The Lazy Swordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

The Lazy Swordmaster! - Chương 26 - Tại thủ đô (Phần 2)

.

.

.

Ở một nơi ẩm ướt và tăm tối.

6 người đàn ông và 1 cô gái đang cãi nhau trong hang ổ.

“Tao đã bảo là tao có linh cảm không làm ăn được ở Left Solia mà. Thấy chưa, tao đã đúng!”

“Im miệng, thằng ngu.”

Nơi chúng xuất hiện là ở cống ngầm.

Cống ngầm, nơi cực kì ô nhiễm và chỉ có bọn chuột sinh sống.

“Mày nói chúng ta có thể kiếm được tiền từ những đứa quý tộc ngu ngốc đến thành phố, vậy mà lại như thế này đây?”

“Vậy ta chỉ có thất bại? Ta từng thành công một vài lần rồi. Mày than phiền gì nữa?”

“Hôm nay không có thu hoạch! Hôm nay đấy!”

Chỉ có một nơi ở Solia có cống ngầm.

Đó là Lower Solia.

Lower Solia, nơi mà những người bị tống cổ khỏi Solia tụ tập, nơi đó chỉ có bọn ăn mày quyết định kiếm một chút tiền từ cuộc thi đấu kiếm.

Vậy lũ ăn xin kiếm tiền từ sự kiện dành cho quý tộc bằng cách nào?

“Tao cải trang thành một cô gái nghèo bị vây quanh bởi những người đàn ông đô con và diễn một kịch bản bất công! Rồi! Một thằng quý tộc sẽ bước ra và nói ’Chúng bây nghĩ bây đang làm gì với cô gái này?’. Sau đó tao lừa tên quý tộc, dẫn dụ nó!”

Người phụ nữ ăn mặc đẹp nhất giữa những người như ăn xin vì vai trò của cô là ‘con mồi’, liếm môi một cách thâm độc, người đàn ông đi cạnh cô tặc lưỡi.

“Tut.”

“Oh? Sao mày lại tặc lưỡi? Nếu suy nghĩ kỹ về công việc hôm nay, không phải chúng ta thất bại là do diễn xuất dở tệ của mày à, Hemil?”

“Chúng ta thất bại là do tao à? Không! Không phải!”

Người đàn ông mà người phụ nữ gọi là Hemil bác bỏ.

“Beta, tao có thể làm gì với gương mặt không mấy hấp dẫn của mày đây?”

“Hah?”

Với lời phản bác của Hemil. Beta, người có vai trò làm mồi nhử trong nhóm, nhìn hắn đầy sát khí.

“Mày không câm mõm lại được à? Cần tao bẻ họng mày không con chuột nhắt?”

“Gì? Chuột nhắt á? Con khốn này điên rồi?”

Hemil không chịu nhượng bộ và chửi lại.

Những tên khác lắc đầu nhìn cả hai người đang nghiến răng.

Có vẻ như họ đã quá quen với tình cảnh này.

“Dù sao thì, nếu tiếp tục thế này chúng ta sẽ hết tiền chi tiêu đấy. Nếu sử dụng thứ phế vật kia đúng cách thì ta sẽ thành công ít nhất hai lần mày biết chứ?”

Một tên vừa cố gắng làm dịu hai người vừa chỉ vào một người đang rút mình vào trong góc hang ổ.

“Ah, đúng rồi... Thứ phế vật từ tháp ma thuật mà chúng ta đã gặp nhiều rắc rối để có được.”

Cô gái đang ngồi thu mình lại trong góc khuất. Tóc cô bị ướt do nước thải. Da cô hiện rõ những tổn thương do thí nghiệm hóa học. Tay phải cô mất đi hai ngón tay như thể bị cắt... Cô gái có ngoại hình mà ai nhìn thấy đều sẽ nguyền rủa, nhưng lại là món bài tủ của bọn chúng.

“Rác vẫn là rác, ta cần phải sử dụng thật nhanh trước khi hết hạn.”

Nếu con mồi bọn chúng dẫn dụ ‘quá lớn’ để chúng có thể ‘ăn’... Thì cô gái này là lá bài cuối cùng sẽ ép con mồi lại để chúng "Xơi".

Cô gái với vẻ ngoài gớm ghiếc đang ngồi thu mình trong góc lại là vũ khí bí mật giúp chúng xử lý những tên quý tộc cứng cựa mà chúng dụ được.

“Chk, con nhỏ đó... Nếu nó không phải là phế thải của tháp ma thuật thì ta có thể dùng nó làm mồi nhử thay cho Beta rồi.”

“Gì cơ? Ai thèm quan tâm đến một con nhỏ còn không có ngón tay để đeo nhẫn cưới chứ?”

“Ha, đúng vậy!”

Bọn chúng nhìn vào ‘thứ công cụ’ và cười to.

~

...oCo...

~

“... Oh, ông cũng ở đây sao?”

Tại phòng trọ tốt nhất ở Left Solia.

Riley chào hỏi Ian đang ngồi trên giường uống bia đen sau khi kết thúc chuyến tham quan.

“Cậu chủ...”

Ian hạ thấp vai xuống và quay sang nhìn Riley.

Bia đen không đủ để làm cho một người có thể say.

Vậy mà mặt Ian hiện lên vẻ say xỉn làm vai Riley rung lên.

“Tại sao cậu lại làm thế?”

Đàn ông và phụ nữ được ở tách riêng.

Vì được chia làm hai phòng, nên hiện giờ chỉ có Riley và Ian ở đây.

Việc này có hơi kỳ cục.

“...I an?” 

Chẳng lẽ ông ta tính hỏi chuyện đã xảy ra tối hôm trước?

Hay ông ấy giận vì Riley bỏ ông ở lại nguyên ngày và đi chơi khắp Solia?

“Có lẽ là...”

Nếu có hỏi một trong hai, Riley thầm mong sẽ là câu thứ hai.

“Ông đang giận sao?”

“Không, cậu nói giận là sao? Sao tôi lại phải giận chỉ vì chuyện đó?”

Kế bên Ian có một cái giá treo quần áo.

Riley nhận ra người ông nồng nặc mùi rượu khi tiến đến gần nó.

“Ugh, mùi rượu... Ông say thật rồi.”

“...”

Riley nhận ra tấm vé trong túi áo có hàng chữ ‘Vé đi xem cuộc thi đấu kiếm của thủ đô’ và quay sang Ian.

“Thật sự... tôi muốn mang về tấm ‘Vé tham dự’ hơn nhưng...” 

*Nấc *Nấc

Ian nâng ly lên uống để giữ bình tĩnh.

Glug! Glug!

Ian thở ‘Hà’ một tiếng sau khi nốc hết nửa cốc trong một ngụm.

“Ông đã làm rất tốt.”

Mặc dù Riley chúc mừng ông, nhưng Ian vẫn không hề thư giãn.

Thay vào đó, nước mắt ông bắt đầu xuất hiện như ông chuẩn bị khóc.

“... Cậu có biết, hôm nay chuyện gì đã xảy ra ở lâu đài Solia không?”

Chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra khi Ian đi lấy vé ở lâu đài Solia.

“Nghe này. Vào buổi chiều...”

Riley chuẩn bị ngả lên giường sau một ngày mệt mỏi thăm quan Left Solia nhưng bị vịn lại.

“... Eug.”

Hơi thở ông chạm tới mũi Riley.

Ông hồi tưởng lại và bắt đầu kể về chuyện đã xảy ra ở lâu đài.

“Cho bốn vé tham gia vào cuộc thi đấu kiếm... loại ghế ngồi.”

“Thứ lỗi, nhưng ông đến từ đâu?”

“Tôi đến từ nhà Iphelleta.”

“I-Iphelleta? Ông thật sự đến từ nhà Iphelleta sao?”

“Đúng vậy...? Đây là lá thư của ngài công tước và gia huy.”

“Vé ngồi xem sao... Ông thật sự chỉ muốn lấy vé ngồi xem thôi sao?”

“...Cứ đưa cho tôi vé ngồi xem là được rồi.”

“Aah, vâng. Đây ạ.”

Riley cắt ngang vụ hồi tưởng của Ian và cố gắng thoát ra.

“Ông đã làm rất tốt. Giờ thì...”

“Thật sự, tôi đã rất xấu hổ khi đó không phải là vé tham dự cuộc thi! Vấn đề là... chuyện còn chưa hết! Keuheug!”

“Gah, thả tôi ra trước đã...”

Ian nắm chặt tay áo không để Riley thoát được và bắt đầu kể tiếp.

‘Oh? Ai đây? Không phải Ian đó sao?’

‘... Hmm?’

‘Anh hùng đánh thuê Ian phải không?! Cũng khá lâu rồi nhỷ?’

‘Haha! Nhìn ông như thế này, dường như ông vẫn còn rất sung mãn nhỉ? Wow... Cứ như mới hôm qua chúng ta vẫn còn là những lính đánh thuê nổi tiếng vậy!’

‘Haha! Ông cũng thế! Giờ ông ra sao rồi? Nhìn vào quần áo và thời gian nữa... Chẳng lẽ ông đến để đăng kí tham gia cuộc thi? Không giống như là ông đến để đăng kí cho con của mình...’

‘...Ừ. Nhưng tôi không phải quý tộc, hiện giờ tôi đang làm quản gia cho nhà Iphelleta.’

‘Ừ... Nhìn ông không giống kiểu người sẽ lập gia đình. Ông còn không quan tâm tới hình ảnh của mình nữa mà. Từ lúc bắt đầu cuộc đại chiến, ông chỉ làm theo lối suy nghĩ của mình.’

‘Đó là nỗi ân hận và cũng là để trả nợ cho tội lỗi của tôi.

Với lại tôi không hợp với cuộc sống gia đình.’

‘Ờ thì, ta hãy gác chuyện quá khứ sang một bên... Thật tiếc nếu nhắc lại chuyện buồn trong một ngày đẹp trời như thế này. Dù sao thì... Nhà Iphelleta hả? Tôi tưởng ông sẽ có một chân trong lâu đài chứ, dù sao thì, ông cũng là anh hùng đánh thuê, mà làm một quản gia à... Cũng không tệ, vậy ông phục vụ cho ai trong nhà Iphelleta?’

‘E-Eh?’

‘‘Strong-sword’ Ryan hay ‘Quick-sword’ Lloyd?’

‘...’

‘Không phải à? Ah! Vậy chắc hẳn là ngài Stein?’

‘...’

‘Có gì không đúng sao?’

‘Không,chỉ là... Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra tôi có chuyện gấp phải đi.’

‘Không thể nào... không phải ba người họ ư?’

‘Keuheum! Khi nào mới có vé xem cuộc thi đây? Hơi lâu rồi đấy?’

‘Vé... xem ư?’ Chờ đã! Ian đừng đi vội chứ! Giờ tôi mới nhớ, hình như tôi có nghe về người con trai út của nhà Iphelleta.’

‘...!’

‘Tên cậu ấy là... Ah, đúng rồi! Riley! Và biệt danh là... là gì nhỉ?’

‘Đủ...’

‘Lazy Sword? Phải không? Do cậu ấy quá lười biế...’

‘Dừng lại.’

‘Đủ rồi.’

Ian đột nhiên kết thúc việc hồi tưởng.

Và Riley không phải là nguyên nhân.

“… Huhu oa oa oaaag!!”

Nó dừng lại vì Ian bắt đầu òa khóc.

“Cậu không biết tôi đã xấu hổ tới mức nào đâu! Trước mặt những đồng nghiệp của mình! Rất xấu hổ! Mọi người đều nhìn kẻ được gọi là anh hùng đánh thuê với ánh mắt thương hại! Eoheuheoeong!”

Ai nói rằng nước mắt của người già giống như đại dương?

Riley biểu hiện sự mệt mỏi khi nhận ra lời phàn nàn của Ian vẫn chưa dừng tại đó.

“Bởi vì phu nhân đã ra lệnh cho tôi giữ im lặng nên tôi không thể nói lên việc cậu chủ tuyệt như thế nào và sự chán nản của tôi... Tôi nhục quá! Heueoeong!”

‘... Ài!’

Riley che mặt thở dài vì cậu không biết đến chừng nào mình mới đi ngủ được..

...oCo...