Vùng đất rộng lớn được gọi là Bình nguyên Katze nằm giữa Vương Quốc và Đế Quốc, nó nằm ở phía đông nam so với Vương Quốc, và phía tây nam so với Đế Quốc. Nơi đây nổi tiếng vì nó không có con người hoặc bất kỳ sinh vật sống nào khác sinh sống ở đó. Ngoài việc là chiến trường cho các cuộc đụng độ hàng năm giữa Vương Quốc và Đế Quốc, nó còn được biết đến như một vùng đất bị nguyền rủa, nơi lũ Undead thường xuyên được sản sinh ra.
Người ta tin rằng có khả năng cao là Undead sẽ sản sinh ở những nơi có nhiều người bỏ mạng. Do đó, việc Undead được phát hiện sản sinh tự nhiên, đi lang thang và cố gắng lấy mạng người sống không phải là chuyện hiếm gặp trên chiến trường. Bây giờ, nếu bạn hỏi liệu tất cả các chiến trường có được mô tả là “bị nguyền rủa” hay không, thì câu trả lời sẽ là không.
Có một lý do đặc biệt khiến Bình nguyên Katze bị coi là bị nguyền rủa. Cứ như thể vùng Bình nguyên sở hữu một ý chí riêng—một thế lực tà ác là đồng minh của Undead.
Mặc dù Bình nguyên hầu như hoàn toàn bằng phẳng nhưng vẫn có một số chỗ hơi mấp mô. Tuy nhiên, ta sẽ không thể quan sát được nó; điều này là do màn sương mù mỏng bao phủ toàn bộ vùng Bình nguyên quanh năm. Hơn nữa, sương mù không bao giờ tan biến. Nó vẫn tồn tại bất kể thời tiết, nhiệt độ hay mùa. Cứ như thể Bình nguyên Katze đang dang vòng tay bảo vệ để che giấu lũ Undead.
Lần duy nhất sương mù tan đi là trong các trận chiến giữa Vương Quốc và Đế Quốc. Cũng trong khoảng thời gian đó, sự xuất hiện của Undead đột nhiên dừng lại. Đúng vậy, như thể chính vùng đất đang chuẩn bị chào đón những tử sĩ mới. Không, đó có thể chính xác là những gì đã xảy ra.
“Bọn họ cả gan đến mức tiến hành chiến tranh ở một nơi như thế này.” Việc các quốc gia khác khinh miệt Vương Quốc và Đế Quốc là điều đương nhiên. Bọn họ đang trao những thi thể cho vùng đất bị nguyền rủa, giống như bọn họ đang đổ thêm dầu vào lửa, hoặc giống như một con chim đang bón thức ăn cho con của nó. Tuy nhiên nếu bỏ qua vấn đề về Undead, không có nơi nào khác phù hợp hơn với yêu cầu về mặt địa lý để hai đội quân đối đầu. Tương tự như vậy, bọn họ cũng không thể bỏ qua nguy cơ một nơi khác trở thành vùng đất bị nguyền rủa như Bình nguyên Katze nếu bọn họ chiến đấu ở một nơi khác, khiến cho thây chất thành đống và máu chảy thành sông.
Tuy nhiên, vấn đề vẫn chưa dừng lại ở đó.
Nếu các Undead liên tục bị lờ đi thì sẽ có xu hướng sinh ra các Undead mạnh mẽ hơn.
Trên thực tế, có cực kỳ ít Undead lang thang ra khỏi làn sương mù và sự thật là không tìm thấy trường hợp nào cho thấy chúng đã gây ra thiệt hại. Ngược lại, nếu Undead sinh ra ở đó tiếp tục tích tụ bên trong sương mù—điều đó có nghĩa là về lâu dài, nó sẽ trở thành nơi sản sinh cho những Undead mạnh mẽ xuất hiện. Không giống như đám cấp thấp đông đảo tiếp tục ẩn mình trong sương mù theo bản năng, những Undead mạnh mẽ có khả năng sở hữu trí thông minh cao, vì vậy chúng có thể mạo hiểm rời khỏi Bình nguyên Katze để tiêu diệt những sinh vật sống mà chúng vốn vô cùng căm ghét.
Những người bị tấn công đầu tiên sẽ là các quốc gia giáp với Bình nguyên Katze, bao gồm cả Vương Quốc và Đế Quốc. Rõ ràng là hai quốc gia tiếp tục đổ thêm dầu sẽ bị các quốc gia xung quanh lên án và phải chịu thiệt hại, ngay cả khi hai quốc gia trực tiếp liên quan đến việc tạo ra tình trạng này đã tránh được bất kỳ thiệt hại nào trước đó.
Do đó, Vương Quốc và Đế Quốc quyết định cùng nhau thành lập một thành phố với mục đích rõ ràng là trấn áp lũ Undead. Nguồn ngân sách từ các thần điện cũng chảy vào thành phố. Đây chính là lý do tại sao các Mạo hiểm giả không được phép tự do sử dụng ma pháp hồi phục, vì hầu hết thù lao—bao gồm cả tiền thưởng được cung cấp cho các dịch vụ hành chính khác—mà một Tư tế nhận được khi họ sử dụng ma pháp hồi phục đều được đổ vào thành phố này. Đó là lý do tại sao bất kỳ sự cạnh tranh nào với các Tư tế đều gây phiền toái.
Kiểu thành phố như vậy được xây dựng một cách tự nhiên gần Bình nguyên Katze.
Một thành phố không gắn kết với bất kỳ quốc gia nào trong khi vẫn nhận được tài trợ từ cả hai quốc gia.
Vì vậy, đây là một thành phố tiên phong trong công cuộc chiến đấu với Undead và bảo vệ người sống.
Nó được gọi là Thành phố Tự do Vadis.
Quy mô của thành phố này không được lớn cho lắm, dân số cũng thấp đến mức đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, vì luôn phải cảnh giác trước một cuộc tấn công của Undead nên thành phố được bao quanh bởi những bức tường vững chắc— với những tấm đồng đã được gia cố bên trong—phù hợp để làm căn cứ chiến lược trong nỗ lực trấn áp Undead ở Bình nguyên Katze. Nơi đây cũng có đủ loại người sở hữu các kỹ năng chiến đấu với Undead.
Ảnh hưởng và quyền lực của mọi thần điện đều hiện diện. Ngoài ra còn có các Mạo hiểm giả, một đội hiệp sĩ của Đế Quốc, lính đánh thuê,…
Các cánh cổng của thành phố đó được khắc rất nhiều biểu tượng thần thánh, trong số đó có biểu tượng của bốn vị Đại Thần— Thổ, Phong và Hỏa (và Thủy)—được tôn thờ nhiều nhất ở Vương Quốc và Đế Quốc, cũng như cũng như của các vị Tiểu Thần có mối liên kết với họ. Cánh cổng hé mở và bóng dáng một nhóm những người đàn ông xuất hiện.
Bên ngoài cánh cổng là những vùng đất rộng lớn màu nâu đỏ (như thể máu đã trộn vào đất) của Bình nguyên Katze bao trùm toàn bộ cảnh quan bên ngoài thành phố.
Nếu bạn hít thở trong màn sương mù của vùng Bình nguyên, mùi hôi thối thoang thoảng của nghĩa địa - đất ẩm, nấm mốc và sự chết chóc - sẽ khiến mũi bạn khó chịu.
Bầu trời thấp xuống.
Cứ như thể những đám mây lẽ ra phải bay cao trên bầu trời lại lao xuống mặt đất. Bạn sẽ cảm thấy chính xác như vậy vì ranh giới giữa sương mù và mây không hề tồn tại.
Thế giới toàn màu trắng đó lấp đầy bầu trời, trong khi bề mặt bị bao phủ bởi khung cảnh màu nâu đỏ. Dù vậy, cả nhóm vẫn không chút do dự bước qua cánh cổng và tiến vào nơi kỳ lạ đó. Tổng cộng họ có mười người, đây không phải là một số lượng nhỏ nhân sự để tiến vào Bình nguyên Katze, nhưng đó cũng không phải là một con số lớn.
Họ không những không có ngựa hay thú cưỡi khác mà còn không có động vật chuyên thồ hàng. Nguyên nhân là do một số Undead sở hữu kỹ năng gieo rắc nỗi sợ hãi cho động vật, những con ngựa sẽ trở thành gánh nặng khi chúng chạy điên cuồng tùy thuộc vào loại Undead mà bạn đang đối đầu.
Ngựa cũng sẽ hoảng sợ khi bị Undead tấn công, và việc phải bận tay để xử lý vấn đề đó cũng không phải là chuyện đùa. Tất nhiên, vì có những Undead sở hữu khả năng gieo rắc nỗi sợ hãi cho mọi sinh vật, dù là ngựa hay người, nên rất khó để kết luận liệu sử dụng ngựa hay không thì tốt hơn. Tuy nhiên, chúng ta có thể nói rằng, trong một cuộc chạy nước rút toàn lực giữa một con ngựa chạy sai hướng và một người không có sức mạnh đặc biệt, thì kẻ chạy chậm hơn sẽ dễ dàng bị tóm hơn nhiều.
Vì vậy, nếu không thể sử dụng ma thú, việc những người bước chân vào Bình nguyên Katze thuê những người sẽ trở thành Người vận chuyển là chuyện bình thường.
Những Người vận chuyển, đúng như tên gọi, là những người mang theo thực phẩm, nước uống và các vật dụng cần thiết khác để duy trì sự sống. Mặc dù Thành phố Tự do Vadis có thể sản xuất thức ăn và nước uống thông qua ma pháp trong thời điểm hiện tại, nhưng trong tình huống khẩn cấp—chẳng hạn như những người sử dụng ma pháp đã chết hoặc bị thương—việc vận chuyển những thứ đó từ bên ngoài là điều đương nhiên.
Ngoài ra, khả năng liên lạc trong thời kỳ khủng hoảng là lý do chính để Người vận chuyển tồn tại.
Cả đoàn xếp đội hình như sau, hai người ở phía trước, hai người ở phía sau và sáu người còn lại ở giữa. Bốn trong số sáu người ở giữa là những Người vận chuyển với các gói hàng lớn. Trong hai người còn lại, một người là Worker, còn người kia là Giám sát viên. Công việc của Giám sát viên là đếm số lượng Undead bị hạ gục trên Bình nguyên Katze và đảm bảo rằng tiền công thảo phạt tương ứng được thanh toán hợp lý. Hầu hết các Giám sát viên đều là những Mạo hiểm giả đã nghỉ hưu, cựu quý tộc (hoặc những người không thể kế thừa tước vị) của Đế Quốc và Vương Quốc, và các Tư tế.
Có thể nói rằng đội hình của họ được chia thành ba nhóm khác nhau, thoạt nhìn ta có thể nghĩ rằng họ không hợp nhau vì di chuyển cách nhau quá xa, nhưng có lý do chính đáng cho điều này. Đó là bởi vì họ đang đề phòng các cuộc tấn công diện rộng từ các ma pháp như [Fireball] và các Kỹ năng như [Aura of Fear].
Tất nhiên, nếu họ giữ khoảng cách quá xa giữa các nhóm, họ sẽ rơi vào tình thế mà hai nhóm còn lại sẽ không thể trợ giúp trong đợt tấn công thứ hai. Xác định khoảng cách chính xác là một việc khó khăn để giữ cân bằng, nhưng những người kiếm sống ở vùng đất này đã quen với việc đó.
Và nếu một người am hiểu nhìn vào họ, họ sẽ ngay lập tức biết ai là người mạnh nhất trong nhóm.
Đương nhiên là những người che chắn hàng trước và hàng sau, đội tiên phong và đội hậu phương. Tuy nhiên, họ không phải là những người duy nhất. Buộc phải có người ở giữa có thể câu thời gian trong một cuộc tấn công. Vì vậy, sẽ không sai nếu cho rằng có 1, 2 người như thế được triển khai ở hàng giữa.
Trên thực tế, năm người trong nhóm này đều là những Worker nổi tiếng.
Worker.
Từ này ám chỉ những người đã thôi làm Mạo hiểm giả—hoặc những người tìm kiếm sự tự do thậm chí còn lớn hơn thế.
Thông thường, Công Hội chịu trách nhiệm về tất cả các ủy thác, đánh giá chúng và giao chúng cho những người mà họ cho là những Mạo hiểm giả được xếp hạng phù hợp. Nói cách khác, điều đó có nghĩa là bước đầu tiên để xác định liệu ủy thác có phù hợp hay không là việc đánh giá của Công Hội. Vì điều này, mọi ủy thác nguy hiểm—ủy thác liên quan đến hoạt động tội phạm—đều bị từ chối một cách thẳng thừng. Ví dụ, Công Hội sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn chặn việc chấp nhận các ủy thác như mua bán thảo dược được sử dụng để sản xuất chất gây nghiện.
Hơn nữa, Công Hội cũng từ chối các ủy thác phá hủy sự cân bằng của hệ sinh thái. Họ sẽ không đi đến một khu rừng nào đó và tiêu diệt con quái vật đứng đầu hệ sinh thái ở đó. Điều này nhằm tránh sự sụp đổ của cán cân sức mạnh do việc tiêu diệt con quái vật nói trên, điều này có thể dẫn đến việc những con quái vật khác bắt đầu xuất hiện thường xuyên bên ngoài khu rừng. Đương nhiên, nếu con quái vật đứng đầu ra khỏi rừng và quấy rối sự bình yên của mọi người thì đó lại là một vấn đề khác.
Tóm lại, họ giống như những anh hùng.
Tuy nhiên, thế giới không thể nào chỉ vận hành theo những lý tưởng đẹp đẽ đó được.
Trong số họ, có những người mong muốn có được sự giàu sang hơn bất cứ điều gì. Một số người tìm kiếm phần thưởng lớn hơn trong những rủi ro lớn hơn. Thậm chí có những người chỉ thích chém giết quái vật.
Thay vì theo đuổi phía ánh sáng, họ chọn tìm kiếm trong bóng tối. Những người không thể trở thành mạo hiểm giả đích thực, phải đối mặt với sự chế nhạo và thận trọng từ người khác, chính là các Worker.
Tuy nhiên, không phải tất cả các Worker đều như vậy.
Giả sử có một cậu bé ở một ngôi làng nọ bị thương nặng. Liệu một Mạo hiểm giả vừa tình cờ ghé qua ngôi làng đó có sử dụng ma pháp hồi phục để chữa lành vết thương cho cậu bé không? Có hay Không?
Câu trả lời sẽ là “Không”.
Điều này là do việc sử dụng ma pháp hồi phục mà không có phí quy định (tức là cung cấp nó miễn phí) bị cấm theo quy định của Mạo hiểm giả.
Nói chung, ma pháp hồi phục được thực hiện dưới sự quản lý của các thần điện và các ma pháp sẽ được thực hiện để đổi lấy một số lễ vật. Các thần điện sẽ mất sinh kế nếu các Mạo hiểm giả thực hiện điều đó miễn phí.
Vì lý do này, các thần điện đã kiên quyết chỉ đạo Công hội mạo hiểm giả đảm bảo những hành động như vậy không xảy ra.
Nếu một người không thể chấp nhận quy tắc này của Công Hội, không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một Worker.
Khi nghe mô tả này, người ta có thể nghĩ đến những thần điện như những tổ chức tà ác. Tuy nhiên, chính vì các thần điện có thể đảm bảo nguồn ngân sách thông qua hoạt động này nên họ có thể độc lập với các phe phái chính trị và hoạt động vì lợi ích của người dân. Hơn nữa, thông qua nguồn ngân sách này, các thần điện có thể sử dụng ảnh hưởng của mình để đào tạo thêm nhiều Tư tế. Có vẻ như số tiền này cũng chảy vào ngân sách hoạt động của Thành phố Tự do Vadis.
Vì vậy, mọi thứ không chỉ có mặt tốt mà còn có mặt xấu. Điều này cũng đúng với các Worker.
Ví dụ, ngay cả khi Worker thu hoạch thảo dược quá mức vì lợi nhuận, người dân vẫn có thể hưởng lợi nhờ giá thuốc được hạ xuống.
Tất nhiên, không có nhiều người muốn trở thành Worker ngay từ đầu. Điều này là do Worker không được hưởng sự bảo vệ của Công Hội nên họ cần phải tự mình lo liệu mọi việc. Do đó có những trường hợp thiếu thông tin dẫn đến tử vong, và có nhiều trường hợp cựu mạo hiểm giả chết sau chưa đầy một năm chuyển sang làm Worker.
Tuy nhiên, nhóm này lại khác. Họ đã thành lập được vài năm.
Đội trưởng của nhóm Worker này là Antwali.
Một người đàn ông lực lưỡng.
Bất cứ ai nhìn thấy anh ấy đều có ấn tượng đó.
Anh ấy cao khoảng hai mét, nhưng điều khiến người ta chú ý không chỉ là chiều cao mà còn là toàn bộ cơ thể anh ấy.
Mọi vị trí trên cơ thể anh ấy đều toàn là cơ bắp rắn chắc. Từ ngực, cánh tay, chân, thậm chí cổ của anh ấy.
Với vóc dáng đó, người ta sẽ có xu hướng tin rằng anh ấy là con lai với chủng tộc khác, nhưng thực tế anh ấy là một con người thuần chủng. Anh ấy chỉ tình cờ được trời phú cho một thân hình vạm vỡ và khả năng thể chất đặc biệt.
Người ta không cảm thấy khó chịu với những nét hoang dã lộ ra từ dưới chiếc mũ giáp của anh ấy, nhưng chúng tạo ấn tượng rằng có điều gì đó man dại ở anh ấy khiến những người nhìn thấy khuôn mặt anh ấy phải cảnh giác.
Anh ấy mặc một bộ áo giáp khác thường - một tấm giáp ngực có hình đầu một con sói đang hú nhô ra, bên dưới là một chiếc áo choàng hoặc áo giáp xích lủng lẳng xuống tận chân. Cánh tay của anh ấy được trang bị một đôi găng tay gớm ghiếc, chắc chắn là vật phẩm ma thuật, trông giống như chúng được tạo ra bằng cách lột da của một loại quái thú nào đó.
Tay phải anh ấy cầm cây chùy xích bằng kim loại phủ đầy gai trông khá hung tợn.
“Chuyện gì đang xảy ra phía trước vậy?”
Antwali nhìn thẳng về phía trước như thể anh ấy có thể nhìn xuyên qua màn sương mù mỏng và gọi người đàn ông đi bên cạnh. Anh ấy không hỏi về hàng chục mét phía trước bị sương mù che khuất. Anh ấy đang hỏi về những gì ở xa hơn thế - hơn 100 mét, nơi mà bất kỳ người bình thường nào cũng không thể nhìn thấy được vì sương mù.
“Hmmmm. Không có bóng dáng của Undead. Hãy tiếp tục tiến về phía trước! Anh cũng không cảm nhận được mối nguy hiểm nào đúng không, Antwali?”
Bunaz, người được hỏi trước đó, trả lời.
Mặc dù rõ ràng anh ấy là một người đàn ông nhưng khuôn mặt của anh ấy lại thon thả và cân đối đến mức người ta thậm chí có thể nhầm anh ấy là một người phụ nữ. Khi hai người họ đứng cạnh nhau sẽ khiến người ta cảm giác như đang nhìn thấy Người đẹp và Quái vật ngoài đời thực. Như thể có dòng máu cao quý chảy qua những nét thanh tú đó.
Anh ấy mặc áo giáp da màu xám có điểm xuyết những chùm lông vàng, một tay cầm một cây cung cao ngang anh ấy. Trong bao tên của anh ấy chỉ có hai mũi tên, nhưng ngay cả kích thước của những mũi tên cũng bất thường. Chúng giống những ngọn giáo hơn là những mũi tên, và đó là lý do cho biệt danh của anh ấy, “Longspear”. (Trường Thương)
“Ừ, tôi không cảm nhận được điều gì như vậy cả.”
“Được rồi! Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa phải không? Nhân tiện thì chúng ta vẫn ổn nếu bám sát theo kế hoạch chứ? Hiện tại, chúng ta sẽ đến địa điểm mà chúng ta đã lên kế hoạch ban đầu, Broken Tower 1, dọn dẹp khu vực xung quanh nó và như vậy là hoàn thành công việc trong ngày, phải không?
Các Broken Tower là một loạt các tòa tháp đã sụp đổ và nằm rải rác xung quanh Bình nguyên Katze rộng lớn.
Có tổng cộng ít nhất bảy tòa tháp đổ nát đã được xác nhận trên bình nguyên này. Chúng được đánh số từ 1 đến 7 dựa trên mức độ gần Thành phố Tự do và được sử dụng thay cho các cột mốc. Bởi vì các tòa tháp đã được những người khác gia cố để có thể sử dụng làm nơi ẩn náu trong trường hợp khẩn cấp, việc đảm bảo một vùng an toàn ngay từ đầu cuộc thám hiểm bằng cách tiêu diệt Undead ở khu vực xung quanh Broken Tower 1 trở thành bước đi nền tảng cho hành trình khám phá vùng Bình nguyên.
“Sau đó, chúng ta biến nơi đây thành căn cứ của mình, tiến hành dọn dẹp quy mô lớn tại khu vực xung quanh, và thế là chuyến săn này kết thúc? Anh có muốn thay đổi gì không?”
Đúng như người ta nghĩ, Broken Tower 1 được đặt tên như vậy vì nó nằm gần thành phố nhất. Do việc thảo phạt undead thường xuyên được thực hiện ở khu vực xung đó nên có lẽ sẽ không có bất kỳ undead mạnh nào xung quanh. Tuy nhiên, vì không thể nói rằng Undead sẽ không lang thang ra khỏi vùng Bình nguyên — vùng đất xa xôi mà các thợ săn không tuần tra — có nghĩa là ta không thể mất cảnh giác. Đó chính xác là bởi vì undead, không giống như ma thú, không có khái niệm về “lãnh thổ”.
Cần phải có một vài đội Worker và Mạo hiểm giả bắt tay thành lập một đội lớn hơn để khám phá những Broken Tower ở xa—các số từ 4 đến 7. Do đó, với quá ít thành viên như lần này, việc hướng đến những tòa tháp ở xa khá là phi lý.
"Vâng. Cho dù anh có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không thay đổi. Như anh đã biết, lần này cuộc đàm phán kéo dài đến phút chót, nhưng chúng ta cũng chẳng thể thuyết phục được bất kỳ đội nào khác hợp tác với mình. Trong trường hợp đó, xin lỗi nếu anh cảm thấy khoản tiền công của chúng ta quá tệ, nhưng lần này tôi sẽ kết thúc chuyến săn của chúng ta ở khu vực này. …Đi quá xa sẽ rất nguy hiểm.”
Bunaz nheo mắt. Khuôn mặt của anh ấy cân đối đến mức một số người có thể coi biểu cảm này là đáng sợ. Không, có lẽ tốt hơn nên nói rằng biểu hiện này phù hợp hơn với sự nghiêm túc của một Worker hạng nhất. Tuy nhiên, từ góc nhìn của Anwali, đó là biểu hiện khiến anh ấy cảm thấy yên tâm.
“Bên trong có nguy hiểm không? Đó có phải là điều mà trực giác mách bảo anh không? Hay đó chỉ là cảm giác bình thường thôi?”
"Thư giãn đi. Đó không phải là trực giác.”
Khi Antwali nói vậy, biểu cảm của Bunaz biến mất và vẻ ngoài đẹp trai thường ngày của anh ấy quay trở lại. Đó là một vẻ ngoài cho thấy không có sự bất cẩn, tự mãn hay chủ quan nào chi phối suy nghĩ bên trong của anh ấy. Tuy nhiên, từ góc nhìn của Antwali, đó cũng không phải là một cách biểu đạt tốt.
Rốt cuộc thì họ vẫn đang ở trong vùng nguy hiểm.
Nói như vậy nhưng Antwali hiểu cảm giác của anh ấy.
Đó là một trong những lý do khiến tổ đội này tồn tại được cho đến ngày nay.
Đó là do trực giác của Antwali đang hoạt động - nó có thể cảm nhận được những thứ có ác tâm với xác suất khá cao. Có lẽ đó là một kỹ năng có nguồn gốc từ siêu năng lực nào đó mà anh ấy đã có từ khi sinh ra. Chính nhờ kỹ năng này mà Antwali có năng lực vượt trội trong việc ngăn chặn đòn tấn công bất ngờ của kẻ địch trước khi nó kịp xảy ra. Chính nhờ vậy mà một người không hề có kỹ năng liên quan đến trinh sát như anh ấy lại đi tiên phong cùng với Bunaz, một Ranger (Biệt kích) giàu kinh nghiệm, như là một phương án an toàn dự phòng của anh ấy.
“Vậy thì mọi thứ—”
Trước khi anh ấy kịp nói xong, một giọng nói lớn và giận dữ vang lên từ phía sau họ.
“Anwali! Có một phản ứng của Undead ở phía trước! Dường như là cấp thấp!”
Ngay lập tức, sự căng thẳng lan khắp cả đoàn người—hay đúng hơn là xuyên qua những người ở giữa.
Mặc dù đó là một undead cấp thấp, nhưng đó chỉ là từ góc nhìn của những Worker như họ. Ngay cả khi họ đã chuẩn bị tinh thần để chạm trán với lũ Undead khi đặt chân lên vùng Bình nguyên này thì những Người vận chuyển cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút. Ngay cả khi ma pháp có thể chống lại hiệu ứng gây sợ hãi, nó cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi trào dâng từ bên trong.
Antwali và Bunaz trao đổi ánh mắt và nhìn thấy khuôn mặt u ám của nhau, như thể muốn hỏi xem cuộc trao đổi qua lại nho nhỏ của họ về việc “không có Undead” hay “không có nguy hiểm” nghĩa là gì. Đây không phải là lúc để xấu hổ.
Vì những gì được thông báo lớn tiếng như vậy có thể khiến những người nghe thấy nhen nhóm sự nghi ngờ về năng lực của họ, nên họ muốn than phiền rằng, “chúng tôi muốn anh âm thầm và lặng lẽ thông báo chuyện đó cho riêng hai chúng tôi thôi.” Tuy nhiên, thật sai lầm khi mong đợi điều gì đó tinh tế từ người đàn ông vừa mới hét lên—đặc biệt là khi có liên quan đến Undead.
Người vừa hét lên là Candelon Gaelian.
Anh ấy là một trong hai người ở hậu phương. Là một chuyên gia tiêu diệt Undead, anh ấy là một Tư tế và chiến binh, và class của anh ấy là Undead Buster. (Kẻ diệt Undead)
Anh ấy có vóc dáng rắn chắc ngang ngửa với Antwali, trên người mặc một bộ giáp toàn thân, anh ấy thậm chí còn đội một chiếc mũ giáp che kín đầu, và trên tay anh ấy là một cây chùy lớn. Phần đầu của chiếc chùy nặng nề được tạo hình theo hình dáng biểu tượng thiêng liêng của vị thần mà anh ấy thờ phụng. Đây là thứ anh ấy dùng để nghiền nát đầu của lũ Undead, anh ấy là kiểu Tư tế như vậy đó.
Thông thường, việc dò tìm Undead sẽ không hoạt động ở những vùng Bình nguyên như thế này.
Điều này là do chính sương mù bao phủ vùng Bình nguyên đã tạo ra một phản ứng của Undead. Khi loại kỹ năng đó được kích hoạt sẽ dò tìm ra phản ứng Undead đồng thời đến từ mọi hướng.
Tuy nhiên, đối với những người có class Undead Buster, những người tận tâm chiến đấu với Undead trong khi phụng sự các vị thần mà họ tin tưởng, thì nhiệt huyết tiêu diệt Undead đó đã trở thành ma pháp có thể xuyên qua cả sương mù của vùng đất bị nguyền rủa này. Do đó, các ma pháp dò tìm mà Candelon sử dụng đã được tăng cường để anh ấy có thể phát hiện được Undead ngay cả trong làn sương mù này.
“Chúng ta không thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường…Bunaz? Anh nghĩ sao?”
“Như tôi vừa mới nói, không có bóng dáng Undead nào ở phía trước cả,” Bunaz ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên họ. “Ở trên đó cũng vậy. Tôi không có cảm giác là có thứ gì đó đang di chuyển ở trên đó.”
Rất khó để xác nhận bằng thị giác về một Undead phi vật chất khi nó không di chuyển xung quanh, nhưng điều đó không có nghĩa là hoàn toàn bất khả thi. Sẽ không có gì lạ khi sức mạnh cảm nhận của Bunaz có thể nắm bắt được thứ gì đó nếu nó ở đó. Nếu đúng như vậy thì có vẻ như nó là thứ gì đó hoàn toàn nằm ngoài tầm quan sát của anh ấy.
“Vậy…tôi đoán đó là một Undead vô hình, hoặc một Undead đang ẩn náu dưới lòng đất.”
“Nếu là như vậy thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, nếu không thì đó sẽ là một undead thành thạo kỹ năng ẩn thân hơn cả tôi, tôi đoán vậy? Dù sao thì cũng không hẳn là không có kẻ nào ở xung quanh.”
“Trong trường hợp đó…Mọi người, tập trung lại đây.”
Khi Antwali hét lên với những người còn lại trong nhóm phía sau, toàn đội đã tập hợp lại.
“Đúng thật là! Anh biết chúng tôi sẽ gọi anh qua đây. Lẽ ra anh có thể âm thầm đưa ra lời cảnh báo khi anh tới. Tôi thề…”
“Antwali, anh biết điều đó là không thể tránh khỏi. Candelon chính là kiểu người như vậy.”
Bunaz cho rằng mục đích của việc Candelon hét lớn từ phía sau là có nguyên do. Bằng cách cho biết rằng một cuộc chạm trán với kẻ địch đang ở rất gần, anh ấy có thể cảnh báo những người đồng hành không phải Worker của họ và khiến họ phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu. Tuy nhiên, Antwali không nhìn nhận sự việc theo cách đó.
{Anh ấy thích chiến đấu với lũ Undead, và không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ như thế này đã hoàn toàn tuột khỏi tâm trí anh ấy}, Antwali tin là vậy.
“…”
Một người đàn ông mặc áo giáp toàn thân giống như Candelon lặng lẽ bước tới chỗ họ.
Anh ấy cầm một chiếc khiên lớn gọi là tower shield và chùy. Trên lưng anh ấy đeo một ngọn giáo, tạo ra ấn tượng rằng nó đã từng trải qua những ngày tươi đẹp hơn.
Nếu Antwali là thanh kiếm của đội này, thì anh ấy—Dietz Elderwood—là tấm khiên. Anh ấy có kỹ năng phòng thủ cao nhờ trang bị chắc chắn và trên hết, anh ấy là một chiến binh xuất sắc có thể sử dụng sức mạnh thần thánh.
Khác với một Paladin (Thánh hiệp sĩ), người phục vụ một tôn giáo và giáo lý của nó, anh ấy là một Crusader (Thập tự quân), một người nỗ lực hướng tới sự thánh thiện của bản thân - chính nghĩa của bản thân.
Vì một Thập tự quân ưu tiên cảm quan về công lý của bản thân hơn luật lệ nên đôi khi họ tự chuốc lấy rắc rối cho mình, nhưng Dietz về cơ bản là một người có lòng tốt bẩm sinh. Ta thậm chí có thể nói việc phải đồng ý rằng những điều anh ấy làm là hợp lý thực chất là một vấn đề. Nếu không phải như vậy - hoặc nếu anh ấy kém hơn về kỹ năng - Antwali có lẽ sẽ biến anh ấy thành người phải gánh chịu hậu quả khi mọi chuyện đi đến hồi kết.
“Hah, hah, không, đi xa thế này mà không nghỉ thì mệt lắm. Một ông chú già không có sức bền không thể theo kịp những người trẻ tuổi.”
Người cuối cùng xuất hiện là Envario, một người đàn ông luôn có điều gì đó để phàn nàn. Ở độ tuổi cuối 40, anh ấy cũng là thành viên lớn tuổi nhất trong đội Worker này.
Anh ấy có bộ râu lún phún và vẻ ngoài không mấy thu hút. Anh ấy giấu mái tóc lưa thưa của mình dưới chiếc mũ trùm đầu, nhưng nếu cởi nó ra thì trông càng thảm hại hơn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem thường anh ấy.
Tuy nhiên, trang bị của anh ấy rất tuyệt vời. Một chiếc áo choàng màu vàng không có một vết bẩn nào trên đó và một cây trượng có bốn viên ngọc màu vàng sáng mờ gắn ở đầu trượng; tất cả chúng đều chứa lượng mana đủ lớn khiến ngay cả một người bình thường cũng có thể cảm nhận được. Đặc biệt, chiếc nhẫn bạc trơn mà anh ấy đeo trên ngón tay có đủ mana để có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Quá nhiều mana tỏa ra từ chiếc nhẫn đến nỗi nó dường như đang rung lên.
Anh ấy có năng lực hàng đầu trong việc sử dụng ma pháp arcane, vì anh ấy thậm chí có thể sử dụng đến ma pháp bậc bốn. Mặt khác, mặc dù không phải nói rằng đó là cái giá anh ấy phải trả cho những kỹ năng đó, nhưng kỹ năng thể chất của anh ấy không được cao cho lắm—đúng hơn là khá thấp. Có lẽ chúng ở cấp độ của một Mạo hiểm giả tập sự.
“Howling Wolf” (Lang Hống) Antwali, Chiến binh.
“Longspear” (Trường Thương) Bunaz, Biệt kích kiêm Cung thủ.
Candelon Gaelion, Pháp sư hệ Thánh kiêm Chiến binh.
Dietz Underwood, Thập tự quân.
“Exhausted Old man” Envario, Pháp sự hệ Arcane.
Năm người này là thành viên của đội Worker “Fist”.
“Giờ thì, tôi tin rằng tất cả các anh đã nghe thấy, nhưng có một báo cáo từ Candelon rằng anh ấy đã có cảm nhận được Undead…Tuy nhiên, Bunaz và tôi lại không thấy gì cả. Bọn tôi đã xem xét khả năng nó vô hình hoặc ẩn mình dưới lòng đất, nhưng các anh có thể nghĩ đến phương án khác không?—Envario”
“Tôi không biết nó cách xa đến đâu, nhưng dựa vào việc có nhiều người sống ở đây như vậy mà nó lại không tới và tấn công thì ông chú già nua của cậu lại nghĩ đó là loại phục kích. Và nếu đúng như vậy thì rất có thể nó đang ẩn náu dưới lòng đất phải không?”
“Candelon. Anh nghĩ sao?”
Candelon nhắm mắt lại và nói sau khi tái kích hoạt kỹ năng của mình.
“Tôi đồng tình với ý kiến của Envario. Nếu anh muốn tôi nói thêm, đó là thứ mà hai anh không thể tìm thấy, và không có cảm giác gì về việc nó hướng về phía này…Bởi vì sẽ không có gì bất thường nếu nó hướng về phía chúng ta ngay cả khi nó là phi vật lý. Và nếu đúng như vậy thì nhiều khả năng đó là một Undead ẩn náu dưới lòng đất hơn là một Undead phi vật lý.”
Khi Antwali chuyển ánh mắt sang Dietz, Dietz chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Được rồi, điều đó đưa chúng ta đến câu hỏi tiếp theo. Giả sử đó là loại phục kích thì chúng ta sẽ đánh hay tránh?”
Điều đáng tồi tệ nhất là có nhiều Undead hơn tham gia trở thành bên thứ ba. Theo một nghĩa nào đó, những người khác trong nhóm của họ là những cục tạ, vì vậy trong tình hình hiện tại, Antwali muốn tránh bất kỳ trận chiến vô nghĩa nào. Nếu họ lóng ngóng vướng vào một cuộc tấn công từ nhiều mặt trận, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn.
Ngoài ra, họ còn chưa phát hiện ra nó, càng không biết về danh tính của địch thủ, điều đó khiến mọi chuyện càng trở nên nguy hiểm hơn. Ở vùng đất này có một kiến thức ngầm rằng khi một nhóm phát hiện ra bất kỳ Undead nào thì họ nên cố gắng tiêu diệt nó nhằm ngăn chặn những Undead mạnh hơn được sản sinh. Tuy nhiên, không cần thiết phải ngoan ngoãn làm theo điều đó, bởi vì mạng sống của đồng đội là quan trọng nhất.
Anh ấy ngoái nhìn lại.
Thành phố mà họ vừa khởi hành đã hoàn toàn bị che khuất bởi làn sương mù mỏng, nhưng họ vẫn chưa cách xa nó đến thế. Nói cách khác, toàn bộ khu vực này thường xuyên bị thảo phạt nên có lẽ địch thủ chắc cũng không mạnh cho lắm.
Phớt lờ người đàn ông đang phấn khích nói “đánh”, “đánh” và chiếc chùy vung vẩy của anh ấy, bốn người còn lại nhìn nhau.
“—Chúng ta sẽ chiến đấu. Hãy thực hiện theo nghi thức thông thường thôi.”
Không có sự phản đối nào đối với quyết định của đội trưởng. Bốn người còn lại im lặng gật đầu - một người đặc biệt gật đầu lia lịa - và đặt hàng hóa mà họ đang mang trên lưng xuống.
Những người tham gia trận chiến này chỉ bao gồm đội Worker.
Vì vấn đề vẫn chưa đến mức có thể gọi là khẩn cấp, nên việc họ không nhờ những người đồng hành giúp đỡ là điều bình thường. Đây là điều khoản để họ bắt đầu lập hợp đồng.
Hôm nay may mắn đã đứng về phía họ vì người đảm nhận vai trò Giám sát viên là một Tư tế. Nếu số nhọ thì họ có thể đã bị chỉ định cho một cựu quý tộc của Đế Quốc hoặc Vương Quốc. Anh ta không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào khi đặt chân đến khu vực nguy hiểm được gọi là Bình nguyên Katze. Tuy nhiên, anh ta cũng không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh ta sẽ giúp họ một tay.
Khả năng cao là anh ta sẽ không làm gì để cứu họ ngay cả khi đội của họ bị xóa sổ.
Bất cứ ai (ngoại trừ những người đã bỏ mạng) đều sẽ đồng ý rằng việc trở về với một báo cáo về một thứ gì đó, một Undead mạnh mẽ đã xuất hiện, thảm sát chín người quan trọng hơn nhiều so với việc tham gia vào một trận chiến cam go để cố gắng cứu sống chín mạng người khi mà ngay cả anh ta cũng có thể bỏ mạng ở đây.
Những người đồng hành của họ, khi nhìn thấy Antwali và những người khác chuẩn bị cho trận chiến, đã đặt hàng hóa xuống và sắp xếp nó thành một vòng tròn. Bên trong vòng tròn, họ xếp đội hình chiến đấu núp phía sau hàng hóa. Giá chở hàng của Người vận chuyển mỏng nhưng có các tấm thép và có thể tạo ra lớp chắn hoàn hảo giống như một tấm khiên tháp. Bởi vì có rất nhiều trường hợp các Mạo hiểm giả đầy tham vọng sẽ đảm nhận loại ủy thác nguy hiểm như này để có tiền sắm trang bị, nên những Người vận chuyển cũng không hề do dự. Cách họ lập nên phòng tuyến của mình cũng rất ấn tượng. Ngay cả khi họ là những đứa trẻ chỉ đang ở độ tuổi mà ta có thể gọi là thiếu niên, họ không hề sợ hãi hay do dự trong hành động. Có thể nói rằng họ đã sẵn sàng cho việc này.
Ở trung tâm của đội hình đó là Giám sát viên. Có lẽ anh ta có ý định sử dụng ma pháp nếu cần thiết. Cầm biểu tượng thánh trong một tay, anh ta quan sát xung quanh họ. Rốt cuộc, họ có thể bị tấn công bởi nhiều Undead hơn trong khi nhóm của Antwali đang bận rộn.
Tất nhiên, Antwali và những người khác không có ý định làm xấu mặt bản thân như vậy. Nếu bất kỳ ai trong số những người đồng hành của họ bị thương, ủy thác của đội Antwali sẽ bị coi như một thất bại. Việc sử dụng đến ma pháp vượt ra ngoài phạm vi công việc của Giám sát viên. Chuyện đó sẽ được coi là họ đã đặt thêm gánh nặng lên anh ta. Sẽ là điều bình thường khi ai đó bị buộc phải làm điều gì đó ngoài các điều khoản trong hợp đồng của họ, họ sẽ đưa ra đánh giá khắc nghiệt (về bên chịu trách nhiệm).
Nếu có bất kỳ thương vong nào xảy ra với những Người vận chuyển, họ sẽ bị mang tiếng xấu. Điều đó có thể hiểu là họ đã thất bại trong vai trò vệ sĩ. Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ khó thuê được Người vận chuyển trong tương lai nếu những người được thuê nghĩ rằng mình có thể trở thành nạn nhân. Tin đồn rằng họ chỉ là những kẻ nghiệp dư sẽ lan truyền trong các Worker và các Mạo hiểm giả, và họ sẽ gặp khó khăn trong việc kiếm sống ở khu vực này.
“Vậy thì tôi sẽ đi dụ chúng ra ngoài.”
Bunaz tuyên bố và bắt đầu chạy một mình theo hướng mà họ đang đi, hướng có phản ứng của lũ Undead. Đó là một động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển không hề tỏ ra do dự.
Khi Bunaz đến một địa điểm nhất định, những vết nứt hình thành trên mặt đất xung quanh anh ấy, và sau đó một bàn tay xuất hiện.
Sau đó, một cái khác, và rất nhiều, rất nhiều cái khác xuất hiện cùng với nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những người yếu tim sẽ chết lặng vì sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái có nhiều bàn tay nhô lên khỏi mặt đất và vẫy vùng như những thân rong biển dài. Tuy nhiên, Bunaz là một Worker giàu kinh nghiệm. Nếu không có bất kỳ hiệu ứng ma thuật nào kích hoạt, anh ấy sẽ không mất bình tĩnh trước thứ gì đó như thế này.
Chắc chắn một kỹ năng đặc biệt nào đó đã được kích hoạt, khi sáu Undead xuất hiện với tốc độ đáng kinh ngạc từ mặt đất xung quanh Bunaz.
Chúng trông giống như những cục đất đá chắc mập với những cái chân to. Mắt và miệng họ há hốc, hai chấm đỏ bập bùng sâu trong mắt chúng. Thoạt nhìn, chúng có vẻ giống golem, nhưng thực chất chúng là undead.
“Grave Dead à.”
Envario thốt ra tên của con Undead kia cùng với một hơi thở nhẹ nhõm.
Một cảm giác “Ồ, chỉ có thế thôi à?” đang ở bao trùm quanh nhóm của Antwali. Chính vì họ hiểu được sự khác biệt về kỹ năng chiến đấu giữa hai bên nên họ có thể thư giãn dù đồng đội của họ đang bị kẻ địch bao vây. Nếu đặt nó theo Xếp hạng Độ Khó mà các Mạo hiểm giả gắn cho quái vật để ước tính mức độ đáng gờm của kẻ địch thì Grave Dead sẽ ở khoảng Độ Khó 15.
Về cơ bản, trong số các Undead xuất hiện dọc theo rìa ngoài của Bình nguyên Katze và ở sâu bên trong hơp một chút đều là những Undead cấp thấp. Trên thực tế, tất cả chúng đều có Độ Khó từ 1-30. Tuy nhiên, mặc dù điều đó có thể đúng, nhưng việc mất cảnh giác vẫn rất nguy hiểm. Chỉ vì những Undead mạnh hơn hiếm khi xuất hiện không có nghĩa là chúng sẽ không xuất hiện. Ngoài ra, thời gian mà các cuộc săn không được tiến hành càng kéo dài và ta càng tiến sâu hơn vào bên trong thì lũ Undead càng mạnh sẽ xuất hiện.
Lũ Undead kỳ dị phát ra âm thanh gì đó giống như tiếng rên rỉ và lê bước về phía Bunaz với những chuyển động chậm chạp phù hợp với vẻ ngoài của chúng.
Grave Dead có khả năng chống chịu nhẹ trước các đòn tấn công vật lý và sở hữu một chút khả năng hồi phục miễn là chân của chúng vẫn còn chạm đất. Chúng là một đối thủ khó nhằn đối với những đội có khả năng tấn công cốt lõi là các đòn tấn công vật lý thuần túy. Đối với một Mạo hiểm giả kiếm tiền bằng cách đánh bại Skeleton và Zombie, Grave Dead là địch thủ mà họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn. Và điều đáng sợ nhất ở chúng là điều đã xảy ra khi chúng tóm được Ta. Khi đó ta sẽ bị chìm xuống mặt đất như thể nó là mặt nước nhờ kỹ năng được đặt tên phù hợp là “Burial” (Địa táng). Tất nhiên là ta sẽ không bị chôn vùi quá sâu; nếu ta có thể được đào lên ngay lập tức khỏi mặt đất đã bị làm mềm tạm thời do kỹ năng của Undead kích hoạt, ta sẽ được cứu. Tuy nhiên, nếu một trong những người đồng hành của ta bị chôn vùi và bất lực, chắc chắn sức chiến đấu của cả nhóm sẽ đột ngột giảm xuống.
Tuy nhiên, từ quan điểm của Antwali và những người khác, những địch thủ này thậm chí còn chẳng đủ để xem như một mối đe dọa.
Thông qua một loạt động tác nhanh nhẹn, Bunaz đã dẫn Grave Dead theo hướng ra xa khỏi nhóm.
Đám Grave Dead ngoan ngoãn đi theo Bunaz, chúng không được thông minh cho lắm và bị thúc đẩy bởi mong muốn chôn cất và giết chết một trong những sinh vật sống mà chúng thù ghét.
“[Widen-magic・Fireball].”
Quả cầu lửa bay đến chỗ đó và đáp xuống mặt đất, ngọn lửa bùng lên ngay lập tức nuốt chửng đám Undead.
Những Undead vốn có sinh mệnh giả dối đó đã bị tiêu diệt, chúng biến thành tro bụi và về với đất mẹ.
Và thế là mọi chuyện kết thúc.
Để chắc chắn, họ đã khảo sát khu vực xung quanh. Khi Antwali kiểm tra xem có bất kỳ Undead nào bị thu hút bởi ánh sáng từ Fireball vừa rồi hay không, Dietz liên tục chọc vào sườn anh ấy.
Cùng lúc đó, anh ấy có cảm giác ai đó đang tiếp cận mình từ phía sau. Khi quay lại, anh ấy thấy người mà mình mong được gặp đang tiến lại gần hơn.
Xa hơn phía sau người đó, anh ấy có thể thấy những biểu cảm tôn trọng trên khuôn mặt của bốn Người vận chuyển qua làn sương mù mỏng. Chắc hẳn họ đã thu thập thông tin về danh tiếng của Fist trước khi được thuê, nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Đặc biệt, cảnh tượng [Fireball] tiêu diệt địch thủ chỉ trong một phát bắn dường như hiệu quả hơn trong việc xác minh sức mạnh của họ.
Việc có thể sử dụng [Fireball] là bằng chứng cho thấy một người là một Ma pháp sư tài năng. Vì sức mạnh của các thành viên trong một đội là tương đương, điều đó có nghĩa là những thành viên không tham chiến cũng mạnh tương tự như vậy. Do đó những Người vận chuyển có thể thở phào nhẹ nhõm. Họ biết rằng những thông tin họ thu thập được là sự thật nên khả năng cao họ sẽ trở về nhà an toàn.
Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đã tan biến, Antwali thầm gật đầu.
Nghi thức là như vậy đó.
Ngoài lý do kiếm được một khoản tiền bằng cách đánh bại một địch thủ mà họ vốn có thể bỏ qua, họ có thể thể hiện sức mạnh của mình và khơi dậy niềm tin của những người đồng hành vào đội của họ.
Nếu một trận chiến khốc liệt xảy ra trong tương lai, việc có được sự tin tưởng của người khác sẽ tạo nên sự khác biệt lớn.
Trong những tình huống mà đây là lần đầu tiên ai đó gặp các thành viên trong đội, đội của Antwali sẽ luôn thực hiện nghi thức này.
“Tuyệt vời… mà nói vậy liệu có phải là thô lỗ đối các Worker kỳ cựu như các anh không?”
Đối với câu hỏi mà Giám sát viên hỏi khi nhóm của anh ấy bước đến chỗ họ, Envario trả lời, “Không hề. Cậu biết đấy, ở tuổi này thì người ta thường không còn nhận được nhiều lời khen nữa. Vì vậy, tôi thấy rất phấn khích.”
“Thật tuyệt…Để cho chắc, tôi chỉ đang kiểm tra thôi, nhưng có sáu Grave Dead…Tôi hy vọng mình không nhầm?”
“Hoàn toàn chính xác.”
Sự xác nhận này là do có những trường hợp ngay cả khi ngoại hình của hai con quái vật giống nhau, một sự khác biệt nhỏ nhất cũng khiến chúng khác biệt như hai loài riêng biệt—đặc biệt là với loài côn trùng, trong đó một sự khác biệt nhỏ thực sự có nghĩa là một loài khác.
Giám sát viên đưa ra câu hỏi tiếp theo cho Antwali, người đã khẳng định quan sát của mình.
“Anh không phiền nếu chúng tôi coi nơi này là an toàn trong thời điểm hiện tại chứ?”
“Tôi nghĩ là ổn. Anh nghĩ sao, Candelon?”
Bunaz nhận xét khi quay lại và Candelon gật đầu.
“Nếu anh đồng ý thì chắc chắn nơi này an toàn, phải không?” Giám sát viên tuyên bố và lấy từ trong túi áo ngực ra một tờ giấy dày, một lọ mực di động và một cây bút lông. Anh ta bắt đầu viết ra tên và số lượng của những Undead bị đánh bại.
“…Anh có phiền nếu tôi cũng hỏi một câu không?”
Antwali hỏi Giám sát viên, người đang cất hồ sơ mà anh ta đã viết xong. Thực ra, đó là điều mà anh ấy đã muốn hỏi khi còn ở Thành phố Tự do, nhưng anh ấy lo lắng về nhiều ràng buộc khác nhau, vì vậy đó là lý do anh ấy đã chọn một nơi đồng không mông quạnh để đặt câu hỏi.
"Là gì vậy?"
“Từ giờ trở đi, chuyện gì sẽ xảy ra với Thành phố Tự do?”
“À. Có sự hỗn loạn ở phía thượng tầng. Hiện tại, chúng ta đang bị sát nhập lãnh thổ của Vương Quốc Sorcerer, nơi tên Undead phiền phức đó cai trị như một nhà vua. Theo lẽ thường thì đây không phải là một diễn biến tốt. Vì vậy, việc rút lui khỏi Thành phố Tự do sẽ là điều hiển nhiên. Một lượng tiền không nhỏ từ mỗi thần điện chảy vào Thành phố Tự do để duy trì và vận hành nó. Và với cách mọi chuyện đang diễn ra thì giờ đây nó sẽ đồng nghĩa với việc họ giúp đỡ Vương Quốc Sorcercer—các Undead—phải không? Cho dù thần điện lựa chọn chiến đấu hay từ bỏ nơi này thì đều sẽ mang lại lợi ích cho Undead, vì vậy họ rất tức giận vì điều đó.”
Anh ta trả lời câu hỏi mà không hề do dự. Nếu anh ta nói về chuyện đó một cách trôi chảy như vậy, thì có lẽ sẽ ổn nếu hỏi về nó khi họ vẫn còn ở Thành phố Tự do..
“Tuy nhiên, trong trường hợp họ hoàn toàn phủi tay khỏi Thành phố Tự do, người dân có thể sẽ nói rằng các thần điện đã ngầm cho phép mối nguy hiểm do lũ Undead gây ra khi đưa vùng đất bị nguyền rủa này nằm dưới sự kiểm soát của nó. Ngoài ra, việc theo dõi những gì nó dự định làm sẽ trở nên khó khăn. Anh nghĩ lựa chọn nào sẽ có lợi cho chúng ta, những thần điện?”
“Tôi không biết về những thần điện, nhưng đối với ông chú và những người bạn này, tiếp tục như chúng ta đã từng làm là điều hài lòng nhất, nhưng điều đó có lẽ là không thể, tôi cho là vậy.”
“Tin đồn rằng Vương Quốc và Đế Quốc đã rút hỗ trợ tiền bạc sau khi Bình nguyên Katze trở thành lãnh thổ của Vương Quốc Sorceous có đúng không?”
Envario và Bunaz lần lượt đưa ra ý kiến và hỏi. Khi hai người trong nhóm Worker xuất sắc trong việc thu thập thông tin lên tiếng, Giám sát viên mỉm cười mệt mỏi. “Đó là sự thật. Hai quốc gia đã rút lui và việc vận hành trở nên khá khó khăn nếu chỉ có sự hỗ trợ từ các thần điện. Chúng tôi có lẽ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giảm tiền thưởng. Nếu điều đó xảy ra, thì những Worker xuất sắc như các anh sẽ tìm kiếm những nơi tốt hơn để kiếm tiền và cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thành phố.” Giám sát viên giơ một ngón tay lên và xoay nó một vòng. “Sau đó, việc dọn dẹp Undead sẽ kém thành công hơn, tỷ lệ xuất hiện của Undead mạnh hơn sẽ tăng lên và thành phố sẽ rơi vào tình trạng bị bỏ hoang… có thể là vậy. Đó thực sự là một vòng luẩn quẩn. Đúng là một tương lai tồi tệ. Chà, về phần chúng tôi, đa phần ý kiến cho rằng chúng tôi nên đưa ra quyết định sau khi biết Vương Quốc Sorcerer dự định làm gì với Thành phố Tự do và sau khi chúng tôi hiểu hành động của họ.”
Điều đó có nghĩa là bọn họ đang chờ xem mọi việc diễn ra như thế nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, tiền thưởng chắc chắn sẽ bị giảm. Sẽ có rất ít ích lợi khi chiến đấu ở đây nếu bọn họ thậm chí không thể đưa ra mức thù lao xứng đáng với mức độ nguy hiểm. Họ là Worker. Tiền công là thứ duy nhất họ thực sự tin tưởng.
“Thật không may. Có vẻ như đây sẽ là lần cuối cùng.”
Anh sẽ không nói bất cứ điều gì, nhưng vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt Candelon khi Antwali lẩm bẩm những lời đó.
“Tôi thực sự, thực sự rất hứng thú với chủ đề này, nhưng không cần phải nói chuyện dài dòng ở một nơi như thế này khi chúng ta đã gần tới Broken Tower rồi. Chúng ta nên đi tiếp chứ?”
Sẽ không có ai phản đối logic hoàn toàn hợp lý của Bunaz. Cả nhóm một lần nữa vào đội hình và lên đường.
Không phải là Antwali không có bất kỳ phàn nàn nào về tình hình này. Trong số các Worker, một số người lần đầu tiên trở thành Mạo hiểm giả vì họ ngưỡng mộ những anh hùng trong truyện cổ tích, và Antwali là một trong số họ. Rất nhiều chuyện đã xảy ra và giờ anh đang bước đi trong bóng tối, nhưng vẫn có một niềm tự hào nhất định về việc họ đang bảo vệ hòa bình của thành phố này bằng cách tiêu diệt lũ Undead.
Nếu anh có thể sống mà không cần dùng đến tiền, anh có thể ở lại và hoạt động ở Thành phố Tự do Vadis trong tương lai. Tuy nhiên, thực tế Antwali vẫn chỉ là con người. Tất cả những gì anh có thể làm là kiếm tiền để sống. Anh không thể trở thành người anh hùng như trong những câu chuyện cổ tích đó. Mọi chuyện đều kết thúc bằng “và tất cả họ đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau” thực sự là điều chỉ xảy ra trong truyện cổ tích.