Để đề phòng không có người mua nào chú ý tới, Kleio đã nhờ nhân viên khách sạn viết danh sách của toàn bộ những buổi biểu diễn sắp diễn ra trong thành phố. Sau đó, cậu ấy sử dụng 'Ký ức' để đối chiếu với danh sách vừa nhận được.
'Nó đây rồi!'
Một nhà sáng tạo các điệu nhảy ba lê, Bá tước Prochorus. Đội ba lê của ông sẽ tham gia vào tiết mục cuối cùng tại sân khấu đặc biệt diễn ra vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ. Trong bản thảo viết rằng Bá tước là một người quan tâm đến các loại nhạc cụ, sẽ đến để đấu giá một cây vĩ cầm và sau đó thì ông ta đấu giá thành công cây đàn Lira.
'Vào ngày cuối cùng của buổi đấu giá có rất nhiều những người yêu thích âm nhạc tham gia, vậy nên giá của các nhạc cụ vào ngày hôm đó đều được đẩy lên trời.'
Đặt chiếc sandwich ăn dở của mình xuống, Kleio kêu Dione. Vì đang bị phân tâm bởi cây đàn lira nằm trên tấm ga trải giường giữa sàn, Dione trả lời chậm một nhịp.
"À, Thiếu gia vừa gọi tôi à?"
"Cô thích cây đàn Lira này đến mức đó à? Cô thậm chí còn không nghe những gì tôi nói."
"Nó không phải là một nhạc cụ thông thường- Nó là một di vật đấy! Mà nghĩ lại thì, hình như cậu đã biết trước thứ này rồi!"
"Đúng vậy."
Dione nheo mắt lại nhìn chằm chằm Kleio. Vì giá trị của một di vật quá lớn nên cô ấy nghĩ Kleio sẽ không nói cho cô biết cậu ấy có nguồn thông tin về thứ này từ đâu.
Khi nghe đến từ di vật trong truyện, mọi người đều nghĩ rằng đó là những thứ có một khả năng tuyệt với nào đó. Nhưng hoàn toàn không phải vậy. Những đồ vật không có chức năng đặc biệt nào ngoài không thể bị hư hại hoặc biến mất sau một thời gian dài đều được xếp vào loại di vật.
Hầu hết các di vật đều là các loại nhạc cụ, và những người có niềm đam mê với âm nhạc thường bỏ ra một cái giá khổng lồ để có được những di vật này khi chúng xuất hiện trên thị trường.
'Mình không biết nhiều về mấy thứ nghệ thuật, nhưng nếu họ trả giá cao thì càng tốt. Ngay cả trong thế giới trước đây, mình thậm chí còn không hiểu sao một cây vĩ cầm có thể được bán với giá vài tỷ won.'
"Cậu thật sự là một người bí ẩn. Ngoài khả năng tìm ra thứ này, cậu còn biết được các thành phần của nó là đá opal và dây đàn lira... Cậu có sử dụng các ma thuật như dự đoán hay phân tích không?"
Dione là một người thừa kế của nhà Grayer và cũng là một nhà nghiên cứu ma thuật. Nên cô ấy không thể kiềm chế sự phấn khích trước sự kiện như thế này. Việc một pháp sư 17 tuổi đã tìm thấy và khôi phục lại một món di vật đã khơi dậy sự tò mò của cô ấy.
"Đây là bí mật kinh doanh. Cứ coi như là tôi có nhiều thông tìn và khả năng phân tích hơn những người khác."
"Ugh! Cậu không muốn nói cho tôi biết."
"Hiện giờ thì là vậy."
"Hiện giờ... Vậy có nghĩa việc này sẽ thay đổi nếu tôi không phải nhân viên của cha cậu không?"
"Quý cô đây thật sự là một người sáng suốt."
"Cậu cứ thắc mắc tại sao cậu lại hỏi xem bố cậu có tham gia bữa tiệc hay không. Cậu thật sự có khí chất khác hẳn với vẻ bề ngoài đấy."
"Cô có ghét nó không?"
Đôi mắt màu xanh như bầu trời của Dione quan sát cậu ấy. Kleio nhìn lại cô ấy với vẻ mặt thản nhiên, cảm giác khác hẳn với một cậu ấm vừa mới bỏ trốn khỏi nhà.
"Không, nó rất tuyệt. Vậy Kleio Asel, cậu muốn tôi làm gì?"
Lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, Dione xưng hô với cậu ấy là 'Kleio' chứ không phải 'Thiếu gia'. Điều này có nghĩa là hiện giờ cô ấy đang coi cậu ấy là Kleio, chứ không phải là đứa con trai thứ hai của Nam tước Asel.
Kleio tiếp tục sau khi chế thêm trà vào chiếc cốc rỗng của mình.
"Tôi muốn ra mắt chiếc đàn Lira này vào ngày cuối của buổi đấu giá. Thứ tự không quan trọng; tôi chỉ cần mọi người được nhìn thấy thứ này."
"Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu cậu mượn danh nghĩa của Nam tước Asel..."
Kleio lắc đầu. Cậu ấy không có ý định sử dụng danh nghĩa của cha cậu.
"Sẽ rất khó đế những người bán tư nhân như chúng ta có thể gửi nó vào nhà đấu giá vào ngày mai. Vì nó thậm chí còn không có trong danh sách nên việc xử lý sẽ tốn khá nhiều công sức."
"Cô đã thấy toàn bộ quá trình khôi phục và hoàn thành phân tích đúng không? Vậy thì cô, Dione, có thể dùng danh nghĩa bản thân để đảm bảo về vật này. Cô đã tốt nghiệp top đầu tại trường Đại học Quốc phòng Thủ đô Hoàng gia và có giâý phép nghiên cứu ma thuật."
Lần này, Dione mang biểu cảm như vừa bị đánh vào đầu
"Cậu đã có ý định sử dụng tôi ngay từ đầu?!"
"Hãy gọi đó là hợp tác, không phải sử dụng."
Dione đặt chiếc cốc của cô xuống bàn. Hiện giờ cô ấy không phải là một gia sư mà là người thừa kế của công ty Grayer. Kleio mỉm cười trong lòng trước sự thay đổi này.
Trước khi đến Novantes, Kleio đã rất bận rộn trong việc điều tra. Vì bà Canton đã cập nhật kha khá tình hình ở thủ đô, nên bà ấy cũng biết sơ về Dione Grayer.
Quý cô Dione là một người nổi tiếng tháo vát. Cô ấy đã tham gia vào việc kinh doanh của gia đình kể từ khi vẫn còn là sinh viên và đảm nhận công việc quản lý thương mại. Và ngay khi vừa ra mắt xã hội, cô ấy đã xây dựng được cho mình một mạng lưới liên kết to lớn. Nhờ đó mà một cô gái làm việc văn phòng có thể điều động cả những hiệp sĩ bảo vệ thủ đô để đi bắt một cậu quý tộc bỏ nhà. Kleio nghĩ rằng cô ấy có thể đã bỏ những mối liên kết đó khi vào làm việc cho cha cậu, nhưng cô ấy vẫn giữ được chúng.
"Chà, cậu nghĩ sao về các khoản phí?"
"Phí thẩm định thường là 2.000 dinar, nhưng vì chúng ta cần phải được thẩm định nhanh... 4.000 dinar thì thế nào?"
Những quy tắc đàm phán không phải vấn đề với Kleio vì cậu ấy đã đọc qua các quy tắc hướng dẫn đấu giá. Dione đã ngồi bên cạnh Kleio kể từ khi phép thuật [Khôi phục] thành công.
"Nghe có vẻ vui."
"Nhà đấu giá Trinity cũng có trụ sở chính tại thủ đô. Họ sẽ có một mức khoản đãi dành cho các thành viên của Hiệp hội Thương Gia thủ đô đúng không? Nếu cô đăng ký vật này với tư cách là người của Phòng thương mại Grayer, chúng ta sẽ trả họ 2% phí mua bán dưới dạng hoa hồng. Đây cũng coi như là một mức giá cao hơn so với thông thường."
Dione khoanh tay lại sau khi đặt chiếc quạt xuống, cẩn thận quan sát cậu ấy.
'Mình chỉ vừa đưa cho cậu ấy cuốn hướng dẫn ngày hôm qua, nhưng cậu ấy nhớ toàn bộ nội dung. Đứa trẻ này có khả năng ghi nhớ thật đáng sợ.'
Cuối cùng, Dione đưa ra quyết định của cô ấy.
"Tốt. Nhưng cậu biết ai có thể chơi cây đàn Lira này không?"
"Tôi sẽ tìm người đó vào ngày mai."
"3%. Và tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi thứ. Từ việc cho nó tham gia vào buổi đấu giá đến màn trình diễn."
"Nhiều như vậy sao?"
"Phương châm của tôi là nhận càng nhiều làm càng tốt."
"Nếu vậy, chúng ta hãy viết hợp đồng trước."
"Quý ngài Kleio đây cũng thật kỹ lưỡng."
Hai người viết một bản hợp đồng đơn giản và khắc công thức ma thuật [cam kết] lên cả hai. Không thể sử dụng các hình phạt như 'tử hình' đối với một bản hợp đồng như này. Nhưng hình phạt từ bản hợp đồng này cũng đủ để người kia không dám vi phạm.
Sau khi ether sử dụng cho [Cam kết] biến mất, Dione đột nhiên nhớ ra và thêm vào một yêu cầu.
"Ngoài những thứ này, tôi cũng sẽ đặt thêm một chiếc váy. Chi phí sẽ cộng vào phí dịch vụ."
"Bao nhiêu?"
~~~
Dione rất tự nhiên khi chơi cây đàn lira. Cô ấy mặc một chiếc váy xếp trắng và đội một chiếc vòng nguyệt quế vàng trên đầu đầu trông như những nữ thần thời xưa.
"Đây là một trong những kỹ năng mà tôi từng được học khi còn nhỏ. Đàn lira không phải là một nhạc cụ phổ biến, nên tôi sẽ tự chơi nó thay vì tìm đại một người nào đó không có kỹ năng."- Đó là những lời của Dione nói trước khi buổi đấu giá diễn ra.
Kleio không tin tưởng lắm, nhưng ngay cả khi màn biểu diễn của Dione không được như ý, cô ấy cũng sẽ thu hút đủ sự chú ý nhờ vào vẻ ngoài của cô. Nhưng kết quả còn hơn cả mong đợi. Những động tác uyển chuyển như tiên nữ, kết hợp với kỹ năng chơi đàn lira và giọng hát trong trẻo của Dione, cô ấy đã mê mẩn cảm xúc của tất cả mọi người tại buổi đấu giá.
Bá tước Prochorus đã đứng dậy vỗ tay và khóc. Theo sau ông ấy, mọi người xung quanh đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
Sau một cuộc tranh thầu khốc liệt, cây đàn đã được bán cho Bá tước với giá 5,95 triệu dinar, cao hơn 950k dinar so với giá gốc trong bản thảo.
'Nếu tính cả các khoản phí, thì sẽ là 5.5 triệu dinar. Mình có thể tiến hành công việc tiếp theo.'
Trước khi đến Novantes, cậu ấy đã mở một tài khoản ở ngân hàng Aurel và hướng dẫn nhân viên của nhà đấu giá gửi tiền vào đó. Cậu ấy đã ngừng sử dụng dịch vụ của ngân hàng mà cha cậu ấy hay sử dụng.
Tối hôm đó, Dione nhận được khoản tiền 275.500 dinar. Sau khi xác nhận số tiền, Dione nở nụ cười tươi như hoa.
"Và đây, phí thẩm định là 4.000 dinar."
"Thật tốt khi ngài Kleio đây là một người sáng suốt. Đúng là, trả tiền ngay khi vừa hoàn thành công việc chính là chân lý."
"Tôi đã nhận được sự phục vụ tận tình của quý cô Dione, nên đây không phải việc tự nhiên sao?"
Dione đặt chiếc vòng nguyệt quế trên đầu xuống với một biểu cảm nghiêm túc.
"Giờ thì tôi hiểu rồi. Có phải cậu ghét ý tưởng trở thành một chính trị gia hoặc một quan chức? Cậu không muốn làm theo ý định của cha cậu, nên cậu bắt đầu kiếm tiền."
Kleio chỉ biết cười trước câu nói vừa rồi.
"Nếu cậu nghĩ như vậy, thì tôi hiểu tại sao cậu lại bỏ nhà đi rồi. Ngay cả tôi cũng không chịu được nếu có người nào đó ép buộc hướng đi của cuộc đời tôi."
"Tôi vui vì cô đã hiểu cho tôi. Nếu tôi nói việc này cho cô sớm hơn, liệu cô có giúp đỡ tôi nhiều như hiện giờ không?"
"Không. Chuyện đó là chuyện đó, chuyện này là chuyện này. Tôi đã ký một bản hợp đồng với cha cậu về việc chăm sóc cậu. Lẽ nào chúng ta không nên giữ uy tín của bản thân?"
"Vậy còn bây giờ?"
"Nam tước Asel đã trả cho tôi rất nhiều tiền cho những việc này. Bây giờ là thời điểm để viết một bản hợp đồng mới."
'Mình hiểu rồi.'
"Thành thật mà nói, việc làm con rối của cha cậu và tham gia vào các hoạt động chính trị cũng khá vui. Chúng ta có thể kiếm tiền. Công việc phân phối ma cụ là một lĩnh vực mà đến cả cha cậu cũng không dám đụng tới, không phải nó rất hấp dẫn sao?"
Dione là một nhân vật không có mặt trong bản thảo trước đây, vì vậy cậu không biết cô ấy có ý định gì. Tuy nhiên, không ai trên thế giới lại đi ghét tiền cả.
'Mình không ngờ mọi việc lại diễn ra theo hướng này.'
"Tôi nghĩ việc cậu tìm thấy một di vật không phải là do ngẫu nhiên. Nó khiến tôi nghĩ rằng cậu có một số khả năng không thể tiết lộ."
"Thật vinh dự khi được cô đánh giá cao như vậy."
"Tôi sẽ tạo một môi trường để cậu có thể sử dụng tốt nguồn thông tin và kỹ năng khôi phục của bản thân. Trong kho của chúng tôi hiện vẫn còn khá nhiều ma cụ chưa được khôi phục, nhưng tôi không thể làm được gì vì tôi chuyên về xử lý các khoáng thạch mana. Tôi muốn chúng có thể được đem đi kinh doanh càng sớm càng tốt. Tôi nghĩ rằng cậu có thể giúp tôi sửa chữa lại chúng, thế nào?"
"Tôi chấp nhận."
Dione có vẻ khá thích câu trả lời ngắn gọn và súc tích của Kleio. Nếu cậu ấy có thể khôi phục lại các ma cụ trong kho của Gayer, cậu ấy chắc chắn sẽ nhận được một khoản đáng kể.
Cậu ấy không có kỹ năng phân tích ma cụ quá xuất sắc. Nhưng thay vào đó cậu ấy có thông tin từ 'Ký ức' của Lời hứa.
Vasco là một người nói khá nhiều, ông ta đã mô tả chi tiết lại cách ông ta thu thập tài liệu và phục chế các ma cụ trong bản thảo. Vậy nên việc này rất đáng để thử.
'Mình không ngờ cô ấy sẽ đưa ra lời đề nghị này ngay lập tức. Cô gái này có vẻ rất hứng thú trong việc kinh doanh.'
"Quý cô Dione đây thật có một đầu óc kinh doanh khá thực tế, không như những tên quý tử lớn lên trong nhung lụa khác."
Dione, người đang vui vẻ đặt 4.000 dinar vào trong túi sách, ngẩn cằm lên với biểu cảm kỳ lạ.
"Quý tử? Thiếu gia à, có vẻ cậu không biết điều này, nhưng các quý tộc nghèo còn khổ hơn các thường dân nghèo. Tôi thậm chí vẫn có thể chịu đựng sau khi bị bỏ đói 3 ngày."
"...!"
"Nói thật thì, cha tôi là một tên ăn bám của dòng họ Grayer. Ông ta là một quý tộc chưa bao giờ kiếm được một đồng dinar nào trong đời, và nếu ông ta vẫn còn sống, có lẽ tôi đã chết đói từ đời nào rồi."
Cậu ấy chưa từng nghĩ Dione lớn lên trong hoàn cảnh đó. Hiện giờ cô ấy giống như một cô gái chưa từng cầm thứ gì nặng hơn tách trà trong suốt cuộc đời, và chỉ ăn những thứ xa hoa như bánh mỳ trắng.
"Chú tôi, Vasco, sau khi trở về từ chuyến thám hiểm kéo dài 10 năm, đã mang tôi đi. Ông ấy đã giáo dục và hỗ trợ tôi. Trên hết, tiền bạc là một thứ có thể giúp con người thật sự trở thành một 'con người'. Làm sao mà tôi có thể bỏ qua việc này được?"
"Có vẻ suy nghĩ của cô Dione và tôi có phần giống nhau."
"Thật lạ khi một đứa con của Nam tước Asel có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi."
Khi đôi mắt của họ chạm nhau, một nụ cười của kinh doanh nở trên miệng của cả hai.
"Hãy thảo luận chi tiết sau. Chiều nay tôi cần đi mua báo."
"Cậu không đọc báo vào buổi sáng sao?"
"Khách sạn không có dịch vụ này. Nếu cô mệt thì có thể đi nghỉ ngơi trước."
"Nghỉ ngơi? Cậu cần phải chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay."
"Không phải còn lâu mới đến 9 giờ sao?"
"Việc chuẩn bị cần ít nhất 4 tiếng. Tôi sẽ đi chuẩn bị trước, vậy nên hãy cố về sớm."
Cậu ấy rời đi và quay trở lại sau 30 phút đúng với yêu cầu của Dione. Kể từ ngày đến đây, cậu ấy thường xuyên đọc báo mỗi ngày. Tuy rằng đến nay vẫn vô ích, nhưng cậu ấy vẫn kiên nhẫn đọc từng cuốn một.
Sau khi mua 5 tờ báo thường ngày khác nhau đây, cậu ấy ngồi trên ghế và đọc chúng. Cuối cùng thì bài báo mà cậu ấy mong chờ cũng đã xuất hiện.
-Hiện tượng bất thường tại Rừng Vua-
-Cư dân bị thiệt hại nặng do động vật hoang dã chạy loạn-
-Đội điều tra đã được điều động từ thủ đô-
'Đúng như dự đoán.'
Đó là khởi đầu của vụ việc khám phá ra mỏ Tiplaum. Khi những gì cậu ấy đã đọc trong tiểu thuyết trở thành sự thật, Kleio cực kỳ vui mừng.
'Mỏ Tiplaum này sẽ làm thay đổi toàn bộ tương lai của đại lục.'
Trong tiểu thuyết, tiplaum được mô tả là loại vật liệu quan trọng giúp cải thiện sức mạnh quân sự của Albion.
'Nhưng khu mỏ được phát hiện bởi hoàng gia. Gia đình hoàng gia sẽ hoàn toàn nắm quyền khai thác và chịu trách nhiệm về khu mỏ, vậy nên mình sẽ không có được bất kỳ lợi nhuận nào.'
Tiền mà Kleio nhắm tới nằm ở chỗ khác
'Ngay cả trong thế giới này, đất đai cũng là một tài sản vô giá!'
Mục đích Kleio đến Novantes chính là để đặt nền móng cho việc này.