một vị “bác sĩ” tên Andal để chữa bệnh cho mình là đủ rồi.

“Còn mày thì sao?”

Andal nghiêng đầu không hiểu Riley đang tính làm gì khi cậu đột nhiên đứng bật dậy.

“Tôi sẽ đi …

… ngủ một giấc!”

Riley ra vẻ không quan tâm gì cả và bảo rằng mình sẽ đi ngủ. Bất ngờ, Andal nhìn về phía Riley và lẩm bẩm,

“Quào, ngủ nữa hả? Không thể tin nổi, tên khốn nhà ngươi còn ngủ nhiều hơn cả loài rồng!”

Nghe Andal nói vậy, Riley chầm chậm quay người lại trong khi bước ra khỏi thư viện.

Cậu giơ ngón giữa về phía Andal.

“… Cái gì vậy?”

Mặc dù đã từng thấy cử chỉ đó trước đây - Nắm đấm chỉ giơ một ngón giữa ra - Andal vẫn nghiêng đầu thắc mắc.

“Đó là một lời khen ngợi!”

“Khen ngợi?”

Miệng Riley nhếch lên khen ngợi Andal.

“Đúng vậy! Đó là một lời khen ngợi! Lão diễn rất tốt!”

“…”

Cử chỉ tay của Riley là thứ mà Andal đã từng thấy trong quán của mình.

“Đó không phải được cho là một lời sỉ nhục à?”

Vì đã thấy người trong quán làm cử chỉ đó trong khi đang chửi lộn rất nhiều lần, Andal hỏi lại do cảm thấy câu trả lời của Riley có mùi rất khả nghi.

Riley chỉ nhún vai đáp lại,

“Thôi nào, sao lại thế được? Có nhiều lời nói và hành động của con người không hề khớp với nhau. Lão hiểu mà phải không? Đây là một trong số chúng đấy!”

Nhận ra câu trả lời của Riley cũng có lý, Andal gãi đầu hỏi,

“… Thật?” ~ Andal: Error 404… Brain can’t be found! (Hein)

Thực tế là Andal vẫn không thể hiểu hết được cảm xúc lẫn tình cảm của con người.

“Nó kiểu kiểu vậy. Lão nên biết rõ những thứ này nếu muốn tận hưởng chuyến du hành của mình!”

Riley tiếp tục nói như một nhà bác học với khuôn mặt thư thái rồi nháy mắt.

“Ồ…”

Andal nghĩ rằng việc này này rất là lạ. Tuy nhiên khi Riley nhắc đến chuyến du hành, hắn hỏi lại với vẻ mặt bối rối:

“Hành động giơ ngón giữa là một lời khen à?”

“Đúng! Tôi đang khen ngợi sự diễn xuất tuyệt vời của lão lúc ở hành lang!”

Vẻ mặt Andal trở nên tự tin hơn khi thấy Riley cười và giơ ngón giữa về phía mình một lần nữa.

“Hahaha! Đúng vậy… không có việc gì mà Andal vĩ đại này không thể làm được!”

Andal nhún vai tỏ ra rằng mình có thể nhận thêm một vài lời khen nữa.

Trong khi đó, Riley quay mặt đi với một nở nụ cười nham hiểm và rời khỏi thư viện.

Có vẻ như cuối cũng cậu cũng đã chơi lại Andal được một vố.

‘Lão vẫn còn chặn đường dài phía trước để đi lắm, tên khốn ạ!’

Trans: Hein mặt thộn.

Editor: Try Hard.

Dành cho ai chưa biết, Riley muốn trả thù Andal về việc hắn đã dịch chuyển cậu vào trong rừng lúc đi Rainfield. (Hein)