◇
“Chúng ta sẽ bắt đầu quyết định thi hành án đối với Aldia Graetz bằng hình thức treo cổ.”
―― Ah, cuộc sống của tôi sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao?
Quỳ trên giá treo cổ, tôi nuốt nước bọt, cảm nhận âm thanh xung quanh mình.
Cổ họng khô khốc cảm giác như có ngàn vạn cây kim đâm phải, và niềm hối hận dâng trào trong lồng ngực đang lấn áp cả sự sợ hãi.
―― Mạng sống mà người đó cứu, giờ sẽ kết thúc tại đây.
“Bị cáo, Aldia Graetz, đã thông đồng với công chúa của Đế quốc Vulcan, Valtrune von Felsdorf, từ trước khi chiến tranh nổ ra, và đã tiết lộ những thông tin về Vương quốc cho Đế quốc. Hơn nữa, bị cáo còn tham gia giúp đỡ công chúa trốn thoát sau cuộc chiến. Hơn thế nữa ――”
Cán bộ điều trần đọc ra từng cáo buộc phạm tội của tôi.
Tất cả chúng đều là nói dối. Thông tin giả mạo và sai lệch được đọc lên như thể là chính xác. Hàng loạt cáo buộc đó chỉ là khúc dạo đầu để làm tim tôi ngừng đập, nhưng những đau đớn và buồn bã tôi cảm nhận được từ lâu đã tê dại và biến mất rồi.
Tôi chẳng cảm nhận được gì ―― ngoài sự trống rỗng. Đến cả ý nghĩa của việc thương xót cũng bị cướp khỏi tay tôi.
“―― Đó là toàn bộ. Với điều này, Toà án kết luận rằng án tử hình là thích hợp nhất cho Aldia Graetz. Chúng tôi sẽ thi hành bản án tử dành cho Aldia Graetz bằng hình thức treo cổ ngay bây giờ.”
―― Cuối cùng cũng bắt đầu rồi à?
Cuộc sống của tôi sắp sửa đi đến hồi kết. Kẻ hành quyết xuất hiện ngay phía sau và thắt sợi dây thừng quanh cổ tôi. Chỉ cần cánh cửa dưới chân mở ra và tôi rơi xuống, cuộc hành hình sẽ hoàn thành.
Quả thực là nhục nhã. Đám đông tò mò, ánh mắt của bọn quý tộc và hoàng thất nhìn tôi như nhìn một thứ rác rưởi. Tất cả bọn chúng đều đang hướng mắt về đây.
“Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy…”
―― Tôi thực sự đã làm một chuyện ngu dốt.
Công chúa Valtrune đã cứu mạng tôi. Nhưng cuối cùng tôi đã không vung kiếm vì cô.
―― Tại sao?
Vì cô ấy và tôi là kẻ địch… đó là lý do duy nhất.
Đối mặt kẻ thù, Công chúa là người duy nhất tôi không lấy mạng. Tuy nhiên, tôi vẫn đạt được kết quả trên chiến trường. Tôi đã giết vô số quân Đế quốc. Hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi và chiến đấu không biết mệt mỏi. Nhìn lại thời điểm đó, tôi tự hỏi vì sao tôi đã cố gắng như thế chỉ để lấy mạng họ. Việc đó có ý nghĩa gì… tôi hỏi bản thân như vậy.
Một hiệp sĩ chiến đấu vì đất nước, trớ trêu thay lại bị người dân của chính đất nước đó lấy mạng vì cáo buộc phản quốc.
“Sao có thể… sao chuyện này có thể xảy ra…? Tôi chiến đấu để bảo vệ đất nước, và giờ mọi thứ của tôi đã bị lấy đi, kể cả mạng sống này…!?”
Không một ai chú ý đến những lời trong cơn giận dữ của tôi. Chắc họ chỉ coi tôi là tên tội đồ tồi tệ.
“Haha, nghe thằng tội đồ nói gì kìa.”
“Thằng phản quốc này nghĩ nó có quyền được nói à?”
“Thứ ngu ngốc.”
“Bọn tao đ** cần cái loại như mày ở đất nước này!”
“Chết con m* mày đi thằng chó phản bội!”
Giữa cơn bão lăng mạ sỉ nhục, tôi chỉ có thể run rẩy tại chỗ. Điều khiển nhịp thở đứt quãng và cắn chặt môi. Lần cuối tôi cảm thấy tức giận đến sôi máu như này là từ bao giờ?
Dù có nói gì đi nữa, cũng chẳng có ai thấu hiểu những câu từ này.
“Thật nực cười… tôi đã làm gì từ trước đến nay?”
―― Và tôi nhớ lại một chuyện ngay khi sắp rời bỏ thế gian.
Tôi thấy trong tâm trí, bàn tay mảnh mai đẹp đẽ của Công chúa Valtrune đưa ra và đề nghị với tôi.
“Thẳng thắn mà nói… anh có thể về phe Đế quốc không? Tôi không muốn chiến đấu với anh… Không, không phải. Tôi cần anh.”
Trong một trận chiến, khi tôi gặp Công chúa lần thứ ba, cô ấy đã đề nghị tôi về phe Đế quốc. Nhưng tôi đã gạt đi.
“…Tôi xin lỗi. Tôi có bạn bè và gia đình ở Vương quốc. Đó là vì sao tôi không thể phản bội họ và đi theo Đế quốc được…”
“Tôi hiểu… tôi xin lỗi. Anh có lý do của riêng anh. Hãy quên điều đó đi.”
―― Cuối cùng, bạn bè và gia đình tôi đã ra đi ngay trước mắt tôi.
Và bây giờ, tôi cũng sắp sửa theo chân họ rồi.
Với lựa chọn chiến đấu vì vương quốc, tôi bị bỏ lại mà không có gì trong tay. Công chúa của phe đối địch, người đã đối xử tốt với tôi, hy sinh trong yên lặng. Bạn bè bằng hữu thân thiết, đã bị nuốt chửng bởi sự tàn phá của chiến tranh, và không bao giờ quay trở lại.
“…Tôi chẳng còn gì nữa.”
Những câu từ đó chứa đựng tất cả những cảm xúc của tôi.
Tôi muốn nguyền rủa cái thế giới phi lý này.
―― Nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra cuộc sống của tôi chỉ toàn là hối tiếc. Tôi đã tự hỏi mục đích sống của mình là gì trong vài thập niên trở lại. Khi những ánh nhìn ác ý của những kẻ xung quanh bao trùm lấy tôi, tôi chẳng cảm thấy gì ngoài lạc lối.
Chân tôi rung lên. Cánh cửa dưới chân mở ra, báo hiệu rằng tôi sắp rơi xuống. Tôi đã làm những điều ngu ngốc… Quả thực là một gã khờ.
―― Nếu ngày đó tôi đã lựa chọn khác, liệu có thay đổi được điều gì không?
“Anh có thể về phe Đế quốc không?”
Nếu tôi chấp nhận lời đề nghị đó, liệu cuộc sống này có khác gì không?
“Tôi cần anh.”
Nếu tôi đã sánh bước trên đường đời cùng với người đó, tôi tự hỏi giờ tôi sẽ ra sao.
Ít nhất, có lẽ cuộc đời tôi đã không kết thúc ngập tràn hối tiếc như thế này. Tôi đã có thể có một tương lai hạnh phúc.
Thế nhưng, tôi đã không nắm lấy cơ hội đó… Tôi chưa từng thử nắm lấy nó.
Lựa chọn khi đó đã là bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời tôi ―― nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó là kết quả của sự yếu đuối trong tim. Tôi đã nói ra những lý do thiển cận, như chiến đấu vì đất nước, hay có người quan trọng, chỉ để trốn tránh thực tại.
Hậu quả của những câu từ vô nghĩa đó, là một kết cục cũng vô nghĩa như vậy.
“Kéo cần gạt xuống!”
Kẻ hành quyết kéo cần gạt của giá treo cổ. Với một tiếng rầm, cửa sập bên dưới mở ra, và sợi dây thừng, giờ đây là thòng lọng, nhanh chóng siết chặt lấy cổ tôi.
“…Ugh!?”
Khuôn mặt tôi nóng bừng. Cơn buồn nôn và ý thức mờ dần làm tôi cảm thấy như muốn tống hết những gì trong bụng ra ngoài. Quá đáng tiếc để nghĩ rằng tôi sẽ chết như thế này.
―― Đau quá… Không thở được. Tôi đã sai… ở đâu?
“Guh…!”
Đây thực sự là cách kết thúc tồi tệ nhất.
Tôi sẽ bị bêu ra trước công chúng và tiếp tục bị chế nhạo như một kẻ ngu ngốc ngay cả sau khi chết.
Chẳng có sự cứu rỗi nào. Ai mà muốn sống một cuộc sống đáng khinh như thế?
“―――― !”
―― Tôi đã giết quá nhiều người và chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục.
Chẳng thèm nghĩ đến ý nghĩa của việc giết chóc, tôi chỉ đơn giản là lấy mạng họ. Vì là chiến tranh, nên chẳng còn cách nào khác… Tôi biết rằng nó không dễ để biện hộ, nhưng rồi, tôi vẫn tiếp tục cuộc thảm sát vô nhân tính của mình.
Không đặt dấu chấm hết cho những hành động ngu dốt đó, tội lỗi cứ thế tích tụ lại. Đó là tại sao tôi biết rằng hình phạt này là không thể tránh khỏi. Đó là cái giá phải trả cho những tội lỗi tôi đã gây ra, và đó chỉ là trừng phạt tự nhiên.
“…! … Kugh!”
Tôi nghe được tiếng đứt của sợi chỉ sinh mệnh.
Tầm nhìn hoá thành màu đen kịt.
“…”
Hiệp sĩ vương quốc, Aldia Graetz… Đây là thời khắc sinh mạng này kết thúc.
Giờ phút cuối cùng của một người được bí mật biết đến như hiệp sĩ mạnh nhất của vương quốc, quả là một kết thúc thảm hại. Dù tôi có mạnh đến đâu, trước quyền lực, tôi chỉ là một kẻ bất lực, và vì đã sống mà không có mục đích, tôi chẳng thể nào tìm ra chính xác điều gì là quan trọng với mình.
Giây phút cuối cùng của mạng sống này, tôi nghĩ về khuôn mặt của cô ấy và ước rằng.
Nếu chúng ta còn duyên tái ngộ ―― kiếp sau tôi muốn được ở bên em.