.
.
.
“…”
“Cái gì đây?”
Nắm bức thư trong lòng bàn tay, ông cẩn thận nhìn lại dòng chữ ‘pháp sư bóng tối’. Ông lắc đầu.
“… C… Cậu chủ!”
Mặc cho tiếng hét của Ian, Riley vẫn tiếp tục tận hưởng một buổi chiều nằm ngủ với miệng mở to.
“Cậu chủ, Cậu chủ! Cậu hãy dậy đi!”
Do cậu vẫn không chịu dậy khi Ian gọi tên, ông đành phải nhảy lên trên chiếc xe và lay cậu dậy.
“Cậu chủ!”
“Uuu, um… Gì đấy? Chúng đã xong rồi à?”
Riley cảm thấy vẫn chưa đến 30 phút kể từ lúc cậu bắt đầu ngủ. Cậu ngáp dài một cái, ngồi dậy dụi mắt.
“Nếu họ đã chữa xong cho lũ trẻ thì chúng ta chỉ việc đi khỏi đây thôi, vậy sao ông lại đánh thức tôi?”
Riley nhăn mặt nhìn Ian. Cậu đang tỏ ra rằng mình đang cảm thấy rất phiền phức. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Ian, Riley đứng hình.
“Cậu chủ.”
Ian đưa mặt lại gần Riley. Riley bất chợt lùi lại vì khó chịu và bắt đầu nói lắp,
“V… vâng?”
“Cái gì đây?”
Ian vẫn trừng mắt và cho Riley xem mảnh giấy với một vài dòng chữ trên đấy.
Tờ giấy viết, ‘Cậu chủ, lại là tên khốn đó. Tên pháp sư bóng tối ở Rainfield đã sống lại.’
“…Thì sao?”
“Cái này…!”
Đọc xong lá thư, Riley mang một vẻ mặt lơ đễnh hỏi ngược lại Ian. Ian chuẩn bị hét lên điều gì đó nhưng lại bị nghẹn.
“.. Ugh.”
Ian thở ra một hoi cực kì dài khiến Riley cảm thấy không an tâm. Cậu cầm tờ giấy mà Ian đưa cho và đọc lại nó lần nữa.
<Cậu chủ, lại là tên khốn đó. Tên pháp sư bóng tối ở Rainfield đã sống lại.>
Tên đại tư tế của đền thánh Solia.
Một trong số những người mang màu tím.
Cậu đã nghi ngờ Rebethra nên đã để Nara theo dõi, và bây giờ lại có bức thư gửi đến đây. Thế có nghĩa là…
‘Cá đã cắn câu?’
Có nghĩa là Rebethra đã cắn miếng mồi mà Riley đưa ra để đề phòng.
‘Mọi thứ lại trở nên phức tạp hơn một chút khi người cắn câu lại không phải là Kabal.’
Tên pháp sư bóng tối cũng nằm trong danh sách những người mang hào quang màu tím mà Nara đã nói.
Riley suy tư về Rebethra, Kabal và tên pháp sư.
Rebethra là đại tư tế ở Solia.
Kabal là một lính đánh thuê có tiếng ở Ansyrium.
Tên pháp sư thì mới vừa hoạt động ở Rainfield.
Trong khi đang suy nghĩ, Riley chợt nhận ra khuôn mặt của Ian đang ở sát phía trước và khựng lại.
“Cái gì, sao ông nhìn thấy ghê vậy?”
“Cậu chủ, cậu lại tính giấu diếm gì nữa phải không?”
Ian vẫn giữ ánh mắt phiền muộn của mình thẳng vào Riley.
“… Giấu cái gì?”
“Cậu không cần phải giả vờ không biết ông gìa này đang hỏi cái gì. Cậu biết rõ tôi đang muốn hỏi gì phải không?”
“…”
Có vẻ Riley đã bị thua trong cuộc tranh cãi vì ánh mắt và lời nói của Ian. Cậu chỉ biết há mồm nhìn Ian. Ian bất chợt đưa tay lên nắm vai Riley.
“Cậu chủ!”
“Ông muốn tai tôi rớt ra luôn à?”
Giọng Ian lớn đến mức khiến mọi người xung quanh phải quay lại nhìn họ.
“Ugh.”
Lo lắng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, Riley đã định sẽ tự tiến hành mọi việc trong im lặng. Tuy nhiên, Riley chỉ có thể liếc mắt đi chỗ khác với người quản gia luôn kiên trì nhất quyết không từ bỏ này.
‘Mình nghĩ rằng nếu không nói thì ông ấy sẽ chỉ khiến mình phải mệt mỏi hơn thôi.’
Ian vẫn giữ chặt lấy Riley với ánh mắt cháy bỏng như muốn nói rằng ông sẽ không bỏ cậu ra chừng nào cậu giải thích tất cả mọi chuyện. Thấy Ian như vậy, Riley chợt nhớ về lời khuyên của Iris.
‘Riley, không có một bí mật nào mà con có thể giấu nó suốt đời cả.’
Có câu nói rằng lời khuyên của mẹ luôn luôn đúng.
Và không hề sai.
Thật ra, trong quá trình thực hiện cuộc thi giành quyền thừa kế, Riley đã cho Ian thấy một phần kiếm kĩ của mình.
“Ian, mọi việc không có gì đặc biệt, nhưng…”
Riley lẩm bẩm như thể cảm thấy mọi việc dần trở nên kì quái, Ian vẫn giữ ánh nhìn như thể yêu cầu Riley cứ nói tiếp tục, ông đưa mặt lại gần hơn nữa.
“Tôi sẽ lắng nghe!”
“Nó sẽ mất rất lâu để giải thích.”
“Dù sao chúng ta cũng phải ngồi đợi lũ trẻ được chữa trị xong rồi ra khỏi đền thánh nữa mà.”
“…”
“Hãy nói tôi nghe!”
“… Ugh.”
Lần này, tới lượt Riley thở dài giống Ian lúc nãy.
…
…oCo…
…
Mưa rơi nhẹ rơi, mưa đừng mang hoàng hôn xua tan bóng em
Chua cay nào hay, thương là đau màn đêm chia hai giấc mơ…
Mặc dù đang là mùa Thu, nhưng mưa vẫn rơi xối xả ở Rainfield.
Bên trong một căn nhà đổ nát với bầu không khí thông thoáng, một vài cá thể đang tập trung tại đây. Thật khó để tưởng tượng rằng họ đều tập trung lại một chỗ.
“Lần gặp mặt cuối cùng là mấy trăm năm rồi nhỉ?”
“Lần gặp mặt cuối cùng cỡ hơn một ngàn năm trước rồi.“
“Thật sao? Tôi đã đi ngủ nên không để ý nữa.”
Ở đó bao gồm một Elf mang mái tóc dài trắng như bạc, một con Orc da vàng, một người cây đang rùng mình và một tiên cá có nước da xanh biển.
Cả bốn chủng tộc khác nhau về ngoại hình lẫn tính cách đang tụ họp với nhau để bàn luận.
“Còn Andal đâu?”
“Hắn ta chưa ở đây. Hắn nói rằng mình sẽ mang theo một đứa học trò nên kêu chúng ta hãy chờ đợi.”
“Học trò à? Học trò là cái gì?”
“Ngươi biết đấy, thứ mà con người hay làm. Giống như là dạy học vậy đó.”
“Ah, là vậy à?”
“Hắn ta thật sự là một tên lập dị. Thật lập dị.”
Sau khi phất lên bộ tóc óng mượt của mình, cô Elf xinh đẹp quay sang nhìn ra bên ngoài rồi nói.
“Uu. Tôi không thể nào cảm thấy dễ chịu ở Rainfield. Không khí ẩm ướt ở đây… đúng là tệ nhất.”
Ngay hướng mà cô đang nhìn, một ánh sáng lóe lên rồi Andal và Nainiae xuất hiện.
“Wow, đây là một sự ngạc nhiên à? Tất cả mọi người đều tập trung ở đây sao?”
Nainaie ngơ người nhìn Andal. Hắn vỗ đầu Nainiae rồi tiến lại chiếc bàn mà cả 4 thực thể kia đang ngồi.
Cô Elf lên tiếng.
“Không, một người trong số chúng ta vẫn chưa đến.”
“Một người mất tích à? Ah, phải rồi, sao lại như vậy?”
“Không thể nào liên lạc được, ngay cả cái hang cũng bị bỏ trống. Có lẽ là hắn đang đi dạo chơi đâu đó.”
“Ngay cả vậy, không phải vẫn có thể liên lạc được với nhau sao? Bận đến nỗi cũng không thèm liên lạc lại sao?”
“Có lẽ vậy.”
Trong khi đang trả lời câu hỏi của Andal, cô nàng Elf để ý thấy Nainaie đang đứng ngơ người trong góc. Cô dùng cử chỉ ra hiệu cho Nainiae có thể ngồi đâu tùy thích.
“…”
Thấy vậy, Nainiae chỉ cuối người xuống rồi cẩn thận ngồi vào góc phòng. Sau đó chủ đề chính của buổi nói chuyển hướng sang Nainiae.
“Hum, vậy chính là con nhóc đó phải không?”
“Andal đã nhận con nhóc đó làm học… học học gì ấy nhỉ?”
“Vậy, đứa trẻ loài người mà Andal nhận làm học trò là cô ta?”
“Ta muốn nhìn thấy con nhóc đó đấu một trận tay đôi với vệ thần của mình.”
“Đừng bận tâm. Cô ta là một đứa con gái và nhìn trông cũng rất yếu ớt. Ngươi quên rằng con người rất yếu ớt rồi sao? Nếu ngươi giết con nhóc đó, Andal sẽ trở nên rất tức giận đấy.”
Mỗi người họ đều nói lên nhận định của mình về Nainiae. Không muốn cuộc bình luận này kéo dài thêm nữa, Andal chậm rãi ngồi xuống bàn và lên tiếng.
“Đừng làm ta cười. Tên Orc mà ngươi mang đến hôm nay cũng không thể nào chạm đến một ngón chân của Nainaie đâu. Trận chiến sẽ không kéo dài lâu đâu, nó sẽ kết thúc trong 30 giây.”
“30 giây? Puhahaha! Andal, có vẻ như mấy ngàn năm nay ông đã trở thành một kẻ khoác lác rồi!”
“Huhu, ngươi nghĩ ta đang khoác lác à? Ta nên gáy thêm một chút nữa không nhỉ? Ngươi sẽ cần ít nhất 5 High Elves nữa.”
Andal cười mỉa mai với đôi tay bắt chéo trước ngực. Tên người cây lắc đầu.
“Chậc chậc”
“Thôi, thôi. Thế đủ rồi. Chúng ta tập hợp ở đây không phải vì việc này.”
Cô Elf tóc bạc làm dịu bầu không khí rồi nhảy vào vấn đề chính.
“Tôi tập hợp mọi người ở Rainfield này vì như tôi đã giải thích trước đó, tôi cảm thấy có một dòng năng lượng lạ ở đây.”
“Năng lượng kì lạ?”
“Thế chuyện lùm xùm đó là sao?”
“Được khoảng mấy ngày trước rồi.”
Cô Elf vẫn tiếp tục giải thích.
“Nguồn năng lượng mà tôi đã cảm nhận được ở Rainfield… rất giống với Mana, nhưng nó lại hoàn toàn không phải.”
“Hoàn toàn khác với Mana?”
“Tôi cũng không biết phải nói sao nữa. So với Mana thì nó có cảm giác rất nhớp nháp và khó chịu.”
Ngồi trong góc phòng, Nainaie cảm nhận được nguồn năng lượng tỏa ra của từng người trước mặt.
‘Tất cả họ đều là rồng hả thầy?’
Bắt đầu từ người Elf tóc bạc ngồi chính giữa, con Orc da vàng, tên người cây, tiên cá và cả Andal… Cô có thể chắc chắn rằng nguồn Mana của tất cả bọn họ đều rất lớn.
‘Họ đều là rồng phải không?’
<Phải. Tất cả những cá thể ở đây đều là những sinh vật vĩ đại. Giờ đây, họ đều đang đi nghỉ nên hình dáng của họ đều thay đổi.>
Một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm kế bên tai để giải đáp thắc mắc của Nainiae.
Đó là Heliona, tinh linh hiện đang sống trong hang của Andal.
“Có tất cả 3 người sở hữu năng lực này. Chúng đều đã ở Rainfield. Nếu tôi không mượn sức mạnh của tinh linh để nhìn vào quá khứ, tôi cũng sẽ không thể nào tin được.”
Nghe được đến đây, tất cả đều gật đầu rồi bắt đầu đặt câu hỏi.
“Cô không tập hợp chúng ta tại đây chỉ vì thế phải không? Không giống như là một nhóm 3 người đi lang thang khắp nơi là việc không bình thường.”
Tên người cây thận trọng đặt câu hỏi. Cô Elf gật đầu đáp,
“Bọn chúng đã xuất hiện những hành động đe dọa đến sự cân bằng.”
Nainiae một lần nữa ngơ người trước diễn biến cuộc họp.
‘Đe dọa đến sự cân bằng?’
Cô Elf thở dài rồi nói hết câu.
“Nói cách khác… chúng đang can thiệp vào số phận.”
“Cái gì?”
Nghe cô nói vậy, tất cả những người khác, ngay cả Andal cũng phải nhăn nhó.
“Giờ, hãy nói cho chúng ta nghe, hỡi đứa trẻ loài người kia.”
Cô Elf quay sang nhìn Nainiae đang ngồi trong góc phòng.
“Vâng?”
“Thông qua tinh linh, ta đã thấy những điều xảy ra trong quá khứ. Ta biết rằng cô đã ở Rainfield. Về chuyện đã xảy ra lúc đó… Ta muốn cô kể lại mọi chuyện.”
“…”
Giờ đây, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Nainiae.
“Nếu cô không muốn, ta có thể kể thay cho cô… nếu cô không có ý kiến.”
Tuy còn chần chờ, nhưng khi nghe vậy, Nainaie đứng dậy và bắt đầu kể.
“Vậy, tôi đã chạm tráng với tên phù thủy bóng tối ở Rainfield.”
Cô giải thích dựa theo cảm nhận của Riley khi cậu đối mặt với tên phù thủy. Nó giống như là một khả năng riêng biệt mà không cần sử dụng đến Mana.
Dựa vào những gì mà họ hiểu, có thể chắc chắn rằng đó là ‘nguồn năng lượng nhớp nháp’ mà họ nhắc đến lúc nãy.
“Cũng giống như tôi, phép thuật hắn ta dùng có màu đen, và… Bên cạnh phép thuật, hắn ta cũng có khả năng triệu hồi xác chết và điều khiển chúng.”
Sau lời giải thích của Nainiae, cô Elf gật đầu xác nhận câu chuyện của cô rồi nói tiếp.
“Làm cho một cái xác di chuyển theo ý mình thì loài rồng chúng ta cũng có thể làm được, đó chỉ là trò trẻ con thôi. Vấn đề ở đây là… phần linh hồn.”
“… Phần linh hồn?”
“Tên cô là… Nainaie phải không? Cô sẽ cảm thấy ra sao nếu có ai đó chết và hoàn toàn biến thành cát bụi… một lần nữa đứng trước mặt cô nhưng lại vẫn khỏe mạnh?”
“Hả?”
Nainiae ngơ ngác hỏi. Cô Elf tóc bạc chỉ tay về phía con mắt trắng của Nainaie.
“Con mắt đó có thể định vị được người mà cô đang nghĩ đến phải không?”
Mặc dù không biết làm sao cô lại có được nó trong lúc thí nghiệm ở tháp phép thuật, Nainiae gật đầu.
“Vậy còn người đã chết thì sao?”
“…?”
“Tôi sẽ hỏi bằng cách khác. Về người mà ta đang nghĩ đến hiện giờ, bằng cách nào đó, cô có thể định vị được hắn ta không?”
“…?!”
Nghe vậy, Nianiae nhìn thẳng vào đôi mắt của cô Elf, đột nhiên cô lắc đầu.
“Chuyện gì vậy?”
“…”
Mắt Nainaie mở to như thể bị ngạc nhiên vì hai chuyện.
“Sao việc này…”
Đầu tiên, tên pháp sư bóng tối vẫn đang còn sống ở Solia. Điều thứ hai là…
‘Tên đó… Sao hắn có thể?’
Tên đại pháp sư Astroa vẫn còn khỏe mạnh đi lại ở Solia.
…
Trans: Hein
Editor: Try Hard.
…