The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

8 35

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

88 781

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

(Đang ra)

Corrupted Blood Salvatore: TS Villain’s Unorthodox Reincarnation

WhatSoon

Một linh hồn tái sinh vào thế giới game kinh dị tâm lý, nơi sức mạnh được đo bằng nỗi đau. Để cứu lấy những điều quan trọng, tôi sẽ trở thành kẻ ác trong mắt người mình yêu quý nhất.

5 24

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer - Chương 30 Ngày Trước Lễ Nhập Học ( Chuyển đoạn )

Một tuần đã trôi qua kể từ sự việc đó.

Vốn dĩ, vụ tấn công đó đủ nghiêm trọng để khiến các lớp học không thể tiếp tục, nhưng để tránh làm mọi thứ rắc rối thêm, bọn tôi đã che đậy vụ việc và xin nghỉ bệnh, nhờ vậy các lớp học vẫn diễn ra như bình thường.

May mắn là trong tuần đầu tiên sau lễ nhập học không có lớp học nào, nên cũng không cần lo bị tụt lại phía sau.

Nếu công khai vụ việc này, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc chấn động lớn trong xã hội, và uy tín của học viện sẽ sụt giảm nghiêm trọng—điều đó là điều tôi không mong muốn nhất.

Hơn tất cả...

“Họ đã rất hạnh phúc khi tôi nói sẽ nhập học vào học viện…”

tôi thở dài, nhớ lại khuôn mặt cảm động của những người ở Ma Giới, khi biết rằng cuối cùng tôi cũng sẽ sống như một cô gái bình thường ở độ tuổi này, mà không phải hy sinh bản thân.

Nếu những người đó biết rằng một tai nạn nghiêm trọng liên quan đến quỷ suýt nữa đã xảy ra trong học viện, chắc chắn học viện sẽ rơi vào hỗn loạn.

‘Tôi muốn nghĩ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng…’

Đại công tước phương Bắc và các binh sĩ của ông ấy có thể sẽ đình công…

Tôi thật sự không muốn thấy tuyến phòng thủ cuối cùng sụp đổ chỉ vì một chuyện như thế này.

Dù thế nào đi nữa, chẳng có lý do gì họ lại từ bỏ việc phòng thủ đã duy trì suốt bao lâu nay chỉ vì có một con quỷ xuất hiện trong học viện, đúng không?

Nếu hỏi tại sao tôi chắc chắn như vậy, thì tôi chỉ có thể trả lời rằng vì tôi đã sống cùng họ nên tôi hiểu họ rất rõ.

Dù sao thì… tôi vẫn thấy may mắn vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Sức mạnh của tôi không bị lộ, dù có một vài tổn thương về mặt tinh thần (Stella), nhưng không ai bị thương hay mất mạng cả.

Bọn tôi thậm chí còn bắt được một quỷ cấp cao, thứ lẽ ra sẽ trốn thoát một cách dễ dàng.

Tôi cũng lo lắng là Stella và Evan có thể sẽ bị chấn thương tâm lý, nhưng…

Nói thật thì, đâu phải lỗi của tôi.

Tôi đã thay Evan chịu phạt vì trốn luyện tập, và tôi còn đánh thức Stella dậy sớm và dẫn cô ấy đi chỗ khác để ngăn cô ấy đến đó.

Thế mà cuối cùng lại xảy ra chuyện vô lý hơn.

Tôi chưa từng tưởng tượng được rằng hai người họ lại gặp nhau và cùng phá vỡ rào chắn để tiến vào.

May mắn là mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, nếu không thì câu chuyện này đã kết thúc từ khi chưa bắt đầu.

“Cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn rồi…”

Tổn thương tâm lý có thể giải quyết sau. Điều quan trọng là mọi việc đã qua, tôi vẫn giấu được sức mạnh, và tôi đã bắt được một con quỷ cấp cao.

Ngoài ra, không giống như Stella, người đang chịu tổn thương tâm lý nặng nề, Evan thì có vẻ ổn hơn, có lẽ là vì cậu ấy đã đi khắp nơi trước khi nhập học, nên đây là một kết quả khá tốt.

Nếu cậu ấy bị ảnh hưởng, thì đã không thể nhanh chóng lấy lại tinh thần và tấn công khi tôi bị xuyên thủng bởi cánh tay của quỷ.

Trường hợp của Stella thì… thật đáng tiếc.

Không chỉ suy sụp tinh thần khi chứng kiến “màn biểu diễn tài năng” của tôi, mà trái tim cô ấy gần như cũng tan vỡ.

Mặc dù không nặng như Stella, tôi vẫn cảm thấy Evan hơi rùng mình mỗi khi nhìn tôi, như thể ký ức đó khiến cậu ấy khó chịu.

‘Lớp học đầu tiên sắp bắt đầu rồi, không biết họ có ổn không nữa…’

Sau này chắc chắn bọn tôi sẽ còn gặp nhau nhiều.

Tôi sẽ ở bên họ mỗi khi có sự cố xảy ra, nên cũng không chắc họ có ổn không.

“[Vậy… tạm biệt, Evan.]”

“Ờ… ừ, gặp lại ngày mai…”

“Tạm biệt.”

Cái bầu không khí này là sao vậy?

Trước đây Evan đâu có ủ rũ thế này.

Cảm giác như tôi là thủ phạm vậy…

Lẽ ra tôi nên nhanh chóng tiêu diệt quỷ một cách âm thầm, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Nhưng nếu tôi làm vậy, ai mà biết được hậu quả sẽ ra sao…

Hơn nữa, nếu thế thì tôi đã không thể “hưởng thụ” cảm giác đau đớn này, và cũng không thể báo cáo về sự xuất hiện của quỷ được, nên tốt nhất là nên coi đó như một giả định vô nghĩa.

Nhưng hơn hết, tôi vẫn còn một thắc mắc thật sự.

‘Làm sao họ biết được?’

Làm sao họ biết tôi đang chiến đấu với quỷ và tìm đến tôi?

Nếu họ không biết, thì chẳng lẽ lại tình cờ đến sân huấn luyện và phát hiện ra tôi sao? Có thể thế không?

Tôi thật sự tò mò…

Với một tâm trạng phức tạp, tôi âm thầm thở dài khi thấy nét mặt khó đoán của Evan và Stella, những người vừa được xuất viện cùng tôi.

*****

Stella không nói một lời nào cho đến khi cả hai về đến ký túc xá.

Cô ấy vốn đã là người ít nói, nhưng trước đây có cảm giác là vì phiền nên mới không nói chuyện, còn bây giờ thì giống như cô ấy đã thu mình lại.

Nhờ có tôi an ủi, cô ấy đã khá hơn nhiều so với ngày đầu tiên, nhưng ký ức đó dường như vẫn đang dày vò cô.

“Liệu có cách nào giúp cô ấy không nhỉ…”

Cách để giúp đỡ ai đó về mặt tinh thần là làm điều gì đó người đó thích.

Trong số những thông tin tôi nhớ về Stella, chỉ có một điều cô ấy khao khát nhất.

“Gia đình…”

Cô ấy luôn mong có một ai đó thật lòng yêu thương và quan tâm đến mình.

Sau khi Evan trở thành người đó, cô ấy đã nỗ lực vô cùng để luôn sát cánh bên Evan khi cậu ấy lớn mạnh nhanh chóng như một anh hùng, và cuối cùng đã đạt đến đẳng cấp Đại pháp sư ở tuổi trẻ nhất—đó là câu chuyện trong game.

Nhưng… thay vì trở nên thân thiết hơn sau sự cố này, dường như Evan và Stella lại càng trở nên ngượng ngùng hơn.

Thậm chí còn…

“[Ch, Chị Stella…?]”

“Sao vậy…?”

“[Th,Thế này hơi khó xử…]”

Sao cô ấy lại nhìn chằm chằm tôi nấu ăn như vậy?

“… Xin lỗi.”

Sau khi tôi nói cảm thấy khó xử, Stella lặng lẽ trở về bàn ăn.

Nhưng hành vi kỳ lạ của Stella vẫn chưa dừng lại ở đó.

Ngay cả khi đã bắt đầu ăn, cô ấy vẫn nhìn tôi chăm chú, và không hề yêu cầu tôi thanh tẩy như mọi khi. Thậm chí còn tự tôi vào nhà tắm và rửa sạch sẽ.

Đây thực sự là một thay đổi đáng ngạc nhiên.

Stella, người thường là người đầu tiên nằm xuống và ngủ thiếp đi, thậm chí còn đang học phép thuật mà không cần ai bảo.

Bắt đầu thấy hơi đáng sợ rồi đấy.

“[Ờm… Chị Stella.]”

Không chịu nổi nữa, tôi cẩn thận gọi Stella, người đang cầm sách học.

“Sao vậy?”

“[… Không có gì.]”

Tôi không thể hỏi thẳng được.

Tôi đâu thể hỏi kiểu: “Chị bị điên à?”, và càng kỳ lạ hơn nếu đột nhiên nói: “Chị thay đổi quá.” trong khi mới quen nhau được một tuần.

Tôi biết tính cách gốc của Stella, nên với tôi thì không lạ, nhưng với cô ấy, như thể một người mới quen một tuần nói “Chị có vẻ khác lạ đấy.” thì thật kỳ cục.

“[Chỉ là muốn nói… chúc ngủ ngon thôi.]”

Cuối cùng, tôi không hỏi gì và chỉ viện lý do trước khi nằm xuống.

Ngày mai là buổi học đầu tiên, nên tôi phải dậy sớm.

Chắc sẽ không có sự cố nào xảy ra trong học viện trong thời gian tới, nên không có gì đáng lo cả.

Tôi đã nghĩ vậy khi từ từ chìm vào giấc ngủ.

“… Này, Aria.”

“[Vâng? Có chuyện gì vậy?]”

Sao tự dưng lại gọi tôi vậy?

Tôi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Stella chủ động gọi tôi.

Tôi cố giữ bình tĩnh và hỏi lại.

“… Em….có thể ngủ cùng chị sau khi học xong được không?”

Không nhìn vào tôi, Stella hỏi bằng giọng hơi sợ hãi.

Không có lý do gì để phải sợ, nhưng giọng nói run rẩy cho thấy cô ấy sợ bị từ chối.

Tôi khẽ bật cười.

Làm sao tôi có thể từ chối được chứ.

Tôi cũng đang tự hỏi phải đối xử với cô ấy như gia đình thế nào, nên tôi rất vui khi cô ấy chủ động lại gần tôi trước.

Tôi mỉm cười và trả lời.

“[Tất nhiên rồi.]”

Không có lời hồi đáp nào từ Stella, nhưng với khả năng cảm nhận không gian bằng thánh lực, tôi có thể biết được—

Rằng Stella đang mỉm cười, và rằng cô ấy rất hạnh phúc.

Thật là…

Ban đầu trông có vẻ phiền phức và thậm chí hơi đáng ghét, nhưng khi quen rồi thì cô ấy lại cực kỳ đáng yêu.

Đó là lý do vì sao cô ấy là một trong những nhân vật yêu thích nhất của tôi trong game.

Tôi mỉm cười trước vẻ dễ thương của Stella, người đang rất hạnh phúc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cho ngày mai—buổi học đầu tiên bắt đầu.

Tác giả ghi chú

A/N (Ghi chú của tác giả):

Cô ấy muốn ngủ cùng người ta ở cái tuổi đó mà…