Cuối tuần đầu tiên sau kì thi giữa kì. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo cho ngày hôm nay: thức dậy ngay trước giờ trưa, nằm ườn ra xem TV, chén một bữa nửa buổi, rồi chơi game ngay sau đó. Nhưng, thế giới này lại 'tặng' tôi một kế hoạch khác.
"Nii-nii, Hina-chan tới nè!"
"Sao cơ…?"
Tôi bật dậy nhìn Mana, người đang ngó vào phòng mình. Tôi với lấy điện thoại. Giờ mới là tám giờ sáng. Đã có ba thông báo hiện lên trên màn hình, và đều là tin nhắn từ Fushimi.
"Gì đây…?"
"Em không biết. Chị ấy tạt qua chơi chăng?"
Sao mấy cô nàng này cứ nhất quyết phải đến lúc tám giờ sáng vậy trời…?
"Em cho chị ấy vào được mà ha? Ý là, đang đứng ngay sau lưng em nè."
"Nhỏ đang…"
Não bộ lúc này không xử lý được thông tin nào hết á. Cho xin năm phút với…
"Ryou-kun, chào buổi sáng!" Nhỏ nhảy phóc lên đứng ngay cạnh Mana. "Ehehe. Bắt quả tang cậu ngủ nướng nha."
"Nii-nii ngay sau khi tỉnh dậy chẳng phải rất đáng yêu sao?"
"Đúng vậy á."
Tôi cảm thấy khá khó chịu khi đang nằm trên giường cũng bị nhìn chằm chằm, nên đành lăn mình ra khỏi 'chỗ trú' rồi ngồi xuống sàn.
"Có việc gì mà cậu đến đây sớm thế?"
"À, um, cũng không có gì đặc biệt đâu nè." Fushimi cười khúc khích, nở nụ cười có phần gian xảo.
"Dù gì thì Torigoe cũng đang tới ấy mà."
Ít nhất thì mọi chuyện vẫn hợp tình hợp lý.
"Ồôôô... Vậy ra đó là lí do Hina-chan đến sớm thế." Con bé bình phẩm.
"Shhhh!" Fushimi khẽ rít lên.
Mana gật gù, nhếch mép cười. "Hiểu rồi, hiểu rồi. Chị đang lo rằng hai người họ sẽ bên nhau phía sau lưng chị ha."
Ừm, Torigoe cũng là một người bạn của nhỏ, nên việc Fushimi muốn nhập bọn cùng hai đứa tôi âu cũng dễ hiểu. Đồng ý là lúc này đây hai 'đồng bạn' đi chơi chung với nhau mà vắng mặt tôi thì đúng là không hợp lý chút nào. Ừm, đã hiểu.
"Nii-nii à, nhìn bản mặt anh là em biết anh thực chất chẳng hiểu gì rồi đó."
"Nhưng tớ tưởng cậu bận học mà Fushimi? Với lại, tớ cũng không nghĩ thực sự cần phải nói chuyện ấy với cậu."
"Gần đúng rồi á, chắc thế."
"Hina-chan có tính chiếm hữu ư?"
"Ơ kìa, không nha!"
"Hiểu, hiểu. Nii-nii có phần chậm tiêu và ng* như bò, nhưng chính điều đó khiến ảnh trở nên đáng mến ha. Chúng ta sẽ luôn cảm thấy gắn bó hơn với người mà mình muốn quan tâm chăm sóc đó."
Con em gái đang nhìn mình như cách người mẹ hiền nhìn con…
“Chơi vui nha!” Mana nói, sau đó đẩy Fushimi vào phòng tôi rồi đóng sầm cửa lại.
“Tớ thay đồ cái đã.”
“A! X-Xin lỗi cậu. Mình sẽ không nhìn đâu.” Nhỏ nói, nhắm chặt đôi mắt lại thành biểu tượng cảm xúc (>_<).
Sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ Mana. Con bé chuẩn bị đem bữa sáng lên, nên nó muốn hỏi đích danh thời điểm để bước vào. Tôi vừa thay quần áo vừa hồi đáp.
“Cậu có thể mở mắt rồi đó.” Tôi nói với Fushimi.
Nhỏ có nhìn trộm thì tôi cũng chẳng phiền gì đâu, mặc dù tôi nghĩ nhỏ thì sẽ thấy phiền đó.
“Vừa nhắm mắt lại vừa chỉ nghe được những âm thanh phát ra từ cậu khiến việc này có chút…khiêu gợi…”
“Trước đây cậu nhiều lần thấy tớ trần chuồng rồi mà, đúng chứ?”
“Thì đúng là vậy…”
Câu hỏi ‘Cậu muốn thấy ai khỏa thân hơn’ của Shinohara thoáng vụt qua tâm trí tôi.
“Nhưng lúc ấy bọn mình còn bé xíu xiu. Giờ lên cao trung thì lại là một chuyện hoàn toàn khác chứ.”
“…”
Mặc dù nhỏ vẫn phẳng lỳ như thường lệ… Hay là, đã có thay đổi nào rồi chăng?
“Sao á?”
“A, không. Không gì đâu.”
Giờ nhận thức của mình lại toàn là mấy thứ liên quan đến tình dục thôi. Shinohara, đồ chết dẫm.
“Vậy là, hôm nay cậu không phải học sao?”
“Buổi tối cơ. Mình rảnh từ giờ tới đó luôn nè.” Nhỏ giơ hai ngón tay thành hình chữ V rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Chúng tôi vừa dùng bữa vừa bàn luận đôi chút về chuyện diễn xuất của nhỏ.
“Họ khuyến khích mình đọc tiểu thuyết thay vì xem kịch hoặc phim chiếu rạp. Nó sẽ giúp cải thiện khả năng biểu đạt cảm xúc.”
Vậy đó là lí do nhỏ bắt đầu đọc sách ha.
Tôi hồi xưa chẳng có ấn tượng nào về việc nhỏ là mọt sách cả, nên giờ đây có thể hiểu được tại sao nhỏ lại đột nhiên bị cuốn vào nó.
“Ryou-kun, thường thì cậu cảm thấy vui vẻ nhất khi làm gì thế?”
“Chắc là chơi game hay đọc manga…”
“Cậu nên bắt đầu suy nghĩ về việc mong muốn làm gì trong tương lai đi.”
“Ừa…” Tôi đáp, nhưng có vài chuyện với tôi lại không được đúng cho lắm.
Thích làm gì đó và làm công việc liên quan tới nó là hai chuyện khác nhau. Fushimi có lẽ sẽ nhìn mọi thứ theo cách khác – nhỏ là một người cầu tiến với góc nhìn ‘nhân vật chính’ của thế giới này. Mà cũng có khi chỉ là do tôi đã quá thờ ơ và thụ động chăng? Tôi cảm thấy góc nhìn của mình mới là bình thường.
Sau đó, Fushimi đổi sang chủ đề phim ảnh. Nhỏ nói đi nói lại về vị đạo diễn này nọ cũng như nữ diễn viên tên gì gì đó. Dường như con người ta sẽ nói nhiều hơn hẳn về những thứ mà mình yêu thích ha.
“Tới rồi đây.” Torigoe cất tiếng ở bên ngoài phòng trước khi mở cửa rồi ngó đầu nhìn vào trong.
Đó cũng là lúc tôi chợt để ý thấy tin nhắn ‘Tôi đến rồi nè’ của cô ấy, và một tin khác gửi bởi Mana, ‘Em dẫn Tori-chan lên lầu đó nha?’
“Tớ đang thắc mắc về việc nghe thấy một giọng nói khác… Không ngờ cậu lại ở đây đó, Fushimi-san.”
“Chào buổi sáng, Torigoe-san.”
“…Ừ…Chào buổi sáng.”
““…””
Cảm tưởng như thời gian vừa ngừng lại, còn hai cô nàng kia đang dùng ánh mắt để nói chuyện với nhau.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Oi. Vào đi chứ.”
“Ô kê.” Torigoe bước vào rồi ngồi lên giường của tôi, hệt như Fushimi.
Họ liếc nhau, sau đó im bặt.
…Thật luôn đấy, trong này đang xảy ra chuyện gì vậy trời?
Torigoe đúng là có nói sẽ ghé qua, nhưng hai đứa tôi cũng không lên kế hoạch cụ thể nào cả. Sự xuất hiện của Fushimi lại còn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến nữa.
Tôi quyết định sẽ làm dịu bầu không khí này bằng cách đề xuất một bộ shounen manga mà tôi thực sự rất yêu thích. Cả hai chăm chú lắng nghe màn đánh giá đầy nhiệt huyết của tôi, rồi bắt đầu cùng nhau đọc Tập 1. Đúng là hai người bạn tốt.
Tôi, trong khi đó, lại phải ngồi chỉnh sửa đoạn video Mana nhờ tôi cách đây một lúc.
“Cậu đang làm gì thế, Ryou-kun?’
“Cái đó là game à?”
Tôi thậm chí còn không ngước đầu lên khỏi điện thoại. “Mana bảo muốn đăng đoạn video quay pháo hoa hôm bữa, nhưng con bé lại khá dở mấy chuyện này nên đã gửi chúng cho tôi để chỉnh sửa thành thứ gì đó ra dáng hơn chút.”
““Ồ, là vậy sao?””
‘Thường dân’ chúng tôi, thay vì PCs thì chỉ có thể sử dụng điện thoại mà thôi. Tôi có thể dễ dàng tìm ra mấy ứng dụng chuyên dụng không đòi hỏi bất cứ kiến thức hay kĩ năng nào về mặt kĩ thuật, mặc dù nếu xét theo góc độ của một người biên chỉnh chuyên nghiệp thì thứ tôi sắp làm đây chỉ là trò trẻ con. Với tôi mà nói, việc này sẽ tốn đôi chút thời gian và công sức, nhưng tôi đủ khả năng để hoàn thiện một video đơn giản.
“Đã xong.”
Tôi hoàn thành chiếc video pháo hoa tiệc thịt nướng sau chừng ba mươi phút thử đi thử lại.
“Ryou-kun, cho mình xem với.”
“Tôi cũng muốn xem.”
“Được thôi, nhưng đừng có kì vọng một thứ gì đó ấn tượng nhá.”
““Cứ làm đi.””
Cả hai cùng ngó nhìn điện thoại tôi khi tôi nhấn mở thứ vừa mới gửi cho Mana.
Con bé đưa tôi 4 clip. Tôi đã cắt những phân đoạn hay nhất để tạo nên một thành phẩm kéo dài 20 giây. Tôi còn sử dụng một vài filter để khiến nó trông bắt mắt hơn và thêm vào đoạn nhạc hip-hop mà con bé thích. Một kết quả tương đối ổn áp đó, tôi tự khen ngợi.
“Ồôôô. Pháo hoa đẹp ghê luôn á.” Fushimi thở dài. Nhỏ cứ như là trẻ tiểu học vậy.
Trong khi đó, Torigoe nêu lên nhận xét. ‘Chỉ là một đoạn video ngắn thôi, mà ông không những chiếu được khung cảnh pháo hoa mà còn bao gồm cả những người đang chơi cùng và sự vui vẻ của họ. Khá là dễ đắm chìm theo đó.”
Fushimi kinh ngạc, chằm chằm nhìn cô ấy, rồi hắng giọng. “Ừm. Bài nhạc cũng hợp nữa. Này là kiểu video rất đỗi thịnh hành à nha.”
“Fushimi-san, đây không phải cuộc thi đâu.”
Nhỏ phồng má; sau đó cả hai xem lại video ấy lần nữa.
“Mình không hề biết cậu làm được việc này đó, Ryou-kun.”
“Nhờ ứng dụng hết mà.”
“Nhưng đâu phải ai cũng chịu bỏ công sức ra đâu.”
Torigoe gật đầu tán thành. “Công việc chỉnh sửa mệt mỏi và nhàm chán lắm. Tôi cá chắc hầu hết mọi người chỉ cắt bỏ đi vài đoạn trước khi đăng lên thôi.”
“Ừ. Trong khi đó, Mana lại khá là nghiêm túc với mấy bài đăng của mình. Con bé rất chi là háo hức trước tất cả những lượt ‘like’ nên tôi cũng muốn làm tốt nhất có thể.”
Thực ra tôi khá mong chờ tin báo từ con bé đấy. Trái lại, tài khoản của cá nhân tôi thì đang ngụp lặn trong sự quên lãng.
‘Mình nghĩ cậu là kiểu người cảm thấy thích thú khi nhìn người khác vui vẻ đó.” Fushimi mỉm cười.
.
.
Fushimi chợt hỏi khi cả ba đang ăn cà ri cho bữa trưa. “Cậu có nghĩ nếu mấy đoạn clip khác đi đôi chút sẽ dễ chỉnh sửa hơn không? Hoặc sẽ tạo ra được một video có chất lượng tốt hơn ấy?”
“Ừ, có.”
Chúng tôi đang ngồi trong phòng ăn, đánh chén mấy thứ Mana làm từ sáng. Con bé đã đi karaoke với bạn rồi.
“Đó là lí do tớ chỉnh sửa chúng đấy, để cải thiện chất lượng của video.”
“Đúng chứ?! Vấn đề là thế đó, Ryou-kun. Cậu không nghĩ sẽ còn tốt hơn nữa nếu cậu tự làm tất tần tật kể từ đầu luôn sao?”
Ừ, đương nhiên rồi.
“…” Torigoe im lặng nghe chúng tôi trò chuyện.
Chắc là do món cà ri của Mana quá ngon nên đã khiến cổ cạn lời đây mà.
“V-Vậy…cậu có muốn quay một video về mình không?”
“Về cậu?”
“Đ-Để luyện tập thôi. Sẽ có chút xấu hổ khi được ghi hình… nhưng nếu nó dành cho cậu thì mình không phiền đâu…” Giọng nói rụt rè của nhỏ cứ bé dần, rồi trở thành một lời lẩm nhẩm.
Fushimi hiện là một diễn viên đang trong quá trình đào tạo. Việc này chắc hẳn sẽ như một thứ để nhỏ luyện tập.
“Ừ, đương nhiên là được.”
“Hở? Thật không?”
“Ờ hớ.”
May mắn thay, mùa xuân vừa qua tôi đã nâng cấp điện thoại của mình lên dòng mới nhất. Camera của nó rất ổn luôn.
“Đây sẽ là một bài luyện tập khá tốt cho cả hai đứa mình đó”, nhỏ nhận định.
“Tại sao tính cả tớ nữa?”
“Um…lỡ cậu muốn trở thành một biên tập video thì sao?”
“Sao tớ lại muốn nhỉ?” Tôi cười lớn.
“Bởi dường như lúc ấy trông cậu khá vui đó.”
“Vậy á?”
“Ừm.”
“Tôi cũng thấy thế.” Torigoe chêm vào. “Nói thật là tôi không ngờ đấy. Tôi cứ nghĩ ông ghét việc đó cơ. Chẳng phải nó quá là rắc rối với ông ư?”
Có khi chính tôi cũng không nhận thức được thì sao?
Nếu không tính niềm vui mà tôi dường như có được thì đúng thật là tôi không ghét cũng như không thấy mệt mỏi gì với việc đó hết.
“Thử quay video bây giờ luôn ha?”
Tôi ăn xong trước hai người họ, vì thế tôi mở ứng dụng ‘Máy ảnh’ lên rồi chuyển sang chế độ quay phim. Fushimi đã được tôi đưa vào khung hình. Dĩa cà ri của nhỏ đã vơi đi chừng hai phần ba rồi.
“Hở? Giờ luôn á?”
“Đúng vậy.”
“Hơơơơ…? N-Nhưng mình phải làm gì? Mình chưa chuẩn bị gì hết.” Nhỏ hoảng hốt, cầm ly lên bằng cả hai tay rồi giả vờ nhấp một ngụm.
“Đúng là chúng ta cần một kịch bản ha…” Tôi nhận định. Mặc dù chính cậu là người đã đề xuất…
“Hay là tụi mình tạo một tài khoản chung để đăng mấy video của cả ba lên đó?” Torigoe lên tiếng.
““Ồôô…””
“Hả? Sao thế?”
Một khi đã có mục tiêu thì sẽ dễ nảy ra ý tưởng cho video hơn.
“Ừ. Để thử ha.”
“Từ khi nào mà Ryou-kun trở nên hăng hái dữ?”
“Cậu ta thực sự thích ý tưởng này ha.”
Cả hai nhìn nhau rồi cười khúc khích.
.
.
Sau bữa trưa, ba đứa cùng trở về phòng tôi.
Tôi hướng ống kính về phía người đang ngồi trên giường là Fushimi. “Rồi, bắt đầu với màn tự giới thiệu.”
“Ừm. Khá là quan trọng đó.” Nhỏ hắng giọng. “Đừng chèn đoạn nào vào trước khúc này nha?”
Rồi Fushimi trở nên nghiêm túc. “Mình tên là Fushimi Hina. Mình 16 tuổi và đang học tại một trường cao trung trong tỉnh. Mình sống cùng bố và hai ông bà.”
Sao nữa? Nhỏ hỏi tôi qua ánh mắt.
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ sẽ nói gì tiếp theo thì Torigoe viết ‘Sở thích?’ vào vở.
À ừ, nó khá là bình thường với một màn tự giới thiệu.
“Mình thích đọc sách và xem phim. Mình cũng thích diễn xuất nữa, hiện tại mình đang luyện tập để trở thành một diễn viên.” Nhỏ mỉm cười bẽn lẽn trước ống kính.
Chà, nụ cười kia sẽ khiến mấy tên con trai đang xem thứ này lên cơn đau tim mất. Giờ thì mình hiểu rồi đó.
Cậu có bạn trai chưa? Cậu thích kiểu con trai như nào? Torigoe một lần nữa hỏi bằng mấy chữ vừa viết.
“Mình hiện còn độc thân. Mình thích kiểu người…nghiêm túc và khiến mình cảm thấy an toàn.”
Khoan. Bắt đầu hơi giống phần giới thiệu của phim khiêu dâm rồi đó.
Cậu đã mất nụ hôn đầu chưa?
“Hơơơ? Tớ phải nói chuyện đó nữa á?”
Torigoe lia lịa gật đầu cùng vẻ mặt mười phần nghiêm túc.
Fushimi có chút do dự, nhưng rồi ngay lập tức bình tĩnh lại khi sực nhớ ra mình đang đứng trước ống kinh.
“Rồi. Chỉ một lần thôi.” Nhỏ thú nhận đầy vẻ tự hào.
Torigoe quay ngoắt sang nhìn tôi với một tốc độ và áp lực khủng khiếp. “Ờ hớ…”, cô ấy lẩm bẩm.
Hể? Bà định nói cái gì thế?
Còn chuyện làm tình thì sao?
Torigoe à. Bà cố ý làm vậy chứ gì?
Gương mặt Fushi trở nên đỏ lựng ngay tắp lự, rồi nhỏ trả lời trong cơn hoảng loạn. “C-Chưa. Mình chưa.”
Giờ thì nhỏ bắt đầu nom rất giống một kiểu diễn viên khác rồi đó…
“Vậy là cậu cũng không có kinh nghiệm gì đâu ha?”
Cũng? Một lời thú nhận đó sao, Torigoe? Tôi nghe bà nói đấy, biết không hả?
Dường như cô ấy còn định khiến mọi việc leo thang thêm nữa, nên tôi chộp lấy tay cổ.
“Torigoe, dừng lại.”
Tôi lập tức ngừng quay. Chỗ nào của cậu nhạy cảm nhất? là thứ cô ấy mới vừa viết.
Rồi bà định làm gì với cái thông tin đó hả?
“Bà thực sự muốn biết chuyện đó á?”
“Không, nhưng chẳng phải đây là cách mấy thứ này diễn ra sao?”
Và tại sao bà lại biết thế?
“Là thứ gì thế?” Fushimi hỏi, kèm với đó là nụ người tươi tắn nhất, thuần khiết nhất.
“Không gì đâu… Torigoe nè, sao bà thậm chí biết được ‘cách mấy thứ này diễn ra’ vậy?”
“…”
Cô ấy lảng ánh nhìn đi nơi khác. Ngoài miệng thì chê, bên trong không chịu, ha.
“A, mình phải đi đây, nếu ở lâu thêm sẽ không kịp mất.”
“Cần tớ đưa cậu ra ga không?”
Tôi cảm nhận được Torigoe đang lườm mình.
“Cảm ơn, nhưng mình sẽ về nhà, rồi bố sẽ đảm nhiệm phần còn lại. Cậu không cần phải lo đâu.”
Fushimi lấy đồ, chào tạm biệt, rồi rời đi.
Tôi mở video vừa mới quay lên xem. Việc nhỏ chỉ toàn ngồi trên giường càng làm nó trở nên sai trái hơn bao giờ hết. Thành thật mà nói thì, khó có thể coi nó là thứ gì khác ngoài hai chữ ‘sai trái’ luôn cơ.
“Tất cả là lỗi của ông vì đã để cậu ấy tự giới thiệu khi đang ngồi trên giường đó, Takamori-kun.”
“Đáng lý ra chúng ta đã có một thứ hoàn toàn lành mạnh nếu không vì mấy câu hỏi của bà đó. Tệ, nói thật là bà quá tệ,…” Tôi thở dài.
Torigoe vẫn không ngừng cười, có lẽ cô ấy coi chuyện này không khác gì một trò vui đùa nho nhỏ.
Nhưng mà hỏi thật, làm sao cổ biết cách mà mấy video kiểu đó diễn ra vậy?
“Thì, rõ ràng là tôi không biết gì về chuyện đó cả. Tôi chưa từng làm mà. Tôi không muốn bị hoảng khi chuyện ấy thực sự xảy đến, nên chí ít tôi cũng cần trang bị trước đôi chút kiến thức… Vì thế nên là…” Gương mặt của Torigoe càng ngày càng đỏ hơn nữa. “Dù sao thì, quên hết đi! Quên hết tất cả mọi thứ đi!”
“Rồi. Tôi sẽ vờ như chưa nghe thấy gì ha.” Tôi đưa tay lên xuống, cố gắng để xoa dịu cô ấy.
“Ừ. Tôi cũng mong ông sẽ làm thế… Và đừng có nhìn tôi nữa.” Cô ấy nói, dùng cả hai tay che mặt.
“Nhân tiện thì, ông nói ‘đưa cậu ấy ra ga’ ý là sẽ chở cậu ấy bằng xe đạp hay gì đó đại loại vậy à?”
“Hừmmmm… Tôi sẽ để bà tự tưởng tượng việc đó nha.”
“Đồ xấu tính. Ông tồi tệ vô cùng so với một Hội trưởng đó.”
“Tôi không phải Hội trưởng. Là lớp trưởng thôi.”
Rồi Torigoe vòng ra sau lưng tôi.
Cổ không muốn mình nhìn mặt cổ đến vậy luôn à?
“Cậu ấy sẽ ôm ông từ phía sau, đúng chứ?”
“Ôm thì chắc không phải đâu, nhưng có lẽ nhỏ sẽ vòng tay qua eo tôi.”
“Hiểu… Thật không công bằng.”
Và rồi, Torigoe làm y như thế. Cô ấy đã ở quá gần, và tôi có thể cảm nhận được cổ đang dựa vào lưng mình.
“N-Như này chăng?”
“Ừ-Ừa… Kiểu kiểu vậy…”
Bộ ngực của cô ấy là thứ duy nhất đem lại cảm nhận khác biệt so với Fushimi.
“Lưng ông khá rắn chắc đó.”
“Tôi lại nghĩ nó khá bình thường.”
Rồi bà còn định làm thế này bao lâu nữa đây?
Sẽ không phải lắm nếu tôi kêu cô ấy thả tay ra, với lại, một khi cổ xong rồi thì chẳng còn gì cho chúng tôi làm nữa. Tôi không biết phải làm gì đâu à.
Cô ấy tựa đầu lên lưng tôi và giữ tư thế đó một lúc lâu. Cuối cùng, cổ cũng chịu thả tôi ra, kèm một câu bất chợt, “Tôi về đây”, rồi phóng vụt đi mất.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
"brunch" - bữa ăn kết hợp bữa sáng và bữa trưa Personal Computer – máy tính cá nhân “She could dish it out, but she couldn’t take it, huh” – câu này nghĩa là 1 người cứ thích nói mồm nhưng đến khi mình bị nói thì không chịu nhận