Hiện tại, tôi cùng Công chúa Valtrune đang trên đường tới Lâu đài Hoàng gia của Vương quốc Reshfeld.
Dưới hậu quả của việc huỷ hôn, cô ấy lựa chọn hành động này để chính thức cắt đứt mối quan hệ với Hoàng tử Yuri.
Trong lễ tốt nghiệp ở Học viện, Hoàng tử và Công chúa đã thể hiện rõ hai lập trường đối lập nhau, nhưng như thế là chưa đủ để chính thức chấm dứt một hôn ước giữa hai Hoàng tộc của hai đất nước.
Việc này chỉ được thông qua sau khi có những sự trao đổi chính thức.
Trong tiền kiếp, hôn ước giữa hai người vẫn tiếp tục mặc cho mối quan hệ đã rạn nứt, khiến Công chúa không thể giành được vị thế trong Đế quốc, và góp phần khép lại cánh cửa cơ hội trở thành Nữ hoàng.
―― Đó là lý do lần này cô phải chính thức huỷ bỏ hôn ước.
“Aldia. Em tin rằng việc này sẽ diễn ra một cách suôn sẻ thôi, nhưng nếu có chuyện khẩn cấp, em sẽ trông cậy vào anh.”
Tôi gật đầu, nắm chặt lấy một vật mà cô ấy trao cho ―― một ma cụ nhỏ có chức năng ghi âm. Lý tưởng là không cần dùng đến nó, nhưng cô ấy khuyên là nên có biện pháp đề phòng.
Tôi đi cùng cô chính xác là bởi chúng tôi đã tính đến các trường hợp không lường trước được, và hành động để đáp lại những kỳ vọng của cô là nhiệm vụ đầu tiên của tôi.
“Thần sẽ tiến hành đúng theo kế hoạch của Người, thưa Điện hạ.”
“Cảm ơn anh, như vậy là em yên tâm rồi.”
Chúng tôi đã hạ quyết tâm, và bước qua cánh cổng lâu đài, tiếp cận kẻ đứng ngáng đường chúng tôi.
Nội thất lâu đài được trang hoàng lộng lẫy, không phải nơi mà thường dân như tôi có thể đặt chân vào, nhưng lần này là ngoại lệ.
“Valtrune von Felsdorf xin được yết kiến Hoàng tử Yuri!”
Tôi được cho phép đi vào với tư cách là hộ tống của Công chúa. Chúng tôi bước dọc theo một hành lang, nơi có người đang chờ ―― chính là Hoàng tử Yuri, người mà Công chúa căm ghét nhất.
“Heh, cuối cùng cô cũng đến, Valtrune. Ta còn tưởng cô không dám ló mặt ra đây cơ.”
Hoàng tử nhìn chúng tôi một cách khinh bỉ, chế giễu biểu cảm khắc kỷ của Công chúa.
“Nói vậy đủ rồi. Tôi đến đây để chính thức huỷ hôn với anh.”
“Để làm cái gì…? Cô là thứ mà ta vứt bỏ. Cố gắng cứu vãn tình hình bây giờ chả có ý nghĩa gì cả!”
Tôi chỉ muốn thở dài trước thái độ ngạo mạn của anh ta. Ngu ngốc thật sự. Lý do gì khiến anh ta tin rằng Công chúa sẽ cố níu kéo hôn ước này vậy?
Cô ấy là Công chúa Điện hạ của Đế quốc, và anh ta thì quên mất sự thật rằng cả hai đang có vị thế ngang hàng, để rồi hoàn toàn phớt lờ tất cả các đề xuất ngoại giao.
Mặc dù là mục tiêu của một tràng khinh bỉ, biểu cảm trên gương mặt Công chúa vẫn không đổi, và cô nói một cách vô cảm.
“Vậy à? Thế thì hãy chính thức kết thúc hôn ước này với sự đồng thuận của Quốc vương thôi.”
Đối với cô ấy, việc này chẳng có gì là đau khổ hay phiền toái.
Còn Hoàng tử Yuri, nét mặt dần dần trở nên khó chịu, chắc vì phản ứng của Công chúa không như anh ta mong đợi.
“Cô có vẻ bình tĩnh quá nhỉ.”
“Thì đúng là vậy mà.”
“――――!”
Sau đó, cơn giận của anh ta hướng sang tôi, người đang đứng cạnh Công chúa Valtrune.
“Còn kẻ đang đứng cạnh cô là ai? Trông hắn có vẻ thấp hèn.”
Hoàng tử không biết tôi. Trước đây chúng tôi chưa từng tiếp xúc trực tiếp, có thể là vì tôi chỉ là thường dân. Chắc vì thế mà anh ta biết rằng tôi không phải quý tộc.
“Anh ấy là hộ tống của tôi.”
“Ồ? Thế là, vị Công chúa Đế quốc đây lại cho một kẻ thường dân thấp bé làm hộ tống. Haha, giờ thì ta đã rõ trình độ của Đế quốc đến đâu rồi!”
“Haa…”
Hoàng tử Yuri tiếp tục khiêu khích, nhưng Công chúa còn không thèm để ý đến anh ta.
Thở dài, cô mặc kệ anh ta ở đấy và bước đến căn phòng nơi Quốc vương an toạ.
“Aldia, mình đi thôi.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
Tôi tuân lệnh và đi theo sát cô ấy.
“Này, chờ đã!”
Hoàng tử dường như khó chịu vì bị phớt lờ.
Anh ta định nắm lấy vai Công chúa, nhưng tôi không bỏ qua chuyện đó được. Ngay trước khi bàn tay của anh ta sắp chạm vào vai cô ấy, tôi nắm chặt lấy nó để ngăn chặn.
Thông thường, một hành vi thiếu tôn trọng đối với Hoàng tộc như thế sẽ dẫn đến tử hình ngay tức khắc, nhưng lúc này tôi đang hành động với tư cách là hộ vệ của Công chúa.
“Làm sao mà một kẻ thường dân như ngươi dám chạm vào ta…!”
Khuôn mặt Hoàng tử đỏ rực lên vì nóng giận, nhưng tôi không thoái lui.
“Đây là Công chúa Điện hạ của Đế quốc. Tôi không thể cho phép bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào tiếp tục thêm nữa.”
“――――!”
Thấy ồn ào, lính canh nhanh chóng vây lấy chúng tôi.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
“Tôi chỉ đơn giản là thực thi nhiệm vụ với tư cách là hộ vệ của Công chúa.”
“…Thứ hỗn láo!”
Anh ta sôi máu vì tức giận, liếc mắt lườm tôi.
“Lính, chém đầu kẻ vô lễ này cho ta!”
“N-Nhưng… anh ta là hộ vệ của Công chúa Điện hạ Valtrune…”
“Ta không quan tâm! Làm đi! Đây là mệnh lệnh!”
Lúng túng, lính canh rút kiếm ra.
Một khi đã là mệnh lệnh thì không còn cãi lại được nữa.
―― Không còn cách nào khác rồi.
“Nếu các người định tiếp tục, thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”
Tôi cũng có cảm xúc của riêng mình mà.
Hoàng tử Yuri đã sỉ nhục chủ nhân của tôi, Công chúa Valtrune quá nhiều rồi. Là kị sĩ của cô, tôi đã cố kiềm chế, nhưng cơn bực bội đang dần cuộn trào lên trong lòng.
Đối mặt với ánh mắt thù địch của Hoàng tử, tôi lườm lại, và đột nhiên khuôn mặt anh ta biểu lộ vẻ sợ hãi.
Anh ta sợ đến thế cơ à?
“…N-Nhanh lên!”
Nghe lệnh Hoàng tử, lính tráng liền thu hẹp khoảng cách với tôi.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, bàn tay không giữ Hoàng tử của tôi được Công chúa nắm lấy.
“Vậy là đủ rồi.”
Khi tôi quay lại, cô ấy có chút bồn chồn trên gương mặt.
“Aldia, giờ không phải lúc. Em hiểu cảm xúc của anh, nhưng làm loạn ở đây thì không khôn ngoan đâu.”
“Nhưng…”
“Em biết, anh làm vậy là vì em, đúng không? Em cảm ơn anh, nhưng hãy cứ bình tĩnh lại đã, nhé?”
Cô ấy có lẽ đã nhìn thấu những xúc cảm đang sục sôi trong lòng tôi.
Tôi hít sâu và thả tay Hoàng tử ra.
Ngay khi tôi làm vậy, anh ta xoa xoa chỗ tôi vừa nắm và lùi về phía những người lính.
“…Đừng có nghĩ rằng ngươi sẽ thoát tội!”
Kể cả khi bị lườm, tôi cũng chẳng thấy sợ chút nào.
“……”
“Ugh… chết tiệt, nhà ngươi định chế giễu ta đến bao giờ!?”
Cho đến bây giờ, vẫn có thể thấy rõ cơn giận của anh ta. Nhưng khi nhận ra tình thế đã thay đổi, Hoàng tử trưng ra một nụ cười khả ố.
“Mà thôi, cũng được. Tốt nhất là loại trừ thứ rác rưởi như ngươi ngay tại đây. Các ngươi, mau làm đi!”
Hoàng tử nói với sự tự tin hơn hẳn lúc bị giữ tay.
“Thưa Điện hạ, cho phép thần được rút kiếm…”
“Không còn cách nào khác. Nhưng anh không được phép lấy mạng họ.”
“Thần đã hiểu.”
Tôi từ từ rút thanh hắc kiếm bên hông ra.
Lính canh cũng bắt đầu chĩa kiếm vào tôi.
Họ không thể làm trái lệnh Hoàng tử Yuri, nên họ không còn cách nào khác ngoài đối đầu với chúng tôi.
“Nếu các người chĩa kiếm vào tôi ―― các người nên chuẩn bị sẵn tinh thần để mất một hoặc hai chi.”
Và khi tôi bước lên một bước, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Thận trọng gây áp lực lên đối thủ, các lính canh bắt đầu di chuyển, và cùng lúc lao vào tôi ―― phối hợp rất linh hoạt.
“Nhận lấy…!”
―― Ra vậy, kiếm thuật của họ cũng không tồi.
Trình độ của những người lính khá cao, đúng như mong đợi từ những người được giao trọng trách bảo vệ lâu đài Hoàng gia. Họ ở một cấp độ hoàn toàn khác so với những học sinh của Học viện Quân sự Philnotes. Họ đã đánh cược cả mạng sống của mình vào công việc này.
Họ phối hợp rất tốt, và kỹ năng của từng cá nhân cũng rất cao. Họ luôn giữ khoảng cách với những người khác và tấn công tôi mà không gặp cản trở nào.
“――Haah!”
“Yaah…!”
“Fuah!”
Họ không chùn bước ngay cả khi tôi đe doạ.
Hoàn toàn đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Cẩn thận né đòn, kiếm đối kiếm, và nhân sơ hở, tôi đánh bay vũ khí của đối thủ đi.
“CÁI…!?”
Quả thực là những người lính này rất mạnh.
Từ việc Hoàng tử Yuri có thể ra lệnh cho họ, thì có thể thấy rõ là họ được Hoàng gia vô cùng tin tưởng.
…Nhưng chỉ có vậy thôi. Với trình độ của những người này, thanh kiếm của họ sẽ không bao giờ chạm đến tôi.
Một thanh kiếm bay lên không trung và cắm xuống đất cách đây một quãng ngắn.
“Haah!”
“――Fuah!”
Tôi đồng thời đánh bay những thanh kiếm trên tay những người lính xung quanh.
“K-Không thể nào…”
Gương mặt của họ mang biểu cảm như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Mấy người vẫn muốn tiếp tục chứ?”
“C-Cái đó…”
“Tôi không quan tâm nếu có thương vong đâu.”
Tất cả lính tráng đều bất động trước câu nói ấy.
“Các ngươi làm cái gì đấy? Đừng có đùa nữa, lấy đầu hắn cho ta!”
Hoàng tử lại ra lệnh, nhưng lính gác không một ai thu hẹp khoảng cách, không một ai bước tới chỗ tôi.
“Tôi có nên chém đứt cả hai tay của mấy người không? Nếu mấy người sẵn sàng đánh cược mạng sống ở đây, tôi rất sẵn sàng góp vui đấy.”
“――――!?”
Nghe thấy giọng nói trầm đục đe doạ của tôi, tất thảy lính tráng quay sang nhìn Hoàng tử.
“…Chúng thần không thể.”
“Cái gì cơ? Bọn ngươi nói bé quá, ta không nghe rõ.”
“Thưa Hoàng tử Điện hạ… Chúng thần không thể đánh bại anh ta được.”
“Hả? …Này, nói lại xem nào.”
“Thần nói rằng, chúng thần không thể đánh bại anh ta được! Mức độ chênh lệch về kỹ năng là quá lớn!”
Nói vậy xong, từng người lính bắt đầu tra lại kiếm vào vỏ.
“Hả? Đừng có thở ra mấy lời vô nghĩa thế! Đối phương chỉ có một thôi!”
Dựa vào thái độ của Hoàng tử, có vẻ anh ta không thể xác định được khả năng của tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi cho những người lính bị ép phải làm những điều vô lý.
“Không phải các ngươi là lính tráng phục vụ cho Vương quốc đầy tự hào này à!?”
“Cho dù Ngài có ra lệnh bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời cũng chỉ có một mà thôi, và đó là bất khả thi!”
“Ngu ngốc! Việc của các ngươi là biến điều bất khả thi thành khả thi!”
Những người lính đang ở đây đều rất xuất sắc, và họ biết rõ việc mình đang bị áp đảo.
Hoàng tử chắc là không hiểu, nhưng tôi đã tạo ra các vết nứt nhỏ trên tất cả những thanh kiếm của đối phương. Chỉ cần họ chĩa kiếm vào tôi thêm một lần nữa thì chắc chắn những lưỡi kiếm ấy sẽ vỡ tan tành.
Kết quả của trận chiến này đã được định đoạt.
“…Vậy là đủ rồi. Hoàng tử Yuri, anh thua rồi.”
Như để bắt anh ta đối mặt với thực tại tàn khốc, Công chúa Valtrune nghiêm nghị nói.
“Đừng có đùa với ta! Bọn ngươi không thấy nhục nhã vì thua một thằng oắt vô lễ sao!?”
“Nói vậy cũng vô nghĩa thôi. Aldia sẽ không thua bất kỳ ai… Chỉ cần nhìn kiếm thuật của anh ấy, một người sẽ dễ dàng nhận ra mức chênh lệnh về trình độ.”
“Im miệng! Đừng có ngạo mạn!”
“Nhưng đấy là sự thật.”
Nghe thấy thế, sự nhục nhã như xuất hiện trên mặt Hoàng tử. Cuộc đụng độ vừa rồi thực chất cũng không mang nhiều ý nghĩa lắm, chỉ là câu trả lời của Công chúa trước những lời lẽ xúc phạm từ Hoàng tử, không gì hơn.
“Thưa Điện hạ, xin thứ lỗi cho thần vì đã để Người phải chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”
“Không sao đâu, Aldia. Đây cũng là một cơ hội tốt để xác nhận lại sức mạnh của anh mà. Bên cạnh đó, anh kiềm chế tốt lắm đấy, nhờ anh mà không ai phải bỏ mạng.”
Nghe thấy Công chúa nói, gương mặt của những người lính lại tái mét.
“Nếu đó là mệnh lệnh của Điện hạ, thần sẽ thực hiện nó một cách trọn vẹn.”
“Có anh ở đây thực sự làm em yên tâm lắm, Aldia ạ. Nên là, anh nghe rõ chứ, Hoàng tử Yuri? Xin đừng để tôi dùng đến biện pháp cuối cùng, nhé?”
“―― Chết tiệt!”
Biểu cảm của Công chúa thể hiện rõ sự vui vẻ, như thể tất cả những áp lực đè nén lên cô trước giờ đã được giải toả ngay lúc này.