"Ahahahaha! Tiểu thư có ngạc nhiên khi biết tôi thực ra là một lão già không?"
"V-Vâng... Ban đầu thì... cháu có chút... bất ngờ... Cháu cứ ngỡ ông là phụ nữ cơ..."
Nhưng trên gương mặt của ông Bhadra lại nở một nụ cười vô tư, không hề có vẻ gì của một người đang ở độ tuổi thất tuần cả.
Tôi thầm tỏ ra hối lỗi trong tâm vì lời nói có phần vô lễ của mình, nhưng rồi tôi nhớ lại những gì người nữ thợ lặn già ở lãnh địa Bá tước Lyran từng nói.
Nếu mấy bà cô già kìa đang đề cập đến một『người đàn ông lớn tuổi ngầu lòi và phong trần』, chắc chắn đối tượng được nói đến là ngài Bhadra...
"Chỉ là.. Tôi vẫn có thể thấy được tất cả qua đôi mắt của những con hình nhân máy mà mình điều khiển nhưng... những thứ này thực sự là quái vật mọc ra từ cơ thể của thiếu chủ... ư?"
Khuôn mặt ông Bhadra trở nên cứng đờ khi ông ấy dùng nĩa chọc vào con bạch tuộc luộc đầy rụt rè. Những con bạch tuộc nho nhỏ này có tên là bạch tuộc chân mạng. Tuy trông giống bạch tuộc thường nhưng toàn bộ cơ thể chúng lại đủ nhỏ để một người có thể ăn trọn trong một cú cắn.
Có lẽ vì cảm thấy thú vị trước cảnh một ông chú bảnh bao nhưng râu ria lại lởm chởm hết chọc chọc rồi lại hiếu kỳ săm soi món ăn của mình, ngài Maricle bật cười. Đôi mắt của ngài ấy sáng long lanh hệt như một đứa trẻ vậy.
Biểu cảm của ngài ấy khiến cho tôi liên tưởng tới một đứa trẻ tự hào khoe với cha mẹ mình rằng bản thân giờ đây đã ăn được mướp đắng.
...Thật đáng yêu làm sao...
"Ông biết không Bhadra, con bạch tuộc nhỏ này là một trong những thứ có thể khai thác được từ chiếc ao cá nhỏ trong vườn đấy."
Ngài Maricle vừa nói vừa xiên một con bạch tuộc rồi thờ ơ đưa vào trong miệng. Trái lại, ông Bhadra vẫn đang lưỡng lự liệu mình có nên ăn món bạch tuộc này hay không.
"Fufufu~... Ưmm... Miếng bạch tuột này ngon thật, hương vị rất đậm đà."
"T-Tuyệt ghê... Đến cả thiếu chủ nổi tiếng là kén ăn nhà ta cũng..."
Nếu là trong một dịp bình thường, quản gia và chủ nhân sẽ không bao giờ ngồi ăn chung một bàn, nhưng chúng tôi đang ở đây dùng bữa cùng nhau để ăn mừng cho sự kiện『ngài Maricle thoát khỏi lời nguyền』và『sự trở lại của ông Bhadra』, ồ, và đây cũng là『tiệc chào mừng Miltia』nữa.
Ngài Maricle cũng cảm thấy rất vui, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối ngài ấy ngồi lại như này cùng ông Bhadra, người mà ngài ấy vốn coi là gia đình. Được trông thấy niềm hạnh phúc và tận hưởng khung cảnh gia đình đoàn viên khiến cho tôi không khỏi hân hoan.
"Xin thứ lỗi, nhưng ông Bhadra có muốn thử qua món xúp này không ạ?"
Đây là món xúp cho người nghèo mà tôi từng làm trước đó... Tuy phần nước dùng của dĩa xúp trước mặt tôi được nấu từ rất nhiều loại hải sản, bên trong không có gì ngoài những loại rau củ tầm thường cả, điều đó biến nó thành món ăn hoàn hảo cho những ai không quen ăn hải sản.
"Whoa?! Món này... ngon quá!! Thiếu chủ à, tôi mừng lắm. Cậu đã tìm được cho mình một nàng vợ rất tuyệt vời đấy."
"Dĩ nhiên là vậy rồi."
K-Khi ông Bhara gọi mình là vợ của ngài Maricle... Không hiểu sao... lồng ngực mình? Lưng mình? Phần thân giữa mình trở nên ngứa ngáy đến lạ. Cảm giác này kỳ cục quá. Thế nhưng... sự ngứa ngáy lạ kỳ này... mình lại không ghét nào chút nào cả.
"A... Ưmm... Th-Thiếp... Chuyện đó... Ngài Maricle cũng..."
Uuuh... Mình thực sự ước rằng mình có thể nói năng rõ ràng hơn khi nhìn thẳng vào mặt ngài ấy, song đúng như mình nghĩ... ánh mắt của mình cứ khóa chặt xuống dưới sàn mà thôi...
Mình... Toàn bộ bản thân mình... Ma năng của mình... Quy tắc ứng xử như một quý cô của mình... Và mọi thứ khác mà mình còn thiếu sót... Mọi thứ... Ước gì mình học được tất cả và trở thành một người phụ nữ có thể tự tin ngẩng cao đầu khi sánh bên ngài Maricle! Không, mình CHẮC CHẮN sẽ trở nên như thế! Phải, hệt như vị thánh nữ đầy mạnh mẽ ấy vậy! Ngài ấy thật khỏe mạnh, luôn sẵn sàng lên tiếng vì công lý và là một chiến binh đầy tự hào.
"....Thiếp sẽ cố hết sức để trở nên giống như thánh Sheila!!"
Không nghĩ hai lần, tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi và tuyên bố quyết tâm của mình.
"Hử?! Miltia, ý nàng là nàng muốn cố gắng hết sức... để trở thành một thánh nữ lực điền như Sheila á...?"
"Hơ?! Sao cơ ạ?! K-Không! Ngài nhầm rồi ạ! Vừa rồi thiếp... chỉ là... thiếp quên nói phần trước và cả phần sau của câu mất ạ!"
Trước tuyên bố đột ngột của tôi, ngài Maricle tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ.
"Phụt... HAHAHAHAHAHA!!! Ôi trời ạ, tôi biết ngay là tôi đã đúng về tiểu thư mà. Phải không nào, thiếu chủ?"
Sáng hôm sau, khi bữa tiệc tối đã kết thúc, cả ngài Maricle và ông Bhadra đều nói rằng họ có công việc giấy tờ cần phải làm ở hoàng cung.
Chậm rãi và đầy dịu dàng, ngài Maricle ôm lấy tôi.
"Chà, ta sắp phải đi rồi, Miltia à... Ở trong dinh thự này nàng cứ làm bất cứ điều gì mình muốn nhưng xin đừng ép bản thân quá nha? Nhớ là luôn đeo chiếc bùa hộ mệnh ta tặng nàng nữa được không? Phần lớn việc nhà ở đây đều được hình nhân máy lo hết rồi nhưng vì dinh thự nhà ta có chút xa hoàng cung, nên lại hơi khó khăn cho ta để nói chuyện với nàng thông qua chúng mất rồi."
Ngài Maricle thì thầm thật nhẹ nhàng bên tai tôi.
P-P-P-POFF...!!
Hai tai mình cảm thấy nó quá!! Cứ như thể hơi nước sắp phun ra vì đôi tai sắp quá nhiệt rồi vậy!!
"V-Vâng! Thiếp sẽ ổn thôi ạ!"
"Ta sẽ kịp trở lại trước bữa tối thôi, nhớ nha?"
"...Vâng! Ngài Maricle cũng đi bảo trọng ạ!"