"Dũng sĩ, anh đi đâu vậy?"
"Đi ăn."
"Dũng sĩ, anh lại đi đâu nữa?"
"Đi vệ sinh."
"Dũng sĩ, lần này là đi đâu thế?"
"Giờ thì... về quê nhà chứ còn gì nữa."
***
Tôi từng là một chàng trai 20 tuổi sống cuộc đời bình thường - đi học đại học, ngày nghỉ thì xem YouTube, đọc webnovel, coi stream, đặt ship đồ ăn và chuyên tâm tận hưởng tuổi trẻ.
Nhưng sao lại nói là "từng"?
Vì tôi đã bị kéo sang thế giới khác, trải qua đủ mọi khổ ải suốt 30 năm ròng rã, và vừa mới trở lại Trái Đất cách đây không lâu.
Bạn đang hỏi sao tôi lại trở về ư?
Bởi vì dù có bao nhiêu mỹ nữ, vàng bạc châu báu hay vinh quang ở thế giới kia… thì cảm giác hưng phấn đến từ mạng xã hội và truyền thông vẫn hấp dẫn hơn nhiều.
À, tất nhiên là tôi cũng nhớ mấy món cay nữa.
Vậy nên tôi đã vắt kiệt thánh lực của nữ thần, đốt sạch ma thạch của đế quốc và bày ra đủ thứ trò con bò để có thể quay về.
Nhưng mà... cái quái gì thế này?
Trước mắt tôi là cả một đám người với ánh mắt hung dữ, tay lăm lăm hàng nóng; còn trên trời thì hàng tá máy bay quân sự vụt bay.
"Ủa gì vậy? Mọi người tổ chức một buổi tiệc bất ngờ để ăn mừng mình trở về sao?"
— Bỏ vũ khí xuống ngay lập tức và đầu hàng đi…!!!
"Thật luôn?"
"Wow, đây là quê hương của dũng sĩ à?"
Và rồi… từ phía sau lưng tôi, vang lên một giọng nói… mà lẽ ra không nên xuất hiện ở chốn này.