The King of the Battlefield

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shannon muốn đi chết!

(Đang ra)

Shannon muốn đi chết!

Ao Satsuki

Shannon là một pháp sư hoàn toàn bình thường, đoản mệnh và cũng không già hơn vẻ bề ngoài – hay ít ra đó là những gì cô ấy cố thuyết phục người bạn mới tên Kyle. Bị nguyền rủa phải sống mãi mãi và chá

4 1

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

(Đang ra)

Trở về từ thế giới khác, trái đất hóa ra cũng trở thành một thế giới giả tưởng. Còn nữa, này mấy cô nàng thua cuộc, đừng có nhìn qua bên này nữa.

飯田栄静

Đây là câu chuyện về Natsuki Yura, người chiến đấu với tư cách là anh hùng ở thế giới khác, quay lại trái đất để tận hưởng tuổi trẻ, nắm giữ sức mạnh của người hùng và gặp gỡ những người phụ nữ quyến

0 1

Asahi-san, cô nàng mỹ nhân mang thuộc tính Ánh Sáng, chẳng hiểu sao lại la cà trong phòng tôi mỗi cuối tuần

(Đang ra)

Asahi-san, cô nàng mỹ nhân mang thuộc tính Ánh Sáng, chẳng hiểu sao lại la cà trong phòng tôi mỗi cuối tuần

新人

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u tối và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ n

13 1

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

16 1

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

(Đang ra)

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

Hinata Mori

Đây là câu chuyện tuổi trẻ đầy cảm động về một nhà văn thiên tài trước đây đã gãy bút và một biên tập viên nữ sinh cao trung với một “bí mật” bắt đầu từ đây.

22 814

Tập 1 - Chương 0: Mở đầu.

Tiếng kêu thét!

Khu rừng bị bao phủ trong lửa.

Đây là căn cứ chính của hội Tử Lâm, nơi ai cũng thể giết lẫn nhau.

Tiếng ho.

Người đàn ông mất nửa thân dưới vật lộn bên bìa rừng.

Trong khi đang ho ra máu, ông ta nắm lấy mắt cá chân Muyoung và hét lên: "Vì, vì cái gì mà mày phải phá hủy Tử Lâm? Hơn 40 năm trời, mày đã cùng chúng tao giết hàng nghìn người, sao bây giờ mày!"

Khoác trên mình chiếc áo choàng đen dính đầy máu, Muyoung lặng lẽ nhìn xuống, nói:"Chẳng phải chúng ta vốn dĩ đã không tồn tại?"

Tử Lâm, nhóm người sống tận cùng của thế giới.

Do họ không thể xuất hiện trước ánh sáng, nên họ được cho là không tồn tại. Cuộc thảm sát này chỉ là sự mất tích của những kẻ vốn dĩ không tồn tại. Chẳng có gì lạ cả.

Cuối cùng, mọi thứ chìm vào im lặng.

Ngườ đàn ông nắm lấy mắt cá chân cậu, thủ lĩnh của hội Tử Lâm, đã trút hơi thở cuối cùng.

Vừa nhìn vào đống thi thể xung quanh, Muyoung vừa nghĩ

'Nếu mình được lựa chọn... Liệu cuộc sống của mình có thể đã khác?'

Quá nhiều người đã chết.

Thậm chí tay cậu cũng nhuốm đầy máu máu những người vô tội.

Sống một cuộc sống khác, đó là điều không thể.

Thật khó để tưởng tượng sống chung với ai đó mà toàn thân đều hăng mùi máu tanh như câu.

Bịch!

Muyoung quỳ gối xuống.

Có rất nhiều lỗ nằm rải rác trên người cậu. Cho dù có được huấn luyện tốt trong Tử Lâm, ám sát thủ lĩnh và hàng trăm chiến binh có kinh nghiệm vẫn là quá khó đối với cậu.

'Thật là một con đường dài.'

Muyoung cố nhấc khóe môi lên, cậu thậm chí không nhớ nổi tên thật hay cách để cười nữa.

40 năm trước, Muyoung vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường trên trái đất. Nhưng tất cả đã thay đổi vào cái ngày cậu bị triệu hồi đến Underworld.

Cái thế giới không khác gì địa ngục này là tác phẩm của 72 chúa quỷ.

Trong một thời gian dài, con người dần bị triệu hồi đến Underworld.

Muyoung cũng vậy. Chưa kịp chuẩn bị, cậu phải chống lại lũ quái vật để có thể bảo vệ bản thân. Thậm chí cậu còn chẳng thể tin vào những người khác. Con người đã tồn tại hàng thế kỷ trong thế giới này. Họ đối xử với những sự sống khác không khác gì đồ vật. Với quan điểm này, những tổ chức nhỏ và các căn cứ như Tử Lâm được thành lập. Muyoung bị bắt cóc bởi hội Tử Lâm ngay khi cậu vừa bước vào Underworld.

Kể từ đó, cậu bị ép sử dụng ma túy đá, bị tẩy não để có thể giết người.

Những người là hy vọng của nhân loại đã bị giết theo cách đó.

Cậu đã không còn cảm thấy tội lỗi khi giết người, kể cả khi đã thoát khỏi ảnh hưởng của những thứ đó. Muyoung đã đi quá xa để có thể quay lại. Nhưng thậm chí con đường này cũng đã đến hồi kết.

Muyoung ngẩng đầu mình lên.

"Đây có lẽ là lần cuối mình được nhìn ngắm bầu trời."

Bầu trời thật trong xanh.