The King of the Battlefield

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

4 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

93 267

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

15 102

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

240 4575

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

37 131

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

(Đang ra)

Tình cảm của senpai xinh đẹp nhất trường dành cho tôi bỗng dưng tăng vọt và senpai trở thành yandere??

天江龍,明石龍之介

Dần dần họ bắt đầu tiếp xúc với nhau, nhưng vào thời điểm đó cô ấy đã.....

11 61

Tập 1 - Chương 0: Mở đầu.

Tiếng kêu thét!

Khu rừng bị bao phủ trong lửa.

Đây là căn cứ chính của hội Tử Lâm, nơi ai cũng thể giết lẫn nhau.

Tiếng ho.

Người đàn ông mất nửa thân dưới vật lộn bên bìa rừng.

Trong khi đang ho ra máu, ông ta nắm lấy mắt cá chân Muyoung và hét lên: "Vì, vì cái gì mà mày phải phá hủy Tử Lâm? Hơn 40 năm trời, mày đã cùng chúng tao giết hàng nghìn người, sao bây giờ mày!"

Khoác trên mình chiếc áo choàng đen dính đầy máu, Muyoung lặng lẽ nhìn xuống, nói:"Chẳng phải chúng ta vốn dĩ đã không tồn tại?"

Tử Lâm, nhóm người sống tận cùng của thế giới.

Do họ không thể xuất hiện trước ánh sáng, nên họ được cho là không tồn tại. Cuộc thảm sát này chỉ là sự mất tích của những kẻ vốn dĩ không tồn tại. Chẳng có gì lạ cả.

Cuối cùng, mọi thứ chìm vào im lặng.

Ngườ đàn ông nắm lấy mắt cá chân cậu, thủ lĩnh của hội Tử Lâm, đã trút hơi thở cuối cùng.

Vừa nhìn vào đống thi thể xung quanh, Muyoung vừa nghĩ

'Nếu mình được lựa chọn... Liệu cuộc sống của mình có thể đã khác?'

Quá nhiều người đã chết.

Thậm chí tay cậu cũng nhuốm đầy máu máu những người vô tội.

Sống một cuộc sống khác, đó là điều không thể.

Thật khó để tưởng tượng sống chung với ai đó mà toàn thân đều hăng mùi máu tanh như câu.

Bịch!

Muyoung quỳ gối xuống.

Có rất nhiều lỗ nằm rải rác trên người cậu. Cho dù có được huấn luyện tốt trong Tử Lâm, ám sát thủ lĩnh và hàng trăm chiến binh có kinh nghiệm vẫn là quá khó đối với cậu.

'Thật là một con đường dài.'

Muyoung cố nhấc khóe môi lên, cậu thậm chí không nhớ nổi tên thật hay cách để cười nữa.

40 năm trước, Muyoung vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường trên trái đất. Nhưng tất cả đã thay đổi vào cái ngày cậu bị triệu hồi đến Underworld.

Cái thế giới không khác gì địa ngục này là tác phẩm của 72 chúa quỷ.

Trong một thời gian dài, con người dần bị triệu hồi đến Underworld.

Muyoung cũng vậy. Chưa kịp chuẩn bị, cậu phải chống lại lũ quái vật để có thể bảo vệ bản thân. Thậm chí cậu còn chẳng thể tin vào những người khác. Con người đã tồn tại hàng thế kỷ trong thế giới này. Họ đối xử với những sự sống khác không khác gì đồ vật. Với quan điểm này, những tổ chức nhỏ và các căn cứ như Tử Lâm được thành lập. Muyoung bị bắt cóc bởi hội Tử Lâm ngay khi cậu vừa bước vào Underworld.

Kể từ đó, cậu bị ép sử dụng ma túy đá, bị tẩy não để có thể giết người.

Những người là hy vọng của nhân loại đã bị giết theo cách đó.

Cậu đã không còn cảm thấy tội lỗi khi giết người, kể cả khi đã thoát khỏi ảnh hưởng của những thứ đó. Muyoung đã đi quá xa để có thể quay lại. Nhưng thậm chí con đường này cũng đã đến hồi kết.

Muyoung ngẩng đầu mình lên.

"Đây có lẽ là lần cuối mình được nhìn ngắm bầu trời."

Bầu trời thật trong xanh.