.
.
.
"..."
Lễ hội pháo hoa ở Rainfield đã bắt đầu.
“… Quào!”
“Thật là tuyệt!”
Bùm chíu!
Bùm chéo!
Bờm chếu!
Mọi người vỗ tay hân hoan mỗi khi pháo nổ.
Và Riley cũng nằm trong số hàng ngàn người đang xem pháo hoa.
“…”
Mỗi năm, Riley đều đến Rainfield và chiêm ngưỡng pháo hoa để thư giãn.
Tuy nhiên…
“Chúng thật là đẹp!”
“Wow, nó có hình con bướm kìa!”
Vì một lí do nào đấy, cậu không hề cảm thấy vui vẻ như mọi năm.
“…”
Xuyên qua màn mưa, những viên đạn pháo bay thẳng lên trời và tỏa sáng đẹp đẽ. Những người khác thì mải mê khen ngợi vẻ đẹp tuyệt diệu của chúng. Tuy nhiên, điều đó chẳng làm Riley cảm thấy hứng thú.
‘Chuyện gì vậy? Tại sao? Tại sao?’
Boom!
Riley thu mình lại trước ánh sáng rực rỡ.
‘Mình đến đây để đi nghỉ, nhưng tại sao lại cảm thấy tệ vậy?’
Riley có cảm giác như một con muỗi mà cậu làm biếng để giết nó, và rồi nó quay lại cắn cậu một phát khi cậu chuẩn bị đi ngủ.
Boom!
Cậu càng thu mình hơn trước những đợt pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời đêm.
“Haiyaa…”
Kiểu như chỗ con muỗi chích bắt dầu ngứa lên vậy.
“Nainiae!”
“Dạ, cậu chủ!”
Nãy giờ đứng kế bên Riley và xem pháo hoa, Nainiae quay sang nhìn cậu và trả lời.
“Nó có vui không?”
Riley hỏi cô có vui không với vẻ mặt không còn hứng thú xem.
“…”
Nainiae thấy rằng cô nên suy nghĩ thật kĩ trước khi trả lời. Với vẻ mặt tối sầm, cô ngước lên nhìn những ánh sáng rực rỡ trên bầu trời… và cả tiếng mưa rơi xối xả trên mái nhà.
‘Xem pháo hoa ở chỗ thác nước là tuyệt nhất. Chị chắc chắn đó là cảnh đẹp nhất mà chị từng thấy!’
Nainiae suy nghĩ về lời mà Sera đã nói với mình trước khi đến Rainfield. Theo như cô ấy, khung cảnh trước mắt Nainiae quả thực rất tuyệt vời và đáng nhớ.
“Em xin nói thật được không ạ?”
Nainiae quay sang nhìn Riley, người đang mang một vẻ mặt tối sầm.
“Cô chưa nghe Ian nói gì à? Tôi ít nhất có thể nhìn ra người nào đang nói dối!”
Cậu vẫn nhìn lên bầu trời với vẻ mặt không thích thú và trả lời với giọng khó chịu.
Bùm chéo!
Bùm chéo!
Mặc dù pháo hoa vẫn lần lượt tỏa sáng trên bầu trời, cậu từ từ khép mắt lại.
“Có lẽ rằng em đã hi vọng quá nhiều chăng? Thật tình thì… thật là chán!”
Riley mỉm cười như thể đoán được điều cô sẽ trả lời.
“Tôi hiểu rồi!”
“Em đã trả lời sai sao?”
Nainiae đứng hình trong im lặng sau khi nhận ra Riley trông có vẻ rất tức giận.
“Sao nó lại chán?”
Riley hỏi lại lần nữa.
“Em… cũng không rõ?”
Riley tin rằng cậu sẽ thoải mái và vui vẻ khi đi nghỉ mát. Tuy nhiên, thoải mái là một chuyện, cậu không thể không cảm thấy khó chịu.
Điều đó thật sự rất-khó-chịu.
“Chắc là vì mình không nhận ra có một thằng ngu nào đấy chuẩn bị làm điều ngu ngốc nào đấy! Mà còn là óc chó nữa chứ?”
Riley lẩm bẩm trong khi ngước lên nhìn pháo hoa.
“Mình không chắc rằng con bọ chét đang bay trước mắt sau này có quay lại cắn mình hay không. Sau cùng thì mình không phải là nhà tiên tri!”
“…”
Từ sự yên lặng của cậu, Nainiae nuốt nước bọt cảm thấy như cô đang quan sát một loài động vật ăn thịt đáng sợ đã bị làm phiền.
“Nếu mình giết nó, thì mình sẽ phải đi rửa tay và mình thì không muốn bị dính bẩn. Nên, mình đã không làm gì cả, nhưng…”
Riley nheo mắt lại tiếp tục.
“… Nếu nó quay lại cắn mình?”
“…”
Riley đang tự giải thích lí do tại sao chuyến đi lại vô vị với cậu.
Nghe tiếng lẩm bẩm của cậu cùng với sự lạnh lẽo mà cậu đang toát ra… Nainiae không thể làm gì hơn là nín thở.
…
…oCo…
…
Boom…
Boom…
Giữa tiếng pháo hoa xen lẫn là tiếng vũ khí xé toạc hay đâm xuyên qua xác người.
“Như ta nghĩ, cậu thật tuyệt vời! Loài của cậu thật tuyệt vời! Ta hoàn toàn có thể thấy cậu là con người nhưng lại không hẳn là con người!”
Người đàn ông bên dưới áo choàng tròn mắt và nhìn cậu bé đang đánh nhau với mấy cái xác.
“Hm… Ta nghĩ thế là không dủ nhỉ. Vậy để ta tăng thêm số lượng cho cậu thì sao?”
“Tên khốn…”
Trong một đòn, cậu vung cây thương cắt rời tay của ba cái xác đang lao tới. Basilisk nheo mắt lại đếm số lượng xác chết tăng lên.
“Cha ơi… Cha!!”
Basilisk đâm xuyên ngọn thương qua cái xác đang canh giữ lão. Cậu dồn hết tất cả sức mạnh vào ngọn thương.
“Ah… Thật là đồ vô ơn…”
Mặc dù mũi thương vẫn đang chỉa về phía lão, lão vẫn tỏ ra vẻ bình thường. Có vẻ như lão biết rằng mũi thương sẽ không bao giờ chạm được tới mình.
“Écccc?!”
“… Guuurrrr!”
Đó là do đã có một về sĩ cứng cáp đứng bên cạnh lão.
Một cái xác với làn da đã bị hóa đen.
Đó là cha của Basilisk.
“Cho dù cậu có muốn trả thù đến đâu đi nữa, nghĩ đến việc cậu sẽ giơ mũi thương vào cha cậu…”
Mũi thương của cha cậu chặn đứng thương của cậu ta. Hoảng hồn, môi Basilisk rung lên.
Người đàn ông mặc áo choàng cười lớn.
“Thật là vô ơn!”
“Ugh!!”
“Guuuu…”
Basilisk không hiểu vì sao mà một cái xác lại có thể mạnh đến thế.
Ngọn thương Basilisk chỉa về hướng cha cậu dần bị đẩy lùi và rung lên.
Mặt cậu tối sầm lại.
“Kuk!”
“Ngươi dám!”
Wheec!
Puk…
Nhận ra Basilisk đang bị nguy hiểm một mũi tên bay đến từ góc từ góc chết đâm xuyên qua cánh tay của cái xác.
“Gurrr?!”
Đó là Rorona.
“Rorona!!”
Basilisk bị sốc khi thấy mũi tên cắm vào tay cha cậu. Cậu mở to mắt quay lại hét tên cô.
“Thủ lĩnh! Bình tĩnh đi! Cựu thủ lĩnh đã ra đi rồi!”
Rorona hét ngược lại át cả tiếng mưa rơi.
“Ah ha, vậy ra ngươi đang ở đó?”
Để ý giọng nói, người đàn ông tạo ra cài chục mũi tên băng trên đầu và bắn từng cái một và trong bóng tối.
“Tsk!”
Mỗi lần cô định nhắm thì lại có một mũi tên băng bay đến. Rorona nhăn mặt nhanh chóng trốn phía sau một tòa nhà.
“Cung thủ rất đáng sợ, đặc biệt là khi chúng có thể dồn mana vào mũi tên.”
Cung thủ giống như là thiên địch đối với pháp sư vậy. Sau khi loại bỏ được mối nguy hiểm, lão nhún vai.
“Và còn lũ bạn của cậu… Um… có vẻ như họ vẫn còn đang bận rộn!”
Tổng cộng có ba người trong nhóm Lightning Boulder chiến đấu với tên này.
“Kuk!”
Basilisk, Rorona và Isen đều được cho là có chiến lực khá cao dù họ có ở đâu hay ở tình huống thế nào.
Tuy nhiên, đối thủ lại là một pháp sư bóng tối tạo ra vô số xác chết từ dưới đất.
“Thủ lĩnh! Tình thế này, ta sẽ bị bao vây mất! Tôi nghĩ ta nên rút lui!”
Mồ hôi tràn đầy trên mặt Isen, anh hét lên trong khi cẫn đang chiến đấu với đám xác chết.
“… Nhưng!”
Basilisk trả lời với giọng ức chế,
“Nhưng cha ta!”
“Thủ lĩnh!!”
Nhìn cả ba đang la hét với nhau, lão nhún vai như thể lão không thể chịu được nữa.
“Hu… Huhu… Uh huhuhu.. Héhéhé… Háháhá… Écécéc!!!”
Lão phát ra tiếng cười ghê tởm làm cho Basilisk tức giận.
Cậu liếc nhìn lão với cặp mắt rắn.
“Bòiiii!!! Bạn của cậu nói đúng đấy! Không cần phải xấu hổ khi cậu phải quay đầu chạy khi mà cha cậu đã ở trước mặt, nhưng chỉ với ba người các cậu thì không đủ để đánh bại ta đâu!” –
“Ai không thể đánh bại ông?”
Basilisk nghiến răng.
“Cậu chứ ai! Cậu có thể đâm cha cậu không hả? Háháhá!”
“Cái mồm… Nếu ngươi không câm đi…”
“Thật vô ơn!”
“Thật vô ơn!”
“Thật vô ơn!”
“Thật vô ơn!”
“Thật vô ơn!” x3.14
Lão lại cười lần nữa.
Nhìn lão như vậy, Basilisk không thể chịu được nữa, cậu lao tới.
“Cái mồm đó…”
“Thủ lĩnh! Không! Dừng lại!”
Có vẻ như cậu đã tới giới hạn chịu đựng.
Basilisk lao đến như một quả tên lửa. Cậu dồn hết sức lực vào mũi thương.
Mục tiêu là cổ của lão.
“… Câm đi!!”
Có vẻ như Basilisk sẽ không thể hạ hỏa nếu không thể đâm xuyên mũi thương qua cổ họng lão lúc này.
“Ahah, thật vô ơn!”
Puk…
Mũi thương đâm xuyên qua cổ.
Chính xác hơn là cổ của một cái xác.
“…”
“Gu… ughuk!”
“Cha…?”
Mũi thương của cậu chỉ có thể đâm xuyên qua cổ của cha cậu mà không thể tới được lão.
“…”
Basilisk bị sốc đến mức đông cứng tại chỗ.
Nhận thấy điều này, Rorona và Isen hét lên.
“Thủ lĩnh!!”
“Thủ lĩnh! Cúi xuống!!”
Có vẻ như trận chiến này đã được xác định.
Tên pháp sư cười trong khi nhìn vào một Basilisk đứng đó với khuôn mặt thất thần. Lão giơ tay phải lên ngay khi hoàn thành xong câu chú.
“Air Hammer.”
Cùng với áp lực không khí đổ ập xuống cậu… Basilisk bị dính đòn và bay ngược về sau. ~ Nếu dùng chiêu Air Blade thì đã cắt đầu nó ngọt hơn rồi! (Try Hard)
“Thủ lĩnh!!”
Tiếng của thứ gì đó bị đập vỡ lấn át cả tiếng mưa rơi.
Rõ ràng là tiếng của tay phải hoặc xương bả vai của Basilisk đã bị vỡ vụng.
“… Ugh.”
Splash!
Bị dính trọn một đòn ma thuật, Basilisk bay một lúc trong không khí và rơi xuống một vũng nước.
“Chết… Chết tiệt!”
Isen và Rorona lờ đi đám xác chết và tên băng lao đến chỗ Basilisk.
“Thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh!”
May mắn là Basilisk vẫn còn tỉnh.
Nghe tiếng đồng đội, Basilisk người vừa tiếp đất bằng lưng cố gắng ngẩn đầu lên.
“Ku, ugh…”
Không may là, có vẻ vết thương từ trận đấu trước của cậu với nữ-hầu-của-một-gia-đình-nào-đấy đã tái phát… cánh tay phải của cậu đã hoàn toàn bất động.
“Ừ thì, đây chắc là giới hạn của các nhóc rồi!”
Lão tạo cử chỉ tay làm cho tất cả xác chết đang đuổi theo nhóm Basilisk trở nên bất động. Chúng từ từ lùi lại.
“Đây là lí do tại sao điều này là cần thiết. Cho mai sau…”
Lão bình thản quay mặt lên bầu trời đang đổ mưa. Đột nhiên, hắn giang rộng hai tay.
“Cậu không thấy rằng cha cậu đang tận hưởng điều này sao hả?”
“…”
Basilisk không thể trả lời được do vết thương.
Không quan trọng là nước mắt hay nước mưa đang chảy trên má cậu… Khuôn mặt của cậu đã nhăn nhó tới mức không thể nhăn thêm.
“Vừa chuẩn luôn… Khâu chuẩn bị đã hoàn thành!”
Lão nở nụ cười và nói.
“… Cái gì?”
Rorona và Isen làm vẻ mặt không thể tin được trong khi đỡ Basilisk. Họ không tính đến việc hắn có thể hoàn thành xong phần chuẩn bị nhanh đến thế.
“Giờ đây, sẽ chỉ còn sự vĩnh cửu ngự trị trong thành phố này!”
Lão giang rộng hai tay về hướng bầu trời.
Lão đúng với tiêu chuẩn làm một kẻ điên.
“Cùng lúc, ta sẽ bước một bước gần hơn đến với khát vọng của mình!”
Không giống một kẻ điên, mặt lão toát lên một tia hy vọng. Ngước lên bầu trời, lão bắt đầu đếm ngược.
“Chỉ còn 3 giây nữa thôi!”
“…”
“…”
“…”
Nghe cụm từ 3 giây, mặt nhóm Basilisk tối sầm lại.
Họ biết rằng tại thời điểm này, đặc biệt là gần chỗ thác nước đang có rất nhiều đứng xem pháo hoa.
“Dừng lại…”
Basilisk cố gắng cất tiếng.
“2.”
“Làm ơn…”
Cậu nghĩ về vô số người sắp sửa bị biến thành những xác chết. Họ sẽ không bao giờ có thể nhắm mắt yên nghỉ. Basilisk lắc đầu.
“1.”
“Dừng lại…”
Lão la lớn với giọng hạnh phúc.
“NOW!!!” (Ngay bây giờ!!!)
3 giây sau và chỉ có im lặng ngự trị. ~
“…?”
“…?”
Ngay cả lão và nhóm Basilisk không thể thốt lên lời nào.
‘Mọi thứ vẫn như cũ?’
Mặc dù đã 3 giây trôi qua và vài giây sau, vẫn không có dấu hiệu gì xuất hiện.
“…”
Trên hết, mọi thứ bỗng yên lặng.
Không hề bình thường khi không có một chút tiếng động.
‘Huh?’
Basilisk thất thần nhìn lão, nhưng cậu chỉ có thể thấy được hạt mưa.
“Cơn mưa đã…”
Chầm chậm…
Giọt mưa giống như là bị bất động giữa không trung. Không còn âm thanh của tiếng mưa rơi.
“Tiếng mưa rơi…”
Giữa sự im lặng khi cơn mưa ở Rainfield đã bị dừng lại… tiếng thất thần của Basilisk vang lên,
“… Ah.”
Cùng lúc đó, người thứ ba phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Ra là ngươi ở đây?”
Mặc dù… giọng nói như bóp nghẹt không khí, nhưng cũng có một chút thư thái cùng tự tin.
‘Giọng này là?’
Basilisk quay đầu lại nhìn người đàn ông khi cậu nghe thây âm thanh quen thuộc.
“… Ta tìm thấy ngươi rồi! Tên giòi bọ!”
“…?”
“Ngươi… là?”
Cùng với cơn mưa bị dừng lại, cậu chủ của một-nhà-quý-tộc-nào-đấy xuất hiện với khuôn mặt đầy sát khí.
…
Trans: Hein.
Editor: Try Hard.
…
Đến đây thì các bạn biết ai sẽ lên sàn rồi đấy! (Hein)
Chương này Hein dịch mượt quá!
Măc dù rất bận trong thời gian này, nhưng do mạch truyện đang hay nên mình sẽ cố gắng ra chương liên tục đến khi hết Arc!
Mỗi một bình luận của các bạn là một lời động viên dành cho nhóm dịch!
Xin cảm ơn! (Try Hard)
…
Bòiii!!! Lấy bố cái rựa! (Try Hard) Link chat của nhóm: