◇
Những con đường của Aldan rộng hơn những gì tôi tưởng tượng, và nó có nhiều quận huyện với những nét văn hoá khác nhau.
Mặc dù Aldan trông như đang phát triển rất thịnh vượng, thành phố này vẫn có những góc khuất chưa được phơi bày ra ánh sáng. Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài thôi, sẽ không thể nào nhận ra được sự im lặng đến nặng nề bao trùm lên nơi đây, làm nổi bật lên sự tương phản của bầu không khí tại thành phố này.
Lặng lẽ bước đi trong một con hẻm nhỏ mờ tối, tôi đang thực hiện nhiệm vụ do Công chúa Valtrune giao cho, đó là đi tìm một người theo yêu cầu của cô.
“Có lẽ là ở quanh đây…”
Aldan, một thành phố với sự phát triển rõ rệt, cũng cho thấy sự phân hoá giàu nghèo sâu sắc. Bên ngoài bức tường thành, đôi lúc lại thấy những ngôi nhà đổ nát xập xệ.
Ngay cả đối với thường dân, mức sống của họ cũng thay đổi đáng kể tuỳ theo nơi mà họ sinh sống, bên trong hoặc là bên ngoài bức tường thành.
Các cư dân ở bên trong thường tương đối khá giả, còn những người sống ở bên ngoài lại phải sống trong những khu ổ chuột không được trông coi và vô pháp, tựa như một thế giới khác hẳn.
“Sự tương phản rõ rệt quá...”
Thưa thớt vài cột đèn đường với ánh sáng yếu ớt, khiến việc tìm người ở nơi này chẳng dễ chút nào. Vậy mà, tôi phải tìm được người mà cô ấy muốn và chiêu mộ người đó bởi họ có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
‘Aldia, xin anh hãy tìm một người đàn ông tên Fadi. Dù là một thường dân, anh ta lại sở hữu ma pháp vô cùng lợi hại. Thêm nữa, khả năng kiểm soát khu vực xuất chúng của anh ta rất phù hợp cho công việc tình báo… Nếu có thể chiêu mộ anh ta thì đó sẽ là một quân cờ vô giá. Aldia, em trông cậy vào anh đó.’
Thật sự thì thông tin mà Công chúa Valtrune đưa ra khá là mơ hồ. Thực tế, tôi vẫn chưa tìm thấy cái người tên Fadi này.
Nếu tôi biết được đặc điểm khuôn mặt hoặc tuổi tác, việc tìm kiếm có thể sẽ dễ dàng hơn chút. Nhưng cũng chính vì độ khó của nhiệm vụ mới là thứ khiến nó quan trọng.
“Xin lỗi, anh có biết ai đó ở đây tên là Fadi không? Tôi nghe nói anh ta đang sinh sống ở khu vực này.”
“Fadi hả? Tôi không rõ lắm, nhưng chắc anh ta không sống ở đây đâu.”
“Vậy sao, cảm ơn anh nhé.”
Tôi đã dành khá nhiều thời gian tìm kiếm, nhưng không có manh mối nào cả. Có vẻ không một ai tôi gặp biết về Fadi.
Bầu trời dần chuyển tối, còn tôi thì vẫn đang suy nghĩ, nhưng đột nhiên,
“Nè, anh trai gì đó ơi~?”
Ai đó vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.
Tôi quay lại, và thấy một cậu thanh niên đứng đó. Trẻ hơn tôi, tuy trông hơi gầy nhưng vẫn có da có thịt, và vẻ ngoài cũng tươi tắn hơn hẳn nếu đem so với môi trường xung quanh. Cậu ta có mái tóc màu đỏ, đường nét khuôn mặt rõ ràng toát lên sự tốt bụng.
Nhưng, sự bình tĩnh của cậu ta khiến tôi thấy bất an một cách kì lạ. Khá khó để diễn tả thành lời, nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn. Trang phục của cậu ta cũng không quá bẩn, nhưng cũng không cho thấy sự giàu có.
Tôi nâng cao cảnh giác, nhưng cho đến lúc này thì cậu ta vẫn chưa đáng ngờ cho lắm, chỉ là tò mò tiếp cận tôi thôi.
Nhưng đột nhiên cậu ta lại đưa sát khuôn mặt của mình lên.
“Anh đang tìm kiếm ai đó tên Fadi à?”
“Ừm, đúng vậy, nhưng….”
Cậu ta tỏ ra rất quan tâm.
“Anh có việc gì với Fadi?”
“Cậu có biết Fadi không?”
“Có quen. Vậy tại sao anh lại tìm người đó?”
Tôi lúng túng không biết có nên trả lời hay không. Tôi không thể tiết lộ rằng tôi được Công chúa Valtrune giao nhiệm vụ đi tìm cậu ta, vì có thể sẽ khiến cho mọi việc trở nên phức tạp hơn. Và, cậu ta cũng có thể sẽ bị ép tham gia vào trận chiến với Vương quốc nữa.
Khó có thể nói thẳng rằng tôi muốn chiêu mộ cậu ta để phục vụ chiến tranh, nhưng nếu tôi không giải thích chi tiết thì không biết cậu ta có chịu nói cho tôi biết về vị trí hiện tại của Fadi hay không.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi úp mở đáp lời.
“Thực ra… tôi được giao nhiệm vụ tìm kiếm nhân tài theo mệnh lệnh Hoàng gia. Fadi là một cái tên nằm trong danh sách đó.”
Một câu trả lời không quá đúng sự thật, nhưng cũng không hẳn là một lời nói dối.
“Ồ, ra là vậy sao?”
“Ừm, liệu cậu cho thể cho tôi biết Fadi-san đang ở đâu không...”
Cậu trai trẻ này mỉm cười và nói.
“Nhưng anh có biết gì về những việc sai trái của Fadi không? Hắn ta là một người vô cùng nguy hiểm, vì hắn sinh sống bằng nghề ám sát.”
――Đó là một câu chuyện mà tôi không biết.
Quan sát sự thay đổi biểu cảm gương mặt của cậu ta, tôi đứng thẳng lưng lên, cảm nhận được rằng cậu ta đang định giãi bày điều gì đó theo cách của mình. Có lẽ nào cậu ta đang do dự về việc cho tôi gặp Fadi? Nhưng nếu như thế thì lại mâu thuẫn với điệu cười đầy vui vẻ cậu ta đang trưng ra trên khuôn mặt.
“Anh thấy sao? Anh có còn muốn gặp hắn ta không?”
Cậu trai cất tiếng hỏi, không biết liệu tôi có bị đe doạ không. Nhưng thực lòng mà nói, tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt cả.
“Không vấn đề gì, tôi vẫn muốn gặp anh ta.”
“Eh…!?”
Tôi không có vấn đề gì với chút chuyện cỏn con ấy. Tuy ám sát đúng là hành động lấy mạng người đáng lên án, nhưng tôi không có lý do gì để từ bỏ tài năng mà Công chúa Valtrune đang tìm.
“Tôi không biết điều đó, và không vì biết mà tôi từ bỏ việc tìm anh ta.”
Cậu trai tỏ ra bất ngờ thấy rõ. Lẽ nào cậu ta nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi mà chạy đi? Đừng có coi thường nhau thế.
Dù ngoại hình tôi như này, nhưng tôi đã trải qua biết bao lần thập tử nhất sinh trên chiến trường rồi. Tôi còn đã trải qua một chuyện dị thường ―― tôi đã từng chết. Thế nên, chỉ nhắc đến sát thủ thôi thì không lý nào lại khiến tôi phải sợ cả. Nếu kẻ đó kề dao vào cổ tôi, tôi sẽ dùng vũ lực để khiến hắn phải ngậm họng.
Tôi sẽ quyết định xem người đó có phải kẻ thù hay không sau khi gặp mặt.
“Heehh, anh trai có vẻ gan dạ phết nhỉ?”
Cậu ta nói với ánh mắt lấp lánh.
“Vấn đề không phải gan dạ hay gì. Tôi chỉ muốn thực hiện mệnh lệnh Hoàng gia. Ý định của tôi chỉ có vậy.”
“Mệnh lệnh ấy à…?”
“Tôi nói rồi. Tôi đang tìm người tài… bởi thời gian có hạn, và tôi cũng không biết liệu có kịp không.”
Để Công chúa Valtrune trở thành Nữ hoàng, cô ấy sẽ cần nhân tài và dẫn dắt Đế quốc Valugan tới chiến thắng. Nếu nước khác hay tổ chức nào đó tiếp cận họ trước, thiệt hại đối với chúng tôi sẽ nhân hai.
Nên tôi không còn thời gian để do dự nữa.
“Vậy thì… nếu mà...”
“Mm?”
“Nếu mà, sau khi anh chiêu mộ được Fadi… nếu có một quý tộc cấp cao nào đó trở thành kẻ thù của anh, liệu anh có còn giữ được quan điểm ấy?”
―― Một câu hỏi khó trả lời.
Ý cậu ta là, liệu cá nhân tên Fadi mà Công chúa Valtrune đang tìm kiếm có thực sự đáng để trọng dụng không, kể cả khi biến các quý tộc khác thành kẻ địch.
Fadi đã làm họ tức giận hay đặt họ vào thế bí à?
Tôi suy nghĩ một lát rồi đưa ánh mắt về phía cậu trai.
“Có lẽ là còn… phụ thuộc vào người đó như thế nào.”
“Huh?”
Cậu trai có vẻ khá bất ngờ trước câu trả lời của tôi.
“Tại sao…? Đối phương là quý tộc cấp cao đấy? Thông thường thì mọi người sẽ từ bỏ.”
Quả thực, bình thường mọi người sẽ đáp lại như vậy, nhưng tôi và Công chúa Valtrune là ngoại lệ. Tuy tôn trọng địa vị của một người là rất quan trọng, nhưng Công chúa Valtrune và tôi đều không cần quá quan tâm đến điều đó, bởi chúng tôi đều biết về thất bại trong tương lai của Đế quốc Valugan trước Vương quốc Reshfeld bởi đã quá quan trọng hoá chủ nghĩa quý tộc thượng đẳng.
Không phải toàn bộ quý tộc của Đế quốc đều là đồng minh của Công chúa Valtrune. Dĩ nhiên, có những người sẽ cản đường Công chúa, và tôi sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ đó cho đến khi cuộc chiến nổ ra trong hai năm nữa.
“Tôi không quan tâm nếu đó là quý tộc hay không. Chúng tôi sẽ dang tay giúp đỡ nhân tài cần thiết, và xoá sổ những kẻ ngáng đường. Chỉ vậy thôi.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn. Nếu không tiếp tục tin vào chính mình, chúng tôi sẽ không đạt được những gì mình muốn.”
Chúng tôi không được phạm sai lầm trong lựa chọn những gì cần ưu tiên nữa. Vì thế, tôi phải gặp được Fadi và tìm hiểu về anh ta, để xem liệu anh ta có phải người xứng đáng được phục vụ Công chúa hay không.
“Heehh, ngưỡng mộ anh trai thật đó nha…”
“Tôi không dám.”
Cậu trai mỉm cười tinh ranh và gật gật đầu.
“Vậy thì, cho tôi biết Fadi đang ở đâu được không? Tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
“Hehe, được thôi! Anh giai ngầu thật đó!”
Tôi tự hỏi không biết cậu ta có vấn đề gì.
“Um…”
“Ôi trời~ anh trai nóng vội quá.”
Tôi không thể nắm bắt hay hiểu nổi ý định của cậu ta là gì.
―― Chờ đợi thêm nữa chỉ tổ mất thời gian.
Cho dù cậu ta có biết Fadi đang ở đâu thì tôi cũng không có thời gian mà nghe nữa. Thà rằng tôi tự đi tìm có khi còn nhanh hơn.
“Nếu cậu không nói cho tôi biết thì tôi xin phép…”
Và khi tôi chuẩn bị rời đi, cậu ta túm chặt lấy cánh tay tôi.
“Ah, đợi đã! Tôi sẽ nói, nên đừng đi mà.”
“Cuối cùng thì cậu cũng quyết định nói à?”
“Ừm, tôi sẽ nói.”
“Vậy xin hãy cho tôi biết Fadi đang ở đâu.”
Tôi im lặng nhìn cậu ta, còn cậu ta đi lòng vòng quanh tôi trước khi rút dao từ eo ra.
“――――!?”
Ngay tức khắc, tôi đưa tay lên chuôi kiếm, nhưng cậu ta thì lùi lại và ngây thơ cười.
“Ý cậu là gì?”
“Anh đang tìm Fadi đúng không?”
“Và đó là lý do để cậu rút dao ra?”
“Đúng vậy… Fadi là sát thủ, và anh ta đang đứng ngay trước mắt anh rồi.”
Chỉ với một câu nói đó, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
“Cái người tên Fadi mà anh đang tìm… là tôi đây.”
◇