Mặc cho ba người bọn chúng đang hết kiên nhẫn, Jubak lại chỉ đưa một cái liếc nhìn trước khi rút ra một điếu thuốc từ túi áo. Sau đó hắn kéo một hơi thật chậm, tỏ ra thật thưởng thức luồng khói mình nhả ra cứ như thể điếu thuốc là cái gì đó ngon lành lắm vậy.
"Trời ạ... Mấy người có hiểu tôi nói 'phương pháp đến từ bên ngoài' là gì không thế? Dĩ nhiên cách thức này sẽ đi kèm với rủi ro cao rồi."
"Bọn ta hiểu rồi nên cứ nói ra đi!"
Trước sự giục giã của Bavalein, Jubak nhếch mép cười khúc khích rồi nụ cười ấy trở nên đầy cau có khi hắn thốt lên.
"Phương pháp đó là, các người chỉ cần làm『lây lan』lời nguyền đó mà thôi."
Làm lây lan lời nguyền... Tức là gieo rắc lời nguyền cho một người khác.
Tuy vậy, vì lời nguyền này đã từng được làm cho mạnh hơn, không thể dùng những cách thông thường để xử lý nó được. Trước hết thì căn nguyên của lời nguyền... là thứ mà đến cả tên nhã nhà Lönnrot, ma pháp sư giỏi nhất nhì vương quốc này cũng không thể gỡ bỏ.
Mục tiêu để lây lan lời nguyền không thể dừng lại ở chỉ một 'con người'. Chúng cần một thứ gì đó lớn hơn cả 'con người'.
"Tôi không hiểu ông đang nói gì hết á! Dù cho ông là một phù thủy thì tính ra ông cũng không quá thông minh nhỉ?"
Sistana vừa nói vừa đập tay xuống bàn.
Có vẻ như bên trong đầu óc của con nhãi này không tồn tại cái gì khác ngoài kẹo bông hoặc chất nhờn.
"...Nói ngắn gọn thì chúng ta có thể ép lời nguyền vào trong『đất đai』."
"Ông nói là... đất đai ư? Nếu thế thì ta có thể khiến cho lời nguyền quay trở lại với vùng đất nơi chị tôi đang sống rồi!"
Rốt cuộc thì tông giọng của Sistana cũng đã quay ngoắt 180 độ. Giờ đây nó trở nên đầy tươi vui.
Khi ai đó đẩy một lời nguyền vào trong đất, người bị nguyền sẽ trở về được trạng thái ban đầu nhưng đổi lại, vùng đất đó sẽ trở thành một cánh đồng hoang. Nơi xấu số ấy sẽ hóa cằn cỗi đến mức cỏ dại còn không thể mọc nổi, nói chi là hoa màu.
"Không sai. Nhưng... để có thể chuyển dời lời nguyền, cô sẽ cần ít nhất ba quả tim người. Tiếp theo ba phần của lời nguyền cần được chia đều vào ba quả tim... Sau đó cô chỉ cần phải chôn cả ba quả tim quanh dinh thự Lönnrot, nơi Miltia là người mà cô muốn lây lan lời nguyền đang ở mà thôi."
"Ồ? Đơn giản như thế thôi sao?"
"Nh-Nhưng Sistana à... Ba trái tim người... Chuyện đó... Ch-Chúng ta sẽ cần phải giết..."
"Phu quân! Chàng không cảm thấy thương xót cho Sistana sao? Con bé đã phải chịu đựng rất nhiều trong hình dạng này đấy!"
"Kh-Không, ý ta là, đúng là ta có thương xót con bé và cũng đồng ý rằng chúng ta cần phải đưa con gái mình trở về hình dạng ban đầu bất chấp cái giá phải trả nhưng..."
Tấm lưng đầy khúm núm của Bá tước Lyran đã ướt đẫm mồ hôi khi nghe Jubak nhắc đến 'phương pháp đến từ bên ngoài' ấy.
Tuy phản ứng của Bá tước Lyran là thứ bình thường nhất có thể thấy ở một con người, đám người còn lại đều cùng phóng cho ông ta ánh mắt đầy thất vọng cùng vẻ mặt khinh bỉ. Trong đầu chúng đang có chung một suy nghĩ.
『Lão này nhát như thỏ đế vậy.』
"Cha à, cha im lặng đi!"
Sistana lại đập mạnh tay xuống bàn.
"Hiii!"
"Tại sao ông lại không nói ra điều này sớm hơn chứ?"
"Bởi vì nó rất nguy hiểm, thưa Tiểu thư Sistana."
Theo như Jubak,『vật tế』cần phải là con người, và vì giờ đây họ đã có mục tiêu để làm lây lan lời nguyền, những vật tế cần phải có một mối quan hệ nào đó với Miltia. Bọn chúng không thể cứ lấy đại trái tim từ một đám nô lệ vô danh được.
Nếu chúng cuối cùng cũng thành công trong việc chuyển lời nguyền vào trong trái tim, giả như bằng cách nào đó mà trái tim bị phá hủy do ma thuật hoặc phép thanh tẩy thì lời nguyền sẽ trở lại với Sistana theo một cách còn ác liệt hơn trước và bọn chúng sẽ không còn có thể cứu vãn được nữa. Đây chính là thứ mà người ta thường gọi là 'con dao hai lưỡi'.
"Nếu tiểu thư thấy ổn với chuyện này thì... cứ thế mà tiến hành thôi."
Sau khi Jubak đã giải thích xong, hắn bắt đầu quan sát xem những thứ sinh vật ngu ngốc và ích kỷ này định làm gì tiếp theo.
"...Có người nào có chút liên quan gì đó đến chị con ở trong nhà mình không?"
"Người duy nhất có hảo cảm với đồ rác rưởi đó là tay cựu bếp trưởng đã nghỉ hưu nhiều năm trước ấy, con nhớ không?"
"Đ-Đúng rồi..."
Dù cho chúng đã có thể dễ dàng bắt đầu chọn người cần giết vì mục đích ích kỷ của mình, dường như không còn ai khác trong căn nhà này còn bất cứ liên hệ gì với Miltia cả.
"Nếu chỉ một chút quan hệ nhỏ cũng được tính, thì hai tên lính đã hộ tống Miltia đến lãnh thổ công tước Lönnrot thì sao?"
"Hừm... Chà, không còn cách khác rồi. Bọn chúng cũng được vậy."
Jubak gật đầu trước lời nói của Bavalein. Bằng cách nào đó mà hai người lính đó đã bị cuốn vào âm mưu này mất rồi.
"Đúng như mong đợi từ người mẹ thân yêu của con. Quả là một ý tưởng tuyệt vời mà. Giờ thì người cuối cùng còn lại sẽ là..."
BAM!
"Cái-...?"
Không hề có một cảnh báo nào, Jubak nhận phải một cú đánh thẳng vào ngực, lực tác động khiến hắn phải khụy gối. Khi đã nhìn kỹ hơn, rốt cuộc Jubak cũng nhận ra lồng ngực bên phải của mình đã bị đâm bởi một con dao được cầm bởi một chiếc xúc tu của Sistana.
Jubak ngã gục xuống sàn, biểu cảm đầy bất ngờ vẫn in hằn trên khuôn mặt hắn. Từ trong đôi mắt nạn nhân, hiện rõ hình ảnh phản chiếu nụ cười đầy giả tạo của thứ sinh vật bị bao phủ trong bùn lầy ghê tởm.
"Ahahahahaha! Sau cùng thì ngươi chính là người đã tạo ra chiếc vòng cổ bị nguyền rủa mà chị ta từng đeo mà. Điều đó nghĩa là người đã có liên can không ít thì nhiều đến với ả ta rồi, đúng không nào?"
Tiếng cười chói tai của con ả vang vọng khắp căn phòng nơi tên phù thủy thân đoạn khí tuyệt.