.
.
.
"..."
“Vậy Riley?”
*Mỉm cười.
Iris gọi tên Riley trong khi mỉm cười ở mặt bên kia chiếc gương. Người được gọi thì đang run lên với khuôn mặt căng cứng.
Nụ cười trên mặt cô ấy chắc chắn ẩn chứa rất nhiều sự giận dữ.
Cậu chắc chắn về điều đó.
“Chắc chắn phải có chuyện gì đã xảy ra nên con mới liên lạc trễ vậy, phải không?”
Giọng nói cùng nụ cười của cô mang đầy sát khí. Cậu vừa nuốt nước bọt, vừa nói trong khi nở một nụ cười sượng ngắt:
“V… Về chuyện đó…”
“Con phải có một lời giải thích hợp lí, đúng không nào?”
“Ah, vâng! Chắc chắn rồi ạ! Về việc đó, về việc đó…”
“…”
Riley cười như một thằng ngáo trong khi liên tục nói lắp.
Iris thì vẫn mỉm cười và nghiêng đầu sang một bên.
“Sao con không kể cho mẹ nghe đi?”
Khuôn mặt tươi cười của cậu bỗng hóa đá vì không biết phải trả lời như thế nào.
“Oh? Thứ này bị đứng hình rồi à? Nainiae?”
“Vâng! Thưa phu nhân!”
“Nó vẫn còn hoạt động chứ?”
“Vâng! Vẫn còn hoạt động ạ!”
Riley liếc nhìn phía sau gáy Nainiae.
“…”
Ánh nhìn cậu muốn nói rằng ‘Này, sau tất cả các cuốn sách mà cô đã đọc, sao cô lại có thể vẫn ngốc đến vậy?’
“Về chuyện đó, đã có một số chuyện xảy ra.”
“Một số chuyện?”
“Vâng! Nó sẽ có hơi buồn chán nếu giải thích qua thứ này, nên con sẽ giải thích tất cả khi trở về. Con muốn cùng kể cho tất cả mọi người về nó!”
Riley lên kế hoạch giải thích cho mọi người khi trở về trong vòng 2 tuần nữa. Cậu lau đi những giọt mồ hôi trên má và cười như một thằng ngốc.
“Ồh…”
Từ bên kia chiếc gương, họ có thể nghe thấy tiếng Iris thở dài.
Có vẻ như cô đã rất lo lắng.
“Không có chuyện gì xấu xảy ra phải không?”
“Vâng ạ!”
“Vâng thưa phu nhân! Con có thể đảm bảo điều đó!”
Nainiae nói thêm vào ngay sau khi Riley trả lời.
Có vẻ như nét mặt của Iris đã trở nên nhẹ nhõm.
“Mẹ thấy nhẹ người khi nghe Nainiae nói vậy!”
Chú tâm vào từng chữ trong lời nói của mẹ cậu, Riley làm dịu đi trái tim đang rung rẩy của cậu và hỏi lại cô.
“Còn bên mẹ thì sao? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Tất nhiên là mẹ ổn. Mẹ vẫn đang từ từ khỏi bệnh!”
“Thật tuyệt vời! Còn dinh thự thế nào rồi mẹ?”
“Mọi thứ vẫn như cũ, trừ việc con không ở đây!”
Iris quay mặt nhìn lại phía sau. Rồi cô chỉnh lại lời cô vừa nói.
“Mặc du Ian hình như không được khỏe!”
“Con đã lường trước điều đó!”
Nghe mẹ cậu nói vậy, Riley chỉ nhún vai như biết chuyện gì đã xảy ra. Ngay lúc đó, tiếng khóc của ai đó chen ngang vào.
“Cậu chủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủủ!”
Cậu chỉ làm ngơ tiếng khóc đó và nhìn vào gương với vẻ mặt vui vẻ.
“Dù sao thì, con sẽ về Solia sớm thôi! Tụi con sẽ liên lạc trước khi đi, vậy nên hãy giữ chiếc gương ở nơi an toàn!”
“Được rồi!’’
“Và con cũng… xin lỗi!”
“Hở?”
“Con xin lỗi vì đã không liên lạc với mẹ sớm hơn!”
Iris mỉm cười trước câu xin lỗi của Riley.
“Hihui, nếu con biết vậy là được rồi! Con biết phải làm gì sau khi nói lời xin lỗi rồi phải không?”
“Không lặp lại điều đó lần nữa!”
“Đúng!”
Iris chuẩn bị vẫy tay chào tạm biệt Riley. Ngay lúc đó, Sera chêm ngang vào:
“Ah, phu nhân! Đợi đã!”
“Sera?”
“Cậu chủ, trước khi cậu tắt, cậu có thể chuyển cho Nainiae…”
Lần này, tới lượt Nainiae đơ người.
Hình dung được chuyện sắp xảy ra, Riley ‘mỉm cười thật tươi’ và đưa chiếc gương cho Nainiae.
“Hãy tận hưởng!”
“Ugh…”
Nainiae nhìn như một con vật sắp sửa vào lò mổ khi nhận chiếc gương. Với biểu hiện cứng ngắt, cô bé nhìn vào nó:
“N a i n i a e !”
“Vâng, chị Sera!”
Nainiae bước ra xa khỏi Riley và trả lời nhỏ nhẹ với giọng trang trọng:
“Em vẫn làm đúng bổn phận của mình, phải không?”
Như dự đoán, buổi trách móc bắt đầu. Nainiae cắn chặt môi và nhìn như sắp khóc đến nơi.
“Ngay cả khi cậu Riley có quên đi nữa…”
“…”
Có vẻ như Sera đã nhận ra rằng Nainiae cũng đã quên việc gọi điện về dinh thự.
Có vẻ như Riley cũng rùng mình do cậu cảm thấy không được thoải mái vì những lời nói của Sera, như dao đang cứa vào lương tâm của cậu vậy.
“Nainiae, em luôn luôn phải giữ tâm trí sáng suốt và liên lạc cho chúng ta!”
“… Em xin lỗi!”
“Thật đấy… Cậu Riley đi nghỉ mát ở đó. Chứ không phải là em đi nghỉ mát, phải không?”
Nainaie quay sang nhìn đống sách không lọt vào màn hình.
Lời trách móc của Sera như đâm vào lồng ngực Nainiae, cô bé chỉ biết cúi đầu xuống và lí nhí xin lỗi.
“…”
“Nainiae, em có nghe không?”
“Em… Em xin lỗi!”
Trong khi Nainiae cảm thấy xấu hổ vì bị Sera trách móc và không thể làm được gì. Một giọng nói như sắp chết của một ông già chen vào.
“Ta… Ta rất thất vọng Nainiae… Khi cháu trở về… hãy chuẩn bị… Kurrrrrk?! Lưng taaaa!”
“Ugh, ông Ian! Hãy nằm yên nào!”
“K…Kuuuuk… Sao ta cũng bị la…”
Không chỉ có Nainiae, Ian ở bên kia cũng bị trách.
Riley ngồi trên trên ghế sofa mỉm cười khi nghe cuộc nói chuyện.
“Dù sao thì, Nainiae, hãy tỉnh táo, được chứ?”
Có vẻ như Sera vẫn chưa xong. Cô vẫn nói tiếp thêm một tràng nữa. Nainiae tiếp tục cúi đầu trước tấm gương.
“Dạ, vâng… Em rất hổ thẹn! Em sẽ cố gắng hơn!”
Số lần mà Nainiae trả lời như vậy nhiều đếm không xuể.
Giọng Sera dần dịu lại.
“Vậy, em đã xem thác nước chưa? Pháo hoa như thế nào?”
Sau khi trách mắng, Nainiae lại được hỏi về những thứ đẹp đẽ mà cô đã xem.
“…”
“Nainiae?”
Nainiae ngừng lại một hồi rồi trả lời với nụ cười thỏa mãn.
“Vâng, em đã nhìn thấy chúng!”
“Chúng thế nào?”
“Để giải thích…”
Nainiae chắc chắn rằng.
Ngày đó, khung cảnh mà cô nhìn thấy trên tháp chuông, là cảnh đẹp nhất mà cô được nhìn thấy trong suốt 18 năm của cuộc đời mình.
…
***
…
Sau khi nói rằng họ sẽ sớm trở về Solia, Nainiae tắt đi cánh cổng giao tiếp. Cô kiệt sức dựa vào tường thở dài.
“Kết thúc rồi à?”
“Vâng!”
Riley nở nụ cười khi nhìn thấy một Nainiae đang kiệt sức. Cậu cầm lên một chiếc cốc rỗng và vuốt cổ họng.
“Vậy thì, rót nước cho tôi!” (Càng ngày càng thấy chán cái thằng này!)
“Ah, em làm ngay đây ạ!”
Nainiae nhanh chóng đến bên Riley và dùng phép làm nóng ấm trà. Nainiae nói với cậu về điều mà Sera đã nói.
“Cậu chủ, chị Sera bảo là… người từ Solia đang tìm kiếm cậu!”
Cô nâng ấm nước lên và Riley vừa đưa tách ra vừa nghiêng đầu.
“Từ đền thờ à?”
“Vâng!”
Nainiae cẩn thận đổ nước vào tách trà của Riley.
“Vâng! Nghe nói rằng cậu đã đi đến Rainfield… Đại tư tế Rebethra đang đi đến đây!”
Riley mở nửa con mắt nhìn Nainiae khi cậu chuẩn bị uống trà.
“Đi thẳng đến Rainfield?”
“Vâng! Em nghe nói rằng ông ấy đi bằng xe ngựa… Cũng sắp đến lúc ông ấy tới Rainfield, nên Sera nói rằng tốt nhất nên cho cậu biết!”
“Ugh… bằng xe ngựa à?”
Trong khi nghĩ rằng những việc ấy thật nực cười, thì cậu nghe thấy cỡ chừng 3 tiếng bước chân ở bên ngoài.
“Ồ, có thể nào?”
Nainiae tự hỏi có phải là Rebethra đã tới rồi hay không. Cô nhìn ra đằng trước nhà trọ qua ô cửa sổ.
“Phải ở đây không?”
Kiiiik.
Cánh của phát ra âm thanh ồn ào và cùng lúc đó một cậu bé mặc áo mưa với ngọn giáo trên vai bước vào.
“Ah?”
Riley mở to mắt ngạc nhiên bởi ba người bỗng nhiên đến thăm cậu. Cậu đều nhớ rõ cả ba. Họ là những người mà cậu đã gặp mặt trước khi đến Rainfield.
“Oh, cậu ấy ở đây!”
Đó là đội Lightning Boulder.
Trong tất cả bọn họ, chỉ có Basilisk nhận ra Riley đang ngồi trên ghế Sofa ở tầng trệt.
“Chào cậu chủ, cậu thế nào rồi?”
Basilisk vừa bước tới vừa vẫy tay không cầm giáo chào hỏi Riley.
Có vẻ như cậu ấy rất vui được gặp Riley.
“Tôi nghĩ mình chưa từng nói xin chào, vậy nên…”
Ngay sau đó, Basilisk chào người chủ nhà trọ và thong thả bước lại ngồi kế Riley.
“Cậu có muốn dùng trà không?”
“Ah, cô Nainiae! Không cần đâu, tôi sẽ uống thứ khác!”
Có vẻ như Basilisk đến nhà trọ như là một khách hàng. Nainiae gật đầu và lùi lại.
“Mang cho tôi thứ gì đó lạnh được không?”
“Rồi, rồi!”
Basilisk hét lớn về phía nhà bếp rồi quay lại Riley.
Riley không thể đoán ra lí do Basilisk đến nhà trọ. Tuy nhiên, từ những gì cậu thấy, có vẻ như Basilisk không hề có ý định xấu.
“Cậu vẫn ở đây à?”
Riley húp một ngụm trà rồi hỏi.
Với vẻ mặt chua chat, Basilisk trả lời.
“Với chúng tôi, ông Reitri giống như cần câu cơm… Tìm một khách hàng khác tốt như ông ấy quả thực rất khó. Tôi cảm thấy như bị ràng buộc với ông ấy. Nên… chúng tôi đã suy nghĩ rất lâu và…”
Sau vụ việc tên pháp sư hắc ám, nhóm Basilisk trở nên thất nghiệp khi Reitri rời khỏi Rainfield. Cậu giải thích việc này và nhìn chằm chằm vào Riley.
“…”
Thấy thủ lĩnh không thể nói tiếp được nữa, Rorona lên tiếng.
“Làm ơn, hãy thuê chúng tôi!”
“… Hả?”
Riley nheo mắt lại hỏi.
“Sao tôi lại phải làm vậy?”
“Nếu cậu không thích thuê chúng tôi, vậy thì ít nhất làm ơn hãy cho chúng tôi đi cùng!”
Rorona cúi đầu cầu xin.
Riley hoang mang nhìn hết ba người họ rồi quay sang Nainiae đang đứng kế bên.
Cô cũng hoang mang và đang lắc đầu lia lịa.
“Cậu nói rằng chúng tôi cần phải cẩn thận lời nói phải không? Trong trường hợp đó, bắt chúng tôi đi chung là quá thuận tiện không phải sao?”
Để thuyết phục Riley, Isen hỏi cậu với khuôn mặt nghiêm túc. Nghe vậy, Riley nhăn mặt.
“Các người đang đe-dọa ta?”
Không khí bỗng dưng trầm xuống.
Nhận ra sai lầm của mình, Isen nhanh chóng trả lời.
“Không, chúng tôi không định đe dọa…”
Nếu muốn làm cho họ im miệng, thì giết tất cả bọn họ mà không một ai hay biết giống như thương nghiệp Tess, kể cả một con chuột hay chim.
“Đừng làm phiền ta!”
Đối với Riley, quả thực là họ đang làm phiền cậu. Riley nheo mắt lại định cảnh báo họ lần nữa, nhưng cậu cảm thấy có một sự hiện diện nữa ngoài cửa.
“… Cậu chủ!”
Nainiae khẽ gọi Riley khi cô nhận ra người vừa bước vào nhà trọ.
Nghe cô gọi, mặt Riley càng nhăn nhó hơn nữa khi nhìn ra cửa ra vào.
“Ah, lão tới rồi!”
Rất khó để tìm một lão già mặc đồ màu trắng tại Rainfield, do ở đây không hề có một ngôi đền nào cả.
“Ah, chào cậu chủ trẻ… thì ra cậu ở đây! Haha! Tôi đã đi hỏi khắp nơi để tìm cậu!”
Đó là Đại tư tế của đền Solia, Rebethra.
Không chỉ một mình Riley nhăm mặt, do lão xuất hiện quá bất ngờ nên Basilisk cũng làm vẻ mặt tương tự.
“Lão già, ông có vẻ như là người thuộc ngôi đền thần thánh nào đó… Ông có việc gì tại Rainfield nơi-không-hề-liên-quan?”
Basilisk để tay sau ghế và hỏi Rebethra.
“Ahah, cậu đang tiếp khách à! Tôi thành thật xin lỗi, tôi nên tự giới thiệu trước!”
Mặc dù trước thái độ hung hăng của Basilisk, Rebethra vẫn cười, hơi nghiêng người xuống và đưa tay ra.
“Xin chào! Tên ta là Rebethra, Đại tư tế tại đền thánh Solia! Ta đến đây để gặp cậu chủ trẻ Riley, nhưng… Có chuyện gì sao?”
Với vẻ mặt khó chịu, Basilisk bắt tay lão.
Cậu nhướng lông mày trả lời với giọng đầy khó chịu,
“Thật là trùng hợp! Tôi cũng đến đây để gặp cậu ấy!”
“Ta hiểu!”
Có vẻ như lão cũng cảm thấy khó chịu về việc này. Lão rút tay lại rồi nghiêng người sang Riley.
“Cậu có một kì nghỉ tốt chứ?”
Riley hiểu ẩn ý của câu hỏi và không hề thích nó, nên cậu trả lời một cách lơ quơ.
“Nó đã có thể tốt hơn nếu không phải vì mấy kẻ-bám-đuôi!”
“Ah haha! Ôi trời… Ta thành thật xin lỗi! Có thứ ta cần phải đưa cho cậu!”
Lão đang toát mồ hôi và đặt một thứ được bọc vải trên bàn rồi lùi lại.
“Cái gì đây?”
Mất rất lâu để Rebethra đến đây từ Solia, nhưng lão chỉ đưa cho cậu một món quà rồi rời đi. Cậu nghiêng đầu không hiểu.
“Như ta đã nói lúc trước, ta đến để đưa cậu một món quà!”
Rebethra mỉm cười và nói thêm rằng đó là một chiếc áo mưa chất lượng cao.
“Ta đột nhiên có công chuyện cần giải quyết ở đây, và ta cũng nghe được rằng cậu đang đi nghỉ tại nơi này. Hi vọng cậu không hiểu lầm ý ta!”
Nainiae nheo mắt lại khi nghe câu trả lời của Rebethra.
Lời giải thích của lão ta khác với thông báo của Sera.
“Tất cả chúng ta đều đội ơn nữ thần Irenetsa!”
Rebethra cầu nguyện một lúc rồi không chần chừ quay đi sau khi xong chuyện với Riley.
“…”
Riley nhìn thẳng vào bọc đồ rồi cậu chậm rãi quay qua Basilisk.
“Cậu vẫn còn ở đây à?”
“… Cậu chủ!”
Riley hởi với giọng cằn nhằn. Mặc khác, Basilisklẩm bẩm câu trả lời không hề liên quan.
“Về lão già lúc nãy!”
“…?”
“Lão bốc mùi thối rữa?”
Trước khi mọi người nhận ra, Basilisk vẫn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
“Cái gì?”
Do cậu có vẻ rất nghiêm trọng, nên Riley nghiêng đầu sang bên không hiểu tại sao.
Basilisk quay lại lẩm bẩm lần nữa.
“Một thứ mùi hôi thối, thối rữa. Bên trong lão đã thối rữa!”
Mắt của Basilisk dần chuyển sang mắt rắn.
“Tôi nên nói thế nào nhỉ? Thì…”
…
***
…
Trên một ngọn đồi ở Rainfield.
Một lão già mặc áo trắng cẩn thận cúi xuống quan sát phần đất nhuộn một màu đen. Lão nheo mắt lại.
“Huh…”
Đó là Rebethra.
“Huerial, ta đã bảo rằng ngươi nên cẩn thận mà phải không?”
Lão quì một gối xuống. Với khuôn mặt khó chịu, lão với tới chỗ đất nhuộm màu đen.
“Dù vậy, ngươi vẫn là người làm việc chăm chỉ nhất trong số chúng ta… Với việc ngươi ra đi trước như thế, những phần khác sẽ không thể giải quyết hậu quả sau này. Ngươi biết rõ mà, đúng chứ???”
Lão cần một nắm tro lên và cho vào một cái túi lão đem theo rồi tiếp tục lẩm bẩm.
“Mọi thứ là… dành cho ước muốn dài lâu của chúng ta!” (Wakanda Foreverrrrrr!!!)
Nắm đất bên trong túi rung lên. Lão cười một cách rê rợn.
…
Trans: Hein.
Editor: Try Hard.
…
À vâng! Vậy là con hàng ăn hành tiếp theo của chúng ta đã xuất hiện.
Còn về thời gian chương tiếp theo thì mình không nắm chắc, mình sẽ cố gắng để nhóm dịch cho xong Arc này, và đăng liên tục để không làm giảm độ hay của diễn biến truyện.
Nhưng có thể là mình sẽ không quăng một lần, mà sẽ đăng liên tục 1 – 2 Chương/Ngày. Đến khi Arc kết thúc.
Vậy nhé, xin cảm ơn!
…