.
.
.
"..."‘
Sau ngày hôm nay, hãy cởi bộ hầu phục ra!’
Nghe Willa nói vậy, Nainaie nghiến răng và chạy ra khỏi nhà bếp, hướng thẳng về phía khu vườn
Đó không hẳn là một mệnh lệnh.
Cậu chủ của cô…Cô khá chắc rằng cậu chủ của cô sẽ nói những lời khác hẳn.
‘Chắc chắn cậu chủ sẽ…’
Khi vừa rời khỏi hành lang đặt chân lên những ngọn cỏ trong khu vườn, Nainaie ngừng lại và lẩm bẩm.
‘Khoan đã… có phải mình đang… tỏ ra tham vọng?’
Nainiae đứng đó lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên mặt bằng ống tay áo cũng như những ý nghĩ tham vọng của mình.
‘Ngươi đang mơ tưởng gì thế Nainiae? Tỉnh lại đi. Đúng vậy. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cứ để mọi việc tự nhiên theo ý nó. Khi thời khắc đến, ngươi sẽ có thể yên lòng nhắm mắt. Ngươi chỉ có thể cầu mong được vậy…’
Nghĩ thế, cô liền sử dụng phép thuật xóa đi dấu vết nước mắt trên khuôn mặt.
‘Chỉ cần thêm một chút nữa thôi. Không nhiều đâu.’
Slap!
Cô tự vỗ vào má mình để lấy tinh thần rồi bắt đầu bước lại gốc cây táo mà Riley vẫn thường hay nằm.
‘Mùa Thu sắp đến rồi.’
Khi mùa Thu đến, đó là lúc cô có thể nhắm mắt.
“… Ah, cô đến rồi.”
Trong khu vườn, cạnh gốc cây táo, Nainiae bước đến trước mặt cúi đầu chào Riley nói rằng cô đã quay trở lại phục vụ, mặc dù nó chỉ khéo dài đến tối nay.
“Ian, ông có thể cho chúng tôi ít thời gian riêng được không?”
Nằm đó với hai tay bắt chéo chống đỡ cái đầu, Riley ra lệnh cho Ian đang đứng kế bên cậu.
“Vâng, thưa cậu chủ!”
Nghe lệnh, Ian cúi đầu lùi bước về sau. Nainiae nghiêng đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ông không bị đau lưng hả ông Ian?”
Không giống như lời Willa đã nói, khi thấy Ian đứng cạnh Riley, trông ông vẫn rất khỏe.
‘Nainiae!’
Ian bắt gặp ánh mắt của Nainiae, nhưng vẫn giữ im lặng, nhìn thẳng vào cô và rời đi.
‘… Con đã khóc ư?’
Có vẻ như cô đã lau một cách vội vàng, nhưng khóe mắt cô vẫn còn đỏ, chứng tỏ cô đã khóc rất nhiều. Nhận ra điều đó, Ian rời đi để không ai thấy vẻ mặt đau khổ của ông.
“Cô đến rồi à?”
“Vâng.”
Như thường lệ, Riley chào đón Nainiae với vẻ mặt thư thái. Thật ra, nhìn thấy vẻ mặt của cậu làm cho nội tâm Nainiae trở nên rối bời.
‘Mình nghĩ rằng sau khi nhìn thấy cậu chủ Riley mình sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng…’
Cô liên tục xiết rồi thả lỏng tay mình ở sau lưng. Như thường, cô bước tới đứng bên cạnh chỗ Riley đang nằm.
“…”
Riley nhắm mắt lại, và…
Trong khoảnh khắc, cả không giang trở nên yên tĩnh.
Với thế nằm kia, có vẻ như cậu ấy đang ngủ. Đưa mắt qua nhìn Riley, Nainiae cẩn thận hỏi,
“Cậu Riley, cậu đang ngủ à?”
Không hề có câu trả lời từ Riley.
Có vẻ trong vô thức, Nainaie đã mong cậu đáp lại.
Vô thức, Nainiae hiện lên vẻ mặt thất vọng.
‘Đúng vậy. Cứ thế này.’
Với tư thế tôn trọng, Nainiae đứng cạnh Riley.
Cô nghĩ rằng Thật tốt khi thời gian trôi qua thế này… Không, mình ước thời gian có thể ngừng ngay lúc này.
“Nainiae.”
Riley lên tiếng chấm dứt chuỗi im lặng.
‘Có lẽ cậu ấy vẫn chưa ngủ, vậy sao hồi nãy cậu ấy không trả lời?’
Có quá nhiều suy nghĩ trong đầu cô nên Nainiae trả lời hơi trễ.
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Mùa Thu sắp đến rồi.”
Nghe vậy, khôn mặt Nainaie bỗng tối sầm lại khi trả lời.
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Riley chầm chậm mở mắt nhìn những chiếc lá trên cây đang đung đưa trong gió.
“Khi mùa Thu đến…”
Một, hai, ba, bốn…
Có hàng ngàn chiếc lá trên cây.
Bên cạnh đó vẫn còn một số vấn đề.
“… cô vẫn còn một số thứ cần nói với ta phải không?”
“Một số điều… mà em cần nói cho cậu?”
Nghe câu hỏi, Nainaie hỏi lại một cách vô hồn.
Riley không hỏi thêm gì nữa.
“…”
Cậu chỉ nằm đó với vẻ mặt trầm tư.
Cậu ngắm những chiếc lá bay theo làn gió.
‘Cậu ấy đang đếm những chiếc lá còn lại trên cây à?’
Để ý thấy Riley có vẻ rất chú tâm nhìn lên đó, Nainiae cũng ngước lên nhìn theo hướng của cậu.
“… Ah.”
Trên đầu cô, Nainaie nhận ra ngoài lá ra vẫn còn một thứ đang đung đưa trong gió. Nainiae vô thức há miệng.
“Nainiae.”
“…”
Cuối cùng, Riely gọi tên Nainiae.
Trong khi đó, Nainiae vẫn chưa thể đáp lại do cô vẫn há miệng nhìn lên cây.
“Cô vẫn còn một số thứ muốn nói với ta phải không?”
Nghe câu hỏi của Riley lần nữa, xung quanh khóe mắt đã được lau cẩn thận của Nainiae, một lần nữa, nước mắt lại trào ra.
“…”
Cơn gió thổi những giọt nước mắt đi.
Với giọng run run, Nainaie gắng sức trả lời,
“… Vâng.”
“Được thôi.”
Riley phủi đi đám bụi đất bám trên lưng và mông khi cậu đứng lên.
“Ta đã sống một cuộc đời khá an nhàn với cái danh Lazy Sword Master trong nhà Iphalleta đến nỗi không thể hạ thấp bản thân thêm được nữa. Nên, có vẻ hơi kì lại khi ta nói điều này với cô… Tuy nhiên, đã có một thời gian mà ta đã có những suy nghĩ giống cô. Ta rất hiểu cảm giác của cô hiện giờ!”
Riley vẫn luyên thuyên không cảm xúc. Tuy nhiên, Nainiae vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn lên không dám quay đi.
“Lúc ta thu nhận cô hồi còn ở Solia, ta nghĩ mình đã có nói như vầy? Rằng ta biết câu trả lời mà cô đã rất khổ sở tìm kiếm. Rằng cô nên lùi lại một bước và ngắm nhìn, rồi cô chắc chắn sẽ tìm được cô trả lời của mình khi làm vậy!”
Có lẽ cảm thấy vai mình hơi mỏi. Cậu vươn vai và nói với Nainiae vẫn đang im lặng khóc.
“Vậy? Cô đã tìm thấy lời giải chưa?”
Cậu ấy nói rằng ‘Cô đã tìm thấy câu trả lời chưa?’
Nghe câu hỏi, môi Nainiae chợt run lên.
Cô vẫn chưa thể tìm ra được câu trả lời.
Không, có lẽ…
“Không, chưa ạ… Em vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời!”
Có lẽ, tìm được đáp án cho câu hỏi đấy không còn quan trọng nữa.
Giờ đây đã có một thứ khác, một thứ xuất hiện bên cạnh câu hỏi của cô hồi ở Solia. Thứ mà giờ đây còn mãnh liệt hơn câu hỏi đó.
Đó là…
“Nainiae.”
Riley tiến lại gần Nainiae và gọi tên cô.
“Không phải có thứ gì mà cô cần nói với ta sao?”
“…”
Đó không hẳn là thứ mà cô cần làm cho cậu.
Thay vào đó, đó là thứ mà cô cần nói với cậu.
Đến câu hỏi đó, Nainaie đã…
“… Thật ra, về việc ‘lùi lại một bước và quan sát’ mà cậu đã nói với em, em cũng không chắc lắm!”
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt cô.
Không rõ là do ánh mặt trời hay cô đang cố gắng không bật khóc. Với khuôn mặt ửng đỏ, Nainiae nói tiếp.
“Nó rất khó. Thật sự, em không hiểu thế là có ý gì. Nhưng… Nhưng…”
Cứ như có gì đó dã bị đè nén quá lâu chợt bung ra, với giọng rưng rưng cô nói,
“Cậu chủ, em…”
Với giọng cứng ngắc, cùng sự khó khăn, cô bật khóc,
“… nó rất khó khăn…”
“…”
“Em rất khổ sở. Vẫn còn nhiều thứ đẹp đẽ mà em chưa kịp nhìn thấy, những món ăn ngon mà em chưa từng được nếm… và chúng vẫn còn rất nhiều. Em phải nói lời vĩnh biệt với những người mà em yêu quý. Em rất sợ.”
Nước mắt cô lăn dài trên má trước khi tạo thành từng giọt rơi xuống thảm cỏ.
“Hơi ấm mà… Nó quá ngắn ngủi. Quá ngắn ngủi. Thật không công bằng. Em vẫn…”
Nainiae nhắm chặt mắt lại. Nước mắt trào ra từ mắt cô, nắm chặt chiếc váy, cô bật khóc.
“… Vẫn chưa… Em vẫn chưa muốn chết!”
Mặc dù cô đã quyết định sẽ không mong muốn gì nữa…
Mặc dù cô đã từ bỏ cuộc sống…
Mặc dù vấn đề là như vậy…
“Chỉ lâu hơn một chút.”
Trong lúc khóc, Nainiae lau nước mắt bằng mu bàn tay của cả hai tay, ngay cả bàn tay phải khủng khiếp mà cô luôn luôn che giấu.
“Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa thôi, em muốn được đứng bên cạnh cậu!”
Hẳn là bởi cô không muốn giấu đi những giọt nước mắt, hơn là đôi bàn tay dị dạng của mình.
“Sớm thôi…”
Vào mùa Thu đang đến gần…
Vào mùa Thu khi mà cô ấy chuẩn bị ra đi…
Mùa Thu đó, Riley hỏi rằng liệu có việc gì Nainiae cần làm cho cậu trong mùa Thu hay không.
“Sớm thôi, những quả táo sẽ rơi xuống…”
Một lúc trước, giữa những chiếc lá đang đung đưa trong gió, cô nhận ra những quả táo xanh đang lấp ló giữa những cành cây. Nhìn lên một cách vô hồn, cuối cùng, cô cũng tìm ra được câu trả lời mà Riley đã hỏi cô hồi nãy.
“… Em muốn tự tay hái chúng, Tự tay gọt vỏ, tự tay đưa cho cậu ăn.”
Nainaie phát ra tiếng khóc từ tận sâu trong con tim của mình.
Chắc chắn con tim sầu đau của cô bé đã quá sức chịu đựng, nước mắt cô càng chảy ra nhiều hơn.
Riley chỉ nhìn cô như vậy và mỉm cười.
“Em…”
Với giọng rưng rưng, Nainiae nói ra lời nói từ sâu trong tim.
“… EM MUỐN ĐƯỢC SỐNG!”
Thật ra, thay vì mong muốn được chết, cô chắc chắn đã mong rằng mình được sống.
Khung cảnh tuyệt đẹp mà cô đã được thấy ở Rainfield và cảnh bình dị thường ngày ở dinh thự rất là vui vẻ.
Cô muốn được nhìn thấy cảnh đó một lần nữa, và chỉ một chút thời gian nữa thôi, cô muốn được sống với những người mà cô yêu quý.
Cô muốn góp nhặt từng kỉ niệm vui vẻ.
“Cậu chủ, em…”
‘Liệu một người như mình có xứng đáng mong muốn điều gì không? Liệu nó có đau đớn nữa không?’
Cuối cùng, cô cũng nói ra hết những gì cô níu giữ lại vì sợ hãi.
Khuôn mặt Nainaie giờ trông rất hỗn độn, tràn ngập nước mắt. Đối mặt với Riley, cô cẩn thận hỏi,
“Em… Liệu mọi thứ có ổn không nếu em tiếp tục sống?”
Giờ đây, mặt trời đang dần khuất bóng.
Khuôn mặt Nainaie trở nên đỏ hơn do khóc quá nhiều. Có lẽ nhận thấy khuôn mặt gắng gượng của Nainaie trong quá giống với những quả táo, Riley không thể nhịn được nữa mà bật ra tiếng cười.
“Tôi đã nói lúc trước rồi đúng không?”
Với khuôn mặt mỉm cười, Riley bước tới gần Nainaie, giơ tay phải lên và vỗ vào đầu cô.
“Cô hái những quả táo.”
Những lời đó…
Chỉ một ý nghĩa…
Đó là một mệnh lệnh chăng?
Dù vậy, hành động vỗ đầu cô là có ý gì?
Câu trả lời đã xuất hiện từ lâu.
“Tôi rất ghét những thứ phiền phức, nên tôi cần cô!”
Và ý nghĩa đó là,
Cô đã làm tốt lắm.
Cảm ơn cô.
Cô đã làm việc rất chăm chỉ.
Tôi cần cô.
Tôi sẽ tiếp tục hi vọng cô sẽ tiếp tục giúp đỡ tôi.
… Ý nghĩa đó mang tất cả những điều mà cô mong muốn được nghe.
“… Huuu”
Với đôi mắt nhắm nghiền và cắn chặt đôi môi, Nainaie đã tuyệt vọng kiềm nén những giọt nước mắt. Giờ đây, cô bắt đầu trút hết những cảm xúc còn lại trong lòng.
“Huu, hức…hu híc…”
“Đừng trở nên giống Ian. Ông ấy đã khiến ta rất nệt với những lời càu nhàu rồi!”
“Hu… Hu… Huuuuuu!!”
Riley chỉ im lặng vuốt ve làn tóc của Naianie và nhìn lên cây táo.
“…”
Mùa Thu này, những cây táo trong vườn nhà Iphalleta đổi màu chậm hơn so với những lần trước.
Như thể có người quay ngược thời gian lại.
…
…oCo…
…
Tại một góc trong vườn.
“… Hup, huhuhuhuk!”
“Uuuuuurrhuhuhu…”
Có một vài người đang trốn trong bụi, khóc lóc và khịt mũi.
“Hup… Thủ lĩnh, ông Ian, làm ơn khóc im lặng thôi. Lớn tiếng vậy hai người họ sẽ nhận ra mất.”
“Nhưng, nhưng… cô Nainaie đã…”
“Kuhup, huhuhuk…”
Cả nhóm bao gồm cả ba người nhóm Lightning Boulder, Ian sau khi đã rời đi và Sera đang tuân theo lệnh Willa đi canh chừng Nainiae để cô không thể phát hiện ra bữa tiệc bất ngờ dành cho mình.
Cả nhóm năm người đều đang trốn trong bụi cây.
“Nainiae, Nainiae…”
Nhìn thấy cảnh Nainiae khóc trong vườn, Sera cắn chặt khăn tay và cố gắng kìm nén mong muốn chạy ào ra đó.
“Lazy-Sword, Lazy-Sword, có rất nhiều lời đồn xấu về cậu ấy, nhưng… nhìn cậu ấy thế này, tôi nghĩ là chúng đều đã sai rồi.”
“Cậu ấy đúng là… rất tuyệt vời, cậu chủ Riley thật là…”
Trong khi khuôn mặt vẫn tràn trề nước mắt, Isen và Rorona đều lẩm bẩm với nụ cười trên môi. Ngay cả Sera cũng phải gật đầu đồng ý khi đang cắn chặt khăn tay của mình.
“Vâng… Ông Ian, ngày hôm nay, tôi lại một lần nữa cảm thấy kính trọng cậu chủ hơn nữa rồi!”
“Ta… Ta đã như thế từ rất lâu rồi…”
Có vẻ như Ian đã hoàn toàn quên khuấy đi cụm từ ‘Đừng giống như Ian’ mà Riley vừa nói và lẩm bẩm trong nước mắt.
“Kuhup… Như một người đàn ông với nhau, cậu ta thật sự rất tuyệt vời. Tôi đã hiểu vì sao ông Ian lại phục vụ cậu chủ Riley rồi!”
Nara dùng ống tay áo lau đi hàng nước mũi của mình và gật đầu.
“Phải… Đây không phải lúc mà ta nên hành động thế này!”
Sau khi nghe những lời mà Nara nói, Ian nhanh chóng lau đi nước mắt rồi khom người bước đi.
“Đi giúp mọi người chuẩn bị thôi!”
Nhận ra Ian đang nói về bữa tiệc bất ngờ của Nainaie, cô chậm rãi quay đầu lại nơi Nainiae, người vẫn đang khóc trước mặt Riley.
“Nhưng…”
“Ta nghĩ chúng ta không cần lo lắng việc bị phát hiện nữa đâu!”
“Sao cơ?”
“Vì đã có cậu chủ Riley ở đây!”
Đứng cạnh Nainiae, Riley đưa ánh mắt về phía bụi mà Sera và Ian đang trốn rồi nháy mắt đưa ra tính hiệu cho họ.
“… Ah.”
Có lẽ đúng như mong đợi từ cậu chủ.
Thấy cái nháy mắt của Riley, Sera không thể không gượng cười.
…
…oCo…
…
Trans: Hein.
Edit: Try Hard.
…
Người đọc mong truyện nên hối mình Edit và đăng lên thì mình cũng hiểu được, nhưng ngay cả cái thằng Trans chương này cũng hối mình đăng lên để nó đọc thì thật khó hiểu. Quỳ.
Tham gia ngay vào nhóm Chat ở Discord để có thể hối thúc Trans và Edit đẩy nhanh tiến độ nhé.
Và cũng đừng quên ghé thăm kênh Youtube nhảm nhí của mình.
Link ngay bên dưới.
Xin chào và hẹn gặp lại.
…
Donate: Youtube: