“Nghiên cứu đống này đi.” Shinohara đưa tôi một túi toàn shoujo manga rồi rời đi ngay tắp lự.
Không phải tôi không muốn đọc bởi chí ít thì chúng có thể dùng để tham khảo được. Có điều…
“Thế này thì nhiều quá…”
Bao nhiêu tập vậy trời?
“Nii-nii, mới có ai đến chơi à?”
“Shinohara vừa tạt qua đưa anh mấy bộ shoujo manga, nhưng cô ta về luôn rồi.”
“Ờ hớ.”
Thật ra tôi cảm thấy khá biết ơn cô ta vì đã lặn lội tới tận vào tối muộn một ngày trong tuần như này đấy.
“Anh với Đại Tỷ có quan hệ như nào thế?”
“Ờ thì…”
Tôi không muốn con bé biết chuyện cô ta là bạn gái cũ của mình…sau mối liên kết chỉ kéo dài ba hôm đó.
“Cô ta là bạn cùng lớp với anh hồi năm hai sơ trung. Đồng thời cũng là một người bạn cũ của Torigoe nữa.”
“Hừm.”
Tôi mang chiếc túi giấy nặng trịch ấy lên gác. Mana cũng đi theo.
“Sao thế?”, tôi hỏi.
“Em muốn xem chúng là gì.”
“Được thôi.” Tôi không suy nghĩ gì thêm rồi đặt chân vào phòng mình.
Đống manga được sắp xếp gọn gàng theo từng sê-ri, nên cũng khá dễ để lựa một bộ mà đọc. Cả thảy là bốn sê-ri, tổng cộng là bốn mươi sáu tập. Bảo sao nó nặng dữ.
Tôi ngồi lên giường, rồi Mana cũng y vậy, ngồi ngay cạnh tôi.
“A, tất cả đều đã kết thúc rồi nè.” Con bé lên tiếng ngay khi vừa thấy đống tựa đề.
Tôi không nghĩ con bé sẽ biết những thứ không mấy tiếng tăm, nên tôi đoán chúng toàn là những cái tên khá nổi tiếng.
“Vậy thì, bắt đầu với bộ này đi.” Tôi vớ đại lấy một cuốn, rồi Mana từ bên hông ngó đầu sang. “Tư thế này có hơi khó đọc không anh?”
“Đừng lo. Cứ vậy đi. Anh cũng đang tò mò.”
Mana vừa dính sát lấy tôi, vừa chăm chú dõi theo từng trang sách trên tay tôi. Tôi có kêu sẽ cho con bé mượn đọc sau, nhưng nó cứ bảo tôi lật tiếp đi. Tôi quyết định sẽ không tranh cãi gì và tiếp tục ngồi đọc.
“…Vậy là bộ này, một cô nàng đơn thuần tình cờ gặp được anh chàng nổi tiếng nhất lớp, ha. Một bối cảnh quá kinh điển.”
“Vậy ư?”
“Ừm. Hehehe. Giống hệt anh luôn đó.”
“Sao lại thế?”
“Cứ đổi vị trí nam nữ thử đi.”
Ý em là Fushimi với anh à? Nhưng cả hai đã luôn ở rất gần nhau mà, nên có khác thứ này đôi chút đó.
Tôi mất một thời gian mới làm quen được, có lẽ là do chưa từng đọc shoujo manga bao giờ.
“Hự… Tim em…” Mana phản ứng lại với mấy bước phát triển ngọt lịm.
Làm như em bị đau tim hay gì ấy?
“Mana nè, em từng nói yêu là dành sự quan tâm tới người đó nhiều hơn chính mình, nhớ chứ?”
“Ừm? Thì sao?”
“Liệu em không nghĩ sẽ không khả thi nếu đó là không phải là người em đã quen biết đến một mức nào đó à?”
Trong bộ manga này, nữ chính đã rơi vào lưới tình với nam chính ngay trước khi Tập 1 kết thúc. Còn chưa được một tháng nữa.
Là do gương mặt sao? Thật luôn đó hả? Quãng thời gian bên nhau có thể thua trước vẻ điển trai ư?
“Hừm, chắc thế. Ý là, em lúc này đây chỉ yêu mỗi một mình anh thôi, nên nó là điểm tham chiếu duy nhất mà em có đó.” Con bé phồng má.
Vậy là hiện tại mình không hề có ‘điểm tham chiếu’ nào hết để có thể sử dụng lời diễn đạt kia của con bé ha.
“Nghĩa là em vẫn chưa có mối tình đầu đâu nhỉ?”
“Hehehe. Anh là mối tình đầu của em đó, Nii-nii à ♡.”
Con bé ôm chầm lấy cánh tay tôi.
Cái đứa em gái bé bỏng, ngây ngô và dễ thương này.
Con bé hoàn toàn không có một mối quan hệ với bất cứ tên con trai nào; nó đúng là khác xa mấy định kiến về gyaru mà.
“Sao lại anh hỏi tất cả những điều này thế? Anh muốn yêu ai đó sao, Nii-nii?”
Muốn yêu ai đó… Mình chưa bao giờ nghĩ như vậy hết.
Tôi không biết phải trả lời sao, nên đành lật sang trang kế để câu giờ.
“Là Hina-chan? Hay Tori-chan thế?”
“Anh không biết.”
Không phải là chọn một trong hai, mà là – thực chất thì tôi còn biết mình sẽ phải chọn như nào nữa.
“Vậy thì - vậy thì còn em thì sao? Anh có yêu em không? Hay anh ghét em thế?”
“Yêu, nếu anh phải chọn.”
“Tuyệt.”
Con bé chăm sóc tôi, nấu đồ ngon cho tôi, và lắng nghe mỗi khi tôi có điều gì muốn nghiêm túc tâm sự.
“Vậy còn Hina-chan thì sao? Tori-chan? Đại Tỷ nữa? …Nếu anh ghét mấy chị ấy thì anh sẽ không thèm đi chơi cùng, đúng chứ? Anh không phải người sẽ làm vậy. Nên cũng đồng nghĩa với anh yêu tất cả bọn họ, ở một mức nào đó.”
“Chắc thế.”
“Nhưng mà, ờm, dường như nó giống thích hơn là yêu đó. Tuy vậy, em không nghĩ sẽ là như nhau với từng người đâu. Chắc chắn có sự khác biệt về hình dáng và chất lượng giữa những thứ xúc cảm trong anh đó. Chà, nói sao ta…?” Con bé suy nghĩ một hồi lâu. “Anh chỉ mới chú tâm vào việc anh muốn quan tâm đến họ theo cách nào, chỉ vậy thôi. Nếu anh không yêu họ thì cũng có sao đâu chứ.”
Mình muốn quan tâm đến họ theo cách nào, ha… Chưa bao giờ nghĩ như vậy hết.
“Vị trí số một trong danh sách của anh thuộc về ai thế?” Mana hỏi, đôi mắt lấp la lấp lánh.
“Anh vẫn chưa biết . Vấn đề nằm ở chỗ đó đấy.”
“Oiii! Đúng là lúc này anh phải kiểu, ‘Là em đó, Mana à’, bằng chất giọng điển trai nhất mà anh có chứ! Đọc bầu không khí đi! Và đừng có quên là phải vừa giữ lấy cằm em vừa nhìn chằm chằm vào mắt em khi nói thế đó nha!”
“Khó chiều lòng em ghê.”
“Có khi chính anh cũng không hiểu được cảm xúc của mình ha, Nii-nii?” Rồi con bé vỗ đầu tôi, không rõ vì lí do gì. “Em không nghĩ ngoài đời thực sẽ có người nào thật sự yêu theo cách giống như manga hết đó. Làm gì có ai theo quy trình đâu mà.”
Con bé vừa mới hoàn toàn bác bỏ tất tần tật những quan điểm của Shinohara khi bắt tôi nghiên cứu đống này.
“Anh có thấy những chuyện ngoài đời thực diễn biến khôn lường không, ví dụ như cô em gái yêu anh trai của mình ấy?”
“Hể?”
“Hehe. Mặc dù em nghĩ trong manga cũng có chuyện đó.”
…Em cũng vừa mới nói về nó cách đây không lâu đấy, biết không hả?
Rằng con bé không có điểm tham chiếu nào khác cả. Rằng quan điểm của con bé về cách mà ta muốn quan tâm đến người nào đó. Có lẽ, những cảm xúc của Mana không phù hợp với tiêu chuẩn thông thường của sự lãng mạn, nhưng đối với nó, đấy vẫn là tình yêu, và bấy nhiêu là quá đủ.
“Với một gyaru thì nó khá là sâu sắc đó nha.”
“Dù sao em cũng thông minh hơn anh mà. Với lại, việc là một gyaru thì không liên quan gì đâu à.” Con bé mỉm cười bẽn lẽn.
Tôi đọc tiếp với một Mana vẫn bám dính lấy mình, cho đến khi con bé đứng dậy vài phút sau đó.
“Mồ, em không thể cùng đọc tiếp với anh ở đây được nữa!” Nó che khuôn mặt đã thả lỏng của mình bằng cả hai tay rồi ra khỏi phòng, sau đó, từ bên ngoài nói vọng vào, “Em sẽ mượn chúng để tự đọc sau nha!”
“Ừ.”
Đã có rất nhiều cảnh nữ chính trở nên bối rối sau khi tương tác với nam chính, và chúng đều khiến con bé cười tít mắt.
Nữ chính chắc hẳn đã trải qua tất tần tật những âm thanh như thình thịch, thùm thụp, ếêê, những tiếng rít lên khác; và cũng đã phát hiện ra thứ xúc cảm gắn nhãn ‘lãng mạn’ ấy.
Có khi chỉ là do tôi quá sức chậm tiêu với chính những cảm xúc của mình, như Mana nói.
Dù sao thì, mấy hiệu ứng âm thanh kia, trước đây tôi cũng từng có rất nhiều lần rồi mà.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
ngữ cảnh này thì có thể hiểu nôm na là cách nhìn của một ai đó