.
.
.
“…”
"Huh?"
Nhóm từ tháp ma thuật đến trung tâm cùng với Peruda đã đưa các xác chết trở lại tháp ma thuật. Những gì họ phải đối mặt khi họ trở lại tòa tháp ở tầng một là một núi xác chết.
“Chuyện…chuyện gì đã xảy ra…?”
Một người trong nhóm lầm bầm sau khi nhìn thấy cảnh tượng này. Một câu trả lời vang vọng lên.
“…Ahha, thứ lỗi cho ta vì đã xâm nhập vào.”
Sàn nhà phủ bởi máu, và có cả đồng đội của họ đang nằm đó. Cả nhóm đang nhìn vào hiện trường, quay đầu về phía giọng nói.
“… Ông là..?”
“Suy xét tình hình, ta nghĩ rằng mình nên vào thăm nơi này, thế nên.”
Ở đó là một ông già với bộ râu trắng dài, đang ngồi trên ghế và nhìn về phía họ.
“T… Tại sao ông lại ở đây?”
"Hãy bình tĩnh."
Trong sự hoài nghi, cả nhóm hoảng loạn. Ông lão trả lời, nói không cần phải ngạc nhiên, giơ tay phải lên.
“Các người sẽ hiểu ra sớm thôi.”
Ông lão tạo ra một tiếng động chói tai bằng cách búng tay, và những xác chết nằm khắp sàn nhà bắt đầu co giật.
“Gu….Urrrrrrrrrrrrr….”
Các xác chết bắt đầu di chuyển lại.
Một số bị bỏng, và một số bị đóng băng. Họ đều có những đặc điểm độc đáo. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, đó là, tất cả họ đều có đôi mắt phủ đầy một màu đen.
“….C…Cái gì thế này…”
Các xác chết giống như những thứ họ nhìn thấy ở Lower Solia.
Nhóm dự đoán được các xác chết sẽ hành xử như thế nào. Họ ném những xác chết bị kìm hãm từ Lower Solia sang một bên và từ từ bắt đầu lùi lại.
“C…Chạy…Chúng ta phải chạy! Cần phải báo cho Ngài Perudavề việc này.”
Khi một người trong nhóm bắt đầu lùi lại, như thể những người còn lại cũng cảm thấy như vậy, họ bắt đầu làm điều tương tự trong khi sợ hãi.
Đó là bởi vì bất kể thực tế họ là pháp sư của tháp ma thuật, nhưng họ không thể chiến thắng được ông già đang ngồi trên ghế Sofa kia.
“Aha, ta không cho phép điều đó được…”
Ông già ngồi trên ghế Sofa nhìn năm người đàn ông đang cố chạy.
Lần này, ông giơ tay trái lên.
Chỉ với động tác tay đó, giống như những gì Peruda thể hiện, sàn xung quanh nhóm bắt đầu co giật, và những xúc tu kinh tởm tuôn ra.
“Kuk!”
Một xúc tu trói chân nhóm lại. Trong hoảng loạn, họ nghiến răng và trừng mắt nhìn ông già trước mặt.
Lão già với tiếng cười khinh bỉ, nói,
“Đấy là để gói lại món quà của ta. Sẽ thật vô ơn nếu như ta không đáp nghĩa lại…nên đây là phẩn thưởng của ta.”
Ông ta đang nhìn những xác chết bị trói chặt bị ném xuống sàn nhà.
Sau đó, lão khép những ngón tay của mình lại.
“Kiiiaaaaaak!”
“U Uua Uuua? Uuuuuaaaa!”
Cả nhóm bắt đầu la hét.
Đó là bởi vì, tuân theo cử chỉ tay của ông già, những chiếc gai sắc nhọn bắt đầu mọc trên sợi xúc tu đang trói họ.
“Có vẻ như màu sắc của ta trước đây đã mất đi sau khi chuyển đổi cơ thể.”
Nhìn vào màu của dây leo và gai đâm vào chân của nhóm, ông già nhấp lưỡi như thể thất vọng.
Tại thời điểm đó,
“Chà, cũng chả sao.”
“… Guuuurrrrr.”
Những xác chết co giật và đứng dậy trước đó mở to miệng và nhìn vào nhóm người bị trói chân.
“Ah, ahhaha”
Cả nhóm đã bị đóng băng trong sợ hãi. Nước mắt bắt đầu hình thành quanh mắt họ.
“… Nào, giờ ăn đến rồi.”
Khi ông lão lầm bầm, các xác chết bắt đầu đi khập khiễng đi về phía nhóm người.
Trong số các xác chết, có vẻ như một trong số chúng đã chết đói khá lâu. Con đó chạy thẳng tới nhóm bất chấp sự vướng víu của chiếc áo choàng đang mặc.
Tất cả các xác chết đều là đồng đội của nhóm người trong tháp ma thuật. Đầu ngày hôm nay, nhóm đã mỉm cười và trò chuyện với nhau.
“Uuuaaa, uuuuuaaaaa!”
Nghĩ rằng họ không thể chết như thế này, nhóm người từ tháp ma thuật đang run rẩy vì sợ hãi, giơ tay về phía trước.
Whoooosh…..
Cùng với câu thần chú, những ngọn lửa được hình thành trước bàn tay. Họ nhắm ngọn lửa vào những xác chết từng là bạn của mình.
“Ah, ta không cho phép điều đó.”
Như thể ông già không thể cho phép những nỗ lực điên cuồng cuối cùng của họ, chiếc nhẫn màu tím trên tay lão ta phát ra một mảng biểu tượng kỳ lạ, và thứ đó bắt đầu xoay tròn như một cái vô lăng.
Nguyên văn: As if the old man could not allow their frantic last-ditch efforts, purple colored ring like things started to form in tight array on the old man’s right hand, and they started to turn like a clock spring.
Clock Spring ở đây ý chỉ cuộn dây trong vô lăng, chứ không phải đồng hồ mùa Xuân.
“Ma thuật… bị hủy…”
Năm người đàn ông từ tháp ma thuật sắp phóng ngọn lửa, lầm bầm trong sợ hãi.
“Ah, ahah..”
“Astro…”
“Guuuurrrr!”
Như thể anh ta đã mất trí vì sợ hãi, một người trong nhóm chuẩn bị hét tên của ông già ngồi trên ghế Sofa. Tuy nhiên, cổ của anh ta đã bị cắn bởi xác chết đầu tiên.
“Kuuauaaaak!”
Lạo xạo
Rắc rắc
Nhai nhai…
Nhòm nhoàm.
Cùng với tiếng hét, có những âm thanh của da thịt bị cắn đứt.
“Uuuurrrr, auuuuk”
Đôi mắt của họ sau khi cả nhóm bị cắn bởi những xác chết, đang dần mất đi ánh sáng.
“Thật vô duyên.”
Có tiếng máu bắn ra từ da thịt bị cắn đứt. Cảnh tượng khủng khiếp đó đang diễn ra trước mặt ông ta.
Bất chấp tất cả, ông lão chỉ lầm bầm.
“Giữ im lặng trong bữa ăn là phép lịch sự cơ bản.”
Từ phía sau, ông lão nhàn nhã nhìn những xác chết đang ăn bữa ăn của chúng.
Cuối cùng ông cũng đứng dậy và tiếp tục,
“Đồng thời, những kẻ bị ăn cũng nên im lặng mới phải lẽ chứ.”
Lão già…
Astroa có một nụ cười mờ ám trên khuôn mặt mình.
…
…oCo…
…
Một buổi sáng hơi muộn một tí
Trên giường ở khách sạn, Riley mở to đôi mắt nhăn nhó.
Cậu thấy giường của Ian trống rỗng. Riley che mặt bằng lòng bàn tay như thể đang có một cơn đau đầu.
“Ugh, Ian, thật là…”
Riley đặt chăn sang một bên và xuống giường.
Cậu nhìn và thấy chiếc giường Ian đã được sắp xếp gọn gàng.
Riley nhìn xung quanh và nói,
"Ông đi đâu mất rồi?”
Kể từ khi Ian đối mặt với các xác chết ở Lower Solia, Riley nghĩ rằng có gì đó kỳ lạ về Ian.
Riley gãi đầu.
“Dù sao đi nữa, ông không ở ngoài đó để cố gắng tự mình xử lý việc này, phải không?”
Riley nghĩ về trường hợp xấu nhất mà cậu có thể tưởng tượng được.
Riley chuẩn bị rời khỏi khách sạn, nhưng
“Um?”
“Ah, cậu chủ.”
Cậu đi đến chỗ Ian đang đứng trước cửa.
“Ian?”
Không như Riley sắp rời khỏi phòng, có vẻ như Ian lại sắp bước vào phòng.
Ian đang đứng trước cửa, nghiêng đầu sang một bên như thể ông ta đang tự hỏi tại sao Riley trông bối rối.
“Cậu định ra ngoài ạ?”
Có vẻ như Ian vừa trở về sau khi tắm rửa. Thay vì bộ đồ quản gia thông thường, ông mặc quần áo sáng màu. Có một ít nước trên mặt vẫn còn dính vào.
Nhìn Ian, Riley lầm bầm rằng mình đã lo lắng cái gì không biết nữa.
Riley hỏi,
“Ian, ông…”
“Cậu chủ?”
Riley sẽ có một cuộc trò chuyện với Ian về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Tuy nhiên, khi nhận thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của Ian, Riley dừng lại những gì đang định hỏi.
“Có một vài điều tôi muốn nói với cậu.”
Ian nói thêm rằng ông đã trăn trở suốt về điều này khi đi dạo sáng này.
Ông thở dài…
“Có dài lắm không?”
“Tôi sẽ tóm tắt nó lại.”
Ian thay bộ đồ quản gia, chuẩn bị một loại trà mà Riley thích ở khách sạn tầng 1 và mang nó đến cho cậu.
Ian bắt đầu kể chuyện.
“Nói về những xác chết mà chúng ta đã thấy ở Lower Solia ngày hôm qua. Tôi đã thấy họ. Nói chính xác, không phải xác chết…. tôi đã nhìn thấy đôi mắt đen tuyền đó.”
Đôi mắt đen láy là thứ có thể thấy ở bất kỳ xác sống nào. Toàn bộ đôi mắt bị bao phủ bởi màu đen, và Ian đã nói rằng ông đã nhìn thấy chúng trước đây.
“Khoảng 15… à không 16 năm trước, những gì xảy ra ngày hôm đó tôi vẫn nhớ như in, và tôi vẫn còn hối tiếc về chúng đến tận bây giờ.”
Ông đã nói về thời khi mình còn trẻ, trước khi ông đạt được danh hiệu Anh hùng đánh thuê.
Có một người phụ nữ trong một thị trấn nhỏ đã bị buộc tội là phù thủy.
Có những tin đồn kỳ lạ về bà, nói rằng bà tôn thờ những vị thần kỳ quái và ăn thịt trẻ em bất cứ khi nào bà nhìn thấy chúng
“Tôi đã gặp bà ấy khi tôi còn trẻ. Bà ấy cũng có đôi mắt đen như những xác chết. Không có màu trắng trên mắt. Đôi mắt bà hoàn toàn tối sầm.”
Ian nói ông đi theo bà vì nghĩ rằng nếu như tin đồn là sự thật, thì không thể để bà ta một mình được.
Ian cho biết mình sẽ ngăn bà lại nếu bà làm điều gì đó đáng ngờ như tin đồn, và ông muốn kiểm chứng tận mắt.
“Thực ra, việc gọi bà ấy là phù thủy là một điều vô lý… bởi vì bà ta sử dụng một thanh kiếm.”
“ Một thanh kiếm?”
"Vâng. Người phụ nữ với đôi mắt đen láy đó là sư phụ của tôi, người đã dạy tôi kiếm thuật khi tôi lạc lối.”
Ian nói rằng vào một ngày kia, ông đã hỏi người thầy mắt đen của mình rằng tại sao mắt bà ta có màu đen tuyền khi bà có vẻ ngoài và vung kiếm giống như một con người.
“Bà ấy nói đó là một phước lành.”
“Phước lành?”
Riley hỏi với vẻ bối rối trên khuôn mặt.
Ian gật đầu và nói rằng bà ấy thực sự đã nói điều đó.
“Về ngoại hình, nó trông giống như một lời nguyền hơn là một phước lành. Vì vậy, tôi đã hỏi rằng nó trông giống như một lời nguyền hay gì đó tương tự.”
Ian cho biết câu trả lời của bà ấy là…
“Bà nói bà thực sự cũng nghĩ thế.”
"Và sau đó?"
Ian gật đầu và tiếp tục.
"Vâng. Đôi mắt đen láy của bà là một thứ gì đó mà bà ấy có được vì bà ấy mong muốn.”
Có vẻ như Ian sắp nói phần quan trọng nhất. Với vẻ mặt nghiêm túc, Ian hạ giọng.
“Về những điều mà tôi nói về thầy của mình cũng như những gì tôi sắp nói… đó là những thứ tôi chưa từng nói tới cho ngài Stein.”
“….”
“Cậu chủ trẻ, cậu có thể giữ bí mật điều này được không?”
Ian hỏi với khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Riley không thể trả lời. Cậu chỉ im lặng.
“Cậu chủ!”
Ian gọi Riley lần nữa.
Riley, người đang đau đớn về điều gì đó trong giây lát, đưa ra một khuôn mặt nghiêm túc và chân thành khác thường, nhìn vào người quản gia của mình.
"Được!”
“…”
"Nói đi.”
Đây là lần đầu tiên Ian thấy Riley trông như thế này.
Ian hơi há miệng.
Ông kể câu chuyện với khuôn mặt nghiêm túc.
“Ngay bây giờ, ngay bên dưới thế giới mà chúng ta đang sống, có một thế giới khác mà mọi người không hề biết đến.”
…
…oCo…
…
Tại khu biệt thự Iphalleta.
Đã được một lúc kể từ khi Iris bước lên cỏ.
Đứng trên bãi cỏ, Iris lơ đễnh nhìn lên cây táo mà con trai cô thường sử dụng thay vì ghế Sofa hay giường ngủ.
“Táo năm nay trổ muộn nhỉ?”
Sera, người đã đứng cạnh Iris và cùng cô ấy nhìn lên cây táo, trả lời bình luận của Iris.
"Em biết."
Sera đang nghĩ về một cô gái khóc trước cây táo vào lúc trước khi rời khỏi biệt thự vào mùa hè năm ngoái.
Những quả táo sẽ sớm hình thành nên em muốn hái tất cả chúng cho cậu, Thiếu chủ.
Em muốn sống.
Em có thể sống không?
Sera nhớ cô gái đang tuyệt vọng cầu xin rằng cô ấy không muốn chết khi nhìn lên cây táo.
Sera cắn môi vô cớ.
“Những quả táo đã chín. Tôi tự hỏi cô ấy đang ở đâu và cô ấy định làm gì? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Đó là vì Sera đang lo lắng về Nainiae.
“….”
“Cô đang nghĩ về Nainiae à?”
Sera đã rơi nước mắt. Nhận thấy điều này, Iris mỉm cười dịu dàng và hỏi nhẹ.
"Ah… xin lỗi.”
“Chắc là cô nhớ Nainiae lắm nhỉ?”
Bị phát hiện, Sera đỏ mặt. Không có dải ruy băng của cô, mái tóc Sera đang chảy xuống một bên.
Sera nghịch mái tóc của mình và phàn nàn,
“Em cần lấy lại ruy băng của mình từ cô ấy… Đó là tất cả!"
Với khuôn mặt đỏ bừng, Sera đang phun nước bọt khi nói chuyện.
Như thể đang nhượng bộ, Iris vẫy tay và đè nến tiếng cười của mình.
“Được rồi. Được rồi”
Sera không thể nói gì với Iris mà chỉ cười.
Để thay đổi chủ đề, Sera hỏi về một cái gì đó khác.
“Cậu chủ đang làm tốt phải không ạ?”
“Là Riley. Chắc thằng bé sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái như lúc nó du lịch đến Rainfield vậy.”
“Hả?”
Dường như Sera lo lắng hơn về Ian, người đã đi cùng Riley.
Có cơn gió bất chợt và Sera hơi cau mày.
“Trời trở lạnh rồi.”
Khi gió mùa Thu thổi qua, thay vì co rúm lại, Iris nhẹ nhàng nhắm mắt lại và đón trọn làn gió mát.
"Dường như là vậy."
Tóc Sera bị gió thổi bay về sau, nên cô dùng tay phải ấn nó xuống.
Sera đột nhiên trông bối rối.
'Huh?'
Trong cơn gió.
Sera có thể ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đây là lý do tại sao Sera, người có giác quan sắc bén hơn, có thể nhận ra.
Mùi này… chắc chắn là.
“….?”
Nhìn theo hướng gió thổi.
Đến nơi mà mùi hương mà Sera mong đợi.
Sera lơ đãng quay đầu về hướng lối vào biệt thự.
Đôi môi Sera đang run rẩy, và miệng cô từ từ mở rộng ra.
…
…oCo…
Trans: Maxmalefic9x
Editor: Try Hard.
…