trans và edit: Madobu
cảnh sát chính tả: MK7
-----------
Cảm thấy được gì đó dưới chân mình, Juho đưa mắt xuống dưới. Có một mảnh giấy dưới sàn.
Mảnh giấy không nguyên vẹn. Trên đó còn có nhiều dấu chân. Sau khi phủi bớt bụi đi, Juho hiểu được vì sao tờ giấy này lại không được yêu thích đến vậy.
“Câu lạc bộ văn học.”
Nghe qua đã thấy chán. Ngoại trừ Suho và Seo Kwang, nhiều người sẽ bỏ qua nó mà không thèm nhìn vào. hình như nó tới được chỗ của Juho sau khi bị đá đi khắp nơi.
Cậu xem thử thông tin chi tiết của câu lạc bộ trên tờ giấy.
Giáo viên phụ trách: Song Hak Moon.
Đó là thầy giáo thở dài ngay trước lúc giới thiệu bản thân.
“Cậu hứng thú với câu lạc bộ văn học à?” Seo Kwang chen qua đám đông rồi hỏi.
“Nghe cũng tạm ổn.”
“Muốn vào chung không? Nếu cậu muốn, tớ sẽ bỏ qua luôn câu lạc bộ sách.”
“Cậu bỏ câu lạc bộ sách là vì giáo viên ở đó.”
Seo Kwang vờ như không nghe cậu nói mà cứ lấy tờ rơi. Juho vốn đã đọc xong nãy giờ, cũng đành đưa Seo Kwang. Mặt cậu ta song lại không vui vẻ gì khi đọc nó.
“hình như người ta đã đổi từ Câu lạc bộ bàn luận văn học sang Câu lạc bộ văn học. Đây chắc là một trong những câu lạc bộ lười.”
“Câu lạc lười” là những câu lạc bộ mà có hoạt động chủ yếu là nghiên cứu độc lập. Câu lạc bộ như nghiên cứu phim tài liệu hay báo chí tiếng Anh chỉ được lập ra cho có. Trên thực tế, mọi người sẽ dành thời gian đó để ngồi tự học. Thậm chí giáo viên phụ trách cũng hiếm khi thấy xuất hiện. Bọn nhóc thành viên của câu lạc bộ hoặc là đi học theo thời khóa biểu riêng hoặc sẽ đánh một giấc.
“Chà, nó đâu đến nỗi nào.”
“Cũng đúng. Nghĩ lại thì, ta có thể đọc sách trong khoảng thời gian này.”
Juho cũng nghĩ vậy. Nếu đó là thời gian tự học thì cậu có thể dùng nó để viết lách.
Tất nhiên, Juho và Seo Kwang sẽ là những người duy nhất đọc sách hay viết lách trong đám học sinh đó.”
“Ok. Vậy quyết là chọn cái này đúng không?”
“Chơi luôn.”
Cứ như thế, cả hai chọn ra được câu lạc bộ mà không gặp phải rắc rối gì dù cho không cách nào biết được có bao nhiêu thành viên trong câu lạc bộ. Không chần chừ mà cứ lầm lũi tiến lên. họ điền hết tờ đơn rồi hướng thẳng về phòng giáo viên.
Có thể thấy được bàn của thầy Moon ngay khi bước vào phòng giáo viên. Không như những giáo viên khác đang phải vật lộn với làn sóng người từ những học sinh. Thầy ấy lại một mình chìm đắm trong quyển sách của mình.
“Dạ thầy Moon, đây là đơn đăng ký của bọn em.”
“Chà Chà.”
Thầy Moon dứt mắt ra khỏi quyển sách của mình để nhìn lên Juho và Seo Kwang. Sau tiếng cảm thán kì lạ kia, thầy nhận lấy lá đơn từ chúng. Liếc sơ qua họ tên rồi kẹp vào giữa quyển sách. Chỉ có thế. Không chào hỏi hay bất cứ thứ gì.
Seo Kwang tò mò hỏi, “Mình sẽ làm những hoạt động kiểu như nào vậy thầy.”
Thầy moon nhếch mép cười trả lời, “Trễ rồi. Em không thể cứ rút sau khi đã nộp đơn đăng ký được.”
Không rõ ràng, nhưng ít nhất đây trông cũng không phải một câu lạc bộ lười. Đây là câu lạc bộ văn học, nên hẳn là sẽ đi viết bài.
“Em hơi sợ rồi đấy.”
“sao? Các em đâu cũng có bị bắt phải làm chuyện này đâu đúng không?”
“Ha ha! Cũng đúng, nhưng em vẫn tò mò.”
Thầy Moon thường hay nói những điều mà một người làm ngành giáo không nên nói với học sinh của mình. Seo Kwang cười đồng tình với thầy ấy rồi lại tiếp tục cà kê cho bằng được câu trả lời. Song, thầy Moon lại tránh không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi đó. Rồi này rồi nọ, thầy ấy hướng ánh mắt của mình lại về phía quyển sách đang cầm trên tay. Không giống như thầy ấy đang muốn che giấu nó mà là muốn quay về với nó thì đúng hơn.
“Một quyển sách còn hơn câu hỏi của học sinh… Sao người này lại đi dạy học nhỉ?”
Đúng lúc đó, họ nghe tiếng có người bước vào phòng giáo viên. Juho và Seo KWang quay ra sau và thấy hai cô gái với tờ đơn đăng ký trong tay. Một người cột tóc đươi ngựa, người còn lại thì có mái tóc kiểu short bob., “Xin lỗi ạ.” Cô gái tóc đuôi ngựa nói
“vâng.”
Trước khi Juho kịp trả lời thì cô gái đã bất chấp mà chen qua họ. Cô gái còn lại im lặng theo sau. Thầy Moon nhận lấy tờ đơn rồi kẹp vào giữa trang sách, y hết như của Juho và Seo Kwang. Không có sự khác biệt nào trong hành động của thầy, Seo Kwang sau đó tiếp tục phá vỡ sự im lặng bằng cách tiếp tục cố gắng nói chuyện với thầy Moon.
Đành miễn cưỡng gật đầu, thầy Moon trả lời, “Vậy thầy sẽ kể cho em nghe về quá khứ của của Câu lạc bộ văn học. Người ta nói rằng em có thể nhìn được tương lai nếu hiểu được quá khứ.”
“Câu lạc bộ văn học có quá khứ sao? Đó là tên mới mà.”
“Nếu mà chỉ quan trọng mỗi cái tên, thì chẳng phải cái tên trước nghe còn thông minh hơn sao? Câu lạc bộ bàn luận văn học, tại sao ta phải thay đổi nó.”
Đó là sự thật. hai cô gái kia vẫn còn ở đây có lẽ vì đang tò mò. Thầy Moon tiếp tục nói về Câu lạc bộ văn học và nhấn mạnh thêm về truyền thống lâu đời của nó. Thầy ấy trông nhiệt tình hơn bao giờ hết.
“Xét theo truyền thống, thì sự hiện diện của nó khá mờ nhạt.”
Thầy Moon đồng ý với Juho, “Em nói đúng. Nó hiện diện mờ nhạt. Đó chính là lý do nó biến mất, nhưng tôi đã mang nó trở lại.”
“À ha!”
Vậy là Câu lạc bộ bàn luận văn học được thế chỗ bằng Câu lạc bộ văn học như là một như một phần trong quá trình phục hưng của chính nó.
“Nó vẫn phải có sự hiện diện.” Cô gái tóc đuôi ngựa nói
Thầy Moon từ từ giơ lên một quyển sách. Đó là cũng quyển sách mà thầy ấy kẹp đơn đăng ký vào, những tờ đơn đang rung rinh giữa chồng giấy trắng.”
“Chúng ta đang sống trong một thời đại khác rồi. Nhờ có quyển sách này mà giới văn học đã được thổi vào một làn gió mới.”
Cuốn sách đó có tiêu đề “Dấu chim”. Ánh mắt của Juho nhìn theo quyển sách đang được vẫy qua lại, thầy Moon tiếp tục, “Ai ai cũng đang nói về sự khai sinh của một tác giả bestseller tuổi vị thành niên. Thế cho nên, câu lạc bộ văn học chỉ việc cưỡi theo con sóng đó mà quay trở lại.”
Juho nhớ từng thấy bảng tin về số lượng phụ huynh đưa con đến trung tâm tư nhân sau tan trường để học sáng tác ngày một tăng cao. Giờ khi nghĩ lại, Chỉ cần nhìn đến sự ảnh hưởng của quyển sách lớn thế nào thì việc cậu trở nên ngạo mạn cũng là chuyện thường.
Vì chuông đã reo và chủ đề nói chuyện cũng không quá được hoan nghênh, Juho và Seo Kwang quay lại lớp học của mình.
-------
Cả hai hướng về phòng thực hành khoa học. Phòng họp của câu lạc bộ văn học. Nằm ở một góc của tầng thứ 3, phòng thực hành khoa học là thường là trung tâm của những câu chuyện ma quái vì địa điểm cũng như tính chất của nó. Đó là những câu chuyện ma học đường theo khuôn mẫu như ma-nơ-canh sẽ sống lại lúc nửa đêm. Cả trẻ mẫu giáo cũng sẽ cười vào mấy chuyện này.
Juho và Seo Kwang bước đến phòng thực hành khoa học, nằm khá xa so với những phòng học khác. Đã có sẵn hai người đã đến trước.
“Chào đằng ấy.”
Cô gái tóc đuôi chủ động nói, tiếp đó đến cô gái tóc bob-cut làm theo. Juho và Seo Kwang chào hỏi lại rồi đi vào trong phòng. Đó là lần gặp gỡ thứ hai giữa họ.
Bốn người ngồi theo cặp với cái bàn chắn ở giữa. Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện, rõ ràng rằng cô ấy đang cảm thấy khó xử.
“Hai cậu học cùng lớp à?” Seo Kwang hỏi.
“Ừ, thấy hai cậu vào cùng nhau nên hai cậu chắc cũng vậy nhỉ?” Cô gái tóc đuôi ngựa trả lời rồi giới thiệu bản thân.
“Tớ là Sun Hwa Ahn, còn đây là Bom Yoon,” Cô gái tóc đuôi ngựa nói.
Juho cũng giới thiệu bản thân. Sau đó, một khoảng lặng đầy khó xử diễn ra sau khi trao đổi tên với nhau, Seo Kwang bắt đầu nói chuyện để xóa tan bầu không khí.
“Sao hai cậu lại chọn câu lạc bộ này vậy?”
“Chúng tớ thích sách.”
Mặt Seo Kwang nở ra một nụ cười thật lớn. Cậu ta còn sẵn định bước tới chỗ họ để quàng vai mà hét lên “Bạn ơi!”, nhưng cậu sớm ngồi lại xuống ghế sau khi nghe Sun Hwa nói thêm.
“Truyện tranh.”
“Truyện tranh?”
Đó là một lĩnh vực khác. Seo Kwang có niềm yêu thích đặc biệt với giấy in. Không phải cậu ta không đọc truyện tranh, nhưng cậu ta lại thích những hàng chữ được in đẹp đẽ trên nền giấy trắng hơn.
Trong lúc cậu ta đang thất vọng, Juho hỏi Sun Hwa, “chẳng phải còn có câu lạc bộ nghiên cứu truyện tranh/hoạt hình sao?”
“Đó là một cậu lạc bộ lười. Tớ không muốn vào một câu lạc bộ không có cái gì ngoài cái tên. Sao họ lại dám xúc phạm truyện tranh cơ chứ?! Nó chỉ là những chữ cái với nhau đâu, cậu hiểu không.”
Juho bị ấn tượng bởi đam mê của Sun Hwan qua cách cô nhăn mặt khó chịu. Cô gái có một niềm tự hào bất tận với truyện tranh.
“Còn bạn cậu thì sao? Bom đúng không nhỉ? Cậu cũng thích truyện tranh luôn à?” Seo Kwang hỏi để xem cô có gì khác không, nhưng không như tưởng tượng của cậu ta, cô gật mạnh đầu. Với mỗi lần gật đầu, mái tóc lại chạm xuống vai cô
“Sun Hwa đã giới thiệu chúng cho tớ. Tớ khá là thích chúng.”
“Chà chà, sao cậu không thử một quyển sách thật sự xem? Tớ có thể gợi ý cho cậu nếu cậu muốn.”
“Không, à ừ.”
Trước câu trả lời lấp lửng của cô, Seo Kwang dùng ánh mắt để hỏi Juho, ‘vậy là có hay là không?’
‘Tớ cũng không biết,’ Juho đáp lại
Tiếp đến, Sun Hwa hỏi Juho như muốn làm tốt hơn nỗ lực Seo Kwang, “Cậu thì sao?”
“Tớ có đọc một vài bộ nổi.”
Cậu kể tên số ít truyện tranh cậu biết. Với ánh mắt sáng rỡ, Sun Hwa đưa mặt lại gần Juho. Cậu lùi lại trong suy nghĩ: “Mình mắc sai lầm rồi.”
“Nhân vật được xây dựng đầy hoài bão với tình bạn, tình yêu và sự năng động. Ẩn trong đó là những bài học cả ngọt ngào lẫn đắng cay về cuộc sống và sự non nớt của tuổi trẻ. Nét vẽ gọ gàng và tuyến truyện chắc chắn cùng lượng fan đông đảo. Tớ không thể làm gì hơn ngoài việc kinh ngạc trước tài năng của tác giả.”
Juho quay lại nhìn Seo Kwang nghĩ ‘Déjà vu,’. Seo Kwang đang chăm chú lắng nghe Sun Hwa với bản mặt căng thẳng.
“Tớ khuyên cậu nên đọc tác phẩm đầu tay của anh ta. Đó là một truyện ngắn về một cô gái mắc một căn bệnh hiếm gặp và một diễn viên đã qua thời kỳ đỉnh cao. Hai nhân vật đã học được cách nương tựa vào nhau và cả hai đều khát vọng để được sống. Hướng đi, sự hài hòa, nét vẽ và hội thoại… đều hoàn hảo”
“hừm.”
“Nếu cậu đã thấy hứng thú, tớ có thể cho cậu mượn một quyển luôn. Ngay trong cặp tớ.”
“Tớ xin từ chối.”
“Cũng được.”
Sun Hwa tặc lưỡi về phía Juho vì làm cô mất hứng. Seo Kwang xen vào giữa họ để nói thêm vào, “Đúng đấy! cậu ấy còn phải đọc sách mà tớ giới thiệu trước.”
“Tớ không nhớ là tớ có đồng ý chuyện đấy.”
Seo Kwang hoàn toàn lờ đi lời cằn nhằn của Juho. Cậu ta lấy quyển sách trong cặp rồi đưa ra trước mặt Sun Hwa.
“Được rồi. Tớ chắc là cậu đã nghe về quyển sách này. Nếu không thì cậu hẳn là người do trung cộng cài vào.”
“À, rồi!”
“Ừ, tớ có thể nhận ra nó,” Sun Hwa và Bom trả lời cùng lúc.
Không thể nào không biết về quyển sách này. Nó đã không ngừng được giới báo chí mang ra bàn luận. Thầy Moon cũng nhắc đến nó, sự khai sinh của một tác giả thiên tài, Dấu chim. Một tác phẩm được đánh giá rất cao.
“Tớ chưa đọc nó.”
Ngay lúc đó, mắt Seo Kwang sáng lên, cậu ta bắt đầu kể họ nghe tóm tắt câu chuyện. Về một cậu trai nọ có nỗi sợ hãi với những con chim.
“Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể lấy nó ra khỏi cặp và cho cậu mượn ngay và luôn.”
“Không hứng thú.”
“Tớ là thuộc nhóm thiểu số. Là loại người sẽ bơi ngược lại với số đông. Cho dù tớ có muốn đọc nó đi chăng nữa, tớ sẽ đọc khi nó đã lắng xuống.”
“Là sao cơ!? Cậu lỳ lợm thật đấy?”
“cậu nói vừa nói cái gì đó?”
Từ lúc đó, Seo Kwang và Sun Hwa bắt đầu chí chóe lẫn nhau. Bom cố ngăn bọn họ lại, nhưng không tác dụng.
Juho để mặc cho cả hai tiếp túc chí chóe rồi nhìn quanh căn phòng. Có một số lượng lớn dụng cụ thính nghiệm ở trong phòng chứa đồ. Phía trái căn phòng là một con ma nơ canh, kế bên nó lã những bàn ghế không còn sử dụng được nữa. Căn phòng được gọi là phòng thực hành khoa học, nhưng được sử dụng như một nhà kho thì đúng hơn. Mỗi khi Juho hít vào đều nghe thoang thoảng mùi thuốc tẩy.
Fwoosh!
Ngay khi tiếng cửa vang lên, cả bốn người quay đầu lại nhìn cùng một lúc. Một vị khách đang đứng trước cửa. Cao to, chi dài, tóc ngắn, môi dày, có hàm răng đặc biệt trắng và nước da ngăm đen
“Cậu ấy là người da đen à?” Ai đó thì thầm.