“Hah!”
“―― Chậc, nguy hiểm đấy.”
Gã to lớn vung cây chuỳ trên tay. Đòn tấn công thổi bay cả những viên gạch lót đường, làm tôi rất khó để tiến sát lại.
Tầm đánh lớn cũng đồng nghĩa với nhiều khoảng trống, nếu như tôi có thể tận dụng sơ hở đó thì sẽ nhanh thôi.
Và tôi muốn nguyền rủa bản thân của quá khứ vì đã nghĩ thế.
“Không có chút sơ hở nào cả…”
Ngay cả trong kiếp trước, số kẻ địch mạnh đến mức này mà tôi từng chạm trán cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chưa kể, tôi chưa đánh với tên trước mặt bao giờ, nên sẽ mất một lúc để tìm ra thói quen và điểm yếu của hắn.
“Guh, tao sẽ giết mày, và được thả tự do!”
Một cú quét ngang vút qua, và tôi chỉ kịp né trong đường tơ kẽ tóc. Hình như cũng mất mấy sợi rồi thì phải.
“Chà… mạnh đấy. Mày, tên gì?”
“Aldia Graetz. Cận vệ của Công chúa Valtrune, và ta ở đây để đánh bại tất cả những kẻ phản quốc, những nốt ung nhọt của Đế quốc Valugan.”
“Ra thế… vậy tao chỉ cần giết mày là mọi thứ sẽ hoàn hảo!”
―― Còn lâu ta mới để cái ngữ như ngươi giết một cách dễ dàng.
Ta sẽ mở ra con đường để người ấy bước đi.
Ta đã thề nguyện và trở thành cận vệ của người ấy.
Ta sẽ sánh bước bên người ấy cho đến thời khắc cuối cùng.
Nên nơi đây sẽ không bao giờ là nơi sinh mạng này kết thúc!
“GUAHHHHHHHHH!!!”
Rống lên như thể không phải con người, hắn lao vào với cây chuỳ trên tay.
Nếu tôi trực diện đỡ đòn, chắc chắn thanh kiếm sẽ gãy trước một thứ vũ khí to và nặng như vậy.
Đã vậy thì, tôi sẽ lợi dụng bản kiếm để gạt nó đi!
Có thể thấy rõ uy lực của đòn tấn công từ những tia lửa toé ra từ nơi tiếp xúc. Đỡ được một lần, tôi lập tức nhanh chóng né tránh những đợt tấn công như vũ bão tiếp theo.
―― Nhưng bị động thế này không tốt chút nào.
Tôi đang mất quá nhiều thời gian cho chuyện này. Khả năng cao là Hầu tước Rigel đã cao chạy xa bay rồi.
Đồng đội của tôi có vẻ đã tiêu diệt hầu hết lực lượng địch, nhưng tôi không thể gọi họ đến chi viện được. Sự khác biệt về năng lực chỉ khiến họ bỏ mạng một cách vô ích mà thôi.
―― Tôi phải có được quyết định rõ ràng.
Tinh thần không ổn định sẽ làm đường kiếm không còn sắc bén.
Mặc dù tôi đã cố giữ bình tĩnh, nhưng đâu đó trong tôi vẫn đang lo lắng về thời gian.
Không ổn rồi.
Tôi không thể tung đòn kết liễu.
Mặc dù kẻ địch chỉ ở ngay trước mắt,
Nhưng thanh kiếm này không tài nào chạm tới được.
“Ngài Aldia, xin hãy để chúng tôi hỗ trợ!”
“――Lui lại! Các người không phải đối thủ của tên này!”
“Nhưng mà!”
“Đừng để bất kỳ ai xen vào trận chiến này, để ta có thể tập trung vào hắn ――”
Tôi không muốn những người trẻ tuổi với biết bao hoài bão và tương lai phía trước phải chết. Họ cũng là nguồn lực cần thiết cho trận đánh tiếp theo nữa.
Tôi không thể để những người chưa đủ kinh nghiệm bước vào trận quyết đấu này được.
“Guhh… mày, đơn độc. Có đồng đội, nhưng, một mình mày… thì đừng hòng giết tao!!”
“Tch…!”
Hắn có lợi thế về phạm vi tấn công, và giờ thì tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
Còn cách nào không…!
Mồ hôi chảy ròng ròng, từng giọt lăn theo vầng trán rơi xuống mặt đất. Tôi hoàn toàn bế tắc, không biết phải làm gì nữa…
Và ngay lúc đó,
“Haah!”
“――――!”
Một cây thương quen thuộc đâm thẳng vào vũ khí của địch, khiến hắn loạng choạng lùi bước.
“Ngài Aldia!”
―― Ah, cô ấy đến rồi.
“Liziarete tướng quân…”
Quá khứ và hiện tại.
Hai cận vệ phục vụ dưới trướng Công chúa Điện hạ Valtrune vai kề vai cùng sát cánh trên chiến trường.
Sự tuyệt vọng nhanh chóng tan đi.
―― Tôi đã nhìn thấy, cơ hội đột phá qua trở ngại này.