◇
“Bị cáo, Aldia Graetz. Ngươi bị buộc tội phản quốc. Ngươi có phủ nhận cáo buộc không?”
―― Ah, có lẽ tôi cũng sắp ra đi rồi.
Khí lạnh buốt giá bao trùm lấy Toà án Tối cao của Vương quốc Leshfield.
Cái tên vừa được nhắc đến, Aldia Graetz, thuộc về tôi.
Bị buộc tội phản quốc, tôi đang là chủ thể của một vụ buộc tội đơn phương dưới danh nghĩa xử án.
Ngay từ đầu, mọi phản biện hay phủ nhận đều không được cho phép.
Mức thi hành án đã được quyết định.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó.
“……”
“Aldia Graetz. Sự im lặng của anh đồng nghĩa với việc anh đồng ý với mức án toà tuyên, có phải không?”
―― Một trò hề ngu ngốc. Kể cả tôi có nói gì đi nữa, một kẻ nào đó trong phiên toà này cũng sẽ ngắt lời tôi.
Nhưng, tội danh phản quốc… cũng không hẳn là sai hoàn toàn.
Vài tháng trước, Vương quốc Leshfeld đã rơi vào chiến tranh với thế lực từ phương bắc, Đế quốc Vulcan - quốc gia lớn nhất trên thế giới cho đến khi thua trận.
Hiện tại, không còn sót lại dấu vết gì của Đế quốc nữa.
Các quốc gia khác đã hợp lực với Vương quốc Leshfeld và xoá sổ Đế quốc khỏi bản đồ và phân chia cai trị lãnh thổ Đế quốc.
Công chúa của đất nước đã diệt vong ấy.
Tôi đã từng được cứu bởi cô.
“Valtrune von Felsdorf.”
Nàng công chúa uy nghi có mái tóc mang màu tuyết trắng, và ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ luôn nhìn về phía trước.
Đáng tiếc thay, cô không còn trên cõi đời này nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi của cô kết thúc với án trảm ở Vương quốc Leshfeld.
Mặc dù thân là công chúa của một đất nước bại trận, cô vẫn giữ được phẩm cách cao quý của mình cho đến những phút giây cuối cùng.
Ngay cả khi cái chết cận kề, cô vẫn không chạy trốn.
Cô nhất tâm không từ bỏ, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
―― Tôi mong cô ấy được sống thêm dù chỉ là một giây nữa.
Trên chiến trường, tôi đã chạm mặt Công chúa Valtrune một vài lần.
Chúng tôi là kẻ thù, định mệnh đã sắp đặt để lấy mạng nhau.
Khi đó, tôi đã vung kiếm nhằm đoạt mạng cô ấy…
“Ugh…!”
Khi đến được chỗ của Công chúa… Tôi cũng đã ở tình thế thập tử nhất sinh do vô số những vết thương do quân đội phe Đế quốc gây ra rồi.
Theo lẽ tự nhiên, thanh kiếm của tôi không thể chạm vào cô ấy.
Kẻ địch phải bị đánh bại đang ở ngay trước mũi kiếm, nhưng cơ thể không còn nghe lời nữa.
Đã ở rất gần rồi, nhưng sức cùng lực kiệt, tôi ngã khuỵu xuống đất.
Thế nhưng ――
“Yên tâm đi, giờ tôi sẽ thi triển ma pháp hồi phục cho anh.”
Cô đưa tay mình ra cứu giúp một người lính của quốc gia đối địch.
Tại sao? Tôi hỏi cô ấy.
“Tôi chỉ muốn đáp lễ cho một chuyện trong quá khứ, ngoài ra không còn gì khác.”
Sau khi trả lời, cô ấy hoàn thành việc chữa trị và rời đi.
Chúng tôi không hề liên quan gì đến nhau.
Thực ra cũng không hẳn là như vậy.
Khi mối quan hệ giữa Vương quốc và Đế quốc vẫn chưa trở nên tồi tệ, thỉnh thoảng chúng tôi có trao đổi vài lời trong vài phút ngắn ngủi ở trường quân sự trong Vương đô. nhưng chỉ có thế thôi.
Tôi không nhớ đã làm gì giúp cô ấy. Đó là vì sao tôi cảm thấy mang nợ cô nhiều hơn.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi. Anh muốn làm gì? Lấy mạng nhau?”
Rong ruổi qua chiến trường, tôi thường gặp Công chúa Valtrune.
Không có hộ vệ nào ở cạnh cô.
Sử dụng năng lực thể chất và lượng ma lực dồi dào và khả năng chỉ huy quân đội, cô chiến đấu trên tiền tuyến. Khó mà tin được đó là hành động của một công chúa, nhưng nói vậy chứ những kẻ nửa vời thì không thể gây cho cô nổi một vết xước.
Đó là chiến lực áp đảo của quân đội Đế quốc chỉ huy bởi Công chúa Valtrune, đã đánh bại quân đội Vương quốc ở nhiều nơi.
“Tôi không có ý định giết cô. Tôi không phải kẻ vô liêm sỉ đến mức chĩa kiếm vào người đã cứu sống tôi.”
“Anh chẳng khác nào so với ngày đó. Vẫn là một người tốt bụng.”
Tôi không nhớ là mình gần gũi với Công chúa đến mức đó.
“Không, tôi không tốt bụng như cô nói đâu.”
Cô lắc đầu, và nở nụ cười như đã bên tôi từ rất lâu.
“Anh rất tốt bụng. Lúc chúng ta còn ở học viện, tôi chỉ nói chuyện với anh một chút trước khi tốt nghiệp, nhưng tôi biết, anh vẫn luôn cố gắng mỗi ngày... Đó là lý do tôi muốn giúp anh.”
Những lời đó cứ vương mãi trong tâm trí.
Cho dù thân xác này có lụi tàn, thì kí ức ấy sẽ không bao giờ phai nhạt.