◇
(POV: Công chúa Valtrune)
Linh cảm của tôi đã thành hiện thực, và dĩ nhiên, là một linh cảm xấu.
Trong lúc đang bàn bạc với Phụ thân, Hoàng đế Glaude của Đế quốc Valugan, về việc đón tiếp các vị khách ngoại giao từ nước láng giềng tại vùng Dilst, một cảnh tượng tồi tệ xuất hiện ở bên kia cửa sổ.
Phụ thân cũng nhận thấy điều đó, "Valtrune, đó chẳng phải là Hiệp sĩ của con sao?"
Ông chỉ tay về phía hiện trường nơi sắp diễn ra một cuộc tàn sát.
―― Ôi, chàng hiệp sĩ của riêng mình em… Em chỉ muốn nhắn nhủ với anh một điều này thôi…
―― Đánh nhau cũng được, nhưng đừng giết người anh nhé?
Tôi đứng từ xa quan sát, không hề có ý định can thiệp. Cũng chẳng cần thiết, bởi chàng hiệp sĩ của tôi là người mạnh nhất.
Đám người kia thực sự nghĩ có thể áp đảo Aldia của tôi chỉ bằng số đông? Tôi không nghĩ rằng chúng chỉ đánh giá chàng qua thành tích học viện, nhưng rõ ràng chúng đã không nghiên cứu kỹ về tồn tại ngoài dự đoán này.
"Phụ thân, đó đúng là hiệp sĩ của con. Nhưng có vẻ chàng đang bị lũ phiền phức quấy rầy."
Tôi là một nàng công chúa nhân hậu biết quan tâm đến hiệp sĩ của mình. Nếu là tôi của quá khứ, có lẽ tôi đã thực sự hoảng hốt khi biết chuyện, nhưng sau khi chứng kiến năng lực thể chất của Aldia vô số lần, việc anh có thể thua… là điều không tưởng.
"Có vẻ bọn chúng là những kẻ thù địch với con. Nếu chúng cố tình dàn dựng tình huống này, ta nên can thiệp ngay…"
Phụ thân đang quan sát thái độ của tôi, chắc để thử phản ứng của tôi ra sao. Liệu tôi có đủ tư cách để trở thành nữ hoàng trong tương lai? Một đất nước không thể chỉ được dẫn dắt bởi lòng nhân từ, chỉ khi luôn giữ được sự tỉnh táo để đưa ra quyết định đúng đắn, tôi mới được xem là có tố chất lãnh đạo. Nóng vội chắc chắn sẽ dẫn đến diệt vong.
Sau một hơi thở sâu, tôi mỉm cười đáp, "Như con đã nói, anh ấy là hiệp sĩ riêng của con. Vì vậy…"
―― Tuyệt đối không được để lộ sự tự tin thái quá.
"Xin Phụ thân đừng lo lắng. Anh ấy không thể nào thua được."
Phụ thân hơi ngạc nhiên, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hừm, con rất tin tưởng cậu ta nhỉ?"
"Vâng."
Không cần thêm lời nào nữa.
Chỉ cần tôi nói đến mức này, ông chắc chắn sẽ――
"Vậy thì, hãy cùng chứng kiến thực lực của cậu ta xem sao…"
―― trở nên tò mò về Aldia.
Không chỉ tôi, mà ông cũng muốn đánh giá anh, rằng thực lực của anh mạnh đến mức nào.
Phụ thân cũng chẳng biết nhiều về anh. Ngay cả trong trận chiến ở lãnh địa Hầu tước Rigel, ông cũng không trực tiếp chứng kiến Aldia chiến đấu. Chỉ nghe kể lại thì không thể nào đánh giá đúng sức mạnh thực sự của anh.
―― Vậy là tôi đã có cơ hội cho Phụ thân thấy được năng lực của Aldia, nhưng vẫn có thể tận dụng tình huống này hơn nữa.
"Phụ thân, để đề phòng, hãy cử người có thể sử dụng phép hồi phục đến đó đi ạ."
"Ồ? Sợ hiệp sĩ của con bị thương chăng?"
"Không, ngược lại ạ."
―― Kẻ sẽ phô bày sự thảm hại không phải Aldia.
Mà là lũ người kia, những kẻ dùng số đông bao vây, khinh thường đối thủ chỉ có một mình, và xem tôi như một công chúa non nớt.
"Nếu Aldia nổi giận… có lẽ cả khu vực đó sẽ biến thành biển máu mất."
Tôi nói với nụ cười ngây thơ.
Ngay cả Phụ thân cũng phải toát mồ hôi lạnh.