Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 23

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 198

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 19

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

(Đang ra)

Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Hajime Taguchi

Tập đoàn Mikadono là một công ty kinh doanh toàn cầu có trụ sở tại Nhật Bản và do Kumagoro Mikadono lãnh đạo. Ông chỉ định con trai mình là Shogo làm người thừa kế cho vị trí của mình trong công ty.

87 177

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 42

Volume 02 - Chương 8: 「Gửi đến bạn lời cổ vũ」 ─Tiền trao cháo múc!─

8b76db2a-77e3-4fc0-8180-08d2d1e617d3.jpg

Tại một góc khuất của thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.

Văn phòng ấy nép mình trên tầng ba của một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp nằm ngay trước một ga tàu tư nhân, một công trình hẳn đã được xây từ thời Showa, lọt thỏm giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám.

Phía trước sảnh thang máy chật chội là một tấm biển nhỏ khiêm tốn:

『Văn phòng Giải trí Arisugawa』

Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách, vừa là phòng làm việc. Ngay cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.

Trong phòng tiếp khách—

「Dĩ nhiên là phải nhận được tiền thì mới đáng làm chứ? Chúng ta đâu phải tổ chức từ thiện.」

「Vâng, đúng vậy ạ.」

「Thế nên, nếu là hai công việc tương tự nhau, thì đương nhiên mình sẽ nghiêng về bên trả hậu hĩnh hơn, đúng không nào?」

「Vâng, đúng vậy ạ.」

Hai người đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, vui vẻ bàn luận về những vấn đề hết sức thực tế.

Người phụ nữ đang nói là vị Giám đốc của văn phòng, một người luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nổi bật trong bộ suit đỏ.

「Nào, xin mời—」

Rồi bà làm động tác như thể đang sắp xếp lại thứ gì đó trên bàn, tay gảy lách cách những hạt bàn tính tưởng tượng.

「—Mà này, Rei, em có biết bàn tính là gì không?」

「Em biết ạ! Là cái mà người ta dùng để kéo lê trên sàn nhà cho kêu roẹt roẹt đúng không ạ?」

Cô nữ sinh mười lăm tuổi, át chủ bài của văn phòng, đáp lời. Cô mặc bộ đồng phục váy liền màu trắng với chiếc nơ xanh to bản nổi bật ở ngực phải, còn mái tóc đen dài đến thắt lưng được giữ gọn gàng bằng một chiếc băng đô.

「Ừm, cũng gần đúng rồi đấy. Tiện thể nó còn dùng để tính toán được nữa. —Cơ mà, dù tiền công có ít hơn so với những chỗ khác, nhưng nếu chị nghĩ rằng "công việc này sẽ có ích cho tương lai" thì đôi khi chị vẫn nhận đấy.」

「Em hiểu ạ.」

「Thế nên, mấy khách hàng khôn lỏi lúc nào cũng lấp lửng như thế. Họ sẽ nói những câu kiểu như "Tiền công thì bèo bọt thật đấy, nhưng đây là một phép thử để xem chúng ta có thể hợp tác lâu dài được không!". Thậm chí có những kẻ còn trơ tráo đề nghị làm không công! Và rồi, sau khi đã vắt kiệt sức lao động của mình, chúng sẽ lặn mất tăm, không bao giờ liên lạc lại nữa. Đừng có đùa nhé! Tương lai cái con khỉ! Cái đài truyền hình đó, cả cái đài truyền hình đó, và cái đài đó nữa! Tương lai của chúng mày ở đâu hả! Hay là ở thế giới khác rồi!」

Rei vội bịt hai tai lại.

「Ừm... em, em không nghe thấy gì hết.」

「Thôi, bỏ qua mấy trường hợp ngoại lệ mà như cơm bữa đó đi—」

Rei vừa bỏ tay khỏi tai vừa hỏi.

「Em xin phép ạ, nhưng nếu đã là "như cơm bữa" thì đâu còn là ngoại lệ nữa, đúng không ạ?」

「Bỏ qua!」

「Vâng ạ.」

「Hành động bán sức lao động để lấy tiền là "công việc", nhưng Rei thì không cần phải tỏ thái độ hám tiền ra mặt đâu nhé! —À, em có hiểu ý nghĩa của câu “Okubi ni mo dasanai” không?」

「Em hiểu ạ! “Okubi” nghĩa là “ợ hơi”, chữ Hán là bộ Khẩu và chữ Ái! Thành ngữ này ý chỉ việc “che giấu lòng mình và không hề để lộ ra ngoài”, đúng không ạ?」

「Ể? Thật á? “Ợ hơi” thật á? Bộ Khẩu với chữ Ái luôn?」

Ngay lúc vị Giám đốc đang tròn mắt ngạc nhiên, cánh cửa văn phòng mở ra và một người đàn ông bước vào.

Anh ta mặc một bộ vest đen, thân hình nhỏ con chỉ cao chừng một mét năm lăm. Điểm đặc trưng nhất là mái tóc ngắn trắng xóa, kết hợp với đôi mắt to tròn khiến anh trông như một thiếu niên ngoại quốc.

「Tôi về rồi đây.」

「Về rồi à, Inaba. Có kiếm được công việc nào mà phải nín thở không dám hé răng ra chưa?」

「Hả?」

「Ý chị ấy là... "công việc vì tiền", phải không ạ?」

Rei vừa hỏi một câu chẳng rõ là đang giúp đỡ hay phá đám, vừa đứng dậy khỏi ghế sofa để đi về phía tường pha cà phê.

「Tôi không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng tất nhiên rồi. Chúng ta đâu có làm từ thiện.」

Inaba, với gương mặt gần như không bao giờ để lộ cảm xúc, bình thản đáp lời như mọi khi. Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa Rei vừa đứng dậy, đối diện với Giám đốc.

「Và lần này cũng là một công việc được trả công khá hậu hĩnh.」

「Giỏi lắm! Đi thôi!」

「Bà không nghe nội dung công việc à?」

「Chị muốn nghe cảm nhận của Rei luôn một thể!」

「Hiểu rồi. Rei, đi thôi.」

Inaba vừa đặt mông xuống ghế được vài giây đã vội đứng dậy.

「Ể? Còn cà phê thì sao ạ?」

Rei hỏi vọng ra từ chỗ chiếc máy pha cà phê, nơi cô vừa bật công tắc và tiếng hạt cà phê được xay đang kêu rào rào.

「Nếu đi ngay bây giờ, có khi chúng ta sẽ về kịp lúc ly cà phê đó pha xong.」

「À, em hiểu rồi. —Nhưng để lấy tinh thần, anh cho em biết điều này được không! Lần này là Dị giới hay Thế giới song song ạ? Là hát hay diễn kịch ạ?」

「Đứng trên sân khấu ca nhạc ở một Thế giới song song. Đó là một chương trình mà gần như toàn bộ người Nhật ở thế giới đó đều xem.」

「T-Tuyệt vời! Giống như Kouhaku Uta Gassen vậy sao ạ?」

Trước câu hỏi của Rei, Inaba thoáng chút lúng túng.

「...Hơi khác, không, khác nhiều đấy. Tôi sẽ giải thích trên đường đi.」

***

「Cảnh vật trông gần như y hệt, nhưng—, cái gì kia ạ? Mấy tấm áp phích đó là gì vậy?」

Một chiếc xe bốn bánh nhỏ màu vàng đang chạy giữa lòng thành phố Tokyo san sát những tòa nhà cao tầng.

Inaba ngồi ở ghế lái, còn Rei hỏi từ ghế phụ.

Khắp thành phố dán đầy những tấm áp phích.

Đó là những tấm áp phích in hình chân dung khổ lớn, và chúng được chia làm hai loại. Một loại viền xanh in hình một người đàn ông trung niên đang mỉm cười; loại còn lại viền đỏ, in hình một người phụ nữ trung niên cũng đang tươi cười. Dưới mỗi bức ảnh là tên của họ: "Suzuki Gonzaburou" và "Sato Tomoko".

Những tấm áp phích đỏ-xanh dường như đang tranh giành lãnh thổ, được dán ở khắp mọi nơi có thể: trên tường và cửa sổ các cửa hàng, trên cột điện và thậm chí cả lan can bảo vệ. Sự hiện diện của chúng ồn ào đến độ, người ta có cảm giác diện tích không bị dán áp phích còn ít hơn.

Lúc họ rời khỏi thế giới của mình là một buổi chiều hè mưa rơi, nhưng ở Thế giới song song này lại là một buổi sáng sớm mùa thu trong xanh. Con đường sau khi mặt trời mọc khá vắng vẻ, nên chiếc xe bon bon lướt đi trên con đường bốn làn.

「Là áp phích bầu cử.」 Inaba trả lời.

「Áp phích bầu cử ư... Có được phép dán nhiều như thế ở khắp mọi nơi vậy không ạ?」

269ed5ce-61b9-49ec-8d7a-839ad2ccce6d.jpg

「Mấy chuyện kỳ quặc thì cô nhớ dai thật đấy. Ở thế giới của chúng ta thì không được phép.」

「Phải rồi, đây là Thế giới song song... Vậy thì, mấy tấm áp phích đó có liên quan đến công việc lần này không ạ?」

「Chính xác là vậy.」

Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ.

Giữa bốn phương tám hướng là những ánh mắt chằm chằm của người đàn ông và phụ nữ trên áp phích, Inaba bắt đầu giải thích.

「Đó là áp phích của cuộc bầu cử Tổng thống Nhật Bản.」

「Ra là vậy, bầu cử Tổng thống ạ.」

「Đừng có chấp nhận dễ dàng thế. Thế giới của chúng ta không có chức danh đó.」

「Vậy sao ạ?」

「Không có. Ở Thế giới song song này, Nhật Bản theo chế độ tổng thống tương tự như Mỹ. Cứ bốn năm một lần, họ lại tổ chức một cuộc bầu cử hoành tráng để người dân trực tiếp chọn ra nhà lãnh đạo.」

「Vậy thì, hai người kia là ứng cử viên ạ?」

「Đúng vậy. Hai đảng lớn là "Đảng Cộng hòa Nhật Bản" và "Đảng Dân chủ Nhật Bản". Ngày mai, thứ ba, là ngày bỏ phiếu. Hôm nay là thứ hai, nhưng vì hôm qua là Ngày Văn hóa nên được nghỉ bù.」

「Vâng.」

Đèn chuyển xanh, chiếc xe lại bon bon lăn bánh.

「Vì học theo cuộc bầu cử tổng thống Mỹ, nên sự kiện này cũng ồn ào như một lễ hội. Họ tiến hành chiến dịch tranh cử kéo dài gần một năm, và đỉnh điểm chính là sự kiện diễn ra hôm nay, được gọi là "Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng".」

「Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng... Cái đó ở Mỹ cũng có sao ạ?」

「Không, đó là đặc trưng của Nhật Bản ở thế giới này. Vào ngày cuối cùng trước ngày bỏ phiếu, họ tập trung khoảng bảy mươi nghìn người tại Sân vận động Quốc gia và dựng một sân khấu lớn.」

「Sân khấu!」

「Tại đó, những người ủng hộ cả hai ứng cử viên sẽ tập trung lại và thay phiên nhau phát biểu. Sự kiện cũng được truyền hình và phát thanh trực tiếp.」

「Ồ. Không phải là hát ạ.」

「Không, là hát đấy.」

「Dạ?」

「Vốn dĩ, đúng như tên gọi, nó chỉ thuần túy là một hội nghị diễn thuyết. Hai phe ủng hộ sẽ lần lượt lên phát biểu về những điểm tốt của ứng cử viên mình—một sự kiện vô cùng nghiêm túc, hay nói đúng hơn là khô khan.」

「Nhưng bây giờ thì khác rồi, phải không ạ?」

「Khoảng ba mươi năm trước, nó đã bắt đầu biến chất. Để cổ vũ, các nghệ sĩ nổi tiếng như diễn viên và ca sĩ đã được mời đến, vì những chính trị gia mặt mày nghiêm nghị thì làm sao lôi kéo bằng người của công chúng được, dễ tiếp cận hơn với những người không rành chính trị.」

「Ra là vậy! Và ở đó họ đã hát đúng không ạ?」

「Đúng thế. Đã mời ca sĩ đến thì cũng nên để họ hát một bài ủng hộ, và chẳng mấy chốc điều đó đã trở nên thái quá. Trong một cuộc bầu cử nọ, phe tổ chức một buổi biểu diễn hoành tráng chưa từng có đã lật ngược thế cờ và giành chiến thắng.」

「Hà.」

「Kết quả của sự leo thang đó, giờ đây Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng đã biến thành "đại nhạc hội lớn nhất Nhật Bản". Mọi ca sĩ đều được mời đến, chia làm hai phe và thay phiên nhau hát. Được mời tham gia sự kiện này được coi là "một vinh dự bốn năm một lần, giúp nâng tầm uy tín trong giới giải trí". Nó còn bị gọi một cách mỉa mai là "Cuộc chiến ca hát Đỏ-Xanh" hay "Ca-lympics".」

「Hà...」

「Tuy nhiên, không có tiền công.」

「Dạ?」

「Vì là hoạt động ủng hộ chính trị, nên theo Luật Bầu cử, về cơ bản đây là hoạt động tình nguyện. Chắc chỉ có hộp cơm bento và chi phí đi lại thôi.」

「Tức là không có tiền công... Vậy thì, những người hát ở đó đều là người ủng hộ thực sự của đảng phái đó sao ạ?」

「Câu hỏi hay đấy. Và câu trả lời là hoàn toàn không. Gần như chẳng có nghệ sĩ cao thượng nào hát vì niềm tin thực sự vào đảng phái hay ứng cử viên cả. Nền chính trị của Nhật Bản ở thế giới này dù tốt xấu gì cũng đã ổn định, nên dù ai trở thành tổng thống thì nói thẳng ra, những việc họ làm cũng chẳng thay đổi là bao.」

「Vậy thì...? Mọi người vì cái gì mà—」

「Mà lại tham gia dù không có tiền công, đúng không?」

「Vâng ạ.」

「Một là áp lực chính trị, dĩ nhiên rồi. Cả hai đảng đều muốn thắng bằng mọi giá, nên họ sẽ liên hệ với các công ty quản lý có ca sĩ nổi tiếng và bóng gió rằng: "Các vị có thể ủng hộ đảng của chúng tôi được không? Nếu người của chúng tôi đắc cử, chúng tôi có thể ưu tiên mời tham gia các sự kiện của nhà nước và tạo nhiều điều kiện thuận lợi khác."」

「"Dù không có tiền công, nhưng đây là một công việc có ích cho tương lai"—, giống như vậy nhỉ!」

「Cô học được cách nói đó ở đâu vậy?」

「Mới lúc nãy thôi ạ! Trong lúc nói chuyện với Giám đốc!」

「Ra vậy. Và các công ty quản lý, bị yêu cầu làm không công, đành phải cử ca sĩ đi ủng hộ một trong hai đảng. Dù được tung hô là "nâng tầm uy tín" hay "vinh dự bốn năm một lần", nhưng không có tiền thì chẳng ai muốn tham gia cả. Lý do khác là áp lực đồng trang lứa. Nếu các công ty khác đều miễn cưỡng cử người đi mà mình lại trốn tránh thì sẽ bị coi là kẻ không biết điều.」

「Hà...」

「Kết quả là nó trở thành một sân khấu khổng lồ, diễn ra liên tục từ mười giờ sáng đến mười giờ tối với số lượng người tham gia cực đông. Những tên tuổi lớn dĩ nhiên có mặt, và cả những tân binh cũng rất nhiều. Thậm chí có người còn ra mắt trên chính sân khấu đó.」

「Em hiểu rồi! Nghe đến đây là em hiểu rồi! Lần này, em sẽ hát để ủng hộ một trong hai đảng phái, đúng không ạ! Có thể là thay thế cho ai đó đột ngột không tham gia được, hoặc không muốn tham gia—nhưng công việc là công việc! Sân khấu là sân khấu! Yukino Rei! Sẽ cố gắng hết sức mình!」

Ngay lúc Rei phấn khích cất cao giọng, đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu vàng.

「Không, sai rồi.」 Inaba từ từ dừng xe.

「Ể?」

「Nếu chỉ là một công việc đơn giản như hát thay, thì mũi tên đã không chỉ vào chúng ta, những người đến từ Thế giới song song. Một ca sĩ khác ở thế giới này sẽ lên sân khấu là xong.」

「Quả thực... Mà nhân tiện Inaba-san. "Mũi tên chỉ vào", vốn có nghĩa là được chọn làm vật hiến tế cho thần linh, tức là một từ mang nghĩa xấu đấy ạ?」

「Mấy chuyện như vậy mà cô cũng biết rõ và nhớ dai thật đấy... Vừa thán phục vừa chán nản.」

「Hừm! Em là một cô bé ham học hỏi mà!」

「Chà, "Rei là vật hiến tế"—cũng không hẳn là sai.」

「"Không hẳn" là sao ạ?」

「Cô có thật sự là một cô bé ham học hỏi không vậy? Bây giờ tôi sẽ cho cô biết nội dung công việc, tuyệt đối không được làm sai. Chỉ có một lần duy nhất thôi đấy.」

「Tôi là Inaba của Văn phòng Giải trí Arisugawa. Đây là ca sĩ Yukino Rei.」

Trong một trong những phòng chờ lớn nhất dưới tầng hầm của Sân vận động Quốc gia, Inaba giới thiệu Rei.

Còn khoảng ba tiếng nữa là sự kiện bắt đầu.

Căn phòng chờ, nơi hàng chục nhân viên đang hối hả qua lại, cũng chính là sở chỉ huy chiến dịch của Đảng Cộng hòa Nhật Bản, với màu đỏ đặc trưng của đảng trang trí khắp các bức tường.

Những tấm áp phích chân dung của ứng cử viên Sato Tomoko cũng được dán thành một hàng dài, trông đáng sợ như một nhà máy sản xuất hàng loạt.

「Tôi là Minegishi.」

Người đáp lại Inaba là một người đàn ông trung niên mặc vest. Tấm thẻ nhân viên treo trên cổ ông ta có một dòng chữ dài ngoằng: "Giám sát Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng của Đảng Cộng hòa Nhật Bản".

Minegishi nhìn Rei một cách dò xét từ đầu đến chân.

「Yukino Rei nhỉ. Ừm, dễ thương đấy, chắc cũng sẽ gây được chút chú ý. Trông cậy cả vào cô đấy.」

「Vâng, rất mong được giúp đỡ ạ!」

Khi Rei cúi đầu rồi ngẩng lên, Minegishi nheo mắt nói một cách sắc lẹm.

「Mục tiêu của chúng ta là giành chiến thắng trong cuộc bầu cử ngày mai. Cô, chỉ được hát để ủng hộ Đảng Cộng hòa Nhật Bản, để đưa Sato Tomoko lên làm Tổng thống. Hiểu chứ? Dù có phấn khích đến đâu, thì lập trường đó, tuyệt đối không được thay đổi.」

Trước lời dặn dò của Minegishi, Rei đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp.

「Vâng! Thật lòng thì em không quan tâm đến bầu cử, nhưng vì muốn quảng bá tên tuổi của bản thân, em xin chân thành ủng hộ Đảng và ứng cử viên Sato, chỉ trong ngày hôm nay thôi ạ!」

「Hà!」

Minegishi bật ra một tiếng cười nửa khinh bỉ nửa thích thú.

「Nói thẳng ra như vậy lại thấy dễ chịu hơn. Nếu hôm nay cô được yêu thích, bốn năm sau tôi có thể lại dùng đến cô đấy.」

「Cảm ơn ngài. Bốn năm sau, nếu sự kiện này vẫn còn, thì nhất định ạ!」

「Hà! Sẽ không biến mất đâu. Cho đến khi cái đất nước này biến mất.」

Mười giờ, tại Sân vận động Quốc gia, và đồng thời trên TV và radio—

Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng của cuộc bầu cử Tổng thống Nhật Bản đã chính thức bắt đầu.

Trên TV, cả đài truyền hình công cộng lẫn các đài thương mại đều đồng loạt phát sóng.

Vì phòng chờ đã kín chỗ, Rei, người đã thay xong bộ trang phục biểu diễn màu trắng quen thuộc và hoàn tất trang điểm, đang ngồi trên ghế sofa trong một chiếc xe cắm trại nhỏ được cấp riêng và xem màn hình TV. Dù có đổi kênh, cô cũng chỉ thấy một sân khấu với các góc quay hơi khác nhau một chút.

Người dẫn chương trình mặc vest trịnh trọng đứng trên bục—anh ta đọc một bài phát biểu cứng nhắc, tuyên bố đây là một hội nghị diễn thuyết cổ vũ cho cuộc bầu cử Tổng thống Nhật Bản dựa trên Luật Bầu cử.

Và rồi, theo kết quả bốc thăm, đầu tiên sẽ là phần cổ vũ cho ứng cử viên Suzuki của Đảng Dân chủ Nhật Bản—nói xong, anh ta rời khỏi sân khấu.

Màn trình diễn của một ban nhạc rock bắt đầu.

Đó là một ban nhạc mà Rei cũng biết, và họ cũng rất nổi tiếng ở Nhật Bản của thế giới này. Tiếng reo hò vang dội từ hàng ghế khán giả chật kín người vọng đến tận trong chiếc xe cắm trại.

「Bắt đầu rồi đấy. Mở đầu, cả hai đảng đều sẽ tung ra những ban nhạc tên tuổi. Lượt của Rei là vào khoảng mười một giờ bốn mươi, khi không khí đã lắng xuống một chút. Mười một giờ mười chúng ta sẽ di chuyển.」

Inaba, người đang thong thả ngồi ở ghế lái, nói vọng vào.

「Không có diễn tập mà vào thẳng luôn, nhưng chắc là không sao đâu. Chỉ cần đứng ở trung tâm sân khấu và hát một bài là được. Rei cũng từng hát trước đám đông lớn hơn thế này rồi.」

「Vâng ạ! À, em có một câu hỏi.」

「Gì thế?」

「Những bài hát "×××××" và "×××××" mà em sắp hát, em có thể coi đó là bài hát ra mắt của mình được không ạ? Dù là hát lại, nhưng chuyện này có được sự cho phép của người hát gốc không ạ?」

「À, tôi quên chưa nói. Ca sĩ-nhạc sĩ đó không tồn tại ở thế giới này.」

「Ể? Vậy thì, nếu em hát "×××××" hay "×××××"...」

「Tất cả đều có thể coi như là do chính cô sáng tác.」

「Toàn là những bài hát tuyệt vời! Ở thế giới này cũng... c-cũng sẽ bán chạy chứ ạ...?」

「Khả năng là cao, nhưng tôi không muốn dính vào một công việc mất thời gian và phiền phức như vậy. Cô định ở lại thế giới này bao nhiêu năm?」

「Cũng phải ạ...」

『Mọi người ơi! Lần đầu gặp mặt!』

Trên màn hình, Rei hét vang trên sân khấu.

Từ những khán giả đã được hâm nóng từ trước, một làn sóng cổ vũ đáp lại, kiểu như "không biết là ai nhưng cứ reo hò trước đã".

『Cảm ơn mọi người! Xin lỗi vì một tân binh chưa từng thấy mặt đột ngột xuất hiện nhé! Tôi là Yukino Rei! Hôm nay tôi đã đến để ủng hộ Đảng Cộng hòa Nhật Bản mà tôi vô cùng yêu quý! Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa có quyền bầu cử, nhưng gia đình tôi dặn rằng nhất định phải đưa ứng cử viên Sato lên làm Tổng thống! Các vị người lớn, ngày mai xin hãy đi bỏ phiếu ạ!』

Lại một tràng reo hò nữa vang lên.

「Hừm. Cô bé này có sức hút đấy. Hơn nữa, còn rất dạn sân khấu.」

Tại sở chỉ huy của Đảng Cộng hòa Nhật Bản, Minegishi, người đang ngồi phịch xuống ghế sofa ra vẻ ta đây, vừa nhìn vào màn hình lớn trên tường vừa nhận xét.

Từ loa, đoạn dạo đầu của bài hát ××××× bắt đầu vang lên.

『Xin hãy lắng nghe! Bài hát ra mắt của tôi! ×××××!』

Và rồi Rei cất tiếng hát. Cô trình bày một ca khúc được xem là kiệt tác bất hủ ở thế giới của họ, nhưng với một phong thái tự tin như thể đó là bài hát của chính mình.

Giọng hát mạnh mẽ không tương xứng với thân hình nhỏ bé lan tỏa khắp Sân vận động Quốc gia—sau một khoảnh khắc im lặng, tiếng reo hò làm rung chuyển cả không khí.

Trên màn hình, Rei vừa nhảy tưng bừng vừa hát, như thể đang lan tỏa nụ cười và năng lượng đến mọi người.

「Hê, vừa dễ thương vừa hát tốt nhỉ. À, bài hát này sẽ bán chạy đây.」

Minegishi hất cằm về phía người thư ký nam đang đứng chờ bên cạnh.

「Cô bé đó, bốn năm sau cũng giữ lại đi.」

『Cảm ơn mọi người rất nhiều! Tôi là Yukino Rei! Mọi người, xin hãy ủng hộ Đảng Cộng hòa Nhật Bản! Người cần bỏ phiếu là ứng cử viên Sato đấy ạ! Đừng nhầm lẫn mà viết "Yukino Rei" vào phiếu nhé!』

Được tiễn biệt bằng những tiếng reo hò và vỗ tay nồng nhiệt, Rei đi vào cánh gà bên trái.

Sau khi cúi đầu thật sâu một lần nữa, Rei lập tức quay người.

「Nào!」

Cô cứ thế lao xuống cầu thang tối om phía sau sân khấu, rồi chạy hết tốc lực qua không gian bên dưới.

Đích đến là cánh gà bên phải.

『Tiếp theo là phần diễn thuyết cổ vũ của Đảng Dân chủ Nhật Bản. Theo Luật Bầu cử Tổng thống, chúng tôi sẽ phát sóng nguyên văn bài diễn thuyết cổ vũ của những người ủng hộ.』

Dù gần như chẳng có bài diễn thuyết nào, nhưng vì là quy định nên giọng một nữ phát thanh viên vẫn vang lên một cách bình thản.

Và rồi, trên sân khấu trống không, đoạn dạo đầu của một bài hát bắt đầu vang lên.

Nào, tiếp theo là ai đây?

Trong khi hàng vạn khán giả tại sân vận động và hàng chục triệu người xem trên toàn quốc đang mong chờ,

「Mọi người ơi! Rất mong được giúp đỡ ạ!」

Từ phía cánh hữu, một ca sĩ xuất hiện.

Một nữ ca sĩ trẻ tuổi, dễ thương trong trang phục màu trắng, hét lên bằng một giọng cao và trong trẻo.

「Tôi là tân binh Yukino Rei, đến để ủng hộ Đảng Dân chủ Nhật Bản!」

Tiếng xì xào của khán giả vang lên từ loa, nhưng,

「Hả!」

Minegishi đã không còn nghe thấy gì nữa.

Ông ta đứng bật dậy với một lực mạnh đến mức làm chiếc ghế sofa văng ra sau.

「Chuyện quái gì thế này!」

Ông ta gầm lên với người thư ký, nhưng không nhận được câu trả lời.

Giữa Sân vận động Quốc gia, nơi tiếng reo hò đã tắt ngấm và chỉ còn lại những tiếng xì xào,

「Mọi người ơi! Mọi người đang ngơ ngác lắm đúng không! Em hiểu mà! Em hiểu lắm luôn!」

Dưới bầu trời thu trong xanh, Rei tỏa sáng với mồ hôi và nụ cười.

「Bởi vì em, mới lúc nãy, vừa hát để ủng hộ đối thủ là Đảng Cộng hòa Nhật Bản mà! Nhưng, lần này là bên này! Xin hãy cho em ủng hộ Đảng Dân chủ Nhật Bản, ủng hộ ứng cử viên Suzuki! Bởi vì em—」

Rei ngắt lời, và đám đông đang xì xào bỗng chốc im bặt.

「—muốn bán tên tuổi của mình cho thật nhiều người biết rồi mới về! Thế nên em đã nói dối cả hai bên, rồi quyết định quất luôn cả hai show cho nó gọn! Cả văn phòng em đều mừng lắm vì một tân binh lại được cả nước chú ý thế này! Cảm ơn mọi người nhiều! Bốn năm sau nhất định phải mời em nữa nhé! Dù là phe đỏ hay phe xanh em cũng nhận tất! Như thế chẳng phải tuyệt hơn sao? Giá mà cái lễ hội ngớ ngẩn nhưng vui hết sảy này có thể tiếp diễn mãi mãi! Nào, bây giờ thì mọi người hãy lắng nghe đây! Vì mục đích quảng bá bản thân, em sẽ hát hết mình!」

***

「Về rồi à! Cà phê xong rồi đây! Mới xong tức thì! Vừa đúng lúc!」

Trong phòng tiếp khách, vị Giám đốc đang vui vẻ rót cà phê nóng vào từng chiếc cốc.

「À, để em làm cho ạ!」

Rei trong bộ đồng phục vừa bước vào cửa đã vội chạy đến.

「Không sao, sắp xong rồi! Ngồi đi ngồi đi! Vất vả vì công việc rồi!」

Bị ngăn lại, Rei ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giám đốc mang cà phê ra bàn và ngồi đối diện Rei.

「Được rồi! Thế nào, chuyện gì đã xảy ra, có vui không?」

Trong khi Giám đốc nói liến thoắng, Inaba, người về sau Rei vài chục giây, cũng bước vào cửa.

「Ồ về rồi à Inaba. Vất vả rồi! Chuyện giải thích cứ theo kế hoạch là nghe từ Rei nhé!」

「—Vì vậy, em đã bung xõa hết mình trên sân khấu! Cảm giác thật tuyệt vời!」

Rei, người đã giải thích một mạch cho đến lúc cô tham gia ủng hộ Đảng Dân chủ Nhật Bản, vẫn chưa hề động đến ly cà phê trên bàn.

「Cái sự liều lĩnh của Rei đúng là hay thật. Chị muốn xem sân khấu đó ghê. Rồi sao, rồi sao nữa? Phản ứng của khán giả thế nào?」

「Họ đã rất sôi nổi ạ! Hơn cả bài đầu tiên!」

「Thật không, thật không? Có nói quá không đấy?」

Giám đốc vui vẻ nghiêng đầu.

「Thật đấy ạ! Đúng không, Inaba-san?」

Rei cũng mỉm cười, quay mặt về phía người đàn ông đang tựa vào tường, uống cà phê với vẻ mặt bình thản.

Inaba đáp lời.

「Chà, nếu xét trên phương diện một buổi live, thì đó là màn trình diễn sôi động nhất ngày hôm đó. Khán giả chắc đã cười phá lên và hoan hô nhiệt liệt. Tôi cũng đã theo dõi mạng xã hội trên điện thoại, nhưng phản ứng nhiều đến mức không theo kịp. "Yukino Rei" đã lọt vào top 1 xu hướng, kèm theo đó là những biệt danh như "Kẻ phản bội dễ thương" hay "Sát thủ trắng".」

「Hà! Tuyệt vời! —Mà này, Rei, sau đó thì sao?」

「Vâng! Sau khi hát xong và rời khỏi sân khấu, mấy người lớn ở đó đã lườm em bằng những ánh mắt vô cùng đáng sợ!」

Ở cánh tả sân khấu, Minegishi đang đứng sừng sững. Mặt ông ta đỏ như gấc, và các mạch máu trên trán nổi rõ lên.

Bên cạnh ông ta, một người phụ nữ trung niên đeo tấm thẻ nhân viên "Giám sát Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng của Đảng Dân chủ Nhật Bản" cũng đang lườm với vẻ mặt y hệt.

「Chuyện quái gì thế này!」

Bà ta hét lên một tiếng đủ lớn để có lẽ cả khán giả cũng nghe thấy, nhắm vào Inaba đầu tiên. Rồi ngay lập tức, bà ta quay sang Minegishi bên cạnh.

「Minegishi-san! Ông hiểu chứ? Yukino Rei là ca sĩ mà chúng tôi đã "nhờ vả"! Vậy mà ông lại cho cô ta xuất hiện trước chúng tôi! Đây là một hành vi vi phạm quy tắc nghiêm trọng!」

「Bên này cũng đã chính thức "nhờ vả"! Việc bên đó cũng "nhờ vả" cô ta, dĩ nhiên là tôi hoàn toàn không biết! —Này Inaba! Chuyện quái gì thế này! Giải thích đi!」

Đứng che trước mặt Rei, Inaba bình thản đáp.

「Vâng, vậy tôi sẽ giải thích cho hai vị. Chúng tôi đã nhận được lời đề nghị từ cả hai bên. Hết.」

Tiếng răng của Minegishi nghiến ken két.

Trong khi tất cả nhân viên xung quanh đều đứng im như tượng, ông ta gằn giọng.

「Inaba... Và cả cái Văn phòng Giải trí Arisugawa... Từ nay về sau... đừng hòng sống sót được trong giới giải trí, hay đúng hơn là trên cõi đời này nữa!」

「Đó là một lời đe dọa sao? Chuyện chính trị gia có dính líu đến xã hội đen ở hậu trường là thật nhỉ.」

「Ngươi... rốt cuộc mục đích là gì? Trả thù ứng cử viên? Tay sai của một đảng phái nhỏ? Hay là muốn gây rối loạn chính trị Nhật Bản, là gián điệp nước ngoài?」

「Đều không phải. Chỉ là một văn phòng giải trí nhỏ bé muốn nổi tiếng thôi. Vậy xin phép.」

Inaba nhanh chóng xoay người, nắm lấy tay Rei.

「Oái!」

Anh kéo cô một cách mạnh bạo qua khỏi Minegishi, chạy xuống cầu thang mà Rei vừa sử dụng, rồi biến mất khỏi cánh gà.

「Đừng có giỡn mặt!」

Minegishi đuổi theo, hét lớn xuống dưới cầu thang.

「Đừng để chúng nó chạy thoát!」

Ngay lập tức, một nhân viên từ dưới thò đầu lên hỏi.

「Ai ạ?」

「Là bọn lừa đảo vừa mới đi xuống đó!」

Chàng nhân viên trẻ tuổi nghiêng đầu một cách thật thà.

「Ể? Không có ai đi xuống đây cả?」

「Inaba-san, nếu anh ấy muốn, anh ấy có thể quay về từ bất cứ đâu nhỉ... Từ cầu thang đột nhiên di chuyển vào trong xe, và khi em nhận ra thì đã ở bãi đậu xe rồi. Quần áo cũng đã trở lại thành đồng phục.」 Rei kể lại.

「Chuyện có thể làm thì làm được thôi, nhưng vì nhiều thứ phiền phức nên tôi cố gắng không làm. Chết còn dễ hơn. Giải thích chi tiết thì cô cũng không hiểu đâu nên tôi bỏ qua.」 Inaba trả lời cộc lốc.

「Người đã đưa ra yêu cầu tuyệt vời đó chính là "ngành công nghiệp âm nhạc" của Nhật Bản ở thế giới đó, phải không? Các văn phòng giải trí lớn nhỏ đã hợp tác lại và nhờ chúng ta phá hủy Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng.」

Giám đốc nói, khiến Rei, người đang định cầm lấy cốc cà phê, phải ngạc nhiên dừng tay lại.

「Chị biết sao ạ? Em đang định giải thích đây.」

「Biết chứ, biết chứ. Mọi người trong ngành công nghiệp âm nhạc ở thế giới đó chắc chắn đều ghét cay ghét đắng sự kiện đó. Đầu tiên, việc không có tiền công là không thể chấp nhận được. Đã thuê dân chuyên nghiệp thì phải trả tiền sòng phẳng chứ, chuyện đó không được học ở tiểu học à? Hơn nữa, nếu ủng hộ bên thắng thì bị gắn mác, còn ủng hộ bên thua thì sau này rất khó xử. Thật lòng chẳng ai muốn đưa ca sĩ của mình đến một nơi như vậy, nhưng nếu không tham gia thì lại bị xung quanh dị nghị.」

「Đúng là như vậy ạ. Theo lời Inaba-san kể.」

「Cho nên, họ đã nhờ Inaba và Rei, những người chẳng thuộc về đâu cả, phá hủy nó một cách hoành tráng nhỉ. Họ có vui không?」

Trước câu hỏi của Giám đốc, Inaba trả lời.

「Cũng tàm tạm. Nghe nói đã có một sự đồng thuận ngầm rằng nghệ danh "Yukino Rei", từ nay về sau sẽ trở thành "số áo vĩnh viễn không được sử dụng" trong ngành.」

「Wa ha ha. —Cậu có nói là mình đến từ Thế giới song song không?」

「Không. Vì họ sẽ không tin. Nhưng tôi đã nói rằng "chỉ cần nhận được một khoản tiền kếch xù, chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trên sân khấu chính thức nữa, nên cứ để chúng tôi quậy tưng bừng lên", và họ đã tin.」

「Ra là vậy! Và sau đó thì sao? Việc Inaba về muộn hơn một chút có nghĩa là cậu đã một mình quay lại thế giới đó, phải không?」

「Vâng. Tôi đã ở đó khoảng hai ngày. Chà, đã có một sự náo loạn lớn như dự đoán. Đầu tiên, buổi live—, à không, Hội nghị Diễn thuyết, đã bị gián đoạn ngay sau đó. Có vẻ họ đã cố gắng bắt đầu lại, nhưng hai phe cãi nhau không dứt khiến lịch trình trở nên hỗn loạn, và cuối cùng phải kết thúc ở đó.」

「Wa ha ha! Các đài truyền hình chắc cũng đau đầu lắm đây! Tò mò không biết họ đã chiếu gì để lấp chỗ trống!」

「Thưa Giám đốc, chị trông vui quá ạ!」

「Rei cũng vậy mà!」

「E hèm.」

Đối lập với hai người phụ nữ đang cười khúc khích, Inaba tiếp tục giải thích với vẻ mặt cau có như thường lệ.

「Hàng vạn khán giả cũng đã la ó om sòm, yêu cầu cho ca sĩ họ muốn xem ra sân khấu, hoặc là trả lại tiền vé.」

「Việc bán vé cho một hội nghị diễn thuyết cổ vũ bầu cử vốn dĩ đã là điều kỳ lạ rồi. Nếu trả công cho nghệ sĩ bằng không, thì vé cũng phải bằng không chứ.」

「Những vấn đề đó cũng được bàn tán sôi nổi, và cuối cùng dẫn đến câu hỏi "Hội nghị Diễn thuyết Cổ vũ Cuối cùng này rốt cuộc là cái gì?". Ngành công nghiệp âm nhạc của thế giới đó cũng đã thản nhiên bày tỏ sự tiếc nuối rằng "việc một nghệ sĩ tham gia ủng hộ cả hai bên là một vấn đề nghiêm trọng. Để tránh những chuyện tương tự xảy ra trong tương lai, với tư cách là một ngành, chúng tôi muốn hạn chế việc tham gia vào các hoạt động bầu cử." Chà, từ lần sau, chắc nó sẽ không được tổ chức theo hình thức đó nữa.」

「Tên tuổi của Yukino Rei, chắc đã vang dội lắm nhỉ?」

「Chuyện đó thì khỏi phải nói. Từ khóa "Tìm kiếm Yukino Rei" đã liên tục nằm trong bảng xếp hạng. Vì sợ những người không liên quan có ngoại hình giống sẽ bị nhầm lẫn, nên tôi đã tung tin giả rằng "cô ấy đã xuất cảnh", kèm theo video của Rei. Là cái tôi đã quay bằng camera hành trình khi đi đến Dị giới lần trước.」

「Quả là Inaba. Dịch vụ hậu mãi cũng hoàn hảo. Chuyện quan trọng nhất, cậu không quên chứ?」

「Thu hồi tiền công sao? Không hề sơ suất.」

「Ừm. Tốt lắm. Tất cả đã được giải quyết! Cạn ly!」

Trước vị Giám đốc đang nâng cốc cà phê lên, Rei cũng định làm theo,

「À!」

nhưng rồi cô dừng tay lại. Thay vì uống cà phê, cô nhìn Inaba.

「Có một điều em thắc mắc.」

「Gì thế?」

「Cuộc bầu cử Tổng thống, cuối cùng bên nào đã thắng ạ?」

Inaba từ từ đưa ly cà phê lên miệng, rồi trả lời một cách cộc lốc.

「Là phe mà cô đã ủng hộ đấy.」

Hết