Tôi bị gọi là rác rưởi trong suốt cuộc đời mình.
Tôi được sinh ra với không tài năng đặc gì cả, và cũng chẳng giỏi hơn ai. Thế nên tôi không thể ý kiến gì khi bị gọi là rác rưởi. Nó không có nghĩa là tôi không cố gắng. Nhưng đến cuối ngày thì tôi lại buồn ngủ và đá cái ga giường trong tức giận.
Cái cuộc sống chết tiệt này.
Nhưng lần đầu tiên, tôi tìm thấy được thứ mà tôi giỏi hơn người khác.
Game thực tế ảo!(Virtual reality/VR Game)
Ở ngoài, tôi đứng dưới cuối chuỗi thức ăn. Nhưng trong thế giới ảo, tôi lại ở trên đỉnh. Kể cả Game thủ chuyên nghiệp có ũng là con mồi trong mắt tôi.
Trên hết, bạn có thể trở nên cực giàu có và có uy tín chỉ bằng việc chơi game. Đây là thời đại của Game thực tế ảo.
Tôi không hề do dự dự.
Để thành công với Game, tôi sẵn sàng bỏ cả đời mình ra. Tôi làm mọi thứ để đạt muc tiêu của mình. Tất cả mà mọi thứ đều công bằng dưới cái tên của thành công.
Cuối cùng, muc tiêu tôi phấn đấu trước giờ đã nằm trong tầm tay, chỉ một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa, một chút nữa!
Chỉ một chút nữa thôi là tôi có thể đạt dược mục tiêu của mình...
“Thằng khốn nạn”(dịch thế nó này cho nhẹ chứ trong Eng nó là F**ker)
Tôi không thể tin được là được chính đồng đội tôi đã phản bội tôi. Người mà tôi luôn nghĩ sẽ sắt cánh cùng tôi đến cuối cùng.
“Đm”
Thằng đó phản bội tôi, và bốn năm vất vả cày cuốc sau đó bay màu trong khoảnh khắc.
Tôi đã thử trả đũa, nhưng tôi bất lực. Tôi bị loét dạ dày sau đó còn thậm chí bị mắc chứng ám ảnh xã hội.
“Nếu mình tin tưởng ai lần nào nữa”
Khi tôi có được cơ hội đẻ bắt đầu lại, tôi biết tôi phải chọn con đường nào.
“Dù có ra sao đi chăng nữa, tao cũng sẽ làm nó một mình... tao sẽ cho mày thấy rằng tao có thể làm nó một mình”
Con đường Solo!
Đó là tại sao tôi bước đi trên con đường này.