The Great Storyteller

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3447

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Toàn văn - Chương 07: Giới thiệu bản thân

trans và edit: Madobu

cảnh sát chính tả: MK7

-----------

Sun Hwa và Bom lấy Truyện tranh ra, Baron thì lôi ra một cuốn sách. Đúng như là các thành viên của Câu lạc bộ văn học, tất cả mọi người đều đang đọc một thứ gì đó. Juho, vẫn đang ngồi, nhặt lên một quyển kỷ yếu. ‘Vol 34’, quyển gần đây nhất.

Ngày mà nó được hoàn thành là tám năm trước. Tiêu đề của quyển kỷ yếu là ‘Kỷ niệm’. Những con chữ được in trên bìa sách màu vàng gợi cho Juho nhớ về mùa thu, mùa của sách. Phần mục lục của cuốn sách chứa tên của những thành viên cũ. Nhìn vào độ phong phú của các chủ đề trong này có thể thấy được câu lạc bộ này ngày trước cũng khá sôi nổi. Truyện ngắn, thơ, bài luận, bài thu hoạch, thư cho các thành viên mới… Juho mở ra giữa quyển sách.

Bằng những từ ngữ hơi khó hiểu, người viết nói về câu lạc bộ văn học có ý nghĩa thế nào đối với mình, “Không khí thì lạnh, chúng tôi sải bước trên nền đá hoa cương. Tôi nhìn ra ngoài qua những song chắn. Tôi có ý Không phàn nàn gì về những chuyện đó. Chỉ là bàn chân tôi đôi khi sẽ lạnh không chịu được. Như là cái cảm giác tôi mua một đôi tất rẻ bèo ven đường sau đó tôi gia nhập câu lạc bộ văn học. Khi tôi thử đôi tất màu vàng, nó ấm và dày hơn so với vẻ bề ngoài của nó.”

“những cái tất vàng à…”

Có lẽ đây là lý do vì sao bìa sách có màu vàng.

“hừm?”

“Có gì đó được viết ở đây này.”

“Viết cái gì vậy?”

Seo Kwang lấy quyển kỷ yếu từ tay Juho. Trong lúc cậu ta đang đọc, Juho lấy một cuốn khác. Mắt cậu dừng lại ở “Volume 1.” Juho cẩn thận mở quyển sách, và có thể để ý là có nhiều cái tên hơn ở trong danh sách thành viên.

 Đó có lẽ là những người đầu tiên của câu lạc bộ. quyển sách cũng đươc đặt tên là ‘Khởi đầu.’ Như tiêu đề, đây là khởi đầu của một truyền thống.

Càng đọc, Juho nhận ra quyển sách giống như là một cuốn sách tuyển tập hơn. Nó cũng có một sự hào nhoáng nhất định.

“Nhìn này. Hồi đó có hai giáo viên đang hẹn hò đấy.”

“Thật á? Đưa tớ xem nào.”

Đó là cuộc trò chuyện giữa Seo Kwang và Sun Hwa. Sớm, ngoại trừ Baron, mọi thành viên của câu lạc bộ đều đang cẩm trên tay một quyển kỷ yếu. Baron không dời mắt khỏi cuốn sách cũng không để ý gì đến đám kỷ yếu kia.

“Anh không đọc một cuốn nào à, Baron.”

“Anh ổn.”

Juho có đặt câu hỏi, nhưng đáp lại cũng chỉ là câu trả lời khô không khốc từ Baron.

“Ai đang có Volume 1 thế?”

“Đây!”

“Cậu xong chưa? Tớ đọc được chứ?”

“Ừ.’

Cậu ấy hỏi như thể đang đọc một quyển truyện tranh. Ngay khi Bom bỏ xuống ‘Volume 23’, Juho nhặt nó lên. Ngạc nhiên thay, truyện ma của phòng thực hành khoa học lại có ở trong đây. Dù vậy khi đọc, nó lại không thành công trong việc khiến học sinh sợ hãi. Thêm đó nữa, một cuộc nghiên cứu nghiên cứu chuyên sâu về con ma nơ canh cũng được tiến hành. Ở gần cuối là chuyện về những người đi tham gia thử thách can đảm.

“Họ có làm thử thách can đảm này.”

“Vào ban đêm? Có ổn không đấy.”

“Chắc là họ lén vào, và cũng có vẻ như không bị bắt. Hãy mong là thầy hiệu trường chưa đọc được cái này.”

“Seo Kwang cắt ngang vào khi Juho đang trả lời câu hỏi của Sun Hwa. “Nghe vui đấy. Mình làm vậy luôn không.”

“Cậu sẽ không tìm được gì ở trường vào ban đêm ngoài những những đứa ở lại để học thêm vào buổi đêm đâu.”

“Sự lãng mạn đâu rồi? Thề chứ …”

Juho không để ý lắm đến lời phàn nàn của Seo Kwang. Tiếp đến, cậu lấy lên ‘Volume 17’. Phần lớn quyển kỷ yêu này là được viết dưới dạng bài phê bình, nó Juho làm cho có một ấn tượng rằng phong cách viết văn thịnh hành ngày nay giống như được bắt chước từ những bài thu hoạch này. Những bài thu hoạch về nhiều quyển sách khác nhau, về cả những quyển nổi tiếng và lạ lẫm. Có trang với những phản ánh được viết bởi nhiều người khác nhau sau khi cả nhóm cùng đọc một quyển sách. Cứ thế đọc tiếp, Juho càng thấy có một sự thúc giục mình phải tìm được quyển sách này. Các bài tóm tắt ngắn gọn này đây kích thích sự hứng thú của cậu. ‘Có lẽ mình nên đến tiệm sách sau khi tan trường’ Juho Nghĩ

“Cái này thật sự khá tốt đó chứ.” Seo Kwang nói nhỏ.

“Tớ chắc rằng lứa học sinh tiếp theo cũng sẽ đọc những bài viết của chúng ta nữa. Tớ mong mình sẽ làm tốt.”

Bom gật mạnh đầu. Ánh mắt của ba học sinh bùng lên một ngọn lửa quyết tâm.

“Đọc cái này làm tớ muốn đi tất màu vàng quá.”

Sun Hwa nói thêm vào giọng nói rụt rè của Bom “Hay đi tất giống nhau đi, cả sáu người bọn mình, thêm cả giáo viên nữa.”

Seo Kwang đồng ý, “Mình nên có cả tên câu lạc bộ ở trên đó nữa.”

Juho với đáp lại với một tông giọng không nhiệt tình gì cho cam “Nghĩ thì nó cứ quê mùa thế nào ấy.”

_________

Ở nhà, Juho đang nằm trên giường nhìn chằm chằm vào tác phẩm đầu tay của trên kệ. Juho nghĩ về những gì Seo Kwang nói lúc trước. “Cậu chưa đọc nó, đúng không.”

“Đọc hay không, mình cũng là người viết nó.” Juho lẩm nhẩm trong đầu những từ mà cậu không thể nào nói được.

Không có ai xung quanh để lắng nghe.

Seo Kwang liên tục giới thiệu sách cho Juho kể từ ngày hôm đấy. Một khi lời giới thiệu đã được đưa ra, bắt buộc phải có một loại trách nhiệm phải đi kèm. Đó là phải đánh giá xem liệu sự giới thiệu ấy có hợp với gu của đối tượng kia hay không. Đó không chỉ là trách nhiệm của người đọc mà còn là trách nhiệm của người giới thiệu. Liệu người này giới thiệu thứ gì có thể được đón nhận tốt không? Liệu giới thiệu đấy đã đủ thỏa mãn người kia chưa?

Dựa theo sự đánh giá của Juho, Seo Kwang cực kỳ xuất sắc trong việc giới thiệu sách.

Mỗi cuốn cậu ta đưa ra đều không gì ngoài cực phẩm. Mặc nhiên, Juho đọc hết những quyển sách mà không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng cũng như tất cả mọi người khác, cậu cũng bị hấp dẫn bời những tác giả hay thể loại nhất định. Song Seo Kwang đã đạt đến mức thượng thừa trong việc chọn ra được cuốn sách mà Juho sẽ thích. 

Juho khá hài lòng với những cuốn sách mà Seo Kwang đưa ra, nhưng có một điều cậu vẫn chưa làm cậu thấy không thỏa đáng.

Hiển nhiên, Seo Kwang luôn gợi ý đến quyển ‘Dấu Chim’

Juho không có cảm giác giống người khác về tác phẩm của chính mình. Đồng thời, cậu cũng không thực sự thích đọc nó. Cậu ngồi dậy để nghĩ về Seo Kwang và nỗ lực không mệt mỏi của cậu ta.

“Có lẽ mình cũng nên xem qua tý. Cũng lâu rồi mà.”

Seo Kwang dù sao cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt, đọc quyển sách này lại khiến Juho cảm thấy không hài lòng. Tác phẩm tồn tại là để được đọc. Không có người đọc thì không tồn tại tác giả.

Juho lấy quyển sách rồi lật đại ra một trang. Đó là đọc khi nhân vật chính “Yun” ra khỏi giường vào ban đêm để đi dạo. Yun rửa mặt và thay đồ trong bóng tối. Cậu không làm được gì cho đến khi mắt cậu quen được với sự hiện diện mờ nhạt của ánh sáng.

Lúc Juho đọc, cậu đã nghĩ, “bật đại cái đèn lên đi, thằng người rừng.”

“Phần lớn cuốn sách diễn ra vào ban đêm. Juho khá nghiêm ngặt trong việc để các hoạt động của nhân vật vào ban đêm. Cậu muốn Yun bị cô lập.

Một chiếc cốc rỗng là cần thiết có để có thể đổ đầy nước vào.

Mọi nhân vật hiện hữu đều có một cách nhìn riêng về “con chim”. Họ bỏ qua, giết, không quan tâm và đi tìm kiếm nó. Điều này nghe qua có vẻ rất đa dạng, nhưng tất cả những nhân vật đấy đều chỉ có một sắc thái duy nhất. Màn đêm nhấn chìm mọi thứ vào bóng tối.

Sauk khi độc được khoảng tầm năm dòng, Juho đóng đóng mạnh quyển sách lại. Dù chỉ nhìn thoáng quá, nó vẫn là một tác phẩm quá dỗi gớm ghiếc và ngạo mạn.

“Sao nó lại nổi tiếng được nhỉ?”

_________

“Chào,” Juho chào Baron khi bước vào phòng thực hành khoa học.

Không di chuyển mắt ra khỏi quyển sách, Baron đáp lại, “Em không cần suốt ngày phải ngày chào anh đâu.”

Giọng anh ta khô khốc. Đây không được xem như là một đàn anh đang cố gắng để giúp đàn em của mình thoải mái hơn. Nó giống như một làn ranh đã được kẻ trên bàn vậy. “đây là lãnh phận của tao, mày mà dám lấn vào đi.”

Lúc đó, người đàn anh to cao đen hôi lại trông có phần hơi trẻ con. Chỉ có trẻ con mới có quyền ngang nhiên tự dựng lên một vách ngăn như vậy.

Người ta có thể kẻ bất cứ làn ranh nào người ta muốn, nhưng thực tế của thế giới này là không thể nào có chuyện một người một cõi giang sơn được.

“Em vẫn sẽ chào thôi.”

“…”

Không nói chữ nào, Baron chuyển sự chú ý của mình về lại cuốn sách. Hành động đấy được xem như một sự xác nhận.

“Mọi người có vẻ đầy đủ rồi nhỉ.” Thầy Moon vào cuối còn không thèm cầm theo tờ giấy điểm danh.

“Em đoán rằng trốn đi không phải là một lựa chọn” Seo Kwang thì thầm

Số lượng thành viên khiêm tốn chắc chắn phải là một điểm cộng ở đây.

“Mọi người có mang theo thứ gì đó viết cũng như để viết không?”

“Dạ có.”

Trên chiếc bàn dài có sẵn năm quyển tập. Sun Hwa và Bom có quyển tập giống nhau. Chắc là họ đã mua chúng cùng với nhau.

“Tốt. Theo đúng như quy trình thì hôm nay mới chính thức là buổi đầu tiên của chúng ta. Vào ngày đầu tiên, thầy tin rằng phần giới thiệu bản thân là bắt buộc phải có.”

Sun Hwa thở ra một tiếng rên rỉ ngắn. Cậu ta luôn thẳng thắn mỗi khi biểu lộ cảm xúc của mình ra. Bom ngồi kế bên và trông cũng chẳng hào hứng gì cho cam. Giới thiệu bản thân trước đám đông và làm trung tâm của sự chú ý là một yêu cầu quá cao đối với thanh thiếu niên Hàn Quốc".

“Bây giờ có cần một người phải lên luôn không?”

“Thầy Moon, cái này có nhất thiết không vậy? Cả đám chúng em cũng đã khá thân thiết rồi mà.”

Mọi người đều đồng ý với Sun Hwa.

“Với thầy thì không.”

Sun Hwa ngừng nói, như thể nếu cậu ấy nói thầy Moon cũng thuộc trong đám ấy thì lương tâm sẽ dằn vặt cậu ấy chết mất.

“Đấy là bởi vì chúng em không muốn đứng trước mọi người đúng không? Vậy thì làm thế này đi. Dù sao cũng là câu lạc bộ văn học, viết chúng đi.”

“Oh! Được thôi.”

Chuyện này chẳng phải là vấn đề gì đối với Juho, nhưng cậu cảm thấy thoải mái hơn khi viết nên cũng thầm đồng ý. Khi không còn ai phải đứng lên phía trước để giới thiệu bản thân nữa, mọi người đều vui vẻ mà lấy bút ra.”

“Chúng em phải viết bao nhiêu.”

“Tùy các em thích.”

“Vậy thì em chỉ viết một câu cũng được à?” Seo Kwang hỏi nhây.

Thầy Moon đáp lại một cách hờ hững, “Nếu em có thể giới thiệu bản thân chỉ bẳng một câu duy nhất, thì cứ thoải mái.”

“Nghe vậy còn khó hơn.”

Seo Kwang không nói gì nữa mà đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, “Mình nên bắt đầu thế nào nhỉ? Tốt nhất chắc là nên bắt đầu với tên của mình.”

“Như này tốt hơn.”

Seo Kwang quay về với những điều cơ bản. Một bài giới thiệu bản thân, theo định nghĩa, là một vài viết để giới thiệu chính mình với người khác. Là chính mình với người khác, nên có lẽ cậu ta nên nghĩ theo chiều ngược lại và viết những gì người kia muốn biết về “bản thân mình.”

‘Thầy Moon sẽ muốn biết điều gì về mình? Lớp mình? Có lẽ là khả năng viết văn của mình dẫu sao đây cũng là câu lạc bộ .Đến lúc này, Seo Kwang đang im lặng tự hỏi bản thân ‘Mày có viết văn tốt không?’ Chỉ có một câu trả lời duy nhất ở đây: ‘Tao cũng không biết nữa.’

Seo Kwang thở dài. Làm sao cậu ta có thể giới thiệu mình trong khi cậu ta còn chưa hiểu được về chính bản thân mình.”

“Bản ngã của tớ còn chưa được hoàn thiện hẳn.”

 “Cậu đi xa tới vậy với bài giới thiệu bản thân luôn?” Juho hỏi với một nụ cười

Seo Kwang thoáng nhìn vào tờ giấy của Juho, nó trông trơn, y như cậu. Sao cậu ta bình thản vậy được?

“Tớ còn không hiểu bản thân tớ, làm sao CẬU hiểu được TỚ?”

“Tớ nghĩ đây đáng ra chỉ là giới thiệu bản thân, những cậu giống như đang nghiêng sang phía tìm hiểu bản thân hơn. Tốt cho cậu thôi.”

Seo Kwang giải thích về dòng suy nghĩ của mình cho Juho, “Nếu cậu viết ‘Em không biết gì về bản thân em thì sao?’”

“Nghe như thằng nổi loạn ấy.”

“Đúng mà.”

“Hừm,” suy nghĩ về nó. Cậu không hoàn toàn đồng ý với Juho bởi vì cậu biết Juho không đúng.

“Ý tớ là, tớ biết gì đó.”

Juho nhún vai xem như đây không phải rắc rối gì.

“Vậy cậu nên viết về những gì cậu biết.”

“Ah!” Seo Kwang kêu lên. Nó giống như là cậu ta đã hiểu được chuyện này không đúng ở chỗ nào. Cậu quyết định là sẽ thành thật. Khi chỉ để ý tới những gì mà người khác có thể muốn biết về mình, cậu không thể rặn ra nỗi một chữ. ‘Juho, cái thằng này, có lẽ ngay từ đầu cậu ta vốn đã biết.’

“Cậu nghĩ quá nhiều về cái này rồi đấy.”

“Cái hợi… Sao cậu lại nghe trộm?”

“Cứ như thể tớ không ngồi cạnh cậu hay gì. Hèn gì cậu chẳng viết được chữ nào. Cứ viết đại đi rồi cái gì đó cũng ra thôi.”

“À há! Vậy đó là lý do mà cậu lại có bụi tẩy ở khắp mọi nơi như vậy. Cậu có thể ngừng thổi qua bên chỗ tớ được không.”

Có khoảng một phẩn ba trang giấy đã được viết ở trên quyển tập của Sun Hwa. Chúng bị bao phủ bởi các lớp bụi tẩy. Khi Seo Kwang cố ý phủi chúng đi, Sun Hwa lườm nguýt lại cậu. Song chính cậu cũng chẳng vừa.

“Ít nhất tớ còn viết được gì đó, không như ai kia.”

“giấy Juho cũng trắng trơn mà cậu biết không.”

“Nhìn lại phía cậu đi.”

Seo Kwang nhìn về nơi Sun Hwa đang chỉ. Từ lúc nào, quyển tập cậu ta đã ghi được một phần ba.

“Quái nào, cậu viết đống đó khi nào vậy?”

“Khi cậu còn đang bận nói chuyện.” Juho đáp lại trong khi vẫn di chuyển cây bút. Nhận thấy được sự cấp bách, Seo Kwang ngừng cuộc cãi vã với Sun Hwa và vội lao đầu vào viết.