Con đường bí mật được xây dựng để các thành viên hoàng tộc sơ tán trong trường hợp khẩn cấp.
Tôi bước qua lối đi ấy, tiến sâu vào bên trong, và một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt.
“Phù… Cuối cùng cũng đến lúc phải đi rồi…”
Những pháp sư hàng đầu của đế quốc, cùng với Kyle – pháp sư đỉnh nhất lục địa – đang tất bật sắp xếp một trận pháp khổng lồ.
`Đá mana gì mà nhiều thế… Từ bao giờ mà đế quốc giàu như thế này vậy?`
Khi tôi đang tò mò đứng nhìn thì Hoàng đế tiến đến bên cạnh.
“Dũng sĩ, cậu thực sự không mang theo gì sao?”
“Không cần đâu…”
“Vàng bạc hay châu báu cũng được mà…”
Thôi đi.
Mang theo đồ làm gì khi mà về đó rồi cũng chẳng biết xử lý thế nào chứ.
Một thỏi vàng nặng hơn 5kg, lại không có số seri thì biết bán ở đâu hả?
Hơn nữa, tôi đã có một 'kế hoạch vàng' để kiếm tiền ngay khi trở về rồi.
Tôi mân mê đôi khuyên tai và chiếc nhẫn trên tay.
“Tôi chỉ cần mấy thứ này là đủ.”
Dù hoàng đế nài nỉ, tôi vẫn kiên quyết từ chối.
Thế rồi, ông chỉnh lại trang phục, cúi đầu với vẻ đầy trang trọng.
“Dũng sĩ… Thực sự, cảm ơn cậu rất nhiều…”
“…”
Lời cảm ơn chân thành, không phải từ một hoàng đế mà là đến từ một con người của thế giới này, khiến lòng tôi chợt bừng tia ấm áp.
Chuyện tôi rời đi là bí mật mà chỉ một vài người trong đế quốc mới biết.
Dù sao thì sự biến mất đột ngột của dũng sĩ có thể gây ra hỗn loạn, và chắc chắn sẽ có kẻ lợi dụng cơ hội đó.
Vì thế, việc tôi trở về Trái Đất phải được giữ kín.
Kyle nhìn tôi, gật đầu với vẻ mặt trầm tư.
Tôi bước lên trận pháp với đôi chân hơi run.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, mana lấp lánh cuộn xoáy quanh tôi.
“Hun, đi mạnh giỏi nhé! Ở đó cũng phải khỏe mạnh! Mà dù sao thì cậu ở đâu cũng sống tốt thôi!”
Luther vỗ ngực bồm bộp, cười sảng khoái.
“Khụ… Mau biến đi!”
“Hì, đừng khóc khi 'anh' đi nhé!”
“Ai là anh hả? Đồ nhóc con nhà cậu còn nhỏ hơn tôi cả đống tuổi đấy…”
Ceris mắt mũi đỏ hoe trong khi vẫy tay chào tôi.
“Hun…”
Kyle tiến đến, ôm chặt tôi.
Giọng anh khàn đặc và nghẹn ngào.
“Cậu là người bạn không ai thay thế được của tôi. Ở bên đó, nhớ giữ gìn sức khỏe…”
“Cậu cũng thế, người bạn tuyệt vời của tôi.”
Chúng tôi chia sẻ khoảnh khắc tình bạn sâu đậm cuối cùng.
Cuối cùng, Laila nhìn tôi trong khi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Dũng sĩ, anh về quê nhà thật sao?”
Câu hỏi quen thuộc, thứ mà vẫn luôn làm tôi thấy phiền, giờ đây nghe lại thật đáng quý.
Lòng tôi chợt hụt hẫng khi nghĩ rằng mình không còn được nghe nó nữa.
“Ừ, giờ là lúc phải về nhà rồi…”
Tôi nhìn từng người, khắc sâu khuôn mặt họ vào tâm trí, và thề sẽ không bao giờ quên.
“Tạm biệt nhé! Cảm ơn vì mọi thứ, tôi yêu tất cả mọi người!”
Họ vẫy tay đáp lại, gửi những lời chào cuối.
Nhưng giữa tất cả, giọng Laila vang lên rõ mồn một.
“Dũng sĩ, lát gặp lại nhé!”
“Hả? Ý gì v…”
Ánh sáng từ trận pháp bùng lên, bao trùm lấy tôi.
Khi ánh sáng tan đi, không còn ai trong số họ ở bên ngoài trận pháp nữa.
Giờ đây, trước mắt tôi là những tòa nhà chuẩn form Trái Đất và những tấm biển được viết bằng tiếng Hàn.
— Bỏ vũ khí xuống ngay lập tức và đầu hàng đi…!!!
“?”
***
“Ha, hôm nay đúng là chill thật…”
Một người đàn ông ngồi trên ghế, ngân nga vui vẻ và tận hưởng khoảnh khắc thư thái.
Nếu bình thường mà lười biếng ở công ty, chắc chắn sẽ bị mắng té tát, nhưng vì anh ta đã giải quyết công việc nhanh gọn và hoàn hảo, nên chẳng ai dám ý kiến gì hết.
– Rầm rầm!
“T-t-tiền bối…!”
“Sao thế?”
“Xem cái này đi!”
Một cô gái trẻ tóc buộc nhẹ sau đầu, hớt hải mở laptop và chỉ vào màn hình.
Trên đó, một biểu đồ đỏ rực đang tăng vọt như muốn xuyên thủng bầu trời.
“Giá mà cổ phiếu của bên mình cũng thế này…”
“Tiền bối! Giờ không phải lúc đùa đâu!”
Anh ta dụi mắt, nhìn lại màn hình.
“Cái này… có thật không?”
“Vì thật nên tôi mới nói là đại sự đấy!”
“Khoan. Gửi drone trinh sát đi trước đã.”
Anh ta bình tĩnh gọi điện, rồi gõ phím.
Một video trực tiếp hiện lên.
“Chẳng có gì cả mà?”
“Điên mất thôi!!!”
Cô gái vỗ ngực rồi gõ thêm vài phím.
“Chưa có dấu hiệu gì mà chỉ số đã thế này rồi! Nghĩa là sao cơ chứ?”
“Ơ…!?”
Anh ta rùng mình, mắt co giật, răng va lập cập vào nhau.
“Gọi thẳng lên Chủ Tịch ngay lập tức! Và triệu tập tất cả các Hội lớn ở Seoul!!!”
Cô gái gật đầu, quên luôn laptop mà chạy vội ra ngoài.
Còn anh chàng thì mở ngăn bàn ra, rồi cẩn thận bỏ một phong bì vào túi áo.
Trên phong bì ghi hai chữ to đùng: 'DI CHÚC'.
Đã là dân công sở thì ai mà chẳng có một bản di chúc, đúng không?
***
“Mọi người tập hợp đủ chưa?”
“Vâng, tất cả Hội lớn ở Seoul đều đã có mặt. May là họ đều đang ở đây.”
Thực ra không phải toàn bộ thành viên Hội, mà chỉ những tinh anh được chọn lọc có mặt thôi.
Trong tình huống chưa từng có này, ngoài báo team ra thì đám tay mơ chẳng thể làm được gì hết.
“Còn Hội Hanul…”
“Nhanh nhất cũng mất 2 tiếng nữa mới tới.”
“Vậy à…”
Người đàn ông tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không quá bận tâm.
Thường thì nếu chậm trễ trong tình trạng khẩn cấp quốc gia, anh đã nổi giận lôi đình.
Nhưng trước nay Hội Hanul đã làm rất nhiều việc thiện, nên anh đành bỏ qua.
'Chỉ là đến muộn thôi, không phải không đến. Mà mình nghe nói là họ đang dạy học cho trẻ em nghèo có tài năng ở Jeju…'
Dù vậy, thiếu người vẫn là thiếu người.
Hiềm một nỗi, họ lại đi làm từ thiện đúng vào thời điểm hiện tại mới đau!
– Tít tít tít tít!!
Tiếng báo động vang dội, mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.
“Trời ạ… điên mất.”
Giao diện màn hình gặp lỗi.
Biểu đồ vẫn vậy, nhưng con số thì tăng không ngừng.
– Xẹt xẹt!
Không gian bị vặn xoắn, và tia lửa bắn ra.
“Chúng ta phải bảo vệ tính mạng người dân! Bình tĩnh, hãy làm đúng quy trình!”
Chính Chủ Tịch Hội dày dạn kinh nghiệm cũng lo lắng nuốt nước bọt khi ra lệnh.
Một cổng không gian với màu chưa từng thấy đang há miệng, và lượng mana nặng nề bao trùm cả khu vực.
'Urgh… muốn ói quá…'
Cánh cổng khổng lồ đã mở.
Không có đám quái vật tràn ra như thường lệ.
Chỉ có một người đàn ông bước ra.
Nhưng không ai dám thả lỏng.
Một người này có thể còn nguy hiểm hơn cả ngàn đợt quái vật hung tợn.
“Wow, bao lâu rồi mình mới được thấy tiếng Hàn nhỉ?”
Tên này còn có trí tuệ và biết nói nữa!
Không phải loại quái vật não tàn chỉ biết lao vào tấn công.
“Ngay bây giờ! Tấn công khi hắn chưa kịp phản ứng!”
Hỏa cầu, lôi điện, băng tiễn rợp trời bay về phía kẻ đó.
– Ầm ầm ầm!!!
Sau đó, khi Chủ Tịch ra lệnh ngừng tấn công.
Mọi người dừng tay, nhìn về phía bụi mù mịt.
'Lạy Chúa, xin hãy…'
“Dội ma thuật vào người ta kiểu này nguy hiểm lắm đấy, biết không hả.”
Hắn bước ra từ đám bụi, như thể những đòn công kích vừa rồi chỉ như là muỗi đốt inox.
“Tiếp tục tấn công! Chúng ta phải giữ vững được nơi này…!”
Những ma pháp còn mạnh hơn trước lao tới như mưa.
“Tôi đã bảo là nguy hiểm rồi mà?”
Hắn chỉ nhẹ nhàng vung nắm đấm.
– Phùùù!
Biến mất.
Cơn bão ma pháp đủ san bằng cả thành phố đã biến mất như ngọn nến bị thổi tắt nhẹ nhàng.
“Cái quái gì…!”
“Chúng ta không thể thắng nổi…”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, như thể thú dữ đang tìm con mồi.
'Xin đừng là mình…!'
Mọi người nhắm chặt mắt lại.
“Này.”
“Ááá!!! Xin tha mạng!!!”
“Nghe tôi nói đã…”
“Ư ư… Hắn nói gì thế… Hức…”
Hắn, kẻ trông như con người, chợt ngừng lại và ho khan.
“À, nãy giờ tôi nói nhầm ngôn ngữ…”
“???”
“Nếu hiểu những gì tôi đang nói thì gật đầu cái đê.”
“V-vâng… Tôi hiểu. Xin tha mạng…”
***
30 năm dùng ngôn ngữ khác khiến tôi quên béng tiếng Hàn.
“Tôi không giết ai đâu, đừng sợ…”
“Ááá…!”
Tôi nở nụ cười thân thiện, thế mà họ vẫn hoảng.
Phiền thật…
Tình hình đã tạm lắng xuống, và mọi người lặng lẽ quan sát tôi.
“Khụ… Có ai phụ trách ở đây không? Tôi muốn nói chuyện.”
Một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá mạnh liền bước ra từ đám đông.
'Ồ, người mạnh nhất đám này đây à…'
“Tôi ra mặt vì cậu muốn nói chuyện. Tôi là người phụ trách.”
Người phụ trách mà nói năng lắp bắp thế này, cấp dưới sẽ coi thường mất thôi.
“Ừm… Nơi này ồn quá. Có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện không nhỉ?”
Ông ta nhìn quanh một hồi rồi buông tiếng thở dài.
“Được rồi, mời cậu theo tôi. Nhưng…”
Ông ta cứ liếc ra sau lưng tôi và ấp úng.
“Cậu nói tiếng Hàn nhỉ, vậy vị này cũng là người Hàn sao?”
“Hả? Vị nào cơ… Ý ông là sa…”
"Wow, đây là quê hương của dũng sĩ à?"
“Ááá!!!”
Giọng nói đáng lý ra không nên có ở chốn này vang lên khiến tôi giật bắn người.
“Ááááá!!!”
Người phụ trách cũng hốt hoảng theo tôi.
Tôi liền quay lại và trông thấy một gương mặt quen thuộc.
“Sao em lại ở đây hả?!”
“Chẳng phải thánh nữ đi cùng dũng sĩ là 'thường thức' sao?”